Bạch Chỉ Hàn thấy Tả Thiếu Dương ngồi ngây người, nghĩ rằng y vẫn tiếc khoản tiền kia:
- Thiếu gia, đừng tiếc, với khả năng của thiếu gia, sau này muốn kiếm số tiền đó không khó, giống như trước kia nhà ta nghèo khó như vậy, đâu ai ngờ tới ngày hôm nay.
Tả Thiếu Dương lắc đầu, y muốn làm giàu, thích tiền, nhưng tính cách rất thoáng, không đặt nặng chuyện được mất.
- Hơn nữa thiếu gia chắc chắn cũng sẽ từ chối Ngũ gia thôi.
- Í, cô tự tin thật đấy.
Tả Thiếu Dương không phục:
- Nói xem, cô còn lý do méo mó xiên xẹo gì để thuyết phục ta.
Nghe giọng điệu trẻ con đó Bạch Chỉ Hàn biết y không phục:
- Thiếu gia, nếu thi hộ bị phát hiện, không đơn thuần là cấm thi suốt đời đâu.
Tả Thiếu Dương bĩu môi:
- Đừng dọa ta, ta tìm hiểu kỹ lắm rồi, không có hình phạt nào khác, ta làm việc luôn rất cẩn thận, chuyện này không thể nhầm lẫn.
- Thiếu gia nghĩ bọn họ sẽ quản lý việc này thế nào? Tất nhiên là sẽ báo về địa phương rồi, hơn nữa nha môn còn sẽ dán cáo thị công khai như một hình thức răn đe người khác.
Bạch Chỉ Hàn tủm tỉm cười nhìn mặt mồm Tả Thiếu Dương cứ há ra dần, tinh nghịch đưa tay khép miệng y lại:
- Thiếu gia cẩn thận ruồi bay vào miệng.
Toát mồ hôi lạnh, cứ tưởng suy nghĩ thấu đáo rồi, không ngờ bỏ sót cái này, chẳng may bị phát hiện báo về Hợp Châu, cha biết được chắc tăng xông máu lắm, nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Bạch Chỉ Hàn, Tả Thiếu Dương nghiến răng trèo trẹo:
- Cô nói điều này ngay từ đầu có phải đơn giản hơn không?
- Chỉ Nhi muốn xem thiếu gia có nhận ra cái sai của mình không.
Nha đầu này thật đáo để, giờ Tả Thiếu Dương hiểu rồi, hiểu vì sao cha nói Bạch Chỉ Hàn rất hợp với mình, tuổi trẻ lúc nào cũng cho rằng mình đúng, nhưng sống nhiều va vấp nhiều mới phát hiện lời người lớn không sai, ngay cả gạt bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Bạch Chỉ Hàn đúng là thê tử không thể tốt hơn … khoan, thê tử, Tả Thiếu Dương bừng tỉnh, đứng bật dậy:
- Chỉ Nhi, hôm nay cô nói “phu quý thê vinh”, vậy tức là …
Nhìn ánh mắt Tả Thiếu Dương rực sáng như sói đói, Bạch Chỉ Hàn ý thức được nguy hiểm, co giò bỏ chạy, chưa ra tới cửa thì Tả Thiếu Dương cười ha hả, giọng điệu rất vô lại:
- Nha đầu, có giỏi thì chạy đi, xem ta dám làm gì giữa đường.
Bạch Chỉ Hàn biết y không đùa, tới lúc đó người bị xấu mặt sẽ là nàng quay lại, cẩn thận đứng phía bên kia bàn:
- Thiếu gia định làm gì?
- Cô dấu ta đến khổ, hôm nay ta phải báo thù.
Tả Thiếu Dương một chân dẫm lên bàn, nhào tới đẩy Bạch Chỉ Hàn vào tường, dùng toàn thân áp sát vào cơ thể mê người của nàng, Bạch Chỉ Hàn yếu ớt đặt một tay lên ngực y cố chống lại, Tả Thiếu Dương càng muốn trêu đùa, kiềm chế ham muốn cháy bỏng ngấu nghiến cánh môi hồng nhuận cong cong kia, cứ từ từ đưa môi tới bất chấp sự kháng cự tuyệt vọng của nàng, tới khi chóp mũi nhè nhẹ chạm vào nhau, cảm thụ hơi thở thơm tho phả ra gấp gáp của nàng từ cánh mũi xinh xắn.
Bạch Chỉ Hàn mặt nóng như phát sốt, hươ nắm đấm nhỏ đánh loạn xạ một hồi không hiệu quả, có vẻ cuối cùng biết không thoát khỏi số mệnh, đôi mắt của nàng từ từ nhắm lại, hàng mi dài khẽ rung động.
Dáng vẻ đó của nàng làm Tả Thiếu Dương ý loạn tình mê, chuẩn bị hôn nàng thì chân nói đau, té ra nhân lúc y phân thần, Bạch Chỉ Hàn dẫm mạnh vào chân. Cú dẫm không hề nhẹ, Tả Thiếu Dương “á” một tiếng, Bạch Chỉ Hàn tức thì vùng thoát khỏi tay y chạy tót vào trong phòng.
Tả Thiếu Dương nhịn đau, lao nhanh theo, kịp thời chặn lấy cánh cửa trước khi Bạch Chỉ Hàn kịp đóng lại.
Bạch Chỉ Hàn kinh hãi buông cửa chạy đi, Tả Thiếu Dương không vội, trong cái phòng tí xíu này nàng trốn chỗ nào, ánh mắt dõi theo bóng hình xinh đẹp hoảng loạn của nàng, tay vòng ra sau chốt cửa lại.
“Cạch” then cửa cài vào, tim Bạch Chỉ Hàn cũng nảy lên một cái.
Cảm nhận được ánh mắt tham lam nóng bỏng của Tả Thiếu Dương đang xâm phạm toàn bộ cơ thể mình, làm mặt ngọc của Bạch Chỉ Hàn ửng ráng đỏ quyến rũ, lòng vừa gấp vừa thẹn, vừa nói vừa lùi dần:
- Thiếu gia, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?
- Nói chuyện để sau, ta có việc muốn làm trước.
Tả Thiếu Dương vừa nói vừa tiến tới, nhìn Bạch Chỉ Hàn lùi tận giường, trong lòng trào dâng cảm giác chinh phục mạnh mẽ.
Bạch Chỉ Hàn không còn chỗ lùi nữa, liền mím chặt môi, quay đầu sang bên, làm bộ mặt bi thương, cam chịu.
- Chiêu đó không còn tác dụng đâu.
Tay trái Tả Thiếu Dương đưa ra vòng lấy thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào lòng mình:
- Đừng nhầm, ta không sợ nàng, từ trước tới giờ ta luôn nhường nhịn là vì ta tôn trọng nàng thôi.
Bạch Chỉ Hàn quay đầu lại, mở to đôi mắt trong sáng nhìn y, tôn trọng? Ngay cả ngoại công luôn yêu thương nàng cũng chưa bao giờ thể hiện điều gì giống thế, như việc bắt làm nàng nô tỳ, cho rằng việc mình làm là đúng thì không quan tâm mong muốn của nàng … mới nghĩ tới đó thì miệng “ưm” một tiếng, đôi môi nàng bị phủ lên.
Xúc cảm vừa lạ vừa quen đó làm nàng sinh ra một cơn chóng mắt nhẹ, môi trên bị hai cánh môi ấm áp bủa vậy, mút nhẹ làm tư duy nàng lẫn lộn.
Bốn cánh môi chạm nhau.
Tả Thiếu Dương cảm thấy đất trời đảo lộn, giống như tất cả ý thức đều đã rời khỏi thân thể cua mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đây là môi nàng, thật mềm mại, thật thoải mái, thật ướt át, năng lực ngôn ngữ của y biến mất, không tìm từ hình dung cảm giác tuyệt vời này, lòng chỉ có ham muốn, nhiều, nhiều hơn nữa, chỉ hi vọng cái thời khắc mỹ diệu này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Cánh mũi xinh xắn của Bạch Chỉ Hàn vỗ càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng nặng dần, có một bán tay mang theo chút thô ráp không biết từ lúc nào vuốt ve dọc da thịt tinh tế của nàng, mang tới kích thích dị dạng, như luồng hơi lạnh thổi tới giữa nắng hè chói chàng, làm da nàng nổi lên lớp da gà, chút không thoải mái tan biến nhanh tiếp đó là cảm giác khoan khoái thấm tận gan ruột.
Bàn tay đó từ lưng, lướt qua eo, rồi tới bụng, Bạch Chỉ Hàn hơi tỉnh táo lại một chút, chụp lấy nó, đầu kéo lại, thở dốc nói:
- Đừng!
Lúc này mới phát hiện đai lưng bị cởi, hai vạt áo bị kéo sang hai bên từ lúc nào.
Tả Thiếu Dương không nói gì, ôm nàng thật chặt, tiếp tục đặt lên môi nàng nụ hôn nồng cháy, say đắm quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ, mút lấy từng miếng nước ngọt ngào trong miệng nàng. Bạch Chỉ Hàn bắt đầu rên khe khẽ, mí mắt phủ xuống, trong cơn mê say để y mặc sức âu yếm … Tay Tả Thiếu Dương lại không yên phận, vuốt dọc thân hình mơn mởn đầy nhựa sống, rồi lặng lẽ vòng tới cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi run run hướng lên trên, lách qua yếm lót, chạm tới vòm ngực dưới của nàng, một cảm giác mềm mịn lần đầu tiên trong đời Tả Thiếu Dương biết tới.
Mềm quá!
Máu toàn thân dường như sôi trào, trong đầu Tả Thiếu Dương chỉ quẩn quanh duy nhất ý nghĩ đó.
- Á!
Bạch Chỉ Hàn khẽ nhíu mày, thân thể bất giác uốn éo, chạm vào ngực nàng, Tả Thiếu Dương chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát, cảm giác kia không khiến y thỏa mãn, mạnh bạo đưa tay nắm trọn bầu ngực Bạch Chỉ Hàn xoa nắn, làm người nàng cong lên, kèm theo tiếng rên khe khẽ từ cổ họng..
Môi Tả Thiếu Dương dần dần tụt xuống, cổ Bạch Chỉ Hàn rướn lên mỗi khi Tả Thiếu Dương nhay nhẹ, núm vú nhỏ xíu của nàng săn cứng dần, giờ đây Bạch Chỉ Hàn không còn chút phản kháng nào, thần trí mê man mặc cho y xâm chiếm.
Thế nhưng Tả Thiếu Dương vẫn giữ được chút lý trí, rất lâu sau thỏa mãn tách miệng mình ra, ngằm nhìn Bạch Chỉ Hàn ánh mắt xao động như hồ nước thu, sắc mặt đỏ bừng kiều diễm khôn tả,
- Chụt.
Hai cánh môi lại chạm nhau, nhưng lần này chỉ là nụ hôn chớp nhoáng, Tả Thiếu Dương ôm khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Bạch Chỉ Hàn, hỏi:
- Chỉ Nhi, nếu cả đời này ta không thi cử làm quan, nàng có muốn gả cho ta nữa không?
Bạch Chỉ Hàn lúc này mới như sực tình khỏi giấc mộng, phát hiện không biết từ bao giờ mình lại ngồi trên người Tả Thiếu Dương, thân trên chỉ còn lại chiếc yếm mỏng manh, đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của y, càng thêm thẹn thùng, không ngờ vừa rồi, người không kiềm lòng được lại chính là mình, nhoài người tới ôm lấy đầu y, trốn tránh ánh mắt đó:
- Được gả cho thiếu gia, là chuyện hạnh phúc nhất đời Chỉ Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT