– Phi Thử?

Tả Thiếu Dương chẳng để ý lão giả đột nhiên thay đổi cách xưng hô nữa, đầu như bị cho vào trong quả chuông rồi gõ uỳnh một cái vậy, lảo đảo lùi lại sau mấy bước, đầu năm y rảnh rang đi dạo nha môn, nhìn thấy công văn hải bổ, truy lùng tên phỉ tặc ngoại hiệu Phi Thử.

– Chính thế, xem ra tiểu huynh đệ cũng biết lão ca là ai rồi.

Chả trách đêm qua lão ta có thể ra khỏi nhà mà thần không biết quỷ không hay, Tả Thiếu Dương khóc thầm trong lòng, lão già này không chỉ là dân giang hồ bình thường mà là hạng có số má hẳn hoi nữa, mình thật may con mẹ nó mắn:

– Không đúng, ta xem công văn hải bộ, trên đó là hán tử mặt vuông, rậm râm mắt tròn, trông giống như Trương Phi cơ mà.

– Ai lại đi rảnh rang giả mạo một tên phỉ tặc bị truy nã gắt gao, lão ca đây mỗi lần hành sự đều bịt mặt, đừng nói thấy mặt, mà cái bóng của lão ca cũng chưa từng thấy.

Lão giả nói với giọng điệu tự hào không thèm che dấu cứ như cái nghề của mình vẻ vang lắm vậy:

– Cho nên chúng vẽ bừa thôi, trong mắt chúng, loại người như ta tất nhiêu là tướng mạo hung thần ác sát rồi. Sao, tiểu huynh đệ, sợ à?

Đùa kiểu gì nhạt vậy, đương nhiên là sợ chứ, đối diện là tên tội phạm bị truy nã, hơn nữa võ công cao cường, muốn giết mình thì đưa tay ra bóp cổ đánh rắc một cái là xong, cơ mà nghĩ tới đó bất giác không sợ lắm nữa, mình một là không có tiền, hai là một tiểu dân, chả có thân phận gì, kiểu lợn chết không sợ nước sôi, lại thêm bản tính vốn ương ngạnh lại có chút sĩ diện, Tả Thiếu Dương ra vẻ thoải mái nói:

– Ông làm phỉ tặc việc của ông, ta làm lang trung của ta, không có cạnh tranh không sinh thù oán, việc gì mà sợ.

Phi Thử hơi bất ngờ:

– Thú vị, đúng thế, ta nói rồi, không làm liên lụy tới ngươi.

Tả Thiếu Dương chợt nảy ra nghi vấn:

– Vậy những người hôm qua là …?

– Là bộ khoái nha môn.

Bà nó, biết ngay mà, chả trách nửa đêm dám hung hăng truy sát người ta như vậy, đáng lẽ mình nên nghĩ tới sớm hơn.

Nhắc tới chuyện này Phi Thử có chút hậm hực:

– Tối qua ta vốn định ra tay với nhà Chúc chưởng quầy, ta theo dõi cái mễ hành (hiệu buôn gạo) đó từ lâu rồi, thám thính qua, thông thuộc đường lối. Chúc chưởng quầy này làm ăn cực lớn, từ kinh thành tới đại giang nam bắc, vậy mà vào nhà, trừ ít đồ gia dụng thì tiền bạc ít thảm thương, những chỗ có thể giấu được đều bị ta kiểm tra qua, trống tron. Nói không phải khoe, đây là nghề của ta, không kẻ nào che dấu được, nhưng tìm mãi không thấy, làm ta tức điên, nhưng năm xưa sư phụ bắt ta thề độc, chỉ được trộm không được cướp, nếu không ta bắt lão già đó tra tấn rồi.

Tả Thiếu Dương thực sự khóc không ra nước mắt, chửi thầm tổ tông mười tám đời họ Tiêu, mình có hỏi đâu mà lão nói làm cái gì chứ? Lão tử tới đây để nói, ta làm lang trung, thấy người bị bệnh cứu chữa là thiên chức, tiền thuốc ngươi đã trả, từ nay ai nấy không liên quan tới nhau nữa cơ mà, ai thuê ngươi lắm lời.

Phi Thử chẳng hiểu cho nỗi lòng của y, xem chừng không có người để trút bỏ tâm sự, nên Tả Thiếu Dương hỏi tới liền nói hết ra luôn:

– Lão ca tức điên người, đành nuốt hận bỏ đi, không ngờ trong bóng đêm xông ra mấy người mặc áo đen vây kín, không nói một lời xông lên muốn bắt, lại còn toàn là hảo thủ. Cha mẹ nhà chúng nó, lão ca đây xuất đạo hơn ba mươi năm trời, chưa bao giờ sợ, nhưng hôm qua thực sự là sợ rồi, đám ưng trảo võ công cao cường, nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ một tên ta cũng không đánh nổi. May là khinh công của ta hơn xa bọn chúng, trốn đông, né tây, cuối cùng liều mình mạo hiểm để trúng một côn một cước của lão già đứng đầu mới thoát được. Không ngờ vết thương lại nặng như thế, chạy tới ngõ nhỏ kia thì không động đậy nổi nữa, nếu không có ngươi cứu thì ta đã rơi vào tay đám bộ khoái kia rồi, lúc đó chỉ còn đường chết.

– Làm sao ông biết họ là bộ khoái?

Tả Thiếu Dương buột miệng hỏi xong chỉ muốn tát vào mồm, người ta là bộ khoái hay không liên quan quái gì tới mình mà lắm chuyện?

– Lúc đó ta cũng không biết, nhưng khi giao đấu ta thuận tay móc được túi của một tên. Thoát thân rồi mở ra xem thì ra là yêu bài bộ khoái kinh thành, số bạc trả tiểu huynh đệ cũng là của hắn.

Đúng là kinh nghiệm hơn ba mươi năm hành nghề có khác, đang đánh nhau sống chết còn thó đồ của ngươi ta, chuyện tới đây Tả Thiếu Dương biết mình không thoát khỏi liên quan rồi, chẳng bằng hỏi cho thống khoái:

– Bộ khoái kinh thành chạy tới đây làm gì?

– Ta cũng đang hoang mang, nhưng ta dám khẳng định tuyệt đối không phải để bắt ta.

Đám bộ khoái đó cũng không phải tới bắt mình, quan tâm làm gì, lão này là trộm chuyên đào tường khoét vách, người tìm lão ta hôm qua không phải là kẻ thù, mà là bộ khoại, vậy không sợ đối phương tìm mình trả thù, lão già này cũng không có ý hại mình, vậy là yên tâm rồi, giờ kính nhi viễn chi là hơn, chắp tay nói:

– Nếu tiền bối đã nói hết, vậy ta xin về đây, người nhà còn đang đợi.

– Được.

Phi Thử chắp tay:

– Đại ân không thể nói hết bằng lời, Tiêu mỗ còn ở quý địa một thời gian, nếu có việc gì cần dùng tới mỗ thì ra ngoài chùa Thanh Phong cắm một cành cây ba chạc lên mặt đất, ta thấy sẽ tới tìm.

Ta là công dân mẫu mực, làm gì mà cần tới một tên trộm, Tả Thiếu Dương cười ha hả:

– Vậy đa tạ, cáo từ.

Nói xong xuống lầu chuông, không quay đầu lại lần nào nữa.

Vừa về tới nhà Lương thị đợi sẵn ơ cửa, giục:

– Nhanh, mấy cha con ăn đi, không nguội hết cả.

Mọi người theo thứ tự ngồi vào bàn, Tả Quý nhận chén rượu Hầu Phổ rót cho, không uống vội mà hỏi:

– Hôm nay tới giúp Chúc lão chưởng quầy sửa nhà kho ra sao?

– Đã có bản vẽ rồi ạ, con chỉ đưa ra kiến nghị, tiếp theo đó họ tự sửa, thi thoảng con tới xem có chỗ nào không phù hợp không là được.

Tả Thiếu Dương kể vắn tắt tình hình ở Hằng Xương dược hành:

Tả Quý còn có chút nghi ngại:

– Thực sự có hiệu quả chứ?

– Chỉ cần nghiêm ngặt làm theo yêu cầu của con, đảm bảo sẽ giảm được nhiều tổn thất so với bây giờ.

Tuy Tả Thiếu Dương nói rất chắc chắn, nhưng trong lòng Tả Quý còn không yên, lo nhận tiền của người ta mà không làm tốt thì áy náy, dù sao con mình tuy được lão thần tiên chỉ điểm, nhưng mà thời gian quá ngắn, không học được hết bản lĩnh, chỉ sợ kiến thức nửa vời mà hỏng việc.

Lương thị rất hiểu tâm tư của trượng phụ, nói:

– Hôm nay thiếp thân thấy Chúc lão chưởng quầy cười vui vẻ lắm, hẳn là rất hài lòng với Trung Nhi, lão gia cứ yên tâm.

Hầu Phổ cũng nói giúp:

– Đúng thế nhạc trượng, đại lang không làm việc không nắm chắc đâu. Mà Chúc lão trưởng quầy tinh minh như thế, nếu không yên tâm về đại lang tuyệt đối không bỏ tiền ra trước như vậy.

Lời này nói vào tâm khảm Tả Quý rồi, bấy giờ mới nâng chén rượu lên, cười nói:

– Được rồi, hôm nay mọi người đều vất vả, cùng uống một chén.

Cả nhà nâng chén rượu uống cạn.

Bữa cơm bắt đầu, mọi người ăn một lúc mới để ý thi thoảng Tả Quý lại ngẩn ra nhìn thức ăn tới thất thần, Hồi Hương hỏi:

– Cha, sao thế ạ?

Tả Quý nghĩ một lúc chợt nói:

– Mai con theo cha tới quán trà một chuyến.

– Con ạ, con đi làm cái gì?

Hồi Hương tròn mắt chỉ mặt mình:

– Nói thừa, đương nhiên là nói Trung Nhi.

– Dạ, mai con phải đi lấy nước … Tả Thiếu Dương muốn nhân lúc lấy nước gặp Tiểu Muội trước, lòng rất lo lắng nàng bị cha trách phạt, mấy lần tới quán trà có chú ý, cha mẹ nàng đối xử với nàng rất nghiêm khắc, đồng thời cũng có chút ngần ngại đối diện với Tiểu Muội, nói một lý do sứt sẹo:

– À không, mai cha con mình phải đi tuần y mà.

Mẹ con Lương thị thấp thỏm, sợ Tả Quý tới đó vỡ lở chuyện trước kia nhờ mai mối.

– Không sao, chúng ta đi sớm rồi về sớm, uống chén trà nói chuyện rồi về. Chủ yếu là để cảm tạ Tang lão hán, nói rõ trong vòng ba tháng sẽ trả đủ tiền, để người ta yên tâm.

Cha đã nói thế đành gật đầu thôi, trốn tránh càng có lỗi với Tiểu Muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play