Nhìn các tinh anh âu phục thẳng thớm ở trong phòng họp, Mạnh Giai cảm giác mình giống như tiểu bạch thỏ xông lầm vào rừng cây, so với không khí đứng đắn nghiêm túc ở nơi này hoàn toàn khác nhau, nhất thời tay chân hơi luống cuống, không nhịn được mà né tránh ở sau lưng học trưởng.

Giang Dĩ Thành mặt không đổi sắc mà kéo cô đến chỗ chủ tịch ngồi xuống, nhận lấy văn kiện thư ký đưa tới, mở ra rồi trầm giọng nói: "Bắt đầu đi."

Ánh mắt của người tham dự hội nghị rõ ràng đang xẹt qua trên ngừơi lộ vẻ hơi khẩn trương của Mạnh Giai, sau đó giống như Tổng giám đốc của bọn họ, bắt đầu bình tĩnh mà báo cáo.

Mạnh Giai buồn bực mà cúi đầu xoắn ngón tay.

Hơn 10' sau, cô ở trước mặt học trưởng mà túm lấy hai tờ giấy, tìm một cây bút, sau đó vui mừng tự đắc mà ở bên cạnh vẽ tranh.

Đợi đến lúc hội nghị kết thúc, đám quản lý lục tục rời đi, thì Giang Dĩ Thành đưa tay rút giấy ở dứơi tay cô đi.

Cô lập tức chột dạ đứng lên, tính cướp đường mà chạy.

Trên cổ tay đột nhiên có một lực đạo đến khiến cho cô mất thăng bằng, rồi ngã lên trên người anh, anh thuận thế đưa tay siết chặt ở hông của cô, phòng ngừa cô chạy mất, lúc này mới tự tiếu phi tiếu mà giơ giấy ở trên tay lên.

"Hử?"

Liếc trên giấy có ghi chú ba chữ to "Giang Dĩ Thành" là bức họa đầu heo thân ngừơi, Mạnh Giai hơi nhếch môi, không dám lên tiếng. Cô đã bị người bắt ngay tại trận, giải thích nữa chính là muốn chết.

"Vẽ cũng không tệ, rất sinh động ." Giọng nói của anh nghe bình tĩnh như trước.

"Học trưởng —" Cô sai rồi có được không.

"Eo hơi thô." Tay của anh đang đo ở eo của cô, sau đó thản nhiên mở miệng.

Mạnh Giai nhất thời nổ tung, "Giang Dĩ Thành, anh khốn kiếp, bổn tiểu thư mập ở đâu?" Eo của cô cho dù không phải thon dài, cũng tuyệt đối không phải là eo thùng nước.

"Một bàn tay hoàn toàn không ôm đựơc." Anh nghiêm trang nói, vẫn không quên lấy tay làm mẫu.

"Sao anh không chết đi." Một tay ôm đựơc chính là cây trúc, sẽ coi là không đầy đủ dinh dưỡng.

Giang Dĩ Thành dễ dàng lấy móng vuốt muốn tạo phản của cô xuống, mang ngừơi ngồi lên bắp đùi của mình, giọng nói mang theo chút ý cười hiếm thấy mà nói: "Đang phát điên?"

"Hừ." Cô chỉ lo tức giận, cũng không có chú ý tới tư thế bây giờ của hai người hơi mập mờ.

Tay đẩy cửa của thư ký cứng ở nơi đó, sau đó nhanh chóng rút chân đã bước vào một nửa về, thức thời ôm bản ghi chép của hội nghị trở về vị trí của mình.

Mùa xuân của ông chủ đã tới, thuộc hạ vẫn là phải thức thời một chút, nếu không dòng nước lạnh Seberia sẽ đột kích, người bình thường sẽ chịu không nổi.

Điều chỉnh tâm tình của mình, Mạnh Giai quyết định không chấp nhặt với người đàn ông có nhân phẩm ác liệt xấu xa, đoạt lấy giấy ở trong tay anh, hai ba lần xé nát bấy.

"Hủy thi diệt tích." Giang Dĩ Thành lý giải gật đầu.

Mạnh Giai nghiêng đầu há mồm định nói gì đó, lại đột nhiên ý thức được tư thế bây giờ của hai người có chút bất thường, mặt bỗng dưng đỏ hồng, tim đập rộn lên, phảng phất mãnh liệt đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm cho người ta kinh hoàng thất thố.

Cô nuốt nước miếng, tay chân luống cuống mà muốn từ trên người anh đứng dậy, lại nhất thời vô ý mà ngã vào trong ngực anh lần nữa, ngược lại so với tư thế mới vừa rồi còn mập mờ hơn.

Ánh mắt của Giang Dĩ Thành sâu thẳm, nhìn cô không chớp.

Mạnh Giai không dám nhìn anh, lúc này cô di chuyển cũng không đựơc, bất động cũng không xong, lúng túng đến mức muốn đào hố chôn mình. Làm sao lại vừa vặn ngồi vào chỗ đó chứ?

Khi phát hiện thân thể của mình đang dần dần biến hóa thì Giang Dĩ Thành đẩy cô ra, như không có việc gì mà mở miệng, "Đi thôi, đến phòng làm việc của anh ngồi một chút."

Cô đỏ mặt không lên tiếng.

Hai người từ phòng họp đi ra, một ngừơi sắc mặt như thường, bước chân thong dong, một người sắc mặt lại đỏ hồng, ánh mắt dao động. Tình hình như thế thì sẽ khiến cho người bên ngoài nảy sinh ý nghĩ kiều diễm.

Mùa xuân của ông chủ đã thật sự tới rồi!

Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, sau khi đóng cửa lại, Mạnh Giai cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Dĩ Thành, sợ hãi mà mở miệng.

"Thật xin lỗi, học trưởng." Hại anh thất thố! Đàn ông quả nhiên là động vật dựa vào nửa người dưới mà suy nghĩ, thế nhưng vì khinh địch như vậy mà xúc động.

Giang Dĩ Thành không nhịn được mà ho khan một tiếng.

Mạnh Giai lập tức im miệng. Lúc này vẫn là đừng nên vuốt râu hùm, vạn nhất học trưởng thẹn quá hoá giận thì sẽ không tốt.

"Mệt không?"

Cô không hiểu mà nhìn sang.

Giang Dĩ Thành rung ở phía dưới, trong lòng thở dài. "Em sai giờ mà còn đi tới đây, có muốn vào bên trong nghỉ ngơi một chút không, ngủ bù ?"

Mạnh Giai lập tức gật đầu như bằm tỏi. Lúc này tốt hơn là đừng nên ở cùng một chỗ với anh, tránh cho tất cả mọi người lúng túng.

Thấy cô vào phòng nghỉ ngơi, trong lòng Giang Dĩ Thành cũng thở phào nhẹ nhỏm, chuyển qua ghế da làm việc cúi nhìn cảnh phố ngựa xe như nứơc ở ngoài cửa sổ, âm thầm cảnh báo mình không thể nóng vội.

Phải biết rằng, tiểu bạch thỏ Mạnh Giai này rất dễ dàng bị hoảng sợ.

"Học trưởng, anh không phải là Tổng giám đốc sao?"

"Ừ."

"Bình thường Tổng giám đốc đều có tiền?"

"Ừ."

"Người có tiền thì cũng không phải chỉ có một căn nhà, có phải không?"

"Ừ."

Mạnh Giai đưa tay vuốt lồng ngực của mình, cố chịu đựng không đưa ra móng vuốt về phía anh, bởi vì người đàn ông ở bên cạnh đây lúc nào cũng chỉ có chữ "Ừ".

Hít một hơi thật sâu, cô dùng loại tiếng nói gần như gầm thét hỏi: "Vậy anh mang em tới chỗ ở của anh làm gì?"Cô mới không cần biến thành ở chung với anh.

Nhớ đến một màn kia phát sinh ở công ty, lòng của cô lại không chịu thua kém mà cổ vũ reo hò, mơ hồ cảm thấy tiếp theo nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó, nói thật, cô chưa bao giờ dám có ý kiến gì với học trưởng vạn người mê này, cô sợ nhất là phiền toái, hơn nữa bà nội cũng luôn nói với cô, tìm chồng cũng phải tìm chân thành thật thà.

Loại người như học trưởng, theo tiêu chuẩn của bà nội, có lẽ chính là có thể xem xét, nhưng ngàn vạn đừng si tâm vọng tưởng.

Cho nên nếu như trái tim đã từng chộn rộn, thì cũng bị lý trí của cô đè xuống.

Giang Dĩ Thành đưa tay nhấn huyệt Thái Dương, tiện tay đem cái chìa khóa ném lên trên bàn trà, nới lỏng cà vạt, sau đó đặt mông ngồi vào ghế sa lon, không có hình tượng gì mà mở rộng tứ chi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn bộ dạng kia của anh như không có ý định quan tâm mình, thì Mạnh Giai càng giận hơn. Cô từ cửa đi tới như có cảm giác không tồn tại vậy, ngay cả giầy ở trên chân không kịp thay nữa.

"Chân không chua sao?"

Cô sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng mà cúi đầu nhìn chân, thành thật trả lời: "Chua."

"Tháo ra đi."

"À." Cô ngoan ngoãn đá giày qua một bên, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, chân mày nhíu lại, rất có khí thế vỗ một cái lên trên bàn trà, sau đó ngũ quan nhăn nhó mà che đôi tay hơi đỏ của mình, chực khóc.

Đau quá!

Ánh mắt của Giang Dĩ Thành cũng không mở ra. Nghe thấy tiếng cũng biết cô lại làm chuyện ngu xuẩn rồi, từ khi hai người biết nhau, cô vẫn như vậy, mà anh đã bình tĩnh từ lâu.

Một cô bé ngốc như vậy, lại có thể bình an sống đến bây giờ, anh vẫn cảm thấy đây là chuyện rất thần kỳ.

Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, Mạnh Giai vẫn chính là một sự tồn tại thần kỳ.

Năm đó cô thậm chí không nhớ rõ anh đã mượn nợ cô, mà số tiền đó là do cô đem tiền xài vặt khổng lồ của mình cho anh mượn để vượt qua nguy cơ tài chính của xí nghiệp gia tộc. Đoán chừng nếu như anh không có chủ động đưa biên lai mượn đồ cho cô, có lẽ cô cho rằng chuyện này không có phát sinh nên đã quên mất.

Cho nên, tiểu bạch thỏ vô tâm này không một chút nhớ thương nào, mà ở Mỹ bốn năm, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh gần như cho rằng anh cần phải đi qua để bắt cô trở về. Cũng may, bây giờ cô tự mình chủ động nhảy trở về.

Cảm giác được ghế sa lon bên cạnh trầm xuống, anh khẽ nhếch môi dưới.

"Học trưởng." Giọng nói mang theo một chút lấy lòng và làm nũng.

"Ừ."

Mạnh Giai lặng lẽ nắm quả đấm rất nhanh, ở trên đầu anh vung hai cái, giọng đáng thương nói: "Anh không thể cho em một căn nhà anh không thường ở sao?"

"Anh không muốn đến lúc đó đi nhặt xác của em."

Quả thực rất ác độc. Mạnh Giai cắn răng chịu đựng, "Ở Mỹ em vẫn luôn ở một mình."

"Đây là Đài Loan." Anh nhắc nhở cô.

"Cũng giống nhau thôi." Cô bắt được cánh tay của anh lắc lắc.

"Muốn ở một mình như vậy?"

"Một mình nhiều tự do."

"Không được." Anh không chút do dự mà cự tuyệt cô.

"Nếu không phải là sợ dượng tìm được, thì em về nhà ở." Cô không nhịn được mà lầu bầu.

Giang Dĩ Thành không mở mắt, chỉ đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giọng nói để lộ mấy phần mệt mỏi."Ngoan, đừng làm rộn, hôm nay anh rất mệt."

Nhìn bộ dáng anh có vẻ kiệt sức, Mạnh Giai không thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, đôi mắt đảo lòng vòng, ánh mắt rơi về phía phòng bếp. "Học trưởng anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi nấu cơm." Hối lộ anh một chút là đựơc, thật sự là không muốn ở cùng với anh.

"Đựơc."

Đến phòng bếp, vừa nhìn thấy mức độ sạch sẽ có thể nhìn thấy người, Mạnh Giai cũng biết nơi này trên căn bản chỉ là bày biện. Nghĩ cũng biết, học trưởng con người bận rộn như vậy, là không có nhàn hạ để mà xài đến nơi này.

Cho nên mở tủ lạnh ra, thấy nguyên liệu dữ trữ cằn cỗi đến mức đáng thương thì cũng thấy không có gì quá kỳ quái.

Một bó rau cải, một trái cà chua, một bó mì sợi, còn có hai quả trứng, cô đoán nguyên liệu này, e rằng đều là người giúp việc theo giờ nấu cơm lần trước còn dư lại.

Đồ không nhiều lắm, nhưng Mạnh Giai chấp nhận, cũng không còn cảm thấy quá khó.

Đợi cô mang lên bàn hai chén mì nước thơm ngào ngạt thì khẽ nghiêng người ngửi, rất hài lòng, sau đó nghiêng đầu hướng ra phía ngoài hô: "Học trưởng, ăn cơm."

Đang mơ mơ màng màng ngủ, Giang Dĩ Thành bị mùi thơm của thức ăn dụ cho tỉnh lại, nghe cô kêu, không nhịn đựơc cười, tiện tay kéo cà vạt ném qua một bên, lau mặt, đứng dậy đi tới.

Vừa thấy anh tới, Mạnh Giai liền không nhịn được mà nhíu mày, "Đi rửa mặt rồi trở lại."

Giang Dĩ Thành lại làm như không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trước bàn ăn cầm đũa lên rồi khởi động.

Mạnh Giai trừng mắt, sau đó từ từ đóng miệng lại, ngồi xuống chỗ của mình, có chút oán hận mà cầm đũa lên ăn mì.

Tốc độ tiêu diệt chén mì kia nhanh chóng, Giang Dĩ Thành có chút ý nghĩ, ánh mắt quay một vòng ở phòng bếp đã đựơc dọn dẹp sạch sẽ, lại rơi vào trên người đang chậm rãi ăn mì ở đối diện.

"Còn nữa không?"

Cô lập tức lấy tay bảo vệ chén của mình, nhìn anh phòng bị. "Không có, phòng bếp nhà anh quả thực là xóm nghèo, ngay cả hai chén mì này đều là miễn cưỡng mới làm ra đựơc."

"Trên căn bản anh không mở lửa."

"Nhìn cũng biết." Cô tỏ vẻ hiểu.

"Tài nấu nướng của em không tệ." Anh không tiếc mà khen ngợi.

Mạnh Giai có chút đắc ý giương cằm, "Dĩ nhiên, bổn tiểu thư cũng không thể bạc đãi bụng của mình." Hơn nữa ở Mỹ nếu không tự mình ra tay, mà muốn ăn món ăn quê hương thì phải đến phố người Hoa, phiền toái muốn chết luôn.

Giang Dĩ Thành liếc cô từ trên xuống dưới một lần, không nhẹ không nặng nói: "Xem ra em không am hiểu làm món đu đủ."

Cô thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Người đàn ông này sao lại không xem cô là phụ nữ như vậy, lời như thế mà có thể nói trắng ra với cô lần nữa sao?

Nhạo báng cô xong, tâm tình của anh vui vẻ hơn rất nhiều, đứng dậy đi tới phòng rửa tay, vừa đi vừa nói: "Anh đi rửa mặt, một chút nữa sẽ dẫn em đi ra ngoài mua đồ."

Mạnh Giai nhăn nhăn lỗ mũi, đang cầm chén nghĩ nên mua đồ gì?

Giang Dĩ Thành từ phòng rửa tay đi ra rồi trở về phòng thay quần áo, chờ anh thay xong đi ra ngoài thì cô cũng đã ăn mì xong, rửa xong bát đũa.

"Muốn mua cái gì?" Thật ra thì cô muốn nói là cô không muốn mua gì cả.

Nhưng anh không trả lời cô, chỉ nói: "Đi thôi."

Cô suy nghĩ một chút, nhăn nhăn cái mũi, đi theo phía sau anh, lại lầu bầu ở trong lòng.

Bốn năm không gặp, học trưởng thật sự là càng ngày càng bá đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play