Phụ nhân nói chưa được rành mạch lắm, cơ bản nghe được chứ nào ra chữ đó:

– Tốt … Tốt nhiều rồi … chân tay … có sức … hôm qua đánh nhau … lại cháy nhà, ta sợ quá … còn xuống giường … chạy trốn …

Mọi người nghe mà bật cười, trung niên nam tử cười hì hì:

– Đúng thế, hôm qua nghe nói phản quân công thành, rất nhiều nhà bị đốt cháy, bà nương này sợ quá, thế nào mà lại bò xuống giường, lảo đảo chạy được ra tới cửa thì ngã, không biết là phúc hay họa. Ta vội đỡ lên, nói bây giờ cổng thành đóng rồi, chạy đâu được nữa, cháy nhà ở xa, đã có nhiều người cứu hỏa, không phải sợ. Đưa bà nương này về giường, vẫn còn nhấp nha nhấp nhổm muốn chạy.

Phụ nhân cười xấu hổ, Tả Thiếu Dương ngồi xuống kiểm tra mạch, nói:

– Không trách đại thẩm được, ta cũng sợ chết khiếp , sợ tới không dám rời khỏi nhà luôn ấy chứ.

Bạch Chỉ Hàn liếc y một cái, rõ ràng là chạy lên tường thành cứu người như tên ngốc thế mà nói dối không chớp mắt. Cả một đêm nàng nghe ngoại tổ mẫu và cô mẫu khuyên nhủ, cũng phải thừa nhận mình có quá nhiều thành kiến với Tả Thiếu Dương, y không đến nỗi tệ như mình nghĩ, có điều y đối xử với người khác hòa nhã, không ngại cả nói dối bêu xấu bản thân như vừa rồi chỉ để một bệnh nhân không quen biết dễ chịu hơn.

Hiện giờ chủ đề được quan tâm nhất ở trong thành tất nhiên là chiến cục rồi, trung niên nam tử than thở:

– Chẳng biết trận đánh này phải tới bao giờ, nghe nói hôm qua Âu Dương thứ sử đích thân lên thành đốc chiến, trúng tên vào đầu, có người nói đã trọng thương tử vong, người thì bảo còn sống, chỉ hôn mê bất tỉnh. Ài, nếu thứ sử đại lão gia mà chết thì loạn mất.

Tả Thiếu Dương giật mình, tình hình đã ngặt nghèo lắm rồi, nếu thứ sử có mệnh hệ gì thì không phải loạn sao, vội hỏi:

– Thật à?

– Thì ta chỉ nghe binh sĩ kháo nhau thế thôi, còn có người nói trên đường đại quân về thành, có một bộ phận làm phản, giết trưởng quan chạy tới huyện Song Hòe hàng địch. Phản quân huyện Song Hòe mở cửa cho chúng vào, còn cho chúng ăn thịt uống rượu trên thành lâu để khoe khoang.

Tin xấu nối tiếp tin xấu làm không khí xung quanh như bao phủ tầng tầng mây đen.

– Còn nữa, sáng nay một số nạn dân đói quá không có gì ăn, xông vào tửu lâu cướp đồ, bị hỏa kế tửu lâu cùng bộ khoái tuần tra đánh chết, nhiều lắm, chết hơn chục người cơ … Tửu lâu đó tên là gì nhỉ?

– Có phải Kim Ngọc tửu lâu không?

Tả Thiếu Dương sực nhớ cảnh tượng nhìn thấy trước cửa Kim Ngọc tửu lâu:

– Đúng, đúng nó đấy.

Nam tử trung niên thấy có thính giả hưởng ứng, nhiệt tình nổi lên, nói tiếp:

– Sáng sớm nay ta đi quanh thành xem tình huống, nghe ngóng không ít chuyện, nghe nói có một cô nương nông gia, theo cha mẹ vào thành chạy nạn, không có chỗ ở, phải ở đầu đường, kết quả quan binh về thành, thấy cô nương đó xinh đẹp, liền bắt tới bên sông, luân phiên trà đạp. Cô nương đó nhảy sông tự vẫn, sáng nay thi thể trôi vào bãi đá ở dưới cầu. Quan binh và bộ khoái nha môn đều đi tìm hung thủ, nhưng tối lửa tắt đèn, làm sao biết ai làm, hết cách, cho gia quyến người ta ít tiền lương bịt miệng. Đôi vợ chồng già đó khóc chết đi sống lại, một mực quỳ ở nha môn xin huyện lão gia báo thủ cho con gái.

Đám Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan là chấn động nhất, mặt cắt không ra máu. Cẩu Tử đấm giường:

– Lũ khốn kiếp, bôi nhọ danh dự quân nhân, lão tử mà biết kẻ nào làm, thế nào cũng chặt cái đầu chó của chúng.

Tả Quý sống lâu thấy nhiều rồi, có phần chai lỳ, chỉ nói:

– Thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa, nghe mà bực mình, thời buổi loạn lạc thế này ai cũng cần cẩn thận hơn. Trung Nhi, mau khám lại cho đại thẩm rồi sang xem cho Cù lão thái gia.

– Vâng.

Tả Thiếu Dương đã bắt mạch xong:

– Không có vấn đề gì, bệnh cơ bản đã qua, bây giờ chỉ còn bồi dưỡng sức khỏe, không đáng ngại.

Đôi phu thê đó trả tiền, ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi cáo từ.

Miêu Bội Lan nhỏ giọng bảo Tả Thiếu Dương:

– Sáng nay muội đi gánh nước, nghe mấy tỷ muội cũng nói vậy, lần trước huynh bảo đừng nghe tin đồn, nên muội không kể.

Tả Thiếu Dương gật đầu:

– Ừ, bây giờ hai quân đối chiến, thủ đoạn gì cũng có, bất kể thật hay giả cũng không nên do chúng ta nói ra. Biết thế để cẩn trọng là được, Bạch tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Nhưng muốn đi lại không đi được, ngoài cửa nhốn nháo người khiêng cáng, người dìu nhau đi vào, tranh nhau nói:

– Lang trung, phiền ngoài xem cho huynh đệ ta, lưng bị bỏng.

– Xem cho mẹ ta trước, mẹ ta cũng bị bỏng, chết tới nơi rồi.

– Nhi tử ta cũng thế.

– Nương tử ta bị cột nhà đè gãy xương sườn, lang trung cầu xin ngài.

Tả Thiếu Dương lấy làm lạ, sao những người này như hẹn nhau kéo tới, đang đau đầu bảo bọn họ giữ trật tự, thì thấy thanh niên họ Đỗ tay đeo lủng lẳng trước ngực trong đám đông:

– Huynh đệ, năm ngày nữa mới phải thay thuốc cơ mà.

– Ta dẫn hàng xóm tới chữa thương.

Thanh niên đó cười toe toe, chỉ người bệnh:

– Họ là hàng xóm của ta hết đấy, hôm qua thấy Quý Chi Đường chữa bệnh tận tình, tiền thuốc lại rẻ nên về nhà kể bọn họ, đều là người bị thương khi hỏa hoạn.

Đông người thế này, không biết bao giờ mới khám xong được, để mình cha thì không ổn, Tả Thiếu Dương quay sang nhìn Bạch Chỉ Hàn nhún vai khó xử, tuy nàng tới trước nhưng bệnh tình những người này rõ ràng khẩn cấp hơn:

– Bạch tiểu thư, ta biết cô lo lắng, song bệnh tình ngoại tổ phụ cô không xấu đi, không cần quá lo, những người này cần ta hơn, ta sẽ tới khám cho lão nhân gia sau. Nếu có chuyện gì gấp, cô bảo Long thẩm sang đây gọi ta một tiếng là đủ rồi.

Bạch Chỉ Hàn bất chợt hỏi:

– Ta khiến ngươi ghét tới mức không cả muốn nhìn thấy sao?

Tả Thiếu Dương ngạc nhiên, Răng Thỏ ý gì vậy?

Đôi oan gia này ở cạnh nhau là Lương thị nơm nớp lo sợ, để ý nãy giờ, vừa thấy mặt Bạch Chỉ Hàn biến đổi là giật ống tay áo Tả Quý. Tả Quý hiểu ý, nói:

– Bạch tiểu thư, chỗ này đúng là phải cần Trung Nhi mới xử lý được, phía bên lão thái gia để lão hủ đi xem, nếu có gì không ổn, sẽ trở về cùng nó thương lượng, được không?

Với bậc trưởng bối, dù không vừa ý, Bạch Chỉ Hàn luôn giữ lễ phép, gật đầu khẽ đáp:

– Vâng, làm phiền Tả lang trung.

Nhìn thái độ này biết cha mẹ mình vẫn còn ôm hi vọng đưa nàng về làm nhi tức phụ, Tả Thiếu Dương chẳng rảnh mà để ý chuyện, bắt đầu khám bệnh, phần lớn đều bỏng nhẹ, lần lượt tiến hành mát da, rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó, kê đơn thanh nhiệt kháng khuẩn.

Do số người quá đông, đợi tới khi bận rộn xong thì kẻng cầm canh đã báo rồi, hai bệnh nhân bị bỏng lẫn gãy xương sau khi thương lượng với gia đình, quyết định ở lại quan sát chữa trị. Không có giường, người nhà họ mang tới chăn đệm và cỏ khô.

Bệnh tình Cù lão thái gia tiến triển khá tốt nhờ củ sâm quý, Tả Thiếu Dương nghĩ mà xót của, củ sâm như thế để lại phòng khi khẩn cấp tốt hơn bao nhiêu. Hai cha con cùng nhau biện chứng kết quả khám bệnh, rồi kê đơn thuốc mới để Long thẩm mang về.

Sáng sớm hôm sau, Phàn Mặt Đen lại đem mấy thương binh tới, đều là trong đội của hắn, những binh sĩ này đã được quân y xử trí, nhưng đau đớn vô cùng, người thì sốt miên man làm Phàn Mặt Đen không hài lòng, đưa tới nơi này.

Tả Thiếu Dương kiểm tra qua, vết thương không thuộc loại nghiêm trọng, song chữa trị quá tùy tiện nên bị nhiễm trùng rồi, y phải tiến hành rửa lại vết thương, kê thuốc.

Ba người trong đó bệnh chuyển biến xấu phải theo dõi liên tục nên ở lại chữa trị, vậy là bệnh nhân trong Quý Chi Đường đã tăng lên thành 6 người, làm căn nhà vốn chẳng rộng rãi gì cho cam giờ càng thêm chật chội, cơ bản chỉ đủ đi lại khám bệnh, nếu có bệnh nhân nữa tới thì thành phiền phức rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play