Chu Tiểu Tường cúp máy bỏ điện thoại vào túi, không cần ngẩng đầu cậu cũng biết tầm mắt mọi người đang đặt trên người mình, cậu chưa bao giờ bị nhiều ông cụ vây xem như lúc này, da đầu đều tê rần cả lên, câu ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Đình cười cười.
Tiêu Đình cũng cười lại với cậu, hoàn toàn là một bậc cha chú hòa ái dễ gần, sau đó ông quay đầu phân phó người hầu đứng sau: “Cắt bánh gato đi.”
Chu Tiểu Tường liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Tiêu Đình, khi đi vào đây nhìn thấy sắp đặt chỗ ngồi cậu đại khái cũng đoán được mục đích của ông, vừa nói chuyện điện thoại xong cậu càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Tiêu Bùi Trạch đối với gia đình này có mâu thuẫn, hôm nay cũng không tự mình về đây, thế nhưng người trước mắt dù lỗi lầm mấy đi chăng nữa thì ông ấy vẫn là cha hắn. Chu Tiểu Tường không biết chuyến này hắn đến đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, cũng không biết có nên vì sơ ý nhất thời của mình mà áy náy hay không.
Bánh gato cắt xong được chia đến trước mặt của mọi người, đương nhiên cũng bao gồm cái ghế không chủ kia, trước mặt Chu Tiểu Tường có hai phần, trong đó một phần có hoa quả, hơn nữa màu sắc mà họa tiết rất đẹp, vừa nhìn đã biết là cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ rất thích ăn bánh gato, nếu như đang ở ở nhà, thằng bé phỏng chừng đã sớm nhào tới. Chu Tiểu Tường nhìn thằng bé ngoan ngoãn ngồi trên chân mình, cố nén thèm thuồng, khuôn mặt nghiêm túc, không khỏi đau lòng.
Thằng nhóc này nhìn vô tư vui vẻ nhưng trong tâm rất nhạy cảm, bình thường cũng chỉ vui vẻ trước mặt mình và Tiêu Bùi Trạch, lại biết lúc nào nên kìm chế, lúc nào nên đòi hỏi.
Anh trai chăm sóc có tốt nhưng không có cha mẹ thương yêu nên sớm già dặn so với mấy đứa cùng lứa, có một số việc thằng bé không hiểu, nhưng trực giác của thằng bé khá nhạy cảm.
Bánh gato tạm thời không ai đụng tới, nhất định là đang đợi Tiêu Bùi Trạch, Chu Tiểu Tường nhìn bọn họ lại bắt đầu trò chuyện, liền múc một ít súp trứng vào bát để cho Tiểu Vũ cầm muỗng từ từ ăn.
Ăn chưa được bao lâu, trên hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân, trầm ổn hữu lực, lại có chút nôn nóng. Chu Tiểu Tường ngẩng đầu, đường nhìn quay sang nơi khác, vừa dịp thấy Tiêu Bùi Trạch đen mặt xuất hiện ở cửa.
Tiêu Bùi Trạch thấy cậu ở đó, vẻ mặt lập tức dịu xuống.
Tiêu Đình vẻ mặt mới rồi còn cười híp mắt, đảo mắt đã kiểm soát cảm xúc, ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm nhìn hắn.
Mọi người trên bàn đều là thuộc lứa già cả, thấy hắn tiến đến, đều đứng lên hành lễ chào hỏi: “Thiếu gia đã về.”
“Không dám nhận.” Giọng nói Tiêu Bùi Trạch rất lạnh lùng, hai ba bước đi đến chỗ Chu Tiểu Tường, thấp giọng nói: “Ăn xong rồi thì đi về với tôi.” Nói xong còn sờ sờ đầu Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ vừa mới nhìn thấy hắn tiến đến, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, bấy giờ rốt cuộc không kìm được vui vẻ, thằng bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên kéo tay áo hắn, cười gọi: “Anh!”
Lúc ở nhà để phân biệt hai ông anh, Tiểu Vũ thường sẽ gọi hắn là anh Đại Tiêu, nhưng khi thằng bé trực tiếp kêu hắn, sẽ gọi hắn là anh.
Ánh mắt Tiêu Bùi Trạch lộ ra ý cười, lại sờ đầu thằng bé.
Tiêu Đình nhìn vẻ mặt hắn, nhíu mày, ngón tay ở trên bàn gõ gõ: “Ăn cơm rồi nói.”
Mặt mũi hai người có vài phần tương tự, một người lưng eo thẳng tắp, từ trên nhìn xuống, một người tựa lưng vào ghế, hất cằm nhìn lên, không giận mà uy, cứ giằng co mãi như thế.
Chu Tiểu Tường ở bên cạnh đổ cả mồ hồi lạnh, cha con nhà người ta bất hòa cũng có khi đánh lộn, tình cảnh im ắng như thế này khiến cho cả người cậu khó chịu, cũng không biết có phải ăng lực suy tưởng của mình quá mạnh hay không mà cậu luôn cảm thấy không khí cứ nổ bùm bùm.
Người bên cạnh cũng bị không khí im lặng này làm cho khó chịu, có người mở miệng khuyên nhủ: “ Thiếu gia đã mười mấy năm không về nhà, hôm nay là sinh nhật của lão gia tử, vẫn là nên ăn cơm rồi đi.”
Tiêu Bùi Trạch lạnh lùng mở miệng: “Sinh nhật của ông thì liên quan gì tới tôi? Dùng thủ đoạn quá quắt này ép tôi về, tôi chúc thọ thế nào được?”
Tiêu Đình tức giận, mây đen lập tức phủ kín mặt.
Chu Tiểu Tường rất muốn nói chút gì đó, nhưng vừa nghĩ đến mình là người ngoài, đây là chuyện gia đình người ta, liền đem lời nói nuốt lại vào bụng. Tuy rằng bây giờ cậu cùng Tiêu Bùi Trạch không được pháp luật công nhận là người nhà, nhưng trong tình huống này quả thực không có chỗ cho cậu nói.
Tiêu Bùi Trạch im lặng lúc lâu, đột nhiên bật cười, bàn tay đan vào nhau giật giật, nhoài người hỏi Chu Tiểu Tường: “Đồ ăn ở đây ngon miệng không?”
Chu Tiểu Tường vừa len lén húp một ngụm canh trấn định tinh thần, đột nhiên bị hắn sáp lại, thíu chút nữa sặc chết, úp đầu vào chén vẻ mặt khóc tang, lúc ngẩng đầu thì vẻ mặt đã tươi cười: “Đương nhiên rồi, đầu bếp chỗ bác chắc chắn là hạng nhất!”
Tiêu Đình cười rộ lên, vỗ vỗ vai cậu: “Ngon là tốt rồi, ngoan là tốt rồi, ăn nhiều một chút đi.”
Chu Tiểu Tường ngờ ông lớn tuổi rồi mà lực tay lại lớn đến vậy, cậu xịu mặt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bùi Trạch, ánh mắt ý bảo: Có phải tôi nói sai rồi không?
Tiêu Bùi Trạch sống cùng cậu lâu như vậy, đã sớm rõ cậu mười mươi, thoáng cái liền hiểu ý tứ của cậu, vừa làm mặt lạnh, vừa nhìn vẻ mặt này của cậu, không kìm được mà bật cười, đưa tay khoát lên vai cậu, không dấu vết nhéo nhéo.
Tiêu Đình khôi phục tâm trạng, đè tay xuống: “Nào nào nào, ngồi xuống tiếp tục ăn, nếu không đồ ăn nguội mất.”
Chu Tiểu Tường liếc mắt nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí trở lại như lúc Tiêu Bùi Trạch chưa tới, ho một tiếng, cười nói: “Bác, con no rồi...”
Tiêu Đình giả vờ nghiêm mặt: “Đàn ông con trai sao ăn ít vậy? Nhìn anh em cậu gầy chưa kìa, nào, ăn nhiều một chút đi, đừng khách sáo!”
Chu Tiểu Tường khóc không ra nước mắt, ở dưới bàn nắn nắn bàn tay mũm mĩm của Tiểu Vũ: Bác thấy em con gầy chỗ nào chứ?
Tiêu Đình liếc mắt nhìn Tiêu Bùi Trạch, gõ ngón tay trên bàn, lớn giọng nói: “Bày ra cái mặt mo này cho ai xem? Ngồi xuống! Cậu ăn xong rồi hẵng đi!”
“Khụ...khụ khụ...” Chu Tiểu Tường lần này là sặc thật sự, cái đầu cúi xuống khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng có cả ngàn cây đậu xanh rau má rít gào: Mẹ nó ai tới nói cho tôi biết! Sao Tiêu cha lại có thể táo bạo như thế! Đây là tình huống gì!!!
Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch giật giật, vội vàng vỗ vỗ lưng cậu, chờ cho cậu vất vả dừng ho, mới lạnh mặt đi vòng qua Tiêu Đình, đi phía bên kia của ông, kéo ghế đi, rồi lại bình tĩnh chen vào ngồi bên cạnh Chu Tiểu Tường, thấp giọng nói: “Tôi ăn rồi, em cứ từ từ ăn, tôi chờ.”
Chu Tiểu Tường vội vàng gật đầu: “Tôi ăn xong...”
“Ăn thêm chút nữa! Gầy quá!” Tiêu Đình lập tức chặn lời cậu, rồi lấy bánh gato đặt trước mặt Tiêu Bùi Trạch: “Ăn rồi cũng phải ăn! Chưa ăn cũng phải ăn! Hôm nay cậu đừng hòng ngang ngược với tôi!”
Người trong bàn đều khuyên bảo, nói là lão gia tử hôm nay khó khăn lắm mới vui vẻ, thiếu gia cứ ăn một chút cho có lòng.
Chu Tiểu Tường thầm run lên: Lão gia tử vui vẻ? Nhìn không ra! Chỉ thấy ông chặp cười chặp giận, so với thời tiết còn khó dự báo hơn...Nhưng mà, Tiêu Bùi Trạch nếu như vẫn không phối hợp, ngày hôm nay chắc phải kéo dài đến bao lâu đây?
Chu Tiểu Tường ngầm thở dài, hắng giọng một cái, đưa nĩa găm một miếng bánh gato đưa đến miệng hắn, vẻ mặt cười gượng gạo: “Bằng không, anh...nếm thử?”
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu, khóe miệng cong lên, há miệng ăn bánh gato thuận tay nhận lấy cái nĩa trong tay cậu: “Em ăn phần em đi, không cần để ý đến tôi.” Nói xong liền đưa tay đến đĩa nhỏ trên bàn, tự ăn một miếng rồi cạy một viên kẹp đường trên miếng bánh, cúi đầu nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn hắn, thấy anh Đại Tiêu cười với mình, nhất vui vẻ, hai mắt cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy viên kẹo.
“Tiểu Vũ lại đây, để anh em ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau về.”
“Dạ!” Tiểu Vũ vui vẻ gật đầu, quẹt mông bò qua đùi hắn, vô cùng nghe lời ngồi trong lòng Tiêu Bùi Trạch, thấy hắn dùng nĩa xắn một miếng bạn liền vội vã há to mồm ùm một ngụm.
Cả bàn nháy mắt yên tĩnh, tiếng chuông đong đưa của đồng hồ quả lắc bên cạnh càng lúc càng rõ ràng. Chu Tiểu Tường lén lén nhìn quanh một vòng, đây nhất định là triệu chứng cằm rơi xuống đất rồi.
Tiêu Đình đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Bùi Trạch cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt hắn ra sao, nhưng nhìn Tiểu Vũ cười vui vẻ như vậy, đoán chừng sắc mặt hắn cũng không mấy khó nhìn, không kìm được mà khó chịu hừ một tiếng, cũng không biết là đnag vui vẻ hay tức giận.
Chu Tiểu Tường đúng thật là ăn chưa no, vừa nãy sợ Tiêu Bùi Trạch khó xử, muốn mau về sớm, thế nhưng nhìn tình huống bây giờ, mình không thể nào không ăn nó, đành phải bất đắc dĩ cầm đũa lên.
Vừa muốn khởi động, thì thấy Tiêu Đình đột ngột đứng dậy khỏi ghế, xoay người đi ra cửa, giọng nói nghe không ra vui hay giận: “Cậu theo tôi vào thư phòng.”
Chu Tiểu Tường vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng giờ nhìn ông đứng lên, mới nhận ra, ông không chỉ trung khí mười phần mà bóng lưng cũng rất khỏe mạnh, vóc người thoạt nhìn không kém Tiêu Bùi Trạch chỗ nào, khiến cho cậu không kìm được hoài nghi, cái đầu tóc bạc kia chắc là cố ý nhuộm.
Lời này rõ ràng là nói với con trai mình. Chu Tiểu Tường nhìn người bên cạnh, thấy đầu mày Tiêu Bùi Trạch nhíu lại, nghĩ nghĩ một chút, ở dưới bàn đá nhẹ hắn một đá.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu, mấp máy môi rồi ôm Tiểu Vũ đặt lại trong lòng cậu, thấp giọng nói: “Em chờ tôi.” Thấy cậu ôm Tiểu Vũ gật đầu, bấy giờ mới đứng lên xoay người rời đi.
Hai cha con vừa đi, Chu Tiểu Tường lập tức cảm thấy dễ thở hơn hẳn, xốc xốc người Tiểu Vũ nâng lên, cậu kiên nhẫn chờ Tiêu Bùi Trạch trở về.
Các cụ trên bàn ăn thấy đương gia đi mất, nên tự mình làm chủ, liên tiếp mời cậu ăn nhiều một chút, vẻ mặt đúng chuẩn hòa ái dễ gần.
Chu Tiểu Tường xém chút nữa là bày ra cái mặt bí xị, không còn cách nào khác dành phải cười cười với bọn họ, lòng bắt đầu ca cẩm.
Dáng dấp những người này tuy không bằng Tiêu cha, nhưng tinh thần thì rất hăng hái, chắc là trước đây hay hay giành giật quyền uy trong hắc đạo, một bàn các cụ nham hiểm nhìn mình như thế, thật sự là...ăn không vô...
Chu Tiểu Tường ôm Tiểu Vũ, buồn chán nắn nắn ngón tay Tiểu Vũ, cũng không biết là ngồi nắn được bao lâu, Tiểu Vũ đã ngủ khì trong lòng cậu.
Đồng hồ quả lắc nặng nề vang lên, rất có quy luật, Chu Tiểu Tường nghe mà buồn ngủ, khi chợt thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tinh thần cậu liền khôi phục trở lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.
Tiêu Bùi Trạch từ cửa đi vào, biểu cảm trên mặt không thể nói rõ thành lời, nói chung là rất khó nhìn.
Ở phía sau không có Tiêu cha, chỉ có một anh trợ thủ trung niên, anh ta đi tới cung kính nói: “Lão gia tử mệt mỏi, đã nghỉ người trước, xin mọi người cứ tự nhiên.”
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, lúc Tiêu Bùi Trạch đến gần cậu mới nhận ra vẻ mặt hắn không che giấu được sự mỏi mệt, lòng lập tức nhói lên một cái.