Quế Chi không màng mà nhấn ga đi quá tốc độ. Vừa đi, nhỏ vừa lấy điện thoại ra gọi cho một người. Đầu dây bên kia phải mất một lúc lâu mới chịu nghe máy, vừa mới bắt máy, bên phía đó đã vang lên một giọng nam mang vài phần trách cứ “em gái, người anh này của em về được một tuần rồi mà không hề thấy em gọi điện. Thật uổng công anh yêu quý em a”

“Anh Quân, em không có hứng đùa với anh. Anh chuẩn bị cho em phòng cấp cứu, Anh Nhi bị thương nặng lắm” giọng nói mang theo vài phần khẩn trương, vài phần gấp gáp cùng lo lắng vang lên doạ cho đầu dây bên kia sững người. Cô em gái kết nghĩa này của anh, suốt ngày hi hi ha ha. Thật sự anh chưa nghe thấy cô lo lắng khẩn trương như thế này. Người bị thương này chắc hẳn rất là quan trọng đối với cô.

“Chi, em đang ở đâu, Kiệt đâu?” người con trai tên Quân ngồi bật dạy từ chiếc ghế văn phòng lo lắng nói. Nhưng trả lời anh là tiếng tút tút lạnh lẽo. Anh lo lắng ấn một dãy số. Đợi có lẽ rất lâu, lâu đến mức anh muốn đập máy thì bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng mang vài phần khó chịu. Người đó nói “Có việc?”

“Bảo Khánh, Chi xảy ra chuyện…” Quân chưa nói xong đã bị Bảo Khánh lạnh lùng

cắt ngang “Cậu ở đâu?”

“Bệnh viện” Quân máy móc trả lời. Nhưng chưa kịp để anh có thêm câu gì, bên kia vang lên tiếng tút tút lạnh ngắt. Nhìn màn hình điện thoại, anh chàng tên Quân không biết nên làm như thế nào nữa. Thở dài một cái, nhấc máy điện thoại bàn phân phó y tá chuẩn bị hết tất cả để đón bệnh nhân đặc biệt.

Quay lại với Quế Chi, sau khi rời khỏi đường núi vắng vẻ, nhỏ bắt buộc phải giảm tốc độ để tránh gây tai nạn. Nhưng chiếc xe Ferrari đỏ chói vỡ kính đằng sau và chi chít vết đạn vẫn gây chú ý của mọi người. Nhưng Quế Chi không để ý. Điều nhỏ để ý là phải đến bệnh viện thật nhanh, nhanh nhất có thể. Anh Nhi của nhỏ, nhỏ không thể để mất Anh Nhi lần nữa.

“C…Chi…Nhi…mình…mình…lạnh…” Trâm Anh đôi môi tái nhợt do mất máu, hai răng run cầm cập đập vào nhau.

“Anh Nhi, cố gắng lên, gần đến nơi rồi” Quế Chi lo lắng đến loạn. Nhỏ thật muốn tăng tốc độ. Anh Nhi của nhỏ…

“Thật…thật buồn ngủ…mình…ngủ…ngủ một chút…đã…” Trâm Anh nói xong, người như trút hết sức lực, ngã xuống ghế. Những mảnh thuỷ tinh vỡ đâm vào cánh tay rồi sượt qua mặt của Trâm Anh nhưng cô không còn cảm giác vì cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.

“Anh Nhi, không cho cậu ngủ. Duy trì tỉnh táo cho mình, Anh Nhi…” Quế Chi gọi mãi mà người đằng sau không hề có thêm động tĩnh gì nữa. Nhìn qua kính chiếu hậu, Quế Chi thấy Trâm Anh đã rơi hẳn vào trạng thái hôn mê sâu. Không thèm để ý cái gì là an toàn, cái gì là luật, nhỏ nhấn mạnh ga. Chiếc xe như con rắn, lách qua tất cả những chiếc xe đi trước. Có xe xém chút nữa bị đâm vào nhau.

Một nửa tiếng sau, chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng trước cổng bệnh viện Minh Quân. Đội ngũ y tá bác sĩ đã đứng đó đợi từ trước. Ở đó còn có thêm Bảo Khánh vào Bảo Kiệt và một người đàn ông mặc chiếc áo bác sĩ, đeo cọng kính cận rất ư là tri thức. Thấy chiếc xe, đội ngũ bác sĩ y tá vội vàng đến muốn mở cửa xe xem ai là bệnh nhân. Nhưng bọn họ vẫn chậm hơn một người. Người đó chính là Bảo Kiệt. Phải biết là khi nghe anh hai của cậu nói Chi gặp chuyện, lòng cậu cảm thấy như thế nào. Bảo Kiệt cảm thấy trái tim của mình không còn đập nữa cơ. Bảo Khánh lạnh lùng đứng đó theo dõi tình hình.

Vừa mới đến gần chiếc xe, Bảo Kiệt đã ngửi thấy mùi máu rất nồng. Nhưng chưa kịp để cậu có hành động gì, cửa xe bên tay lái mở ra. Một cô gái khuôn mặt nhem nhốc nước mắt bước ra. Đó chính là Quế Chi. Nhỏ vừa bước ra, chưa kịp ra đằng sau xem tình hình của Trâm Anh thì đã bị rơi vào một vòng ôm quen thuộc và ấm áp. Cùng với đó, giọng nói trầm ấm vang lên “Chi, em có sao không? Bị thương ở đâu? Có đau lắm không?”. Vừa nói, Bảo Kiệt vừa xoay xoay Quế Chi bên này rồi đến bên kia để kiểm tra. Nhìn không thấy nhỏ có vết thương gì, tảng đá trong lòng cậu như được bỏ xuống.

“A Kiệt…nhanh…nhanh…máu…rất nhiều máu…nhanh…” Quế Chi sợ đến mức độ chân tay run run, nói năng không được mạch lạc. Gần một tiếng rồi, Anh Nhi của nhỏ bị như vậy gần một tiếng rồi. Nhỏ sợ lắm, sợ cảm giác mười hai năm trước, sợ phải chịu nỗi đau đó thêm một lần nữa.

“Máu ở đâu? Chi, em bình tĩnh đi” Bảo Kiệt nắm chặt hai vai Quế Chi, cố gắng bình ổn nhỏ lại.

“Anh Nhi…Anh Nhi chảy nhiều máu lắm…mau…mau cứu cậu ấy đi…mau lên…” Quế Chi nắm chặt lấy cánh tay của Bảo Kiệt nói.

Bảo Khánh ở trước cửa bệnh viện nghe vậy, khí lực của bản thân như bị rút hết, trái tim như bị ngàn dao đâm vào. Mới đầu, anh cứ nghĩ rằng Chi bị làm sao nên anh không quan tâm mấy. Nhưng, khi nghe đến người bị thương là người phụ nữ anh yêu, anh như không thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng này nữa. Đúng hơn là không còn khí lực duy trì bộ mặt này nữa. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía chiếc xe, Bảo Khánh mở cửa đằng sau xe ra. Đập vào mắt của anh là một hình bóng nhỏ nhắn đang nằm đó. Mái tóc đen hơi rối, khuôn mặt như thể không còn một giọt máu nào. Hai mắt luôn lạnh lùng thờ ơ kia nhắm chặt, đôi môi luôn nói mấy lời dối lòng kia tái nhợt. Chỗ ghế và chiếc áo trắng của cô như nhuộm đầy máu, rất là chói mắt. Không suy nghĩ nhiều, Bảo Khánh cúi người vào trong xe, cẩn thận ôm lấy Trâm Anh. Khi quay đầu định vào bệnh viện thì thấy y tá cùng bác sĩ đều đứng đơ mặt ở đó. Tức giận, Bảo Khánh mắng “mấy người các ngươi chết hết rồi sao? Không thấy có người thương nặng ở đây à? Còn không mau đưa vào cấp cứu”

Lúc này, đám bác sĩ cùng y tá mới hồi hồn, cuống quýt mang xe cán tới. Bảo Khánh đặt Trâm Anh lên xe, nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Quế Chi thấy Trâm Anh được đẩy đi, nhỏ muốn đi theo. Nhưng vừa mới bước được một bước, dưới bụng truyền đến một trận đau nhói. Quế Chi ôm chặt bụng, lắp bắp nói được một câu “đau..” rồi trực tiếp ngất đi. Bảo Kiệt hoảng hốt nhanh chóng đỡ được Quế Chi, bế nhỏ rồi chạy vào bệnh viện. Thật là, không biết hôm nay là ngày gì nữa…

Trong phòng bệnh VIP 201.

Trên chiếc giường trắng tinh, một cô gái mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt nhợt nhạt đang trong trạng thái hôn mê. Nhưng đôi mày của cô không hề thả lỏng ra. Có lẽ, cô đang mơ một giấc mơ rất đáng sợ đối với mình. Bên cạnh cô, một người phụ nữ trung niên nhưng nhìn rất trẻ. Người phụ nữ đó đang…cầm chiếc điện thoại Iphone 6s chơi games. Nhìn bà, người ta nghĩ bà đang đi chơi chứ không phải là đi chăm sóc người bệnh.

“Ưm…” một tiếng “ưm” kéo cái người đang mải miết chơi games trở lại. Đặt máy điện thoại lên trên bàn cạnh giường, bà chăm chú nhìn cô gái đang dần tỉnh lại.

Quế Chi không biết chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng, hình ảnh cuối cùng nhỏ nhìn thấy chính là Trâm Anh đang nằm trong vũng máu. Nhỏ cố hết sức để chạy đến bên Trâm Anh. Nhưng dù có chạy như thế nào, nhỏ cũng không thể nào đến

bên Trâm Anh được. Đột nhiên, nhỏ cảm thấy bàn tay của mình được một bàn tay bé nhỏ nắm lấy. Nhìn lại, một bé trai nhìn rất quen mắt đang nhìn nhỏ nở một nụ cười rất hồn nhiên. Cậu bé nói “Mẹ, tỉnh dạy đi”. Cậu bé vừa nói xong, xung quanh nhỏ, hình ảnh dường như mờ dần. Cậu bé đó cũng mờ dần rồi biến mất. Đôi mắt của nhỏ mở ra. Nhưng có lẽ là ánh mắt chưa thích ứng được với ánh sáng của đèn nên nhỏ lại nhắm mắt lại. Lúc này bên tai nhỏ vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo vài tia lo lắng “Chi, con tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Đó là mẹ chồng của cô. Lần này, đôi mắt của Quế Chi cũng đã quen với ánh sáng của căn phòng. Nhìn quanh căn phòng này, xung quanh đều là màu trắng. Trong căn phòng nồng mùi thuốc khử trùng. Thì ra, nhỏ đang ở bệnh viện. Nhìn sang người phụ nữ mang theo nét lo lắng bên cạnh, Quế Chi cố gắng nở nụ cười nói “mẹ, con không sao. Bây giờ là mấy giờ rồi? Vì sao con lại ở đây vậy?”

“Bây giờ là chín giờ tối. Bác sĩ nói con bị động thai. Con bé này, lớn rồi mà không biết chăm sóc cho bản thân. Mẹ đã nói với con rồi. Người bầu, quan trọng nhất là tâm trạng” bà Trần nghiêm khắc nói. Nhưng trong giọng nói đó không giấu được vài tia đau lòng cùng lo lắng. Con bé này, bà cũng biết nó được mười một năm. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, bà đã nhận định nó sẽ là con dâu của bà. Sau nhiều lần tẩy não thằng con bất hiếu, cuối cùng mong ước của bà cũng thành hiện thực. Nhưng bà cũng biết một điều, con bé luôn tìm kiếm một người. Người này, đối với nó còn quan trọng hơn cả cha mẹ của con bé. Người đó chính là Trâm Anh. Nếu bà là con bé, nhìn thấy Trâm Anh trong tình trạng kia, có khi bà đã sớm mất hết ý chí rồi. Lúc đó có khi có chuyện lớn xảy ra chứ đừng nói đến chỉ là động thai khí thôi. Nhưng bà lo lắng, tình trạng của Trâm Anh hiện tại không có khả quan. Ở trong phòng cách li, hôn mê tám tiếng rồi vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Bà thật lo nếu Quế Chi biết được sẽ lại đau lòng. Như vậy rất ảnh hưởng đến cả con bé là đứa bé trong bụng nó.

“Động thai khí?” Quế Chi lẩm bẩm. Đột nhiên, đôi mắt của nhỏ mở to lên. Đúng rồi, nhỏ và Anh Nhi đi đến cô nhi viện. Lúc về, bọn họ bị truy sát. Trâm Anh ngồi đằng sau bị thương nặng. Nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất đưa Trâm Anh đến bệnh viện Minh Quân. Khi thấy Trâm Anh được đưa lên cán, nhỏ định đi theo thì đột nhiên nhỏ cảm thấy đau bụng rồi trực tiếp ngất đi. Đúng rồi, Anh Nhi, Anh Nhi của nhỏ sao rồi. Vội vàng nắm lấy bàn tay được chăm sóc kĩ càng của bà Trần, nói “mẹ, Anh Nhi đâu rồi? cậu ấy có bị sao không? Có nguy hiểm gì không?”

“Bình tĩnh, Anh Nhi không sao đâu. Nó đang tịnh dưỡng. Khi khoẻ lại nó sẽ đến thăm con ấy mà” bà Trần nói lấp lửng.

“Không, con muốn đến thăm cậu ấy, con muốn đích thân nhìn cậu ấy bình an, con muốn nhìn thấy cậu ấy” nói xong, Quế Chi vén chăn muốn xuống giường nhưng lại bị bà Trần đè lại. Bà trầm mặt nói “con bây giờ đang rất yếu. Tốt nhất là con nên an ổn ở đây tịnh dưỡng đi”

“Mẹ, thả con ra, con muốn đi tìm Trâm Anh, thả con ra” Quế Chi giãy dụa. Nhưng nhỏ vừa bị động thai, sức còn rất yếu nên không thể nào so sánh được với bà Trần.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Người vào là Bảo Kiệt. Từ khi Quế Chi bị ngất, cậu luôn ở cạnh nhỏ đến một tấc cũng không dời. Nếu không phải “lão đại trong nhà” ra lệnh cậu phải lôi bằng được ông anh cứng đầu đi ăn chút gì đó thì cậu cũng không tình nguyện rời khỏi Quế Chi vào lúc này. Phải biết lúc thấy Quế Chi ngất đi, trái tim của cậu như rơi vào đáy vực vậy. Cậu gần như mất hết phương hướng. Và điều duy nhất mà Bảo Kiệt nghĩ đến chính là cứu sống Quế Chi. Thật sự không biết, nếu hôm nay người bị thương không phải Trâm Anh mà là Quế Chi, không biết bây giờ cậu như thế nào. Có giống ông anh đang thất thần trước phòng cách ly kia không?

Vừa mở cửa, tưởng như cậu thấy cô gái đang an ổn ngủ. Nhưng không phải, Bảo Kiệt thấy Quế Chi đang dãy dụa muốn rời giường đi xem Trâm Anh. “Lão đại” đang rất cố gắng giữ nhỏ lại. Vội vàng thả túi hoa quả lên trên chiếc bàn gần đó, cậu đến gần giường muốn khuyên Quế Chi. Nhưng chưa kịp để cậu mở miệng, Quế Chi khuôn mặt đã dàn dụa nước mắt, nhìn thấy cậu như nhìn thấy cứu tinh. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Bảo Kiệt, nghẹn ngào nói “A Kiệt, em muốn gặp Anh Nhi. Cầu xin anh, em cầu xin anh bảo mẹ cho em đi gặp cậu ấy đi”

Nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ đó, Bảo Kiệt như nhìn thấy Quế Chi của mười hai năm trước – lúc Trâm Anh rơi xuống biển không rõ tung tích. Lúc đó, Quế Chi cũng như thế này, nói là “Anh Nhi của con chưa chết” rồi “Anh Nhi chỉ đang trốn”. Nháo đúng một lúc, Quế Chi im lặng cho đến khi nhỏ ra nơi đó khóc một trận. Bây giờ, lai gặp lại ánh mắt đó, Bảo Kiệt thật sự không nỡ để Quế Chi phải buồn dù chỉ một chút. Hơn ai hết, cậu biết, phân lượng của Trâm Anh trong lòng vợ cậu chiếm bao nhiêu.

“Mẹ, thả vợ con ra đi, con sẽ đưa cô ấy đi gặp Trâm Anh” Bảo Kiệt hạ quyết tâm nói.

“Con xác định? Con phải biết tình hình bây giờ là gì?” bà Trần tức giận nói.

“Mẹ, con biết con nên làm gì. Có khi Trâm Anh nghe thấy giọng nói của Chi thì tỉnh lại ngay cũng không chừng” Bảo Kiệt thuyết phục bà Trần. Nghe con trai nhỏ nói vậy, bà chỉ thở dài, thả Quế Chi ra rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Bảo Kiệt không nói câu gì, đến bên giường, bế Quế Chi lên rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Quế Chi nghe đoạn đối thoại của hai mẹ con họ Trần, một cỗ bất an nổi lên trong lòng nhỏ. Nhìn Bảo Kiệt, Quế Chi lo lắng hỏi “Anh Nhi, có phải tình hình của cậu ấy…không được khả quan?”

Nghe thấy câu hỏi của Quế Chi, bước chân của Bảo Kiệt dừng lại. Ánh mắt nhìn Quế Chi lo lắng, lưỡng lự không biết có nên nói chuyện của Trâm Anh cho Quế Chi không. Nhưng đằng nào Quế Chi cũng sẽ biết. Vì vậy, Bảo Kiệt chầm chậm mở miệng. Câu nói rất nhẹ, nhưng nó lại như những lưỡi dao đâm sâu vào trái tim của Quế Chi. Bảo Kiệt nói “Vì đạn gần như nằm gần động mạnh ở vai Trâm Anh, lại thêm vết thương không được sơ cứu qua và mất máu quá nhiều nên Trâm Anh bị nhiễm trùng, vết thương có dấu hiệu bị hoại tử. Vì vậy, tình hình của cô ấy rất nguy kịch. Dù phẫu thuật gắp viên đạn ra thành công. Nhưng vẫn phải theo dõi ở phòng cách ly để xem tình hình vết thương của cô ấy. Ngày mai là có thể đưa ra khỏi phòng cách ly. Nhưng về việc tỉnh lại, Minh Quân nói, không thể xác định. Có thể cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vì vậy, cậu ta nói, nếu Trâm Anh qua một tuần mà không tỉnh lại thì mọi người nên chuẩn bị sẵn tinh thần”

“Sẽ không. Anh Nhi của em là một cô gái có nghị lực. Chỉ là một vết thương nho nhỏ mà có thể làm khó được cậu ấy sao? Chắc chắn cậu ấy sẽ tỉnh lại” Quế Chi tự an ủi mình.

“Nhưng, hơi thở của cô ấy rất mong manh, khả năng không qua khỏi là rất cao” Bảo Kiệt tàn nhẫn đánh vỡ lời tự an ủi của Quế Chi. Nếu không làm vậy, Quế Chi sẽ càng đau lòng hơn khi Trâm Anh xảy ra chuyện. Tốt nhất là cho nhỏ chuẩn bị sẵn tâm lý.

Quế Chi im lặng không nói được một câu gì. Trong đầu nhỏ chỉ có ba chữ “không qua khỏi”. Anh Nhi của nhỏ, chẳng lẽ Anh Nhi của nhỏ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play