“Phần thưởng cho yêu cầu này là 66000 col ạ.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

Vào ngày hôm nay, đã có một lời đồn thổi lan ra khắp hội mạo hiểm.

Điều này đúng như tôi dự đoán.

Chỉ trong một ngày, tôi đã dễ dàng mang về hơn 100 [Cỏ thảo dược].

“Tôi có hơi tò mò, làm cách nào anh kiếm được nhiều thế?Lẽ nào cậu Souta đây biết được một địa điểm bí mật ở bên trong khu rừng?”

“Fufufu.Đó là bởi tôi có tài làm mạo hiểm giả đó.Cứ tự nhiên thoái mái giao mọi việc tôi.”

Tôi phải tỏ ra ngầu trước mặt Kuroe-chan đáng yêu chứ nhỉ.

“Này này.Cái quỷ gì thế? Thằng ma mới đó……”

“Ồ tao nhớ ra rồi. Nếu tao không lầm thì nó chính là thằng có dắt theo một con nhỏ ngon ơi là ngon khi tới đăng ký làm mạo hiểm giả đấy.”

“Thiệt đó hả?Nó là cái thằng được bàn tán là mặc bộ đồ kỳ quặc đó hả!”

Những chủ đề liên quan đến tôi bắt đầu bàn tán bởi các tay mạo hiểm giả khác.

Hmm.

Đúng như dự đoán, điều này thật sự gây ra nhiều sự chú ý.

Kế hoạch dùng [Cỏ thảo dược] để kiếm tiền đành phải tạm hoãn một thời gian vậy.

Thôi, dù sao thì, bởi ngày mai tôi sẽ đi làm nhiệm vụ khác, tôi đoán rằng khi đó sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Trong khi nghĩ như vậy, tôi rời khỏi hội.

“Onii-san. Tào này táo này! Anh có muốn mua táo không?”

Tôi đang bước đi trên những con phố tại Saint Bell để trở về nhà trọ.

Một cô bé gọi tôi.

Cô bé này đang bán hàng với một quán hàng rong đơn giản, bày ra những quả táo trên một tờ giấy có hơi bám bụi.

Tôi tự hỏi em ấy được khoảng 7 tuổi không nhỉ?

Ở Nhật Bản, em ấy, chắc chắn, ở độ tuổi đi học tiểu học rồi.

Vậy mà ở thế giới này, cô bé còn nhỏ như thế cũng phải đi làm việc rồi.

Cô bé có vẻ không được nuôi nấng tử tế cho lắm, thật là một cảnh tượng đau lòng.

“Souta. Ta đói rồi. Sẵn tiện chúng ta ở đây rồi, sao không mua một ít đi nhỉ?”

Tôi tự hỏi không biết Aphrodite muốn làm điều gì đó khi nhìn thấy ngoại hình của cô bé không.

“Được rồi. Eeetto. Cho anh 10 quả đi.”

“C…Cảm ơn rất nhiều ạ! 10 quả, hết 1500 col ạ.”

Tôi đưa ra 1 đồng bạc và 5 đồng sắt, mua lấy những quả táo.

Nếu vẫn còn thừa vài quả sau tí nữa thì tôi sẽ đưa cho lũ goblin ăn phụ.

Nhân tiện, trị giá tiền tệ ở thế giới này như sau:

Đồng kẽm là 10 col

Đồng sắt là 100 col

Đồng bạc là 1000 col

Đồng vàng là 10000 col

Mặc dù vẫn còn một đồng có giá trị lớn hơn nữa là bạch kim, nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trên thị trường bao giờ.

Aphrodite và tôi cùng nhai chóp chép những quả táo trong khi bước đi trên các con phố ở Saint Bell.

Nhân tiện, về mùi vị, chúng chỉ là những quả táo cực bình thường.

Nhưng.

Sau khi bị triệu hồi qua dị thế giới này, cũng đã lâu rồi tôi chưa ăn thứ gì ngon ngọt cả.

Tôi cảm thấy những quả táo thật là ngon tới mức xúc động sau một thời gian dài đã không ăn.

“Này. Tên kia……..Đừng lại đó.”

Bakuraja Ackerman 

Chủng tộc: Con người

Tuổi 37

Đang thoải mái đi dạo, tự nhiên tòi đâu ra cái gã mập mồ hôi nhễ nhại đứng chắn trước mặt.

Đi kèm với gã là mấy tay đầu trâu mặt ngựa, gã mập trừng mắt nhìn chúng tôi.

“Này! Mày có biết con nhãi trong hình này không?”

Gã lấy từ trong ngực mình ra một bức ảnh của một cô gái vô cùng gợi và quyến rũ.

Tôi ngay lập tức nhận ra đó chính là cô nàng vampire, Carolina, người mà tôi đã thu phục lúc ở trong rừng.

“Không.Xin lỗi.Hơi tọc mạch tí, có thể cho tôi hỏi cô này đã làm gì à?”

Nếu là về Carolina thì hiện tại cổ đang say ngủ trong quả cầu rồi.

Dù có bị đánh toét miệng ra thì tôi cũng không nói ra nửa lời đâu.

Bởi cái tình huống hiện tại không bình thường chút nào, tôi nghĩ tốt nhất không nên tiết lộ những gì liên quan đến Carolina.

“Mày đấy! Ngạo mạn quá rồi đó! Mày không biết vị đây là ai à?Ngài đây chính là người đứng đầu của 4 công ty buôn nô lệ lớn nhất Saint Bell, Bakuraja Ackerman-sama đấy.”

“…Vậy….vậy sao.”

Vậy, là thằng nào cơ?

Trên hết, là người đứng đầu của 4 công ty lớn nhất……..Nghe thấy điêu kiểu gì ấy nếu mấy bạn có hỏi tôi.

“~Funn. Giờ thì biết phát biểu linh tinh ngạo mạn là đi đời đấy con! Con nhỏ trong bức hình này là món đồ chúng ta đã mua được. Dù vậy, nó đã chạy mất rồi.”

“……”

Hiểu rồi.

Nghĩa là Carolina không muốn trở thành nô lệ và đã chạy thoát khỏi sự trói buộc của số phận.

Và, trong khi chạy, cổ đã ngã khỏi vách đá và rồi ngủ trong quả cầu đây.

“Tôi hiểu rồi.Nếu tôi biết gì, tôi sẽ liên lạc với các ngài.”

Sau khi cúi đầu, đám cô hồn đó đi lên vỉa hè để tìm nạn nhân tiếp theo.

“Vậy là sao chứ?Ta cảm thấy thật khó chịu.”

“Yep.Vụ này có vẻ rắc rồi đây, thế nên chúng ta đừng cố dính líu vào nhé.”

Tôi suy nghĩ về điều này sau tình huống lúc nãy, nhưng tôi nghĩ mình đã dựng flag (chết) cho mình mất rồi.

“Này nhãi! Dám bán đống táo ở đây…….Mày có giấy phép bán của tụi này chưa mà bán hả?”

“Nhãi ranh! Lại đây mau! Tao phải phạt mày thật mạnh ở nhà tao mới được.”

Gã mập mỉm cười nham hiểm khi cố bắt lỗi bé gái bán táo ban nãy.

Bàn tay phải của hắn vươn ra bóp chặt mông cô bé.

“Uhmmm.Ông thấy đủ chưa vậy? Đi bắt nạt đứa con nít, ông cũng thật là trẻ con đấy biết không.”

Ahhhhh.Tôi là một thằng ngốc mà.

Tôi đã quyết định là sẽ dính líu vào gã bởi biết rằng sẽ có rắc rồi mừ……

Khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã hành động mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play