Tả Thiếu Dương nhắm mắt lại, tay đặt lên vết thương, không phải vì Kiều Xảo Nhi là đại cô nương mà y làm thế, khi chuyên tâm khám bệnh y không phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ vì tập trung tinh thần thôi, cách băng vải mà vẫn cảm giác được hơi nóng, lòng trầm xuống, vẫn tỏ ra như thường:
- Đưa tay đây.
Xem mạch thấy mạch phù, sờ cái nhận ra ngay nhẹ lòng hơn một chút:
- Thè lưỡi.. Giờ ngoại trừ vết thương đau thì có cảm giác gì không?
- Cảm thấy người rất nóng, nhưng lại sợ lạnh, còn đau đầu, khát nước.
Tả Thiếu Dương gật đầu, đây là phản ứng phòng vệ sơ khởi của cơ thể, xem ra Nghê đại phu khử trùng vết thương tốt, nhiễm trùng không nặng. Do y giả cổ đại không có tri thức vô khuẩn, nên khó mà tránh được nhiễm trùng, mà vấn đề này thời Đường còn rất kém, tới Minh Thanh mới được đề cao hữu hiệu, Nghê đại phu không hổ danh người duy nhất được tôn xưng là đại phu ở Hợp Châu này.
Vết thương không nhiễm trùng, vậy tới xương cốt, chướng ngại lập tức xuất hiện, phải nội cố định, tức là tiếp xưng xong dùng cương châm, đinh cố định bên trong, rồi bên ngoài dùng tới nẹp, với công nghệ hiện đại thì sử dụng hợp kim có tính chống ăn mòn cao, thời Đường thì lấy đâu ra thứ xa xỉ này?
Thời xưa dùng đồng và sắt, khỏi nói cũng có thể hiểu khiến người bệnh không chết vì gãy xương, mà chết vì nhiễm trùng.
Kiều Xảo Nhi nãy giờ vẫn để ý sắc mặt Tả Thiếu Dương thấy y hơi ngây ra đoán được chuyện gì, vẫn cười hì hì:
- Sao thế, phiền lắm phải không, không sao cả, muội biết mà, đáng lẽ muội chết trong trận cháy lớn đó, may mắn thoát được, sau này sống thêm ngày nào là lãi ngày đó.
- Đừng có nói tới sống chết đã tới đây thì yên tâm giao cho ta chữa, trước tiên giúp muội giảm đau thoải mái hơn đã, vết thương xử lý sau.
Trước tiên phải kê thuốc giảm đau chống sưng đã, rồi nghĩ cách, Tả Thiếu Dương đứng dậy cầm bút kê đơn.
Kiều lão gia bình thường sinh bệnh chỉ tới khám ở Huệ Dân Đường, lang trung khác đều không tin tưởng, tới đây hoàn toàn vì nhà hết đường sống rồi, nghĩ Quý Chi Đường được Đại tướng quân phong thưởng chiếu cố, thế nào cũng không lo chuyện lương thực, xem nhân phẩm con người Tả Thiếu Dương ra sao, nếu được thì gửi gắm khuê nữ bảo bối, chữa thương chỉ là danh nghĩa, không phải thực, thấy y định chữa trị cho khuê nữ thật thì không yên tâm, lại không tiện lên tiếng ngăn cản, lo lắng nhìn Nghê đại phu.
Nghê đại phu gật đầu trấn an, ông tự tin kinh nghiệm mình hơn hẳn Tả Thiếu Dương, nhưng y học được bản lĩnh từ cao nhân, có nhiều cách chữa trị độc đáo mới lạ, nếu y chữa trị sai sót gì thì sẽ ở bên hỗ trợ.
Tả Thiếu Dương cầm bút, nhưng chưa viết chữ nào, đầu không ngừng vận chuyển, đơn thuốc này là Ngũ vị tiêu độc ẩm, xuất phát từ thời Thanh, dùng nhiều thuốc mà sau này mới có, gồm hoa cúc dại, tử hoa, đạ đinh, tử bối thiên để tử, bán chi liên và cỏ bạch hoa xà. Ba vị đầu có thể thay thế, hai vị sau thì chuyên trị vết thương sưng nhiệt của Kiều Xảo Nhi, thời Đường chưa dùng loại thuốc này, trong hiệu không có, phải lên núi hái, chân y bị thương không đi được.
Phương thuốc này không dùng được rồi, vậy dùng cái gì đây, Tả Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định dùng Hồng tứ vật đào, vị thuốc trong hiệu có sẵn.
Kiều lão gia thấy Tả Thiếu Dương cầm bút ngập ngà ngập ngừng, do dự rất lâu mới dám viết thì trong lòng càng không tin tưởng, như Nghê đại phu đặt bút kê đơn là vững vàng nhanh nhẹn, đó mới là hành gia chân chính, không khỏi thầm lắc đầu, bên tai nghe thấy Nghê đại phu ho khẽ vội nuốt lời định nói xuống.
Không đợi Tả Thiếu Dương nói, Bạch Chỉ Hàn vào phòng lấy rương cấp cứu ra, những dụng cụ tiêu độc để trong đó, Miêu Bội Lan cũng đi lấy nước tiêu độc cho Tả Thiếu Dương rửa tay, cả hai nàng đều có kinh nghiệm hỗ trợ y.
Tả Thiếu Dương gật đầu với Miêu Bội Lan:
- Muội thật thông minh, làm trợ thủ của ta tích hợp.
Kiều Xảo Nhi phì cười:
- Tả công tử, huynh thiên vị quá, tỷ tỷ xinh đẹp này cũng giúp huynh mà, huynh lại không nói câu nào. Còn vị tỷ tỷ da...
Nàng định nói là da đen, nhưng kịp thời ngừng lại, chuyển giọng:
- Ừm mắt to này chỉ giúp mang một chậu nước, huynh lại vừa cười vừa khen.
Tả Thiếu Dương thích tiểu nha đầu tính cách sáng sủa hoạt bạt, gặp ai cũng thân quen này, nhất là lần trước tuy nàng tế cháo không tính toán kỹ càng suýt gây họa, nhưng cho thấy bản tâm lương thiện, nên nói chuyện thoải mái:
- Cô nhóc muội không biết rồi, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là nô tỳ của ta, tất nhiên không cần cám ơn. Còn vị tỷ tỷ mắt to là muội muội nuôi, giúp ta phải cám ơn.
Kiều Xảo Nhi ranh mãnh háy mắt:
- Thế à, muội còn tưởng tỷ tỷ xinh đẹp này là người trong lòng huynh, người nhà mà nên không cần cám ơn. Còn tỷ tỷ mắt to là bằng hữu hoặc khách nên mới khách khí cám ơn.
Tả Thiếu Dương tim đập bịch một cái, có hơi chột dạ trừng mắt với Kiều Xảo Nhi:
- Nha đầu, đã thương nặng như vậy còn có tâm trạng nói linh tinh à?
- Xin lỗi tả công tử.
Kiều phu nhân rất áy náy mắng khuê nữ:
- Xảo Nhi, đừng nói nữa, yên lặng cho Tả công tử chữa bệnh.
- Không sao phu nhân, Xảo Nhi lanh lợi, ta rất thích, nói đùa vài câu không hề gì.
Kiều Xảo Nhi càng được thể đắc ý nói:
- Chính vì thương nặng nên muội mới phải nói thể phan tán chú ý, đỡ đau một chút.
- Thế cũng phải, được rồi, ta giúp muội xử lý vết thương xong sẽ đỡ đau hơn nhiều.
Tả Thiếu Dương cẩn thận lấy kéo cắt vải, bỏ nạp, lộ ra vết thương bên trong, có mủ chảy ra, hỏi:
- Sau khi Kiều tiểu thư bị ngã thì mọi người có tiến hành xử lý không?
- Không.
Kiều lão gia và thê tử nhìn nhau, cùng lắc đầu:
- Khi đó phu thê ta đang cứu đồ ở phòng ngủ, Xảo Nhi chạy tới hậu viện cứu lương thực, về sau nô bộc báo lại, tới nơi thì đã thế này.
- Tình hình khi đó thế nào, muội nhảy sao mà bị thương giỏi vậy?
- Khi đó loạn lắm, muội chạy tới kho lương thì lửa rất lớn rồi, không ai dám chạy vào cứu lương thực, muội chạy lên tầng hai, định vác bao gạo, nhưng nặng quá không vác nổi, lửa quá lớn, không kịp nữa, thế là muội cởi bao gạo ra, kéo tới bên cửa sổ ném xuống, thế là giữ được một nửa, chạy vào lấy thêm mà khói đen mù mịt, bốn phía là lửa, muội chả nhìn thấy gì, không biết hướng nào mà ra, lúc đó muội nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng nghĩ tới không có muội ở bên quấy rầy, cha mẹ sẽ buồn lắm, muội không muốn chết...
Kiều phu nhân rơm rớm nước mắt nắm tay khuê nữ, Kiều lão gia cũng thở dài, chính vì Kiều Xảo Nhi tuy tinh nghịch vô cùng, chẳng hề giống một tiểu thư đại gia, nhưng nàng vô cùng hiếu thuận hiểu chuyện, làm phu thê họ không nỡ đánh mắng, cũng không gò ép nàng ở khuê phòng học thêu thùa may vá, cho nàng tự do thoải mái, lần này thực sự hết sức bất đắc dĩ, nghe Nghê mẫu ca ngợi Tả Thiếu Dương hết lời mới đồng ý.
- Muội thật dũng cảm, lúc đó lại nghĩ tới cứu lương thực mà không phải của hồi môn.
Kiều Xảo Nhi vốn đang nắm tay mẹ, cảm tưởng quay về lúc bao vây trong lửa cháy rừng rực, không thể thoát thân đó, mắt cũng hoe hoe đỏ rồi, nghe câu này chun mũi:
- Muội còn nhỏ, chưa chuẩn bị của hồi môn.
- Không thể nào, ta nghe nói đại gia khuê tú bọn muội từ khi biết đi là đã bắt đầu mưu tính của hồi môn, học được thuê thùa là tự may áo cưới của mình.
- Hi hi hi, muội biết đi chỉ nghĩ tới trèo cây hái quả ăn, còn may vá, đủ không đâm kim vào tay...
- Con bé này, cái đó gì hay mà khoe chứ.
Kiều phu nhân nóng mặt, chỉ muốn bịt miệng khuê nữ, thế này ai dám cưới về.
Kiều lão gia thì kệ, ông muốn xem phản ứng Tả Thiếu Dương như thế nào, khuê nữ nhà mình hơi đặc biệt không giống nhà khác, nếu y không chấp nhận được thì thôi, không cần tỏ ra thùy mị dịu dàng, đến khi cưới về bản tính lộ ra, người ta không chịu nổi thì khổ là con mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT