Đám đông vốn nhốn nháo nghe thấy bảo hết cháo rồi tức thì yên tĩnh trong khoảnh khoắc, tiếp đó nổi lên tiếng rì rì như bầy ong rồi thành kêu gào hò hét, dòng người như điên loạn đổ dồn cả lên phía trước.
- Mọi người, xin nghe tại hạ nói, cháo đã phát hết, xin đừng chen lấn nữa, tránh làm bị thương lẫn nhau.
Người trên đài hô tới khản cả cổ:
- Thực sự đã hết cháo rồi.
Nhưng đám đông chẳng hề có ý tản đi, như muốn nhìn thấy nồi cháo rỗng mới cam lòng.
Phó Đại Công chật vật chen lấn đám đông chui ra, quần áo xộc xệch hết cả, nhìn thấy Tả Thiếu Dương cười chua chát thông báo:
- Hết rồi, cháo phát hết rồi, không còn nữa.
Tả Thiếu Dương không biết an ủi hắn ra sao, đám đông đang dồn về phía trước như thủy triều, người trên đài quỳ xuống van xin cũng không ăn thua, mắt thấy khó tránh khỏi một hồi dẫm đạp thì có tiếng la hét bên ngoài, tiếp đó nhanh chóng lan đi, đám đông tức thì bỏ chạy tán loạn bốn phía, thì ra một đội kỵ binh tay cầm roi xông tới, bất cần biết già trẻ trai gái, cứ thấy người là quất túi bụi.
Biện pháp này quá tàn bạo nhưng đối phó với đám đông đã mất kiểm soát không nghi ngờ gì là cách tốt nhất.
Đến lúc đám đông tản ra mới hiểu thế nào là biển người, lúc nãy không hiểu sao chừng đó người có thể tụ lại ở chỗ chật hẹp như vậy, nhìn những khuôn mặt hốc hác ánh mắt hoảng loạn xô đẩy nhau chạy thoát thân, Miêu Mội Lan tức thì lách lên phía trước Tả Thiếu Dương, cố sức đẩy những người chen về phía bọn họ.
Trong tình hình đoàn người hoảng loạn, đường lại trơn trượt như thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi có người vấp ngã, nhưng người phía sau vẫn cứ ùn ùn kéo tới, dẫm lên người bị ngã, tiếng thét thê thảm càng kích thích người khác mất đi lý trí, chỉ còn biết một mực tiến tới.
Người phía sau nhìn không thấy điểm cuối, ào ào cuốn tới như dòng nước lũ.
- Á...
Cách chỗ Tả Thiếu Dương chừng năm bước chân có một thiếu niên trượt chân ngã, kêu lên một tiếng, tay chới với bấu vào người phía trước, thế là hai người ngã nhào.
Tả Thiếu Dương có ý cứu người nhưng bất lực, chỉ có thể hét lên:
- Mọi người đừng chen lấn, có người ngã rồi, dừng lại đi, sẽ dẫm chết người đấy.
Chẳng ai nghe thấy y hò hét gì, thậm chí nếu có nghe thấy thì chẳng quan tâm, Tả Thiếu Dương hai tay phải bám chắc vào song cửa bên đường mới trụ vững được nữa là, hai người kia không cần đoán cũng biết sẽ chỉ có một kết cục, y vừa cắn răng quay đầu đi thì phát hiện bên cạnh thiếu một bóng người, tích tắc đoán được c huyện gì, buông một tay ra chụp, song muộn rồi:
- Đừng đi, nguy hiểm lắm.
Chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn của Miêu Bội Lan lao vào dòng người, linh hoạt như con cá chạch, thoáng cái tới chỗ hai người bị ngã kia, tóm lấy áo giật mạnh lôi bọn họ đứng lên.
Hai người kia đã bị dẫm tới mấy phát, đầu óc choáng váng, thở không ra hơi, đang nhắm mắt đợi chết không ngờ người nhẹ bỗng nhấc bổng lên, mừng như vớ được vàng, hai chân chạm đất một cái là chẳng cần biết chuyện gì xảy ra, hòa vào đám đông chạy đi.
Tả Thiếu Dương buông tay khỏi cửa sổ, lấy hết sức bình sinh xô một người bên cạnh, vươn tay tóm lấy cánh tay Miêu Bội Lan kéo nàng về, còn chưa hết sợ:
- Muội điên rồi, bao nhiêu người như thế, bất cẩn một chút thì người bị dẫm chết là muội đó.
Nói xong chẳng cho nàng phân bua, một tay vòng qua thân hình nhỏ bé của nàng, đè sát vào nhà bên đường, như sợ sểnh ra một cái là nha đầu này lại làm chuyện dại dột.
Miêu Bội Lan bị Tả Thiếu Dương ép lưng dựa vào tường, ngước mắt lên có thể thấy ánh mắt giận dữ của y, hô hấp rất khó khăn, hai tay đặt lên ngực y, tránh ngực mình chạm vào người y, vừa luống cuống, vừa thẹn, nàng đã bao giờ tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, người cứng đơ ra khúc gỗ, lại không dám đẩy y ra.
Quan binh ở sau dùng roi quất thấy không ít người bị xô ngã, sợ để xảy ra sự kiện dẫm đạp quy mô lớn, liền kéo cương ghìm ngựa lại, roi chỉ múa vòng quất chan chát trên không trung, lớn tiếng quát chửi, thấy nạn dân đã tản đi hết mới thúc ngựa quay trở về nha môn.
Dòng người đi qua đâu, đường phố nơi đó chỉ còn một đống hỗn độn, nào là giày dép, nào ô dù nào giày dép bị vứt bỏ lại nhiều không đếm xuể, lác đác có vài người hoặc lảo đảo hoặc nằm ngay đơ giữa đường, ngỡ đã chết rồi, thoáng cái lại bật dậy ngơ ngác ngó quanh lại lảo đảo chạy mất.
Dòng người vừa thưa đi, Miêu Bội Lan đẩy văng Tả Thiếu Dương ra, mặt đỏ như máu, không cả dám nhìn y.
Tả Thiếu Dương nhớ lại tình cảnh vừa rồi, không khỏi thầm hô đáng tiếc, quay sang Bạch Chỉ Hàn, thấy khuôn mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, tay vẫn nắm chặt song cửa, hỏi nhỏ:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Bạch Chỉ Hàn buông tay ra lắc đầu.
Phó Đại Công đi theo bọn họ cũng không sao, nhưng lúc này ngồi bệt xuống đất, tay ôm đầu, khóc nức nở như trẻ lên ba.
Tả Thiếu Dương cúi xuống hỏi:
- Phó chưởng quầy, huynh làm sao thế, có phải vừa rồi bị chen lấn chạm vào vết thương không?
Phó Đại Công nghẹn ngào, nói trong tiếng khóc:
- Không, không phải... Hết, cháo hết rồi, ta không dám về nhà nữa, mẹ già phải làm sao, con nhỏ phải làm sao? Lúc nãy sao lại vì bị thương mà bỏ đi chứ, nếu chịu đau ở lại hàng ngũ, có lẽ xin được bát cháo... Hu hu..
Tả Thiếu Dương bùi ngùi, nghĩ một lúc bảo hai cô gái:
- Hai người về nhà đi, ta nói chuyện với vị đại ca này một chút.
Đứng đây nhìn một đại nam nhân khóc chẳng hay, bây giờ không còn gì nguy hiểm, hai nàng gật đầu, song không đi xa, đứng đợi cách đó chừng mười mấy bước.
Tả Thiếu Dương cẩn thận kéo Phó Đại Công vào ngõ vắng, khẳng định không ai ở gần, nói nhỏ:
- Trong nhà ta còn một túi bột mỳ đen, đồi lấy tơ lụa của huynh, đổi không?
Mặc dù trước đó nói chuyện với cha mẹ, không viện trợ cho Triệu Tam Nương, nhưng đó là vì không tận mắt nhìn thấy cảnh khổ của người ta, Phó Đại Công, một trung niên nam tử gần bốn mươi tuổi đầu mà ngồi bệt ra đất khóc không cần biết xung quanh thế nào, Tả Thiếu Dương không thể nhẫn tâm coi như không thấy, hơn nữa y cũng có chút tính toán.
- Thật... Thật chứ?
Phó Đại Công lắp bắp, tóm chặt lấy tay Tả Thiếu Dương, lồm cồm bỏ dậy:
- Lúc nãy huynh nói sẵn lòng bỏ 10 quan mua một đấu bột mì, vậy chúng ta cứ theo đó mà tính. Nhưng ta không cần tiền, nhà huynh mở hiệu tơ lụa, vậy quy ra lụa đi. Nhớ kỹ, không nói cho ai biết đâu đấy, chẳng qua ta thấy huynh đáng thương, cho nên mới đổi với huynh thôi, ngàn vạn lần đừng có nói ra ngoài.
Phó Đại Công gật đầu lia lịa, vội vàng đảm bảo:
- Yên tâm, yên tâm, đánh chết ta cũng không nói ra nửa lời, ta thề, nếu nói ra sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không được toàn thây.
- Vậy thì được, nhà ta cũng không có nhiều đâu, chỉ có năm đấu thôi.
- Ân công.
Phó Đại Công bật khóc, quỳ xụp xuống vái lạy như tế sao:
- Cậu là ân nhân cứu mạng cả nhà ta, ân nhân xin nhận của ta một lạy, cả nhà ta đời đời không quên ơn người.
- Mau đứng lên, đừng để người khác chú ý.
Tả Thiếu Dương đỡ hắn lên:
- Năm đấu bột mì này, huynh hái thêm chút rau dại, có thể duy trì cả tháng, chừng đó thời gian, hẳn là tiếp tế bên ngoài cũng tới rồi.
Phó Đại Công nước mắt lem nhem, đúng là người hành y tâm địa thiện lương, chứ lúc này ai có chút lương thực chẳng giữ như giữ vàng, đến thân thích cũng không bán nói gì người dưng, nắm tay Tả Thiếu Dương, mãi mới nói lên lời:
- Ân công, sau này nhất định lập bài vị thờ cúng ân công, cầu chúc ân công phúc lớn thọ lâu. Đợi tai họa này qua đi, ân công tới mua lụa, Phó mỗ không dám nói không lấy tiền, vậy người tốt như ân công không dám tới, vậy sẽ bán cho ân công với giá gốc, được không?
- Được, cứ thế đi, bài vị cũng không cần nữa.
Tả Thiếu Dương thầm rủa, ta mới hai mấy tuổi đầu đã muốn ta lên bàn thờ rồi, ta không có cái nhã hứng đó:
- Huynh cứ về đi, đợi tới khi trời tối mang tơ lụa tới ngõ sau nhà ta, chính là ngõ đối diện Thanh Phong tự ấy. Nhớ kỹ đó, sau khi trời tối mới được đi, đừng để ai phát hiện.
- Ân công nói sao thì thế, Phó mỗ không dám trái ý.
Phó Đại Công vái lạy thêm lần nữa rồi hối hả về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT