“Đau quá-su! Tôi bảo là tôi đã làm gì chứ hả-su?”

“Cư xử cho lễ phép đi! Con nhỏ chibi này!”

Hôm nay, để kiếm thêm tiền thu nhập hàng ngày, tôi đi về phía đầm lầy Zumaria, vì lý do nào đó, tôi lại nghe được cuộc hội thoại khiếm nhã này ở giữa đường. 

Cửa hàng vũ khí 【Crimson Blades】

Nhìn sang phía phát ra giọng nói, nó đến từ một cửa hàng mà tôi rất tin tưởng.

Sheryl, cô gái đang quản lí một cửa hàng vũ khí ở Saintbell đang cãi nhau với một tay giống người Mohican xấu đui xấu hoắc.

“Ora! Ra khỏi đây nhanh! Đến hàng buôn của tao và chúng ta sẽ nói chuyện một cách nghiêm túc về nó.”

“… .Uguu. Tôi phản đối bạo lực! “

Tay Mohican túm tóc của Sheryl và kéo cô ra khỏi cửa hàng. 

Tôi có thể thấy cái nhìn đầy sợ hãi trong mắt cô ấy. 

Mặc dù cô gái trẻ đang cầu xin sự giúp đỡ, người đi bộ trên phố cứ thờ ơ như chả có chuyện gì xảy ra vậy. 

Một sự thật phũ phàng đã cho thấy rõ thực trạng về độ văn minh của người dân ở thế giới này như thế nào. (Edit: ở đâu mà chả vậy :v)

“D và Carol ngồi chờ trong quả cầu có được không? Vấn đề này coi bộ khá là phiền phức.” 

“Tôi hiểu ~ “

“Được thôi.” 

Ngay khi hai cô gái vào lại trong quả bóng, tôi bước về phía tay Mohican kia.

“Tôi xin lỗi. Hai người có vấn đề gì à?”

“HUUHHH? Mày là thằng nồi nào?”

“So-Souta-san !?”

Tại sao cô ta lại biết tên của tôi thế?

Tôi nghi ngờ về điều này nhưng rồi suy nghĩ kĩ lại thì, khi tôi bước vào cửa hàng Sheryl để mua đồ, tôi nhớ rằng tôi có làm một cái thẻ hội viên/khách hàng cho mình.

“Xin lỗi, nhưng đây không phải là chuyện của mày. Người ngoài thì chỉ nên đứng nhìn thôi.” 

“Ấy ấy. Đừng nói như thế chứ. Không phải quan trọng hơn hết anh nên giải thích cho tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây sao?”

Dù cho vấn đề đã bắt đầu leo thang rồi, để yên sẽ chỉ làm cho nó thêm tồi tệ hơn mà thôi. 

Tôi cố gắng hết sức để không làm tâm trạng của bên kia thêm xấu đi bằng cách tỏ ra lịch sự và tìm cách giải quyết chuyện này. 

“Chả có tội tình gì ở đây hết? Đây chỉ là đòi nợ mà thôi. Nhân tiện, đây là giấy nợ này. Cha của con ả này, ông ta vay của tôi 3 triệu Kol và đã chạy làng đâu mất rồi.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng không phải chuẩn bị một khoản tiền lớn như vậy là quá khó sao?”

“Ahh. Thế nên tao mới khuyên cô ta bán đi cái cửa hàng tàn tạ này để chuẩn bị tiền cho nhanh đây.”

“C-Cửa hàng này là cửa hàng mà thầy của tôi đã để lại! Tôi không có dễ dàng đầu hàng và đưa nó cho người khác đâu!”

Cũng từ việc cô ấy phải quản lí cửa hàng ở cái tuổi 13, tôi nghĩ là cô ấy có một hoàn cảnh riêng nhưng –

Tôi tự hỏi đối với Sheryl, điều này có thật bình thường không.

“….. Không sao. Nếu mày không chuẩn bị được tiền thì không còn cách nào khác. Mày sẽ phải làm việc như một nô lệ để trả lại tiền vậy.”

“Đáng lẽ ra là có thể trả góp hàng tháng mà! Tại sao anh lại tự nhiên khắt khe đến mức phải đòi nợ ngay bây giờ thế!”

“Câm miệng đi! Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Tao thực ra cũng chả muốn phải làm điều này. Một con nô lệ loại cao cấp đã được lên kế hoạch bán với giá cao cho đám quý tộc đã trốn thoát mất và sau đó tiền chia cho chúng tao đã đi bụi hết rồi… Thiệt tình, vậy mà gã Baguraja-sama lựa cái lúc trời đánh để đi đâu mất?”

Tay Mohican càu nhàu khó chịu. 

Tôi nghe xong lời nói của anh ta và đã hiểu được tường tận lý do của sự cố lần này. 

Nó giống kiểu như là phần thưởng của mấy thanh niên này đáng ra sẽ nhận được sau khi bán Carolina lại biến mất vào cõi hư vô. Và thế là cục nợ này chuyển sang cho Sheryl ôm hết.

Dù cho tôi có nghĩ về nó thế nào, có vẻ như đây là trách nhiệm của tôi. 

Thì mọi chuyện là vậy mà? 

Trở lại với nguồn gốc của vấn đề, nếu tôi không cho Carolina vào quả cầu vạn năng, rắc rối này sẽ không xảy ra.

“Ano … Về cái khoản nợ …… Tôi sẽ gánh thay cô ấy được chứ?”

“So-Souta-san !?”

Khi nghe đề nghị đường đột của tôi, Sheryl mở to mắt ngạc nhiên.

“… ..Ha. Đừng làm tao mắc cười. Một mạo hiểm giả với đống trang bị nghèo nàn và có mùi như thế thì móc đâu ra tiền cơ chứ?”

Chắc chắn với nhiệm vụ bình thường, kiếm 3.000.000 Kol trong một khoảng thời gian ngắn là điều không thể.

Tuy nhiên, chỉ có 1 cách duy nhất để làm được điều đó. 

Không biết có phải do may mắn hay không, tôi mới biết được một cách duy nhất để có thể kiếm được môt số tiền lớn đó. 

“Xin vui lòng chờ trong 3 ngày. Tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị 3.000.000 col cho anh. “

“Haha! Đừng có khoác lác như thế. Tao sẽ nhận được gì trong khi chờ đợi cơ chứ? Mày có gì để tao có thể tin đây?”

“Ấy ấy. Đừng nói như thế chứ. Có vẻ như anh nghĩ đang nghĩ rằng tôi lừa anh nhỉ.”

Tôi lấy ra một đồng tiền vàng từ trong túi và đặt nó lên tay của gã Mohican.

“Đây là ứng tiền trước, Nếu tôi phá vỡ lời hứa và bỏ chạy, anh sẽ được một đồng tiền vàng.” 

Khi nhận hối lộ, khuôn mặt của anh ta ngay lập tức giãn ra và hiểu chuyện. 

“… .ha !. Hay đấy. Nếu mày đã nói như vậy, tao sẽ cố gắng chờ một thời gian vậy. Tuy nhiên, dù có mất bao lâu thì mọi chuyện vẫn không đổi đâu đấy. ” 

” ………. “

Tay Mohican nhận đồng tiền vàng và rời khỏi cửa hàng của Sheryl với tâm trạng tốt hơn chút. 

Xem nào xem nào. 

Về cuộc thám hiểm hôm nay, có vẻ như là phải thay đổi điểm đến rồi.

Tôi sẽ nhắm tới rừng Gassur để giết con rồng rồi làm giàu nhanh chóng vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play