Tiêu Vân Phi gật gù:

- Khá lắm, có tiến bộ, song lão ca ta không ưa mấy lời này, ta là người đơn giản, sòng phẳng, lần này ngươi nợ ta một ân tình, xem ngươi trả thế nào.

Tả Thiếu Dương cười vỗ ngực:

- Lão ca muốn mạng của đệ cũng không thành vấn đề.

Tiêu Vân Phi bật cười:

- Khéo miệng lắm, thảo nào muội tử ngày càng nhiều. Có điều ta không tàn nhẫn như thế, còn về trả ra sao, tới lúc cần ta sẽ nói.

- Được, nghe lão ca sai khiến.

Im lặng đi được một đoạn đường, Tiêu Vân Phi vuốt râu liếc xéo y:

- Sao, vẫn nhớ mỹ tỳ đó à?

Tả Thiếu Dương nhìn Miêu Bội Lan một cái, nhắc tới một nữ tử khác trước mặt nàng, y vẫn chưa quen được, song đó là điều tương lai phải đối diện, không thể né tránh, nên không phủ nhận.

Miêu Bội Lan cũng quay đầu nhìn Tả Thiếu Dương, bắt gặp ánh mắt áy náy của y, nàng chỉ cười nhẹ, trong lòng chỉ nhớ tới ôn tình khi trên núi, nói nàng hoàn toàn vô tư là không thể, có điều cũng chấp nhận rồi, chấp nhận một cách thoải mái không hề thấy gượng ép.

Tiêu Vân Phi lắc đầu:

- Lưu tình khắp nơi, lão đệ, vận đào hoa quá nhiều không phải chuyện tốt. Mỹ tỳ của ngươi vẫn khỏe mạnh ở nhà đợi, chỉ là gầy lắm, về nhà nhớ bồi bổ cho nhiều vào...

- Quá gầy?

Tả Thiếu Dương lắc đầu:

- Lão ca nhầm sao, Chỉ Nhi không gầy chút nào.

- Nói thừa, ngươi đã mất tích hơn hai tháng, người ta không nhớ ngươi sao?

- Nhất vi y tiêu đắc nhân tiều tụy!?

Nha đầu đó vì nhớ mình sao, Tả Thiếu Dương xúc cảm dâng lên, đọc một câu Tống từ nổi tiếng:

***Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy - Áo quần rộng dần ( vì gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì (nhớ nhung) người đó mà tiều tụy.

- Chà, không nhìn ra, văn thơ không tệ.

Tiêu Vân Phi tán thưởng:

- Là một bằng hữu của đệ làm, đệ chỉ nhớ mỗi một câu, thuận miệng đọc thôi.

Đạo thơ của người khác, giống như dụ dỗ được vợ người ta, cao hứng muốn hát mà không hát được, không hát thì trong lòng lại khó chịu. Tả Thiếu Dương còn muốn hỏi nhà tỷ tỷ, hỏi Tiểu Muội, nhưng Tiêu Vân Phi đã nói biết mình mất tích là đi tìm ngay, có lẽ cũng không rõ, mắt nhìn về phía huyện thành, chân bước nhanh hơn, chỉ hận không thể mọc cánh bay thẳng về.

Nhờ có Tiêu Vân Phi khinh công cao cường đi trước thăm dò, lại thêm hai tên phản quân đi theo, cho nên bọn họ dễ dàng vượt qua được các trạm canh, bình an xuống dưới núi chỉ mất có nửa ngày, thế nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến người ta giật mình kinh hãi.

Tất cả cây cối đều trơ trụi, vỏ cây bị lột sạch, tới lá cây cũng không con, cỏ trên mặt đất, phàm là thứ trông có vẻ ăn được đều bị nhổ sạch, như có đàn châu chấu khồng lồ tràn qua, phòng mắt nhìn tới, tuy là mùa xuân vạn vận hồi sinh, song lại chẳng thấy chút sắc xanh nào, bách tính như thây ma vờ vật tìm kiếm những cây còn sót lại.

Niềm vui thoát nạn cũng phai đi nhiều, tâm tình mọi người nặng nề, bọn họ bước đi càng lúc càng nhanh, chỉ mong sớm thấy được người thân, như vậy mới yên tâm được.

Tiêu Vân Phi thở dài nói qua tình hình:

- Nghe nói sau khi quan binh ra lệnh trưng lương thì phản quân không phát động tập kích quy mô lớn nữa, chỉ phái người bao vây chặt chẽ hơn. Quan binh cũng không dám phản công, hai bên cứ vậy giằng co, có điều chỉ e là quan binh không bì được phản quân, lúc đi qua huyện Song Hòe ta thấy lương thực bọn chúng dư giả hơn một chút.

Miêu Bội Lan nhìn từng mạnh ruộng tốt hoang vu hai bên đường, lẩm bẩm:

- Phải gieo mạ ngay thì vẫn còn kịp, nếu không cuối năm không có gì ăn nữa.

Tiêu Vân Phi nghe thấy gật đầu:

- Mọi người đều chỉ còn biết kiếm cái ăn qua ngày, chẳng biết có sống được tới ngày mai không, ai nghĩ tới cày cấy nữa, giờ mà có mạ là bọn họ ăn ngay chứ cũng không đeo gieo trồng, vả lại phản quân chưa dẹp, cày cấy chẳng làm gì.

Tả Thiếu Dương cũng nhớ tới nhà mình có 80 mẫu ruộng, y quyết định phải trồng lương thực trước, bây giờ cái ăn là ưu tiên hàng đầu, còn trồng thuốc để sau, nói:

- Nhưng không có mạ, bây giờ chắc không đâu bán nữa.

- Trước xuân canh nha môn đều có bán lúa mạ, không biết năm nay có không?

Chẳng ai trả lời được câu này.

Từ xa xa đã nhìn thấy thành lâu rồi, đồng thời cũng ngửi thấy một mùi hôi thôi lợm giọng, Tiêu Vân Phi thở dài:

- Đó là mùi thối bốc ra từ loạn táng cương, thi thể cứ vứt bừa ở đó, dân tráng cũng chẳng còn sức mà chôn nữa, cứ vứt bừa đấy thôi, trời ấm lên, thối không ngửi nổi. Chúng ta đi đường vòng tránh thôi, nhìn thấy chỉ thêm não lòng.

Trên đường đi tới cổng thành, thi thoảng còn thấy những xác chết ven đường, cái đã thối rữa, cái còn mới, người đi qua hai mắt đều thất thần, chẳng buồn kéo đi chỗ khác.

Ở cổng thành, binh sĩ ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào tường thành, vũ khí bỏ một bên, chẳng buồn tra hỏi người qua kẻ lại, Tiêu Vân Phi nắm dây thừng dắt hai tên phản quân đi vào cũng không chặn lại hỏi nguyên cớ.

Đường về nhà đi qua ngõ Hạnh Tử quán trà Thanh Hương, vì quán ngay gần ngõ, Tả Thiếu Dương nhìn qua, cửa đóng kín, mấy cái ô lớn dùng che mưa che nắng tả tơi, hiển nhiên đã lâu không ai quan tâm tới nữa, lòng cảm thấy bất an, đứng lại, xoay người chạy tới gõ cửa, gõ một lúc càng nóng ruột:

- Mở cửa, mở cửa, có ai ở nhà không?

Mãi một lúc cửa mới mở hé ra một cánh, người mở cửa là Hoàng Cầm, nàng gầy lắm rồi, còn đâu bóng dáng thiếu phụ xuân thì đầy nhựa sống.

Hoàng Cầm nhìn thấy Tả Thiếu Dương, chẳng dám tim vào mắt, đưa tay ra sờ sờ nắn nắn người y, rồi òa khóc, không cần biết xung quanh có ai nhào vào người y:

- Tiểu lang trung, cậu về rồi, cậu về rồi... Ơn trời, ta tưởng không gặp được cậu nữa, đã hai tháng... Mọi người đã mất hi vọng... Hu hu...

Tả Thiếu Dương cảm động lắm, sinh tử trùng phùng, khó tả hết được nỗi niềm trong lòng, vỗ vỗ nhẹ vai nàng:

- Cầm tẩu, thấy tẩu vẫn bình yên ta vui lắm, Tiểu Muội đâu?

Hoàng Cầm sực nhớ ra, rời khỏi người Tả Thiếu Dương, giọng bi ai:

- Nó trên lầu, vẫn phòng đi, lên đi, cậu về kịp nhìn nó lần cuối.

- Cái gì?

Tả Thiếu Dương như trúng phải sét đánh, lảo đảo chạy vào nhà.

Tang mẫu ở trong phòng nghe thấy động tĩnh thò đầu ra nhìn, thấy y thì kêu lên:

- Ui chao, Tả công tử rốt cuộc đã về, lão thân nói mà, người lành có trời giúp.

Bà ta béo hơn cả trước kia, có điều đây là béo giả, nói cách khác là bì phù, đầu giờ y chang con heo nái, song tinh thần không tệ.

Tả Thiếu Dương chân không dừng bước, chạy như bay lên phòng Tiểu Muội, bỏ hết tim hiềm, đẩy cửa ra, trong căn phòng ánh sáng mù mờ Tiểu Muội nằm trên giường, mái tóc mượt mà đã xơ xác, hai mắt nhắm nghiền, hõm sâu, xương gò má nhô cao, cánh môi nứt nẻ, gần như không còn nhận ra được nữa.

Hai mắt chốc lát ướt nhòe, Tả Thiếu Dương đi nhanh tới, nắm tay bắt mạch, mạch khi có khi không, hơi thở nhẹ như tơ, vỗ vỗ gò má hốc hác của nàng gọi:

- Tiểu Muội, tỉnh, tỉnh lại đi! Tiểu Muội.

Gọi mất một lúc Tiểu Muội mới yếu ớt mở mắt ra, chớp chớp vài cái, nhận ra người trước mắt là ai, ánh mắt hiện ra niềm vui vô bờ bến, nhưng lại quay đầu đi:

- Đừng nhìn... xấu lắm.

Đúng là Tiểu Muội của y rồi, chỉ một câu nói mà làm y nhói lòng, còn may, còn may vẫn kịp, nếu để chậm một ngày thôi, hậu quả khó lương, tuy nhiên cũng đã nguy lắm rồi, quay lại thấy Miêu Bội Lan đã tới cửa, nói gấp:

- Lan Nhi, để rương cấp cứu lại, muội về nhà nấu một bát cháo, cho nhân sâm vào, bảo Chi Nhi, không thì lấy ở gối trên phòng ta.

Miêu Bội Lan nhìn thấy tình trạng của Tiểu Muội là hiểu khẩn cấp lắm rồi, bỏ rương thuốc xuống chạy ngay.

Tả Thiếu Dương mở rương thuốc ra, lấy cái bình chứa nhân sâm tứ nghịch hoàn, ra bàn lấy cốc uống nước, nghiền nát, hòa vào với nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play