Tuyết ngừng rơi, trời khá lạnh song phần nào quen với thời tiết, Tả Thiếu Dương không tới mức co ro cho tay vào ống tay áo nữa, cũng có thể muốn ra vẻ trước mặt Miêu Bội Lan nên bước chân cũng mạnh mẽ hơn thường ngày.

Lúc trời lạnh thì chỉ mong nó ấm lên một chút, giờ trời ấm lên rồi thì khó chịu, sáng sớm thì sương mù mịt, nắng lên chút xua sương đi thì lại có mưa đổ xuống, mưa to đã đành đi, ít nhất thì còn sạch đường, mưa li ti kiểu này chỉ tổ bẩn, mà đâu chỉ mưa thôi, lại còn có tuyết nữa. Ở cái thời đại mà kinh tế đa phần dựa vào nông nghiệp này, Tả Thiếu Dương có thể hiểu được vì sao Hợp Châu lại nghèo khó rồi.

Tả Thiếu Dương đi trước, Miêu Bội Lan gánh thùng nước theo sau, nữ nhân cùng bối phận không được phép đi ngang hàng với nam nhân, cả thê tử cũng thế. Tả Thiếu Dương không hiểu mấy quy củ nhỏ này, cho rằng nàng ngượng thôi. Hai bọn họ men theo con đường lát đá xanh trơn trượt hướng tới giếng nước ở gần sông.

Ra tới đầu đường liền bị đội quan binh gọi lại, không phải là người phủ nha mà là quân đội đàng hoàng, đầy đủ khai giáp gươm giáo, tay cầm hình vẽ so sánh với Tả Thiếu Dương, đánh giá một lúc nói không phải, xua tay cho họ đi.

Vì không quen biết, hơn nữa mấy người đó trông sát khí đằng đằng, Tả Thiếu Dương không tiện hỏi, không rõ quan binh truy lùng ai, có điều là bắt nam không bắt nữ, vì bọn họ hoàn toàn không nhìn Miêu Bội Lan lấy một cái, để ý thấy nam tử khác đi qua cũng bị gọi lại, đừng nói là lại tìm Phi Thử như người nha môn nhé, chả lẽ ông ta lại táy máy cái gì của quan binh rồi, nghĩ tới đó lắc đầu phủ nhận, quan binh ra trận thì có gì quý giá đâu, lương thực bị đốt rồi.

Ra tới giếng bên sông vẫn là một khung cảnh quen thuộc, mấy cô nương tức phụ tụ tập với nhau, đang thì thầm tỏ nhỏ với nhau, nhưng không phải tán gẫu vui đùa như mọi ngày, mà mặt có phần nghiêm trọng, Hoàng Cầm và Tang Tiểu Muội cũng ở trong số đó.

Tả Thiếu Dương nhìn Tiểu Muội, không thấy má núm đồng tiền xinh xinh khi nàng cười nữa, trông khá xanh xao sầu muộn, làm người ta thắt lòng, chợt thấy đáng lẽ mình không nên dẫn Miêu Bội Lan ra đây, giờ tất nhiên không tiện quay lại.

Tang Tiểu Muội thấy y nở nụ cười có phần héo hắt, tuy mọi khi bên cạnh có người khác, nàng sẽ không tỏ ra thân thiết với Tả Thiếu Dương, song lần này nàng có vẻ muốn né tránh, Tả Thiếu Dương có thể cảm nhận được. Chỉ Hoàng Cầm chẳng cố kỵ gì, vẫy tay gọi:

– Không lấy nước hay sao mà không mang thùng.

– Có chứ, nhưng bây giờ ta không lấy nước mà có người lấy giúp rồi.

Tả Thiếu Dương chỉ giếng, bảo Miêu Bội Lan:

– Nước ở đó.

Miêu Bội Lan gật đầu với mấy cô nương kia, tới lấy nước.

Hoàng Cầm nheo mắt đánh giá Miêu Bội Lan một lượt, thấy cô nương này tuy người nhỏ nhắn, da ngăm đen, ăn mặc quê mùa, song rất có nét, vóc dáng uốn lượn khá bắt mắt, có chút cảnh giác lấy khuỷu tay huých Tang Tiểu Muội, đánh miệng về phía Miêu Bội Lan.

Tang Tiểu Muội hết nhìn Miêu Bội Lan lại nhìn Tả Thiếu Dương. Tả Thiếu Dương gặp ánh mắt của nàng, đột nhiên có cảm giác như ăn trộm bị bắt quả tang, cười ngượng quay đi.

Thái độ đó của y càng làm Tang Tiểu Muội như hiểu ra điều gì, khẽ cắn môi dưới.

– Này, không lấy được nước ở đây.

Miêu Bội Lan đang chuẩn bị lấy nước thì có người quát ngăn lại, nàng ngẩn người ngẩng đầu lên, phát hiện mấy cô nương kia thùng nước đều trống không.

Tả Thiếu Dương đi tới hỏi:

– Có chuyện gì thế? Sao mọi người không lấy nước?

Hoàng Cầm hừm một tiếng, lạnh nhạt liếc Miêu Bội Lan:

– Không sao, muốn chết thì cứ lấy nước đi.

– Cầm tẩu, thế là sao?

Nghe Tả Thiếu Dương vẫn thân thiết gọi mình là Cầm tẩu, thái độ Hoàng Cầm đỡ hơn, lại huých Tang Tiểu Muội một cái, ý tứ ràng là nha đầu chớ quá lo, người ta còn nhận người đại tẩu này, đáp:

– Cậu chưa biết ả, nghe nói toàn bộ nước giếng trong thành bị mật thám của phản quân đầu độc rồi, không thể uống.

– Mật thám phản quân hạ độc, tẩu nghe ai nói thế?

Tả Thiếu Dương nhíu mày, dù không có kinh nghiệm thì y cũng biết lúc này sợ nhất là những tin đồn thất thiệt làm rối loạn lòng người.

– Cả thành đều nói thế.

Tả Thiếu Dương đi tới bên giếng, đưa mắt nhìn, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, kéo một gầu nước, mỉm cười nói với xung quanh:

– Đó là tin đồn nhảm thôi, nước không có độc, để ta uống cho mọi người xem.

Còn chưa kip đưa gầu nước lên miệng đã có tiếng hai cô gái đồng loạt vang lên:

– Không được uống.

Tang Tiểu Muội và Miêu Bội Lan cùng đưa tay ra giật lấy cái gầu nước, thành ra không ai lấy được, nhìn nhau một cái rồi đồng loạt buông tay ra làm cái gầu rơi tõm xuống giếng.

Mấy cô nương khác mặt tái đi, thấy hai người như thế không nghỉ nhiều, nhưng Miêu Bội Lan và Tang Tiểu Muội trong lòng tự hiểu mặt đỏ lên, Tả Thiếu Dương gãi đầu lúng túng nói xua tan xấu hổ:

– Không sao, ta nói thật đấy, nước không có độc đâu, cho nên mới uống cho mọi người thấy.

– Làm sao cậu biết được?

Hoàng Cầm hỏi thế mắt cứ nhìn Miêu Bội Lan:

– Dễ lắm.

Tả Thiếu Dương chỉ xuống giếng:

– Mọi người nhìn xem trong nước có cái gì?

Toàn bộ xúm tới nhìn xuống giếng, không thấy gì đặc biệt.

– Làm gì có cái gì?

– Đúng thế, Tả đại ca, huynh có nhầm không?

Tả Thiếu Dương cười khổ:

– Vì mọi người tụ hết lại che mất ánh sáng rồi còn nhìn thấy gì được nữa.

Hoàng Cầm phất tay rất có phong thái đại tỷ:

– Mọi người tránh ra cả đi.

Nói rồi kéo mấy cô nương ra, chỉ có Tang Tiểu Muội và Miêu Bội Lan như vô tình như cố ý đều ở lại.

Miêu Bội Lan ở nông thôn quen thuộc hơn kêu lên:

– Là tôm, có tôm.

Tang Tiểu Muội hiểu ra:

– Đúng là tôm rồi, lúc nãy muội cũng thấy, vậy mà không nghĩ ra. Nếu nước có tôm, tất nhiên là không có độc.

– Để ta xem nào.

Hoàng Câm và mấy cô nương kia kéo tới nhìn, lần này có mục tiêu nên dễ dàng thấy được mấy con tôm rất nhỏ, mình trong veo lẫn vào màu nước, rất khó nhận ra, đang bơi vèo vèo từ phía này sang phía kia.

– Nước không có độc đâu, mọi người cứ lấy đi.

Tả Thiếu Dương khẳng định:

Miêu Bội Lan mang thùng đi, nàng tới sau cùng nên nhường cho người khác lấy trước, Hoàng Cầm không khách khí, kéo nước đổ vào thùng. Có một thiếu phụ nhát gan kiến nghị:

– Tuy nói có tôm, nhưng, chưa chắc không có độc, ai cũng bảo là có độc, hay là … Đừng nên lấy nước, đợi quan gia làm rõ ràng hãy lấy.

Không thể trách thiếu phụ này vì dân trí thời đó rất thấp, tuy đây là kiến thức sơ đẳng, nhưng không phải ai ai cũng hiểu, Tả Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích:

– Người và tôm đều là động vật, tôm nhỏ hơn người rất nhiều, cho nên chỉ cần chút xíu độc là giết chết nó rồi, nếu nó không chết thì chứng tỏ nước không có độc. Ta học y, chuyện này dám khẳng định hoàn toàn không có độc, nhưng mà nói thật nếu có gian tế phản quân trà trộn vào thành, hôm nay không có, không có nghĩa là mai không có. Không bằng tranh thủ lấy thêm nước đi, đặc biệt là Tiểu Muội và Cầm tẩu, không có nước không mở quán được rồi.

Hoàng Cầm lẩm bẩm:

– Bây giờ khắp thành lo chuyện phản quân đánh tới, ngoài nhóm người Chúc lão gia tử ra thì còn ai có tâm trạng gì để mà uống trà nữa.

Nhắc tới chuyện này tâm trạng mọi người trầm hẳn xuống, không ai nói gì nữa mặc dù đại quân triều đình đã vào thành rồi, nhưng một khi đánh nhau thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, giống như chuyện hạ độc này vậy, sẽ còn nhiều sự cố tương tự xảy ra.

Đọc truyện, xem phim ảnh về chiến tranh chỉ thấy gươn đao sáng loáng, rồi trống trận rền vang, hai quân lao vào chém giết, thảm khốc thật đấy, nhưng chiến tranh không phải chỉ có chém giết, không phải chỉ là chuyện của người lính. Hiện cái bóng quân địch còn chưa thấy đâu song Tả Thiếu Dương cảm thụ được hơi thở chiến tranh đang phả vào tới, ảnh hưởng tới mọi mặt cuộc sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play