– Bạch cô nương, trước đó lão hủ đã nói, với loại bệnh này tiểu nhi càng am hiểm hơn lão hủ, nó có cách trị khỏi, các vị không nghe, làm lỡ dở một ngày khiến bệnh tình Cù lão thái gia thêm nặng. Các vị đã đưa tới đây, lão hủ vẫn muốn tiểu nhi khám chữa, vừa rồi chần chừ là đợi tiểu nhi về, nếu không tin y thuật tiểu nhi, xin đi nơi khác.
Gia quyến hai người bệnh khác nhỏ giọng bàn luận, một trung niên đi ra:
– Lão lang trung, chúng tôi cũng được nghe nói quý đường trị được bệnh trúng gió cho Lý đại nương của Mai Thôn mà không hiệu thuốc nào chữa được, hơn nữa đơn thuốc lại rẻ, cho nên tới đây. Mong ngài trị bệnh cho phu nhân ta, tuy lệnh lang y thuật cao minh, nhưng còn trẻ, hỏa hầu chưa đủ, mong ngài ra tay.
Gia quyến bên kia cũng đồng tình, nhìn Tả Thiếu Dương tuổi ngoài hai mươi, phong độ tuấn tú, mặt toát lên vẻ văn nhã, là mỹ nam tử hiếm có, song lại mang vẻ nho nhã yếu đuối của thư sinh, bảo y thi ca xuất chúng họ tin, chứ bảo y chữa bệnh hơn lão lang trung râu dài tóc bạc thì bọn họ cũng không tin:
– Nhà ta cũng mộ danh mà tới, trước đó còn tìm Lý đại nương xác nhận, bà ấy nói Tả lang trung ngài tâm địa thiện lương, y thuật cao minh, còn không quản ngại đường xá xa xôi tới tận Mai Thông xem bệnh, nên mong ngài thương xót, chữa cho mẹ ta.
Cù phu nhân nài nỉ:
– Tả lang trung, hôm nọ thái độ nhà chúng tôi không tốt, không tin tưởng Quý Chi Đường, cho nên cơ sự này, mong ngài nể tình lang xóm bao năm mà cứu chữa cho, Cù gia không bao giờ quên ơn.
Tả Quý hết sức kiên nhẫn nói:
– Các vị nghe lão phu đi, bản lĩnh của nhi tử không phải học được từ lão phu, nó được vị lão thần tiên chỉ dạy, cho nên y thuật của nó sớm hơn lão phu rồi.
Lời này khiến cả ba nhà ngạc nhiên nhìn lại Tả Thiếu Dương, nãy giờy mặc kệ họ tranh cãi đang xem bệnh cho từng người một, khuôn mặt hết sức chuyên tâm như ngoài người bệnh không để ai vào mắt nữa, bất giác khiến người ta tin tưởng không ít, lại thêm Tả Quý nói thế, thì thầm với nhau một hồi, nam tử trẻ nhanh chân đi ra nói:
– Tiểu lang trung, mong cậu chữa cho gia mẫu.
Tả Thiếu Dương khám bệnh xong ngẩng đầu lên:
– Trong ba người thì Cù lão thái gia bệnh gấp nhất, nên được chữa trị tốt … Các vị có muốn ta chữa trị cho không?
Cù lão thái gia là người không có chủ ý gì cả, gặp phải chuyện trọng đại này đã hoảng rồi, mắt chỉ biết nhìn tôn nữ, Bạch Chỉ Hàn thì khẽ cắn cánh môi hồng không nói không rằng.
– Trúng phong cần chữa sớm, càng sớm cơ hội càng tốt, nếu mọi người không tín nhiệm ta cũng đành thua, vậy chưa cho lão thẩm trước …
Tả Thiếu Dương chuyển qua hỏi nam tử trẻ:
– Lão nhân gia phát bệnh ra sao?
– Mẹ ta hôm qua vẫn khỏe, hôm nay nghe ta về nhà nói, gạo trong thành bị tranh cướp mua hết rồi, không còn chút nào, thế là đột nhiên khuỵu xuống.
Nam tử trẻ rối rít kể:
Nhà đầu giường cũng không chịu chậm trễ hơn, không cần đợi hỏi tới nói:
– Nương tử ta cũng do sáng sớm chạy đi mua gạo, đi khắp thành không mua được, tới khi về nhà thì ngã xuống, gọi không được. Ông trời bất công, còn cho người ta sống hay không?
– May mà nhà ta còn đỡ, cữu cữu gia có ít lương thực dự trữ, miễn cưỡng cầm cự được, nếu không sáng nay cũng phải chạy khắp nơi lại, nói không chừng cũng nằm đây giống bọn họ.
Thân thích lão phụ thở dài:
Nam tử trung niên run run hỏi:
– Bán cho ta một chút được không, nhà ta chỉ còn lương thực cho ba ngày thôi, ta trả ba, à không bốn lượng một đấu.
– Đừng nói bốn lượng, giờ có trả sáu bảy lượng cũng chẳng ai bán, ai chẳng biết giờ lương thực là mạng sống, vàng bạc lại chẳng ăn được …
– Trật tự, muốn mặc cả mua bán thì ra ngoài.
Tả Thiếu Dương quát lớn khiến mấy người kia im re, ghé tai vào sát gần lão phụ hỏi:
– Lão nhân gia, nghe thấy ta nói không?
Lão phụ phản ứng chậm chạp, gật đầu, không nói được rõ ràng.
Còn phản ứng là tốt hơn rồi, tuy bên ngoài trông khá tệ, mặt đỏ phát sợ, mắt trợn chỉ còn lòng trắng, bọt mép vẫn sùi ra, nhưng đây là phản ứng ban đầu, chứng tỏ bệnh còn sớm, Tả Thiếu Dương trấn tĩnh nói:
– Lão nhân gia, duỗi thẳng hai chân hai tay ra, hai chân … Đúng rồi … Tiếp đó là hai tay … Lão nhân gia, hai tay nữa …
Lão phụ chỉ có thể duỗi được chân phải tay phải, còn bên trái nỗ lực mấy lần không xong.
Tả Thiếu Dương quay sang bảo cha:
– Cha vị lão nhân gia này bị tâm can âm khuy, can kháng sinh phong, kèm với đờm càn trở tâm khiếu.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
– Làm sao con nhìn ra?
Tả Thiếu Dương khóe vẫn để ý nhìn Bạch Chỉ Hàn, thấy vẻ mặt nàng vô cùng chuyên tâm, tuy mặt hơi quay sang hướng kháng, sõ rõ ràng đang chú ý lắng nghe, y cố ý nói thế là để nàng nghe thấy, tay vừa bấm nhanh vào một số huyện trên người lão phụ, mồm không ngừng nói:
– Lưỡi bệnh nhân đỏ mà trơn, chứng tỏ âm khuy, mạch phù mà hoạt, cho thấy dương kháng khiến bị trúng gió, phản ứng rõ nhất là mạch chủ tâm ở tay trái, cho thấy nguồn phát ra là ở tim.
Tả Quý gật đầu, ông cũng hiểu ý nhi tử nói những lời này để trấn an người bệnh.
– Tâm tàng thân, chính vì dương nhiệt xông vào tim, nên thần trí mới không kiềm chế được mà nói ra suy nghĩ trong đầu. Lưỡi không tự vươn ra được là do phong đờm cản trở. Phong đờm chế tâm khiếu làm thần trí không rõ, tim và gan có quan hệ mẫu tử, tim có bệnh liên lụy tới gan, nên mới can âm. Gan chủ gân, dùng ở trái, nên âm huyết không đủ, gân mạch không được nuôi dưỡng, làm tay chân trái không thể tự duỗi ra được …
Tuy Tả Thiếu Dương nói rất nhiều từ chuyên môn, nhưng đại ý thì vẫn khiến người ta hiểu được, nghe y nói mạch lạc từng nguyên nhân, hai nhà kia càng nghe càng mừng rỡ, xem ra vị tiểu lang trung này đúng là có tài thật. Ngay cả Bạch Chỉ Hàn cũng chuyển khuôn mặt từ lạnh lùng sang ngạc nhiên, cánh môi hồng he hé mở, cái răng cửa hơi to lộ ra, có điều phối hợp với vẻ mặt nàng lúc này vô cùng hợp, trông ngốc nghếch yêu vô cùng làm nam tử trẻ dù lo cho bệnh tình mẫu thân, nhìn thấy cũng ngơ ngẩn.
Tả Thiếu Dương đã hoàn toàn vào trạng thái, không chú ý, đứng dậy nói:
– Ta kê đơn, thuốc dùng cho bốn ngày, bốn ngày sau tới đây khám lại … Này, nghe rõ không?
Nam tử trẻ đỏ mặt, thu ánh mắt lại:
– Vâng, vâng, đa tạ tiểu lang trung.
Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày nhìn sang Bạch Chỉ Hàn, không khó đoán nam tử trẻ thất thần do đâu, từ nãy giờ bất kể nam nữ đều lén lút nhìn nàng, đương nhiên nam thì ngây ngất, nữ thì không rõ, hẳn là không phải tán thưởng, khí chất như tiên tử khiến người ta thấy tự ti, nên chỉ dám lén lút nhìn nàng thôi.
Tả Quý ngăn lại:
– Con nói là được, để cha bốc thuốc, tiếp tục khám bệnh đi.
Toàn bộ phòng đều kinh hãi, cha bốc thuốc để nhi tử khám bệnh, đây là chuyện nói ra không ai tin, song thế càng chứng tỏ y thuật vị tiểu lang trung này đã hơn cha rồi.
Chỉ cha mới có thể hi sinh lớn cho vậy như con, Tả Thiếu Dương không nhiều lời, gật đầu một cái nói thuốc mình cần. Thấy người Cù gia không có phản ứng gì thì khẽ lắc đầu kiểm tra lần nữa cho phụ nhân:
– Cha, đại nương này bệnh tình giống Lý đại nương, cha chẩn trị đi.
Tả Quý nghe nhi tử gọi ý như vậy, nhớ lại tình trạng Lý đại nương, liên hệ phụ nhân này, lập tức hiểu ra, nói ngay:
– Dùng cương tàm, ngô công và địa long?
– Vâng, thêm chút quyết minh để bình can dương nữa là được ạ.
– Được, cha bốc thuốc.
Tả Quý tinh thần rất tốt:
Tả Thiếu Dương chắp tay nói với Cù lão thái thái:
– Lão thái thái, người nghĩ kỹ chưa, có cho ta trị bệnh cho lão thái gia không? Nếu không tin y thuật của ta thì mau mau đưa đi nơi khác kẻo bệnh không chữa được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT