Edit: Tammie

“Chào!” Chu Tiểu Tường hớn hở đi vào phòng làm việc, chân nhịp bước, hát khe khẽ, ấn nút khởi động máy tính, cậu vui vẻ lấy cốc đi rót nước, trên đường đi gặp phải Hồng Xuyên, cậu sáng lạn chào hỏi: “Chào giám đốc Hồng!”

Hồng Xuyên nhìn cậu, cười hỏi: “Sao hôm nay vui vẻ vậy?”

“Trời nắng sáng sủa, bắt đầu làm việc ở ngành mới, không tìm được lý do để buồn a!” Chu Tiểu Tường vô vùng vui vẻ đáp, trong lòng thì có cả vạn con ếch oa oa kêu loạn: Anh đây có nhà! Anh đây có nhà rồi! Mua haha ha ha!

Hồng Xuyên cũng chẳng có thuật thuật đọc tâm nên không biết cậu đnag vui chuyện gì, bất quá thấy cấp dưới tinh thần hăng hái thì không khỏi thỏa mãn, cười gật đầu, trước khi đi thì gọi cậu lại: “Được rồi, nhắc cậu chút, mười giờ Tiêu tổng tới họp, nên đi chuẩn bị một chút đi.”

“Được!” Chu Tiểu Tường hớn hở gật đầu, lúc đi đến phòng nấu nước lòng không kìm được mà càm ràm: Tối qua tôi đã biết rồi! Người ta chuẩn bị từ hôm qua kìa!

Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Tường liền cảm thấy thật khốn khổ, thật ra có cơ hội như vậy cậu rất vui vẻ nhưng mà áp lực cũng rất lớn, không khéo thì làm sai, trước kia mảng này Tiêu Bùi Trạch ném cho phòng marketing bị treo thật lâu, cũng không biết đã tổn thất nhiều hay ít.

Cho nên cậu còn hỏi riêng Tiêu Bùi Trạch: “Sếp à, sao anh muốn đem cái trọng trách to lớn này đặt lên vai một nhân viên nhỏ bé chưa nhận chức được một năm như tôi chứ? Áp lức lớn quá tôi sẽ mệt chết đấy, anh có biết không hả! Giờ mấy ca stress rất...”

Tiêu Bùi Trạch để sách xuống bỗng nhiên ghé lại gần, nửa cười nửa không nhìn cậu, trầm giọng nói: “Giờ tôi không phải sếp của em.”

Chu Tiểu Tường liếc mắt đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, thở ra một tiếng, hắng giọng một cái: “Vợ ơi...”

“Ời...!”

“Mẹ nó thật không có chừng mực!” Chu Tiểu Tường đẩy mặt hắn ra, vô cũng nghiêm túc nói: “Anh làm như vậy không sợ ở giá sao? Lỡ như tôi nghẻo trước màn hình máy tính thì làm sao bây giờ?”

“Có cầm khoa trương đến vậy không? Em không muốn nhận?”

“Muốn chứ!” Chu Tiểu Tường đáp không do dự.

“Vậy em còn hỏi cái gì?”

“...Hỏi anh xem thử anh nghĩ thế nào...” Chu Tiểu Tường liếc nhìn hắn, đột nhiên bắt đầu lúng túng, giọng nói nhỏ dần: “Anh cũng biết là tôi với anh... ừm...vừa mới...mà?”

Tiêu Bùi Trạch: “Em đặt dấu chấm lạ quá, tôi nghe không hiểu.”

“...” Chu Tiểu Tường kiên trì: “Ừm... này không phải quan hệ bám váy trong truyền thuyết sao?”

“Tôi không mặc váy.”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiểu Vũ đang ngồi trên thảm lông cừu xem T.V đột nhiên quay đầu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Kiều Kiều mặc váy!”

Chu Tiểu Tường suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Kiều Kiều là một bé gái rất xinh ở nhà trẻ, một đầu hắc tuyến nhìn thằng bé: “Em đúng là lanh mồm lanh miệng.”

Tiểu Vũ hừ hừ đánh lên đầu gối cậu một cái rồi xoay người xem T.V.

Tiêu Bùi Trạch cười cười, cánh tay luồn ra sau cậu ôm cậu dựa vào lòng mình: “Em đừng đoán mò, chỉ là nghĩ em có thể hoàn thành nên mới giao cho em.”

“Người khác cũng có thể hoàn thành mà, đột nhiên giao cho tôi, tôi đây thấp cổ bé họng thật sự sợ hãi!”

“Yên tâm đi, cái này trên danh nghĩa là em làm, nhưng thực tế là tôi phụ trách, sau này còn phải cạnh tranh, dù sao cũng là nghiệp vụ mới, giao cho người khác tôi lo lắng.”

“Hả?” Chu Tiểu Tường giật mình nhìn hắn: “Rốt cuộc tôi là trợ lý của anh?”

Tiêu Bùi Trạch cười híp mắt nhìn cậu: “Với hạng mục này mà nói thì đúng thế.”

Chu Tiểu Tường lặng lẽ nhìn hắn một lát, nói: “Anh đối với trợ lý nào cũng dùng ánh mắt lim dim như thế nhìn người ta sao?”

Tiêu Bùi Trạch nhịn cười, ghé lại liếm nhẹ lên vành tai cậu, nghe được hơi thở rối loạn của Chu Tiểu Tường, hắn đưa tay ôm chặt cậu: “ Đồ ngốc!”

Chu Tiểu Tường thoáng cái xù lông, đẩy hắn ra: “Ngốc em gái anh!”

Tiêu Bùi Trạch nắm cổ tay của cậu đặt lên chỗ tựa lưng ghế sa lông, không nói gì mà hôn môi cậu.

“Anh hai?” bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói lanh lảnh.

Tiêu Bùi Trạch ngừng hôn, Chu Tiểu Tường cũng ngừng giãy dụa.

“Anh Đại Tiêu?”

Tiêu Bùi Trạch kéo giãn khoảng khách quay đẩu bình tĩnh nhìn thằng bé hiếu kỳ đang ghé bên chân: “Cậu bé bọt biển hết rồi? Anh đổi phim khác cho em nhé.”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiểu Vũ lập tức bị dời lực chú ý, hưng phấn mà xoay đầu nhìn chằm chằm T.V.

Tiêu Bùi Trạch đổi phim cho thằng bé xong, quay đầu nhìn người nào đó đã biến thành lồng hấp, lại gần nắn nắn vành tai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Chừng nào mua giường cho Tiểu Vũ đây?”

“...”

Chu Tiểu Tường sợ hắn có khuynh hướng cầm-thú-hóa cho nên vẫn luôn đánh trống lảng chuyện mua giường cho Tiểu Vũ.

Sắc mặt Tiêu Bùi Trạch càng ngày càng tối, trước khi khôi phục chân thân thần mặt đen thì liền ôm cậu tha lên lầu, hung hăng dày vò một trận, sau đó thỏa mãn, rất vô sỉ mà cầm một miếng táo đã cắn vào miệng đưa đến miệng cậu: “Nãy giờ ăn no chưa? Chưa no thì ăn thêm chút hoa quả nữa.”

“...” Khóe miệng Chu Tiểu Tường giật giật một cái, miễn cưỡng ghé qua cắn một cái, vừa lúc đang khát, trừng mắt nhìn hắn, đem miếng táo tưởng tượng thành hắn, tàn nhẫn nhai nuốt vào bụng.

Tiêu Bùi Trạch cười cười, lại hớp một ngụm nước rồi cúi người hôn môi cậu, mớm cậu uống nước.

Chu Tiểu Tường hận đến mức nhấc chân đá thốc lên, nhưng bị hắn kìm lại, rồi bị hắn ép nuốt nước, sau cùng còn bị hắn càn quét trong miệng hồi lâu, đến khi hơi thở hai người trở nên dồn dập, bấy giờ mới dừng lại.

Chu Tiểu Tường mệt lả nhìn hắn: “Anh còn có thể cầm thú hơn được sao?”

Vẻ mặt Tiêu Bùi Trạch kinh ngạc lại vui mừng: “Em muốn thế? Đương nhiên là có thể.”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiêu Bùi Trạch ôm gáy cậu, hôn một cái: “Ngày mai tôi đến bộ kế hoạch của em họp, hạng mục này của em là hạng mục trọng điểm, sớm chuẩn bị ở nhà trước đi.”

Người nào đó bị lăn qua lăn lại vẻ mặt còn đnag buồn ngủ: “...”

...Tía anh!

“Tía anh!” Oán niệm Chu Tiểu Tường quá sâu nên thất thần bị phỏng nước sôi, vội vã mở vòi nước lạnh bên cạnh đưa tay vào, đối với Tiêu Bùi Trạch hận nghiến răng nghiếng lợi.

Trở lại góc làm việc mở màn hình máy tính, đăng nhập hòm thư không bao lâu liền nhận được email thông báo họp, xem email mà phổng mũi, may mắn mình ở nhà chuẩn bị chu đáo. Đêm qua cậu khốn khổ vô cùng, lời Tiêu Bùi Trạch nói ra coi như là đánh rắm (vô ích), dù sao thì giờ đến lúc họp còn những một tiếng đồng hồ, sửa sang tư liệu lại một chút là được.

Rất nhanh đã đến giờ, mọi hạng mục cũ đang làm trong bộ đều đình lại, có nhiệm vụ mới, tất cả đều đến phòng họp, Chu Tiểu Tường tuy đã mang nhẫn, nhưng vẫn có duyên khác phái, mấy mỹ nữ bên cạnh trước khi họp đều cùng cậu nói chuyện phiếm câu được câu không.

Tiêu Bùi Trạch vừa đến thì mặt đen như đít nồi, ở công ty hắn luôn bày ra bộ mặt lạnh như bài, khi đường nhìn quét bên trong phòng một vòng, khí lạnh trên người xì ra khiến ấy người bên cạnh đồng loạt rùng mình một cái.

Hồng Xuyên cùng hắn tiếp xúc không ít lần, biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, cho nên dũng cảm ngồi bên cạnh hắn, nói sơ một lượt hạng mục của mọi người.

Tiêu Bùi Trạch mặt không đổi sắc ngồi nghe, tay trái đặt trên tập tài liệu trước mặt, ngón trỏ gõ gõ, nghiêm túc lắng nghe, đường nhìn thỉnh thoảng lại bay về phía Chu Tiểu Tường.

Chu Tiểu Tường gãi gãi khuôn mặt bị chọc thành cái nia, sờ sờ mũi một cái.

Đa số người trẻ tuổi như bọn họ rất không thích hội họp, hội nghị thông thường đều là tốc chiến tốc thắng, Tiêu Bùi Trạch để mọi người bắt đầu nói ra phương án và suy nghĩ của mình, sau đó đề xuất ý kiến, rồi lại đưa ra mục tiêu mình mong muốn đạt được, làm ọi người bên dưới nghe mà đầu đầy mồ hôi, lau cũng không kịp, cuộc họp kết thúc.

Cuối cùng chỉ còn lại giám đốc bộ phận và sếp lớn, những người khác đều nơm nớp lo sợ mà rời đi, vừa ra khỏi phòng họp liền thở phào một hơi, sau đó đường nhìn của tập thể dồn hết lên người Chu Tiểu Tường.

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy? Sao dùng ánh mắt như thế nhìn tôi?”

Đừng khoa trương vậy chứ? Tuy giờ nhìn lại, độ khó công việc của tôi có hệ số lớn một chút, áp lực cũng nhiều một chút, nghe thì có khổ...

Sự thật chứng mình, mặc kệ đàn ông hay đàn bà, một khi đã nhiều chuyện thì đều hóa thành một loại sinh vật làm người ta hốt hoảng.

Cô gái lúc nãy ngồi bên trái cậu lại gần cầm tay cậu lên nghiên cứu cái nhẫn: “Chậc chậc...”

Trong lòng Chu Tiểu Tường lộp bộp một tiếng.

Ngay sau đó cả đám người vây quanh xem kiểu nhẫn, sau khi xem xong đều đồng loạt thở dài, ánh mắt thương hại: “Chậc chậc...”

“...” Chu Tiểu Tường không biết mặt mình có nóng lên hay không, cậu cúi đầu lắp bắp muốn nói nhưng lại không biết nói gì cho phải: “Cái này..ừm...”

Đám người vây quanh không cho cậu cơ hội lên tiếng, giống như bị boom nổ, lập tức giải tán, tốp năm tốp ba bắt đầu đi về góc làm việc, vừa đi vừa hưng phấn thấp giọng bàn chuyện.

“Tiêu tổng kết hôn rồi sao? Sao trước giờ chưa nghe nói?”

“Chắc là kết hôn rồi! Nếu không thì đeo nhẫn làm chi?”

“Sai rồi! Nghe nói khi kết hôn phải mang tay trái, tay phải là mang chơi thôi, không tính là thật!”

“Cũng có tục lệ này à? Tôi chỉ nghe nói nam tả nữ hữu.”

“Vậy là đúng rồi! Tiêu tổng là nam, mà anh ta lại đeo bên tay phải.”

“Quả nhiên là mang chơi thôi!”

“Nếu như Tiêu tổng kết hôn rồi thì chắc công ty đã sớm đồn ầm lên, giờ im ắng vắng lặng, chắc là không phải rồi.”

“Đúng vậy! Hơn nữa Tiêu tổng vẫn ở tầng trên của công ty, nêu kết hôn rồi thì phải ở nhà mới mới phải!”

“Nhưng mà bữa giờ nghe nói, sáng sớm anh ta đâu có đi xuống từ trên lầu, đều là lái xe đến công ty, hình như đến chiều cũng không lên lầu trên mà đi thẳng xuống gara.”

“Sao? Tiêu tổng không ở lầu trên à?”

“Ai biết, ai dám theo dõi chứ!”

Chu Tiểu Tường vô lực chà mặt: Anh tổng mấy người là chuyển chổ ở đến nhà trẻ đó...

Chu Tiểu Tường bị bọn họ bỏ rơi ở đằng kia bỗng dưng sinh ra cảm giác đau trứng, lòng thiếu nước gào lên: Mấy người một đám chạy lại xem nhẫn người ta là sao? Giờ thì bỏ đi tám chuyện là thế nào hả?

Bất quá lúc trở về góc làm việc, cứ tưởng là tránh được một kiếp, không kìm được mà vui vẻ, đang một mình cười trộm thì cảm thấy một bóng đen ập tới, vừa ngẩng mặt lên, xung quanh hiện ra một đám người.

Chu Tiểu Tường sợ đến mức xém nửa ngã khỏi ghế, sợ hãi nhìn bọn họ: “LÀm gì thế?”

Một người vỗ vỗ vai trái, người còn lại vỗ vỗ vai phải của cậu: “Tiểu Tường Tử, hình như bát tự của cậu và Tiêu Tổng không hợp đúng không?”

“Sao?” Vẻ mặt Chu Tiểu Tường khó hiểu.

“Cậu nghĩ lại xem, mới vừa vào công ty đã cùng anh ta xung đột, giờ lại...”

Chu Tiểu Tường nhìn vẻ mặt thương xót của người nọ, chớp mắt mấy cái: “Đại ca, anh nói xong chưa!”

Nữ đồng nghiệp đứng cạnh mở miệng: “Bọn tôi bình thường đụng hàng cái áo cũng không thấy vui vẻ, chuyện cậu kết hôn là chuyện quan trong như vậy mà còn đụng hàng nhẫn, chắc là buồn lắm đi?”

Chu Tiểu Tường “...”

Nữ đồng nghiệp tiếp tục an ủi cậu: “Tiêu tổng chỉ mang chơi, còn cậu mang kết hôn, loại chênh lệch tâm lý này như lòng sông so với mặt nước biển, chắc không dễ chịu, xin nén bi thương!”

“...” Mặt Chu Tiểu Tường tê liệt: “Cảm ơn đã an ủi!”

Mấy người thật quan tâm săn sóc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play