Khuôn mặt yên ngủ vô cùng an bình, không hề có tư thái phòng bị, còn có đôi chân thon dài lộ ra sau vạt áo sơ mi nữa.

Edward có cảm giác máu mũi mình sắp chảy rồi. Nhưng rất tiếc, cảnh đẹp trước mắt lập tức chuyển thành bóng đêm. Mắt bị Smith dùng hai tay che mất.

“Không cho phép nhìn! Tên biến thái nhà ngươi!”

“Này này, tôi là nam nhân, anh cũng là nam nhân. Vì sao tôi nhìn là biến thái, còn anh nhìn thì được?” Edward nhẹ giọng kháng nghị.

“Còn sao nữa? Bởi vì anh vốn là một tên biến thái. Còn tôi thì không phải.”

Đầu Edward đầy hắc tuyến, hoàn toàn bị tên kia đánh bại. “Được được được, tôi không nhìn.” Quay người đi về hướng phòng bếp. Anh đã tới đây một lần, cho nên cũng biết phòng bếp ở đâu.

Mà Smith thì đi nhẹ chân tới gần thiếu niên, muốn ôm cậu lên. Nhưng tay của anh còn chưa đụng tới thiếu niên, con ngươi lưu ly màu sắc kiều diễm kia đột nhiên mở ra. Nhận lấy va chạm mãnh liệt trước ngực, Smith mất thăng bằng, cả người ngã về sau.

Ánh sáng bạc lóe lên trước mắt…

“Dừng tay!”

Tiếng gầm của Edward khiến thiếu niên ngừng lại. Smith mới phát hiện cả người mình ngã vào bàn thấp phía trước ghế sô pha, thiếu niên một tay chặn lồng ngực của anh, một tay nắm lấy dao găm, lưỡi dao sắc bén nhắm thẳng cổ họng của anh.

Smith nghe được tiếng thở dốc nhẹ nhàng của thiếu niên, cũng nhìn thấy trong con ngươi trong suốt như thủy tinh kia chợt lóe lên kinh hoảng.

Edward bước nhanh tới, mở tay thiếu niên ra, trong giọng nói mang theo một tia tức giận, “Cậu làm gì vậy?”

“Thật xin lỗi…” Thiếu niên cúi đầu, như một đứa nhóc làm sai chuyện gì, “Bởi vì… Tôi thật sự không có thói quen đang ngủ thì có người đột nhiên tới gần.”

Edward nhíu mày nghi hoặc, anh không nghĩ tới tính cảnh giác của thiếu niên lại cao như vậy. Vừa rồi anh thật sự cảm thấy sát khí tỏa ra từ người thiếu niên. Loại tâm cảnh giới này cũng thật có chút quá mức rồi. Cho dù có đi chiến trường đi nữa, hình như cũng không cần phải nổi sát ý với tất cả mọi người tới gần khi đang trong mộng đẹp chứ. Trong đa số tình huống, tới gần cậu đều là binh sĩ bộ đội khác.

Trừ phi…

“Chẳng lẽ cậu…”

“Được rồi. Edward, anh không phải đang làm cơm sao? Vậy thì đi làm nhanh đi, chết đói tới nơi rồi này.” Smith cắt lời anh.

“Tôi cũng không phải tới đây làm cơm cho anh ăn.” Edward ôm lấy túi giấy lớn đã mất một bên lên lần nữa.

“Ồ? Huấn luyện viên biết làm cơm sao?” Lưu Bình An như phát hiện đại lục mới, không thể tin nhìn Edward. Người sau trừng mắt nhìn, “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”

Nhìn anh ta đi vào phòng bếp, Smith ngồi liệt trên ghế sa lông, hai chân nâng lên đặt trên mặt bàn. Đưa tay nới lỏng cà vạt, thở phào thật dài một cái.

“Mệt chết tôi.”

Lưu Bình An ngồi xổm một bên, cảm thấy vừa rồi mém chút nữa mình đã tiêu diệt cái phiếu cơm dài hạn này rồi, thật sự rất băn khoăn, “Cái này… Có muốn tôi mát xa giúp anh một chút không?”

Smith cả kinh thiếu chút nữa rớt luôn cả kính mắt, “Cậu biết mát xa?”

“Kỹ thuật của tôi tốt lắm á.”

“Vậy sao..” Smith do dự một chút, rốt cuộc vẫn đáp ứng, “Vậy thì làm phiền cậu vậy.”

“Vâng, trưởng quan.” Lưu Bình An đứng lên, còn chào một cái, đi ra đằng sau Smith, hai tay đặt lên vai của anh.

Khi Edward mang đồ ăn đã được làm xong đi ra, nghe trong phòng khách truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ.

“A… Thoải mái quá… Dùng sức ở chỗ kia chút…”

“Như vầy sao? Thoải mái chứ?”

“Ừ…A~…”

Edward thiếu chút nữa là té ngã, may mắn anh nhanh nhẹn, nhanh chóng chụp được đồ ăn đang rớt xuống đất. Thanh âm kia hình như là của Smith mà, nhưng mà nghe thế nào cũng giống như tên kia đang bị…

Gì chứ, còn nói mình biến thái, chính anh ta cũng là một tên biến thái chứ đâu.

Chạy ra phòng khách, mới phát hiện căn bản không có cái gì hết. Smith dựa vào ghế sa lông, thiếu niên đang giúp anh mát xa. Lưu Bình An cũng chú ý tới Edward, huýt sáo một cái.

“Huấn luyện viên, ở nhà là một nam nhân tốt nha.”

Edward một đầu đầy hắc tuyến, “Đừng có nói nhiều, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”

“Vâng, trưởng quan.” Lưu Bình An thè lưỡi, lúc chạy ngang sát người Edward còn trêu chọc nói: “Thực là hiền đức nha.”

“Cậu biến luôn đi!”

Vặn eo chạy trốn nhanh khỏi huấn luyện viên đại nhân, Lưu Bình An làm mặt quỷ, xông vào phòng bếp cực kì nhanh. Edward sủng nịch lắc đầu, “Vẫn còn là một đứa nhóc.”

Lại nghe một tiếng huýt sao vang dội từ phòng khách truyền đến, “Tạp dề nha, gợi cảm quá đi.”

Bị tiểu nhân đùa giỡn coi như là không có gì đi, nhưng bị đại nhân đùa giỡn thì có quan hệ tới tôn nghiêm của đàn ông. Trên đầu Edward nổi lên một chữ thập thật lớn, “Nhanh đi rửa tay cho tôi, chuẩn bị ăn cơm!”

Nhìn thức ăn phong phú mê người xếp đầy trên bàn, Lưu Bình An quả thật không dám tin vào mắt mình. “Đây thật sự là do huấn luyện viên làm sao?”

“Đương nhiên. Cậu có ý kiến gì không?” Edward nhíu mày, múc cho cậu một chén canh, “Đây là canh cá nấu táo đỏ…”

Lưu Bình An uống một ngụm, vị tươi của cá tan trong miệng, còn có vị ngọt của táo đỏ, không khỏi lớn tiếng tán thưởng. “Siêu ngon luôn!”

Nhìn thấy hai mắt sáng long lanh của thiếu niên, rồi húp nhanh canh cá, Edward cong khóe miệng, nháy mắt với thiếu niên mấy cái, “Sao rồi? Tay nghề của tôi tốt lắm phải không? Có thể gả ra ngoài bất cứ lúc nào đó nha.”

Cái này không chỉ có mình Lưu Bình An phun ra, cả Smith cũng phun ra.

“Bẩn quá. Mấy người có ý kiến gì với canh cá tôi làm à?” Edward dùng khăn lau sạch canh cá bị phun ra.

“Cho xin đi, người nào dám lấy anh là người đó xui xẻo cả đời.” Smith làm bộ dáng buồn nôn muốn ói, bị người nào đó vỗ mạnh cái ót của anh một cái.

“Cái này gọi là óc hài hước, óc hài hước đó, anh có hiểu không? Con trai phải có óc hài hước mới có thể cua được bạn gái.”

Trong đầu Lưu Bình An hiện ra bộ dạng Huấn luyện viên ác ma mặc áo cưới giơ roi vung loạn xạ, rốt cuộc nhịn không được mà cười ha hả. Edward này với ấn tượng ban đầu của cậu về anh hoàn toàn khác nhau.

Hai người nhìn Lưu Bình An cười ha ha, không khỏi cũng đình chỉ đấu võ mồm, hiểu ý mà mỉm cười. Thời gian buổi tối rất vui vẻ, ba người cười cười nói nói, cả bàn đồ ăn tràn đầy vậy mà cũng được ăn sạch.

“Đúng rồi, hôm nay sao anh không đi đón Tiểu An?” Edward bưng lên bánh pút-đinh tráng miệng sau khi ăn, đặt một phần trước mặt Smith.

Sau cái kính một mắt [1] hiện lên chút do dự, Smith nhìn cái liếc của Lưu Bình An, rì rì nói. “Chuyện đó à… Là do Bộ máy móc vô dụng, làm không được dự án kia liền kéo luôn Bộ sinh vật của chúng ta kéo xuống nước. Ngày mai cũng phải qua bên kia hỗ trợ..”

“A.. Vậy sao? Tôi tưởng cậu sẽ không quản đám người nho nhỏ đó chứ.” Edward đặt một phần pút-đinh siêu bự trước mặt Lưu Bình An, hai mắt của người kia lập tức biến thành hình ngôi sao, nhanh chóng bắt đầu ăn.

“Không có biện pháp…” Smith có chút tội lỗi nhìn về chỗ khác. Kỳ thật hôm nay anh không đi chỗ Bộ máy móc, mà là tham gia hội nghị khẩn cấp của Tổng tham bộ. Từ chỗ ấy nghe được tin tức khiến Smith khiếp sợ.

Edward cũng không hề truy vấn, dù sao anh cũng biết rõ trong quân bộ cũng có không ít cơ mật không được truyền ra ngoài, cho dù là người thân mật nhất cũng không thể nói cho biết.

“Cái này…”

Trầm mặc một hồi, lại truyền tới thanh âm yếu ớt của thiếu niên.

“Sao vậy?” Edward phát hiện, bánh pút-đinh siêu bự trước mặt thiếu niên đã biến mất.

“Cho hỏi có trái cây tráng miệng không? Tôi muốn ăn đĩa trái cây cỡ siêu bự…”

Dạ dày của tên này tuyệt đối là một lỗ đen! Hai người đồng thời nghĩ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play