Nghiêm chỉnh cả buổi tối,
tinh thần của Mạnh Giai đều hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy cửa nhà càng lúc
càng gần, thì cuối cùng cô cũng có loại cảm giác sắp đựơc giải thoát.
Đột nhiên xe quay lại một
lúc, hẳn là muốn quay đầu, tâm của cô cũng lập tức căng thẳng, phòng bị mà nhìn
về phía người lái xe.
Giang Dĩ Thành không nói
gì, chỉ bình tĩnh điều khiển tay lái, nhìn thẳng phía trước.
"Học trưởng, anh
muốn làm gì?"
"Về nhà"
"Anh dừng xe, đến
nhà em rồi."
Anh không lên tiếng,
ngược lại xe đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thẳng thắn mà nói, anh đã
hơi chán nản loại trạng thái tiến một bước, lui ba bước này của hai người, nếu
như hôm nay cứ như vậy mà để Mạnh tiểu thỏ rời đi, thì quan hệ của bọn họ sẽ
chỉ đảo quanh tại chỗ, có lẽ, anh cũng nên mạnh mẽ hơn một chút, không để cho
cô tránh né nữa.
Mạnh Giai giận đến mức ở
trên khoá an toàn của cửa xe mà đập hai cái, cắn răng nói: "Giang Dĩ
Thành, em chưa bao giờ biết anh vô lại như vậy."
"Ừ"
Cô không dám tin, anh vậy
mà lại thẳng thắn thừa nhận?
Cuối cùng, cô thở phì phò
mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói một chữ với người đàn ông ở
bên cạnh nữa.
Đợi đến khi xe dừng ở dứơi
lầu chỗ ở của Giang Dĩ Thành thì Mạnh Giai tức giận không xuống xe.
Phương pháp của anh rất
đơn giản, trực tiếp đưa tay ôm cô ra , dùng chân đá lên cửa xe, sau đó sãi bước
đi về phía thang máy.
Mạnh Giai trợn mắt hốc
mồm.
Nhớ lúc mới quen học
trưởng thì ấn tượng anh cho cô chính là khá lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Sau khi nhà anh gặp chuyện không may, thì anh trở nên trầm mặc ít lời hơn, thậm
chí tăng thêm âm trầm, đối với người luôn là xa cách mà phòng bị.
Mấy năm nay, mặc dù bọn
họ vẫn liên lạc với nhau, nhưng bình thường chỉ chat webcam tán gẫu, ngoại trừ
cảm thấy lời nói của anh trở nên ác độc, thì cũng không có cảm giác gì khác.
Nhưng mà, tối hôm nay anh
lại cho cô quá nhiều kinh sợ, cô đột nhiên hoài nghi người trước mắt không phải
là Giang Dĩ Thành mà cô biết.
Đến lúc vào cửa nhà,
Giang Dĩ Thành cũng không vội để cô xuống, mà lẳng lặng cúi đầu nhìn người
trong ngực.
Vẻ mặt cô như có điều suy
nghĩ, không biết đang suy nghĩ gì mà mày nhíu lại, đôi môi hơi trề, cô gặp phải
chuyện nghĩ không ra hoặc là trong lòng có bất mãn thì vẻ mặt đều như thế,
giống như một con mèo con mê mang và phẫn uất, do dự có nên lộ ra móng vuốt
giấu ở trong tay hay không.
Anh ôm cô đến sofa ngồi
xuống, cũng thay cô cởi giầy trên chân ra.
Mạnh Giai rốt cục cũng
hồi thần lại, đưa tay muốn đẩy anh ra.
Giang Dĩ Thành vội đưa
tay buộc chặc, tránh cho cô đẩy ngã xuống.
"Buông em ra."
Cô vừa xấu hổ vừa sốt ruột.
Anh như mong muốn của cô
mà buông tay ra, Mạnh Giai đưa chân muốn xuống đất.
"Chúng ta nói chuyện
một chút."
Động tác của cô ngừng
lại, từ từ nghiêng đầu nhìn anh, trầm mặc trong chốc lát, mới nói. "Nói
chuyện gì?"
"Nói về chúng
ta."
Mặt của Mạnh Giai không
nhịn được lại đỏ lên.
"Anh thích em."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nghiêm túc nói.
Cô chớp mắt, không lên
tiếng.
"Thích đã lâu
rồi." Anh cũng phối hợp đi xuống đất nói: "Cho anh một cơ hội chăm
sóc em có được không?"
Lần đầu tiên bị người ta
tỏ tình trực tiếp ở trước mặt, đối tượng còn là người mà mình đã từng thầm mến,
bỗng Mạnh Giai cảm giác tay chân luống cuống, đôi mắt cũng không biết nên nhìn
chỗ nào, trái tim càng lo lắng hơn.
Cho đến lúc vừa rồi, cô
còn đang hoài nghi mọi chuyện tối nay đều là do mình nằm mơ, nhưng bây giờ anh
lại rất nghiêm túc, đã vậy còn nói từ thích cô, làm cho cô ngay cả muốn làm bộ
coi như không có gì phát sinh cũng không đựơc.
Theo lý, cô nên cảm thấy
vui mừng, nhưng cô lại làm đà điểu muốn trốn tránh, cô không thích ném quá
nhiều tình cảm vào một người, thậm chí là lệ thuộc vào, bởi vì người quan tâm
cô đến cuối cùng cũng sẽ rời bỏ cô, ba mẹ, bà nội cũng thế. . . . . .
"Em. . . . . ."
Há miệng, rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng ảo não mà cắn cắn môi.
"Em không thích anh
sao?" Anh dẫn dắt từng bước.
Thích chứ, thậm chí đã
từng thầm mến! Ánh mắt phức tạp của Mạnh Giai nhìn anh.
Giang Dĩ Thành không thể
giải thích đựơc nhiều, nhưng ít ra thì có thể khẳng định cô không ghét anh, thở
phào nhẹ nhỏm, rồi tiếp tục nói: "Em cũng không ghét anh, như vậy thử lui
tới với anh đi."
"Tại sao rõ ràng là
anh hỏi em, nhưng lại dùng giọng tuyên bố?" Cô không nhịn được mà hỏi ra
nghi vấn trong lòng.
Anh siết chặc cằm của cô,
ánh mắt mang theo nụ cười: "Em cứ nói đi?"
Cô cảm giác mình bị người
ta đào hố rồi, còn bị người quyết định.
"Quá bất ngờ, anh
cho em suy nghĩ một chút đi." Đầu óc cô bây giờ hơi loạn, cần sắp xếp lại
một chút.
"Được." Anh
khom lưng nhặt giày của cô lên đưa đến cửa, lại mang dép tới, thả xuống dưới
chân cô. "Cả đêm xã giao em cũng mệt mỏi rồi, đi tắm, rồi ngủ đi."
"Ừ"
Đi tới cửa phòng tắm thì
Mạnh Giai chợt nhớ tới một chuyện."Em không có quần áo ngủ và quần áo tắm
rửa."
"Trước mặc của anh
đi."
Mạnh Giai cau mày, tuyệt
đối không thích đề nghị này của anh.
"Cố chịu đựng một
đêm đi."
Cô không đồng ý mà chờ
anh, nhưng cũng biết chỉ có thể như vậy.
Giang Dĩ Thành trở về
phòng tìm một áo ngủ của mình đưa cho cô.
Mạnh Giai mang theo vài
phần bất mãn mà nhận lấy áo ngủ, đi vào tắm.
Từ vòi hoa sen nước chảy
ra ào ào, cọ rửa thân thể của cô, cô bụm mặt, vì trước mắt thoát khỏi tình hình
mình nắm trong tay mà ảo não rên rỉ.
Lúc này cô tắm có hơi
lâu, bởi vì cô không muốn đi ra ngoài quá sớm, không biết phải làm sao mà đối
mặt trực tiếp với người đàn ông trong lúc bất chợt ánh mắt trở nên nóng rực.
Anh làm cho cô cảm thấy
gặp nguy hiểm, phảng phất mình là con mồi bị anh để mắt tới, mà anh đã suy tính
làm sao hạ miệng, hầm hay là thịt kho tàu, để xem anh muốn làm thế nào.
Loại cảm giác này thật sự
không tốt, cô cực kỳ không thích.
Sau đó cô liền nghĩ đến
một số người trong ngôi biệt thự ở Mỹ, vẫn đối với cô ôm một loại thù địch kỳ
lạ, cô vẫn không hiểu mình rốt cuộc uy hiếp ích lợi gì của bọn họ, rõ ràng cô
họ Mạnh, người đã đổi tổ tông.
Dùng sức lắc đầu một cái,
thở ra một hơi thật dài, cô quyết định không nghĩ nữa, ngủ một giấc thật đã, có
lẽ thức dậy sẽ phát hiện chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lau khô nước đọng trên
người, nhìn cái áo ngủ mà học trưởng đưa, cô do dự , sau đó từ từ mặc vào, thân
thể không nhịn đựơc mà nóng rang. Trong đầu nổi lên nụ hôn và cái ôm nóng bỏng
của người đàn ông kia, lòng của cô lại không chịu đựơc mà nhảy loạn.
Đưa tay vỗ vỗ mặt của
mình, hít một hơi thật sâu, vuốt ngực, cô kéo cửa ra đi ra ngoài.
"Tắm xong."
Xông tới mặt chính là
giọng nói khiến cho cô e sợ lúc này múôn tránh cũng không kịp.
Cô nhắm mắt nhìn sang,
"Xong rồi."
"Tới đây, anh giúp
em sấy tóc."
Cô nhìn thấy máy sấy
trong tay anh, do dự một chút, vẫn là đi tới. Trực giác nói cho cô biết, nếu
như cô kháng cự, có thể anh sẽ trực tiếp tới đây bắt người, vì để tránh cho
tình huống không đựơc phát sinh, cô vẫn là ngoan ngoãn khuất phục " uy
quyền" của anh còn an toàn hơn.
Động tác của Giang Dĩ
Thành rất dịu dàng, cũng có chút cứng rắn, trước kia anh chưa từng làm chuyện
như vậy, nhưng anh nguyện ý thay đổi vì cô.
Tóc Mạnh Giai rất mềm
mại, lộ ra hương bạc hà, cùng với mùi hương trầm dễ ngửi của sữa tắm, rõ ràng hai
người đều dùng sữa tắm giống nhau, nhưng từ trên người cô lại ngửi thấy mùi
hương dễ chịu cực kỳ mê người.
Cô mặc áo của mình, ngồi
ở bên cạnh mình, để cho mình sấy khô tóc dài của cô, loại cảm giác này rất hạnh
phúc.
Vẻ mặt của Giang Dĩ Thành
mềm mại ấm áp, sau đó phát hiện người kia chắc cảm thấy quá thoải mái, nên ngủ
thiếp đi? !
Anh cười một tiếng, không
vội ôm cô trở về phòng, mà ôm lấy cô, mở ti vi xem tiết múc đêm khuya một lúc,
xác định cô đã ngủ say rồi, mới ôm cô trở về phòng khách.
"Ngủ ngon, tiểu bạch
thỏ của anh."
Mạnh Giai ngủ đủ rồi,
vừa gãi đầu vừa mở cửa đi ra ngoài thì cô nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, hai
người đều sửng sốt một chút.
"Vừa tỉnh ngủ?"
Vẻ mặt Giang Dĩ Thành khó nén kinh ngạc.
"Anh đã ăn bữa ăn
tối rồi." Anh nói cho cô biết như vậy.
"Đã hai ngày rồi em
không ngủ, nếu không phải là đói bụng, em còn muốn tiếp tục ngủ." Đã như
vậy, cô cũng không có gì sợ mà không buông lỏng.
"Anh cho là em đã ăn
rồi, sớm biết thì đã giúp em mua một ít thức ăn về rồi."
"Tủ lạnh có đồ
không?"
"Chắc là có."
Giang Dĩ Thành cũng không xác định, "Anh gọi bên ngoài đưa đến giúp
em."
"Em đi xem trước một
chút." Mạnh Giai vừa nói vừa đi về phía phòng bếp. "Học trưởng, không
cần, tủ lạnh còn có chút nguyên liệu, em tùy tiện làm một chút là ăn đựơc
rồi."
"Được." Anh
cũng không nói gì nữa, trở về phòng rửa mặt thay quần áo.
Anh thay quần áo ở nhà ra
ngoài thì Mạnh Giai đang bưng chén mì ăn.
Anh im lặng, rồi ngồi vào
bên kia bàn ăn.
Ăn xong miếng mì cuối
cùng, thì cô từ từ thả đũa trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Dĩ Thành nhướng
nhướng mày, chờ cô mở miệng.
"Thật ra thì, anh
cũng không hiểu rõ em." Cô nói rất nghiêm túc.
"À?"
"Em thích cái gì,
ghét cái gì, đến tột cùng có bí mật gì, những thứ này anh đều không biết."
"Ở chung lâu thì sẽ
biết."
"Mọi người thường
thấy đều là mặt tốt đẹp khác của một ngừơi, nhưng không biết mặt không tốt đẹp
kia, cho nên sẽ cho rằng đối phương chính là người mình muốn, đưa đến một quyết
định sai lầm."
"Em muốn nói anh
thích em là một loại ảo giác sao?"
Mạnh Giai không chút do
dự mà gật đầu, "Đúng." Hơn nữa bọn họ xa cách bốn năm, trí nhớ sẽ bị
tô điểm cho đẹp, loại cảm giác đó thì càng không đáng tin.
Mặc dù nghĩ như vậy trong
lòng rất mất mác, nhưng chuyện sai lầm nên sớm dừng lại, đây là cho anh cũng là
muốn tốt cho mình.
Giang Dĩ Thành cười , cao
thâm khó lường mà nhìn cô, im lặng.
Cô rút tờ giấy ra lau
miệng, cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
"Học trưởng, chúng
ta không thích hợp đâu." Đúng vậy , cho tới nay không phải là cô luôn tự
nói với mình như vậy sao?
"Chưa thử qua làm
sao biết không thích hợp chứ." Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không nghe ra
cái gì tâm tình.
"Bỏ đi, không nói
nữa, em trở về phòng ngủ." Cô đứng dậy, chén cũng không dọn mà đi về phía
phòng.
"Đợi chút."
Tay bị kéo, Mạnh Giai
không thể làm gì khác hơn là dừng lại, có chút bất đắc dĩ mà xoay người.
Một giây kế tiếp, cô liền
bị người ôm vào trong ngực, trước mắt tối sầm lại, môi đã bị hôn.
Cô muốn giãy giụa, nhưng
bị anh đè chặt lại, lưỡi của anh chui vào trong miệng cô, truy đuổi đùa giỡn
với lưỡi của cô, dường như muốn đem nó hút vào trong miệng mình vậy.
Bàn tay to của anh quần
áo vội vàng vuốt ve thân thể của cô, cuối cùng lại trợt vào bên trong áo, cầm
một vú của cô xoa nắn.
Muốn tránh tay càn rỡ của
anh, ngược lại làm cho dây áo ngủ bị kéo, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Cô sợ
chuyện sẽ không thể vãn hồi, không ngờ theo bản năng mà cự tuyệt.
Giận chạy lên tới não,
Mạnh Giai hung hăng dẫm một cước lên chân của anh. "Tại sao?" Cô tức
anh, lại tức mình hơn, thế nhưng vì anh dừng lại mà thất vọng.
Giang Dĩ Thành nhíu mi,
cố ý kéo tay của cô dán xuống bộ vị đã kích động của anh, hài lòng nghe được cô
thở hổn hển, híp mắt nguy hiểm, nhẹ nhàng nói: "Mạnh Giai, không thử một
chút làm sao biết chúng ta không thích hợp chứ, ít nhất em cũng cảm thấy được
anh rất muốn em?"
"Đây chẳng qua là
thú tính, cũng không đại biểu cái gì." Cô cố giữ vững tỉnh táo mà phản
bác.
Không ngờ tới cô lại đột
nhiên nói ra một câu như vậy , anh không khỏi sửng sốt một chút, rồi chợt khẽ
cười.
Anh nhẹ hôn xuống môi cô,
"Không, đây là lực hút giữa nam nữ, đừng nói một chút cảm giác em cũng
không có."
Mạnh Giai lại giẫm anh
một cước, cắn răng nói: "Buông tay, nếu động dục thì đi ra ngoài tìm người
khác."
"Em hy sinh một chút
là được rồi, quá trễ nên khó tìm người."
Cô tức giận muốn đẩy anh
ra, lại khép áo ngủ ngon vào, dùng sức mà buộc lại.
Giang Dĩ Thành chỉ im
lặng nhìn cô cười.
Mạnh Giai xoay người muốn
đi, lại không cam lòng mà quay lại nhìn chằm chằm anh. "Gần đây có phải
hormone của anh bài tiết quá thịnh hay không, sao lại có vẻ như tùy thời dã thú
động tình vậy, anh còn nhào lên gặm như vậy, em sẽ tuyệt giao với anh."
Nói xong đi hai bước, lại quay lại ."Loại tình huống như anh, em muốn đáp
ứng lui tới với anh, chỉ sợ sau một khắc anh sẽ đem em áp lên trên giường ăn
sạch sẽ, anh cảm thấy em ngu như vậy sao?"
Lần này cô xoay người đi
không có quay đầu lại nữa, trở về phòng trực tiếp đóng cửa, hơn nữa khóa lại.
Bên trong phòng khách,
Giang Dĩ Thành ngón trỏ khẽ vuốt ve trên môi mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
Mạnh tiểu thỏ nổi giận quả thực cực kỳ đáng yêu.
Cô nói một chút cũng
không sai, chỉ cần cô gật đầu đáp ứng lui tới, anh sẽ bằng tốc độ nhanh nhất mà
kéo người lên giường, dù sao anh cũng đã nhịn lâu như vậy rồi.
Ngược lại không nghĩ tới
cô ấy có thể sắc bén mà nhìn ra điểm này như vậy, xem ra trước mắt cô ấy còn
chưa muốn thất thân, vậy thì phối hợp với cô ấy thả chậm tốc độ một chút vậy,
nếu không tiểu bạch thỏ này phát điên, thì đúng là không biết sẽ có phản ứng
kịch liệt gì đây.
Mà Mạnh Giai vào phòng
khách, dựa lưng lên trên cửa dùng sức thở hào hển, trong lòng đập thình thịch.
Ngày mai nhất định phải
về nhà, ở dưới mái hiên cùng học trưởng nữa, không chỉ là thất thân, lòng của
cô sớm muộn cũng sẽ luân hãm hoàn toàn.
Bà nội nói quá đúng, loại
đàn ông này phải giữ một khoảng cách an toàn.
Mạnh Giai ở nhà làm ổ hai
ngày, Giang Dĩ Thành đã tới hai lần, ngay cả cửa cô cũng không để cho anh vào,
không nhìn thẳng.
Đúng vậy, cô đang rất tức
giận.
Quan hệ của hai người vốn
đang tốt đẹp, đột nhiên anh làm như vậy, khiến cô không biết theo ai, trái tim
phiền não không chịu nổi.
Nhất là trong đầu đều sẽ
hiện lên hình ảnh bị anh ôm hôn, muốn ném cũng ném không được.
Mạnh Giai cảm giác mình
sắp điên rồi, cuối cùng cô quyết định ra cửa đi dạo giải sầu một chút.
Mặt trời bên ngoài rất ác
độc, thời gian này tốt nhất là không ra cửa, cô lấy bóp làm mũ che nắng để trên
đầu, hy sinh không quay lại nhìn mà thẳng bước đi ra ngoài.
Chính là đi lung tung
trên đừơng không có mục đích, ngắm phong cảnh, thấy được người.
Đi đựơc nửa đường, cô mua
một chai đồ uống lạnh từ từ uống.
Dùng khăn giấy lau mồ hôi
một lần, thuận tay ném vào thùng rác bên đường. Nhìn ghế nghỉ ngơi công cộng ở
phía trước, cô bước nhanh tới, đặt mông ngồi xuống.
Nóng quá!
Từ túi trong túi xách cô
lấy quạt gió bỏ túi ra quạt cho mình, cảm thấy thoải mái một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT