Một tuần sau, tôi phát hiện Văn Lâm vẫn chưa đổi tiền từ tấm chi phiếu đó, số tiền vẫn nằm trong tài khoản của tôi. Tôi đã sớm biết anh không cần đến khoản tiền đó. Tôi muốn trả lại số tiền đó cho anh, nhưng cũng từng nghĩ, nếu anh lấy lại khoản tiền đó thật thì tôi sẽ thất vọng vô cùng, thậm chí hoài nghi rằng anh có từng yêu tôi thật không nữa.
“Nếu anh ta đem tấm chi phiếu đi đổi thành tiền mặt, thì cậu cũng có thể khỏi phải nhớ đến anh ta nữa rồi.” Từ Ngọc nói.
Đã một tháng qua đi, số tiền vẫn nằm im bất động trong tài khoản của tôi. Tôi đã không nhìn lầm người, Văn Lâm là một người tốt, chỉ tiếc tôi chẳng có phúc phận để được làm vợ của anh. Có lẽ cuối cùng đến một ngày nào đó, nửa năm sau, một năm sau hay thậm chí mười năm sau, đột nhiên anh giật mình và đi đổi tấm chi phiếu đó.
Từ Ngọc gọi điện thoại đến cho tôi. “Vũ Vô Quá muốn mời Trần Định Lương đi ăn cơm vào tối thứ năm này, cậu cũng tham gia nhé?” Tôi ngạc nhiên vì lần này Vũ Vô Quá lại có cái nhìn rộng mở đến thế.
“Anh ấy hình như không cảm thấy buồn phiền đâu, từ sau khi đi Mỹ về, anh ấy đã thoải mái lên rất nhiều, chứ nếu giống như trước kia thì tớ lo đến chết mất. Đến nhé, Trần Định Lương cũng chẳng đến nỗi đáng sợ thế đâu mà, phải không?”
“Thôi được!” Nếu lần này tôi lại từ chối, kiểu gì Từ Ngọc cũng sẽ trách tôi không đủ tốt cho mà xem.
Vũ Vô Quá mời chúng tôi ăn ở một nhà hàng Ý.
Trần Định Lương đến rất đúng giờ, từ lúc tôi cho anh ta một đá vào chân đến giờ, tôi chưa gặp lại.
“Ai đề nghị đến đây thế?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Là Trần Định Lương đấy.”
“Tôi cho rằng cô thích kiểu nhà hàng mở, lộ thiên, bức tranh ghép của cô cũng là kiểu nhà hàng bán lộ thiên mà.” Trần Định Lương nói.
“Anh chu đáo thật đấy!” Từ Ngọc nói tốt cho anh ta.
“Tôi định thành lập một nhà xuất bản.” Vũ Vô Quá nhìn chúng tôi một lượt rồi tuyên bố kế hoạch lớn của mình.
“Chẳng phải nói lượng tiêu thụ sách không tốt lắm sao?”
“Sao em chưa nghe thấy anh nói bao giờ thế!” Từ Ngọc chau mày lắng tai nghe anh ta nói.
“Thành lập nhà xuất bản ở Hồng Kông này khó khăn lắm.” Trần Định Lương nói.
“Tôi có thêm một người bạn cùng đầu tư, ngoài việc xuất bản những cuốn truyện khoa học viễn tưởng của tôi, chúng tôi còn mua bản quyền truyện tranh Nhật Bản, dịch ra và phát hành, bạn tôi thông thạo tiếng Nhật và hiểu về đất nước đó lắm. Chỉ cần chúng tôi có thể mua được bản quyền của một bộ truyện tranh nổi tiếng về dịch và xuất bản thôi cũng có thể kiếm được khá tiền rồi.” Vũ Vô Quá hào hứng nói.
“Đáng để làm thật đấy!” Từ Ngọc đưa ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn Vũ Vô Quá.
Ngày hôm sau, Từ Ngọc đến tìm tôi, hóa ra Vũ Vô Quá vốn không có đồng vốn nào.
“Cần khoảng bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.
“Vũ Vô Quá và bạn mỗi người góp ba trăm nghìn.”
“Nhiều vậy sao?”
“Sang Nhật để mua bản quyền phải thanh toán trước, hơn nữa mỗi lần phải mua sỉ, không được phép mua lẻ từng quyển, nên chi phí đội lên nhiều lắm. Lại còn chi phí thuê văn phòng, thuê nhân viên, in ấn, phát hành, quảng cáo... tất cả đều cần phải có tiền. Vũ Vô Quá xuất bản một cuốn sách cũng mất mấy trăm rồi.” Từ Ngọc kể lần lượt từng thứ cho tôi nghe.
“Nếu đã không có tiền, sao anh ấy lại muốn thành lập nhà xuất bản chứ?” Tôi không hiểu.
“Con người anh ấy từ xưa đến nay có bao giờ nghĩ đến tiền đâu, cứ nghĩ gì làm nấy rồi hùng hục lao đầu vào làm thôi.”
Từ Ngọc có vẻ cũng không để ý lắm với tác phong như vậy của Vũ Vô Quá. Nhưng làm một người đàn ông, không biết mình có những bản lĩnh gì mà xông pha các tình huống, để đàn bà phải lo dọn dẹp hậu quả, như vậy liệu có vô trách nhiệm không nhỉ?
“Anh ấy tưởng tớ còn tiền.” Từ Ngọc nói.
“Lần trước anh ấy đi Mỹ, cậu đã rút hết tiết kiệm rồi còn gì, thế mà anh ấy vẫn nghĩ là cậu còn tiền ư?” Tôi bực mình.
“Anh ấy không biết đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm của tớ. Cũng tại tớ bình thường không biết đường tiết kiệm, đến cái áo lót thôi cũng mua mấy trăm nghìn một cái.”
“Tiền ở trong ngân hàng của tớ không được động vào, Văn Lâm có thể rút ra bất kỳ lúc nào.” Tôi biết Từ Ngọc định mượn mình tiền.
“Điều ấy tớ hiểu mà.”
“Tớ chỉ có mấy chục nghìn thôi, đấy là toàn bộ số tiền tích lũy của tớ đấy. Số ấy có thể cho cậu mượn.”
“Mấy trăm thì không đủ.” Từ Ngọc thở dài.
“Đến hỏi Du Dĩnh xem sao!”
“Thật lòng tớ không muốn mượn tiền của bạn bè chút nào cà, cứ phải chạy đông chạy tây, chi bằng vay của công ty cho vay tài chính, tớ nghe nói mức lương khoảng mười ngàn là có thế vay đến hai trăm nghìn đấy.”
“Vay tiền ở những công ty tài chính thì tiền lãi cao lắm, hơn nữa công việc của cậu cũng có cố định đâu, như thế họ cũng không cho vay đâu.”
Từ Ngọc thất vọng về nhà, mấy hôm sau vẫn không thấy đến tìm tôi. Trong tài khoản ngân hàng của tôi có năm mươi tư ngàn, tôi đang chuẩn bị viết chi phiếu cho cô ấy.
“Tớ có một cách có thể vay đến ba trăm ngàn đấy.” Từ Ngọc nói với tôi.
“Cách gì vậy?”
“Có người tìm tớ để chụp ảnh đĩa CD.”
“Chụp ảnh đĩa CD mà được nhiều tiền thế sao?”
“Đĩa thông thường thì đương nhiên không có mức giá ấy.”
“Ý cậu không phải nói đến đĩa sex đấy chú?”
“Không cần phải khỏa thân hoàn toàn, chỉ cần biểu cảm mạnh mẽ, gợi cảm, quyến rũ là được.”
“Không phải chứ?”
“Họ đồng ý trả tớ ba trăm ngàn.”
“Cậu cũng chẳng phải minh tinh, ngôi sao gì cả, đồng ý trả cậu ba trăm ngàn như thế liệu có phải họ muốn cậu khỏa thân hoàn toàn không đấy?”
“Cần phải hở ngực.” Cuối cùng Từ Ngọc cũng nói thật.
“Đúng là đĩa sex thật sao? Không được chụp đâu.” Tôi khuyên can.
“Không được.”
“Vì Vũ Vô Quá sao? Không có tiền thì đừng thành lập nhà xuất bản nữa, không phải anh ta không có số tiền ấy thì chết đấy chứ?”
“Tớ không nỡ nhìn thấy anh ấy thất vọng, anh ấy đang đi tìm thuê văn phòng rồi.”
“Anh ta biết cậu sẽ chụp khỏa thân như thế không?”
“Không thể để anh ấy biết.”
“Nếu anh ta biết, kiểu gì cũng chia tay với cậu.”
“Anh ấy không biết được đâu, anh ấy không chơi vi tính mà.”
“Nhỡ bạn bè của anh ấy nhìn thấy thì sao?”
“Anh ấy không có nhiều bạn, bọn họ cũng không chơi mấy đĩa vi tính đó.”
“Ngộ nhỡ anh ta thấy thì sao?”
“Anh ấy chắc chắn không nhận ra tớ đâu, tớ sẽ đi làm tóc, hóa trang thật đậm, biết đâu đến lúc ấy bọn họ lại thấy tớ không đẹp rồi thay mặt tớ bằng mặt của một diễn viên nổi tiếng nào khác thì sao.”
“Từ Ngọc, đừng chụp! Chỗ tớ còn năm mươi tư ngàn đồng, cậu cầm lấy đi!” Tôi đưa cho cô ấy tấm chi phiếu.
“Cậu giữ lấy để dùng đi chứ!” Từ Ngọc cười phẩy tay. “Tớ quen biết ông chủ đầu tư vào lần chụp này, biết tớ cần tiền nên mới đưa ra giá ba trăm ngàn đấy chứ! Chứ bình thường chỉ hai trăm ngàn thôi.”
“Cậu đồng ý rồi à?” Tôi không dám tin nữa.
“Mai đi ký hợp đồng.”
“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Chẳng phải tớ từng nói mình có thể làm bất cứ điều gì vì Vũ Vô Quá rồi mà?” Từ Ngọc cười tươi.
“Để tớ đi tìm Văn Lâm xem sao, tớ có thể mượn anh ấy ba trăm ngàn.” Tôi nói với Từ Ngọc. Quả thực tôi không thể nhẫn tâm để cô ấy hy sinh bản thân đi chụp ảnh sex.
Từ Ngọc kéo tay tôi. “Cậu thật tốt, không hổ danh là bạn thân của tớ. Để cậu phải đi mượn tiền của Văn Lâm quả thật làm khó cậu quá. Chia tay rồi mà người đàn bà vẫn còn mở miệng để mượn tiền người đàn ông, như thế họ coi thường lắm, và như thế cũng sẽ phá hủy toàn bộ tất cả những ký ức tốt đẹp từ trước đến nay của hai người. Như vậy sự hy sinh của cậu lớn hơn việc khỏa thân phần trên của tớ nhiều.”
“Cậu là con gái mà, sau này rồi sẽ ra sao?”
“Tớ không biết mình quá may mắn khi là con gái đấy, hơn nữa hai cái gồ lên phía trước ngực ấy lại đáng giá đến thế? Cậu đừng nghĩ quá xấu về vấn đề này nhé, người chụp bộ ảnh này là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp người Nhật Bản, ông ấy đã từng chụp cho rất nhiều minh tinh đang nổi đấy. Bộ ảnh này của tớ rất gợi cảm, đầy cảm xúc nhưng không dung tục, cũng không phải làm tình với diễn viên nam chính. Cũng như lưu lại những hình ảnh của tuổi thanh xuân mà!”
“Nhưng đĩa ấy sẽ được bày bán công khai, bất kể người đàn ông, con trai nào cũng có thể mua và nhìn thấy.”
“Bọn họ dù có gặp tớ trên phố cũng không thể nhận ra là tớ đâu. Cậu có đồng ý cơ thể tớ rất đẹp không?”
“Nếu không đẹp đã chẳng có người đến tìm cậu như thế.”
“Thế thì việc gì phải lăn tăn nhiều thế chứ?”
“Bọn họ đã nói những lời đường mật khiến cậu mê muội, đúng không?”
“Cậu nghe này, cơ thể người phụ nữ dù có đẹp đến thế nào, đến một ngày nào đó cũng trở thành những dấu tích lịch sử mà thôi. Điều tự hào nhất trong đời tớ, ngoài Vũ Vô Quá ra, chính là cơ thể này đấy. Vài năm nữa thôi, tớ sẽ sinh con với Vũ Vô Quá, đến lúc đó còn có thể giữ được thân hình như hiện nay không? Vậy thì sao không giữ chút gì đó để làm kỷ niệm?”
“Tớ hỏi cậu một câu: nếu không phải Vũ Vô Quá cần số tiền ba trăm ngàn này, liệu có bao giờ cậu đồng ý chụp ảnh sex không?”
“Không.”
“Thì thế, làm gì có chuyện nhân dịp này muốn lưu lại chút ký niệm của thời thanh xuân chứ? Đúng là ngụy biện.”
“Đằng nào cũng phải làm thì sao không nghĩ đến mặt tốt của nó?” Từ Ngọc vẫn vui vẻ nói.
Tôi cảm thấy quá buồn lòng, và thật sự chỉ muốn nói ngay cho Vũ Vô Quá biết.
Tôi hẹn Du Dĩnh đi uống cà phê sau khi tan làm, kể chuyện Từ Ngọc muốn chụp ảnh sex cho cô ấy nghe.
“Cậu mà nói chuyện ấy cho Vũ Vô Quá, Từ Ngọc sẽ hận cậu lắm đấy.” Du Dĩnh nói.
“Nếu chụp thì cô ấy cũng sẽ phải hối hận.”
“Sao cậu lại muốn ngăn cản cô ấy hy sinh vì người đàn ông của mình chú?”
Tôi những tưởng Du Dĩnh sẽ đứng về phe tôi, nào ngờ cô ấy còn thoáng hơn cả tôi.
“Có đáng hy sinh vì một người đàn ông như thế sao? Dường như đến khả năng tự lập anh ta cũng không có kìa.” Tôi bắt đầu thấy ghét Vũ Vô Quá thế không biết.
Du Dĩnh thở một hơi dài. “Đàn bà lúc nào chẳng cho rằng người đàn ông của mình xứng đáng để mình hy sinh nhất, còn đàn ông của đàn bà khác thì không xứng đáng để họ phải làm như thế.”
“Điều ấy đương nhiên là thế rồi!” Tôi cười.
“Hình như Đại Hải đang qua lại với người đàn bà khác.” Du Dĩnh đau khổ nói.
“Làm sao cậu phát hiện được?”
“Chỉ cảm giác thôi, chưa có chứng cứ.”
Tôi chợt nhớ đến cô gái hôm nọ tìm Đại Hải trong điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT