Thấy Thảo Nhi ở bên cạnh nhìn mình, hắn co chân đạp một cái:
- Muốn ăn à, không có đâu... Bảo mày đi tiếp khách mày không làm, giờ thì cả nhà sắp chết đói rồi, mày vui lắm phải không...
Hắn vừa nói chân không ngừng đá Thảo Nhi:
- Giờ ra kia kiếm khách cho lão tử, không lão tử đá chết mày, tao còn chưa no đây...
Thảo Nhi không dám né, chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin:
- Cha, đừng bắt con tiếp khách, con sẽ không ăn gì cả..
- Mày không ăn là xong à? Mày không ăn nhưng tao phải ăn...
Thiếu phụ nhìn thấy con bị đánh, nhào tới ôm lấy chân nam tử:
- Phu quân, không phải đã giao hẹn chỉ cần thiếp tiếp khách, không trà đạp Thảo Nhi sao?
- Phì.
Nam tử nhổ phẹt một bãi nước bọt:
- Mẹ kiếp, ngươi còn dám nói, tiếp khách thì phải tươi tỉnh lên cho lão tử, mang cái mặt đưa đám đó thì ai còn hứng thú nữa, người ta quay đầu bỏ đi kia kìa... Đồ vô dụng, để Thảo Nhi thay ngươi.
Lão phụ không còn sức đứng dậy, lết trên mặt đất nhích tới, gian nan gọi:
- Con à, đừng... Đừng trà đạp Thảo Nhi, cứ để ba người bọn ta chết cùng nhau đi, đằng nào cũng chết, hãy để nó chết sạch sẽ...
Lão hán không biết lấy đâu ra sức lực đứng được dậy, miếng bánh bao trong mồm rơi ra ngoài:
- Mày, mày có còn là người nữa không vậy... Mày xem mày đang làm cái gì, tức phụ mày còn.. còn chưa đủ, mày muốn cả Thảo Nhi làm... làm cái việc đó.. Tao chết cũng không mặt mũi nào nhìn... Nhìn tổ tiên...
Nói tới đó dứt hơi ngã uỵch xuống đất.
Tỷ muội Thảo Nhi, thiếu phụ bò tới bên lão hán khóc nức nở, chỉ thấy ông ta thở vào thì ít, thở ra thì nhiều, e mạng chẳng còn được bao lâu nữa.
Thấy cha mình ngã xuống, nam tử kia như lấy lại được lý trí, nhìn cả nhà thất thần, nhà hắn vốn là địa chủ nhỏ ở nông thôn, cuộc sống sung túc, cha mẹ hiền từ, thê tử hiền huệ đảm đang, hai đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo. Thế rồi nghe nói phản quân đánh tới, vội vàng gói ghém đồ đạc gia sản chạy xuống phía nam trốn tránh, ai ngờ giữa đường bị phản quân chặn đường bắn tên đuổi về. Cả nhà dắt díu nhau bỏ chạy, bao nhiêu đồ đạc vứt lại cả, tài sản chỉ còn lại mỗi bộ quần áo trên người mà thôi.
Mọi chuyện sau đó diễn ra quá nhanh, nạn đói hoành hành, vì no bụng chuyện gì hắn cũng làm ra được.
Ngồi thừ người ra một lúc, nam tử chỉ Thảo Nhi:
- Mày không muốn tiếp khách cũng được, vậy đi xin ăn cho tao, không xin được cái gì thì đừng vác mặt về, chết luôn ở ngoài để lão tử đỡ chướng mắt..
Thảo Nhi lau nước mắt, cầm lấy cái bát mẻ, loạng choạng bước đi.
...............
Rời khỏi cái ngõ kia, Tả Thiếu Dương bước đi thật nhanh, chỉ sợ có một bàn tay nhỏ bé nào đó giữ y lại, mỗi bước chân lòng lại nặng thêm một phần.
Nhà Triệu Tam Nương không xa, đi một lúc là tới rồi, Tả Thiếu Dương đứng nhắm mắt một lúc, lấy lại bình tĩnh mới gõ cửa, không ngờ gõ hồi lâu chẳng có ai đáp lời, nhà bên cạnh có người thò đầu ra:
- Là tiểu lang trung của Quý Chi Đường à, tìm Tam Nương sao?
- Vâng, Tam thẩm không có nhà ạ?
- Chắc là có, sáng sớm ra ngoài mua lương thực, đi suốt sáng tới trưa vẫn tay không trở về, vừa về không lâu đâu, cậu gọi lớn một chút.
Hàng xóm nói xong quay vào nhà:
Tả Thiếu Dương đập cửa mạnh hơn cũng gọi to hơn, hội lâu cửa mới từ từ mở ra, Triệu Tam Nương xuất hiện ở cửa, mặt mày xanh xao hơn trước, có điều như thế lại thành vừa vặn, trước kia nàng hơi mập bây giờ gầy đi, lại càng trở nên thướt tha, chỉ có điều sắc mặt không tốt chút nào, hai mắt đờ đẫn như thiếu ngủ chẳng còn sinh khí.
Triệu Tam Nương thấy Tả Thiếu Dương thì có hơi chút bất ngờ, cửa chỉ mở he hé:
- Là đại lang à, có chuyện gì thế?
Tả Thiếu Dương không muốn chậm trễ:
- Chúng ta vào nhà nói chuyện được không?
Triệu Tam Nương đứng chặn ở cửa, không hề có ý nhường lối:
- Có gì thì nói ở đây luôn đi.
Tả Thiếu Dương sực nhớ ra, nàng là quả phụ, có câu "trước cửa quả phụ lắm thị phi", nếu để một chàng trai trẻ vào nhà mà người ta biết, thế nào cũng đồn đại khắp nơi, hạ thấp giọng xuống:
- Tam thẩm, ta tới đây hỏi, nhà ta có lương thực dư, thẩm muốn mua không?
Triệu Tam Nương mở rộng cửa, lắp ba lắp bắp:
- Đại lang, không thể nào... Đừng, đừng lấy chuyện này ra đùa với tam thẩm.
Tả Thiếu Dương nhìn quanh, không có ai, cho tay vào ngực áo, để lộ một phần bánh bao ra.
Hai mắt Triệu Tam Nương thoáng chốc quay lại tinh minh như thường ngày, bầu ngực cao ngất phập phồng liên hồi, trong thành cạn lương một thời gian, ai còn lương thực cũng phải nấu thành cháo thật loãng để ăn, có bánh bao thế này, chứng tỏ trong nhà dư lương thực.
- Con thẩm đói rồi phải không, cho chúng nó ăn lót dạ rồi chúng ta thong thả nói chuyện.
Lúc này Triệu Tam Nương còn để ý gì tới đồn đại thị phi chứ, trước tiên sống cái đã, đưa tay ra kéo Tả Thiếu Dương vào, đóng cửa lại, còn lấy then cài. Nắm tay y đi nhanh qua sân vườn, tới một tiểu viện nhỏ, vén rèm tới thẳng phòng ngủ của nàng.
Phòng ngủ Triệu Tam Nương khá rộng rãi, chia làm hai phần, một phần dùng tấm bình phong lớn ngăn cách quá ba phần tư chiều ngang, phần còn lại trải thảm rất dầy, đặt một cái bàn thấp đặt ở mé phải đối diện với giường, không có ghế, nhà nàng vẫn còn duy trì truyền thống cũ của người Hán là ngồi quỳ, không dùng bàn ghế cao của người Hồ.
Trên cái bàn có đặt một tấm ván gỗ, trên đó viết:" Cần mua lương thực, mỗi đấu mười lăm lượng".
Đằng sau bức bình phong là cái giường lớn, bên trên có hai đứa bé mắt nhắm nghiền, tựa hồ không còn hơi thở nữa.
Tả Thiếu Dương thất kinh, vội vàng chạy tới bên giường ngồi xuống, trước tiên sờ má hai đứa bé, vẫn còn hơi ấm, đưa tay bắt mạch, vô cùng yếu ớt.
Lấy cái bánh bao vẫn còn âm ấm ra để trước mũi hai đứa bé, tức thì hai cãi mũi nhỏ nở ra, sau đó bốn con mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cái bánh bao, đưa tay ra giật.
Tả Thiếu Dương rụt tay lại, thiếu đói lâu ngày, da dày teo lại, nếu như đột nhiên ăn no sẽ rất nguy hiểm, bảo Triệu Tam Nương:
- Thẩm lấy nước ấm lại đây, cho bánh bao vào nước ngâm thành cháo cho chúng ăn, hiện giờ chúng nó không thể ăn ngay bánh bao được.
- Được, được... Cám ơn cậu đại lang, cám ơn cậu nhiều lắm.
Triệu Tam Nương chạy đi lấy một cái bát, một cái thìa, đổ nửa bát nước ấm. Tả Thiếu Dương bẻ từng miếng bánh bao vào, dùng thìa vừa miết vừa nguấy thành xền xệt như hồ. Đồng thời đưa cái bánh bao còn lại cho Triệu Tam Nương:
- Tam thẩm cũng ăn đi cho có sức.
Triệu Tam Nương không ngờ Tả Thiếu Dương còn một cái bánh bao nữa, đưa ngay tay ra, vừa chạm vào cái bánh đã rụt tay lại:
- Thôi, để cho chúng nó.
- Không cần, hai đứa nó chỉ cần ăn một cái là đủ, ăn nhiều không tốt cho dạ dày. Tam thẩm ăn trước, lát bàn chuyện lương thực, tới lúc có lương thực rồi làm cho bọn nhỏ ăn cũng không muộn.
Tả Thiếu Dương vừa nói vừa đút cháo cho hai đứa bé, y tuy không thích trẻ con ít tiếp xúc với chúng, nhưng thừa kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, cho nên động tác thuần thục, đỡ hai đứa bé lên, cho chúng ngồi dựa vào thành giường. Mắt hai đứa bé chưa có một khắc nào rời khỏi cái bát cháo kia.
- Cậu... Đại lang, cậu đúng là người tốt, tam thẩm không nhìn nhầm cậu mà.
Triệu Tam Nương nhận lấy cái bánh bao, nước mắt ứa ra:
Nhà Triệu Tam Nương xưa nay đều ăn gạo trắng, có cá có thịt, bây giờ nhai cái bánh bao đen, bột như là trộn thêm cát, nhưng lại cảm thấy ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào. Chỉ là bánh quá khô, ăn hơi vội đâm ra bị nghẹn, vội ra bàn cầm cái ấm lên tu ừng ực, phát hiện tấm biển mua lương đặt ở đó, đầu óc xoay chuyển, dấu ngay xuống gầm giá đồ gần đó, mắt liếc nhìn Tả Thiếu Dương chăm chú cho hai đứa bé ăn, có vẻ không biết gì.
Nhà nàng đã cạn lương từ hôm kia rồi, Triệu Tam Nương cũng nhanh nhạy, ngay khi đại quân vào thành đã ý thức được sự tình nghiêm trọng, dùng giá cao mua lương thực, tiêu hết sạch tiền mà cũng không mua được bao nhiêu, nhà lại đông người, quen ăn sung mặc sướng rồi, không biết tiết kiệm là gì cả, cũng không biết rau dại ăn được, nói đúng ra là không bỏ thể diện xuống mà đi kiếm rau dại với nạn dân, thế nên thoáng cái lương thực trong nhà đã cạn.
Từ hôm qua tới giờ chỉ uống nước lã cầm hơi, nàng còn cắn răng chịu được, hai đứa con thỉ đã đói lả đi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT