Nge  Bình An vội vàng trở về ký túc xá, mấy người Connor và Kỷ Vũ đang ngồi ăn dưa hấu. Gerrard thấy cậu vừa về tới, rất chân chó mà lập tức mang ghế tới cho cậu ngồi.

Mà thiếu niên cũng không khách khí, đoạt lấy miếng dưa Connor đang ăn, đặt mông ngồi xuống ghế được Gerrard nhường cho.

“Aaaa, dưa hấu của tớ.” Em trai Connor thò tay muốn cướp về, bị Lưu Bình An gặm mấy cái là xong, trả vỏ dưa hấu cho Connor.

“Trả cho cậu này.”

“Tiểu An, tên khốn!” O(_)O

“Tiểu An à, gần đầy càng ngày càng nữ vương rồi đó.” Eugene nhếch môi cười nói.

” “Nữ vương” cái gì?”

Bị thiếu niên trừng mắt, người nào đó rất thức thời mà nói sang chuyện khác ngay lập tức. “Đúng rồi, các cậu biết không? Brian Andrew phải về chiến trường rồi.”

“Hả??” Connor là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Tại sao anh ấy phải trở về?”

“Đương nhiên là quay về đánh giặc rồi. Chiến sự ở tiền tuyến rất căng thẳng mà.” Eugene đẩy kính mắt, “Kỳ thật lúc trước tôi cũng thấy rất kỳ quái, vì sao quân bộ đồng ý chịu cho anh ta tới đây là thầy giáo. Rõ ràng bên tiền tuyến rất cần anh ta.”

“Lúc nào đi?” Lần này người đặt câu hỏi là Lưu Bình An.

Chứng kiến trong con ngươi bình thản của thiếu niên nổi lên một tia gợn sóng, Eugene cũng không buông tha biến hóa nhỏ bé này. “Hiếm thấy cậu có hứng thú với anh ta nha.”

“Có nói hay không.”

Trong miệng Eugene thì thào “nữ vương a nữ vương” gì đấy, sau đó mới nói: “Buổi sáng ngày mai lúc bảy giờ, sẽ có máy bay riêng đến trường học đón anh ta. Nghe nói là trực tiếp đến tiền tuyến ở sa mạc Dĩ Tát.”

“Quân bộ muốn anh ấy đi chịu chết sao chứ?” Connor lớn tiếng ồn ào, bị Kỷ Vũ một phát che miệng lại. “Đồ đần, loại lời này cũng không nên lớn tiếng như vậy.”

“Tôi nghe nói tình huống bên kia rất ác liệt, hình như không thủ nổi rồi.” Gần đây đồ ngốc Gerrard vậy mà cũng khá quan tâm thời sự.

“Cho nên mới cần anh ta. Anh hùng luôn tại thời điểm nguy cấp nhất xuất hiện, người cứu thế mà.”

Mọi người cậu một lời tôi một câu mà thảo luận, hoàn toàn không chú ý tới con ngươi của Lưu Bình An đang dần ảm đạm.

Sở nghiên cứu ở quân bộ, Brian từ trên giường sắt ngồi dậy, mặc lại quân trang của mình. Mà Smith nhìn máy tính bảng, nhìn kỹ từng số liệu. Khi thấy một loại số liệu, sau kính mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

“Chúc mừng anh, thiếu tướng, anh đã hoàn toàn khôi phục.”

“Cũng nhờ phúc của tiến sĩ.”

“Không, chuyện này với tôi không có quan hệ gì.” Smith đặt máy tính xuống, hai tay đút trong túi áo dài, bước thong thả đến trước mặt Brian. “Thiếu tướng, gần đây cũng rất thân cận với Tiểu An nha.”

Trong con ngươi của Brian hiện lên một tia kinh ngạc, “Tiến sĩ, anh có ý gì?”

“Không có ý gì.” Smith nhún nhún vai, “Với tư cách là người giám hộ của Tiểu An, đương nhiên muốn quan tâm một chút những người bình thường tiếp xúc với cậu ấy thôi mà.”

Brian đã mặc quân phục, đứng lên, đột nhiên duỗi hai tay đặt lên vai của Smith, vì dáng người của anh cao hơn Smith rất nhiều, nên động tác này với anh rất dễ dàng.

Mà Smith lại cảm thấy một loại áp bách mãnh liệt. Loại cảm giác này khiến Smith rất không thoải mái.

“Thiếu tướng, anh làm cái gì vậy?”

“Xin nhờ anh!”

“Hả?” Không hiểu nổi tại sao đối phương lại dùng vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn mình, cái ót của Smith toát mồ hôi.

“Xin nhờ anh chăm sóc Tiểu An thật tốt.” Lúc Brian nhắc đến thiếu niên, ánh mắt trở nên nhu hòa đi, “Tôi phải lập tức đến chiến trường rồi, không thể chăm sóc cậu ấy được. Xin anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy cho thật tốt.”

Smith khó chịu mở cái tay của đối phương trên vai mình ra, “Cái này không cần anh phải nói, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

“Cảm ơn.”

Đối với việc đối phương đột nhiên trở nên nhẹ nhõm mà lộ ra dáng tươi cười cảm kích, Smith cảm thấy rất khó lý giải.

Brian như trút được gánh nặng trong lòng, sải bước đi ra khỏi phòng nghiên cứu. Đối với cái cúi chào của Edward đi qua sát bên người mình, anh cũng phi thường vui vẻ đáp lễ.

“Tên kia bị gì vậy? Cười y như tên ngốc.” Edward nghi hoặc dùng ngón cái chỉ chỉ đằng sau. “Không phải là do quân bộ vội vã muốn hắn đi chịu chết, tinh thần bị kích thích chứ.”

“Anh mới bị kích thích.” Smith dùng máy tính bản đánh một phát vào cái não già của Edward. Sau đó đưa máy tính bản cho hắn. “Quân bộ muốn anh ta chịu chết, tôi xem ra anh ta có muốn chết cũng không được.”

Edward nhìn màn hình đầy số đầu choáng váng. “Anh nói thẳng luôn đi. Tôi dị ứng với số liệu lắm.”

“Năng lực ong đực của anh ta đã thức tỉnh, hơn nữa năng lực còn mạnh hơn anh rất nhiều.”

Nhìn ánh mắt không tin của Edward, Smith đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Ghen tỵ cũng vô dụng thôi. Người ta còn mạnh hơn anh nữa. Gần đây anh ta có thể là gần sát với Tiểu An.”

Edward liền bắt được trọng điểm của câu nói bên trên của đối phương, anh ta dùng từ “gần sát” chứ không phải “đến gần.”

“Anh nói sao? Hắn ta làm gì Tiểu An?”

“Tôi sao biết được. Chỉ là nhìn vào số liệu, anh ta có lẽ có tiếp xúc như ôm các loại với Ong Chúa.”

“Ông chú biến thái đáng ghét!” Edward đúng là đang nổi nóng, tựa hồ cũng không hề chú ý, kỳ thật tuổi của mình với đối phương cũng không khác nhau mấy.

“Còn không phải trách anh sao, bình thường không quan sát Tiểu An cho cẩn thận, để cho người khác có cơ hội.”

“Điều này còn có thể trách tôi sao? Đều là tại anh biến hắn thành ong đực, còn đưa hắn tới trường quân đội nữa.”

“Tôi có biện pháp nào khác sao? Cái này cũng trách tôi?”

Hai người chỉ trích lẫn nhau, trợ thủ Lys nhìn không quen, không khỏi phì một cái bật cười. Hai người đồng thời nộ khí hung hăng nhìn về phía cô, “Có gì mà cười?”

“Cái này…” Lys cũng không sợ bọn họ, “Hai người cứ như một đôi vợ chồng cãi nhau vậy. Nhưng mà cứ như vì con gái đưa bạn trai về nhà mà cãi nhau ấy.”

Hai người lẫn nữa đồng thời dựng lông, giận dữ hét: “Ai là vợ chồng với tên này! Ai là con gái dẫn bạn trai về chứ?”

Sáng ngày hôm sau lúc 6:30, các học viên năm nhất đã bắt đầu luyện tập lúc sáng sớm. Huấn luyện viên không có ở đây, sẽ do lớp trưởng của từng lớp phụ trách luyện tập.

Các loại hành vi như học sinh đến muộn về sớm, dừng lại trên đường, không nghe lời chỉ huy của lớp đều bị ghi lại, do lớp trưởng báo cáo huấn luyện viên. Cho nên, từ sau khi Annan lên làm lớp trưởng, mọi người trong doanh trại của Aslan đều cẩn thận từng li từng tí.

Trong lúc luyện tập, Lưu Bình An nhỏ giọng nói với Gerrard bên cạnh: “Có nhìn thấy người kia đứng trong đống người phía trước không?”

“Có.” Không hiểu nổi vì sao Tiểu An đột nhiên muốn mình chú ý một học viên khác, nhưng với tư cách là trung khuyển, Gerrard vẫn nghe lời chuyển ánh mắt tới thân người kia.

“Chó săn của Annan đó, cậu lát nữa tới đó đá hắn.”

“Hả?” Gerrard quay đầu nhìn Lưu Bình An, “Vì sao?”

“Vì tên đó khi dễ tôi! Lần trước ở căn tin, hắn dám cướp sườn kho tàu cùa tôi.”

Gerrard nhớ tới có một lần xếp hàng mua cơm, tên học sinh kia xếp hàng trước Tiểu An, bởi vì sườn chỉ còn một phần, bị người nọ mua mất, đến phiên Tiểu An, không còn sườn kho tàu nữa.

Vậy cũng gọi là cướp sao?

“Cậu rốt cuộc có làm hay không?”

“Có.” Tiểu An đã nói như vậy rồi, Gerrard cũng không cần hỏi nguyên nhân. Bởi vì anh cảm thấy mình ngốc, cho dù có hỏi cũng sẽ không rõ.

“Dù Tiểu An muốn tớ làm gì, tớ cũng sẽ nghe theo.”

Nhìn tên lớn ngốc nghếch này hiện lên dáng cười thật thà chất phác trên mặt, Lưu Bình An đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác tội ác. Nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi, Gerrard bước nhanh tới trước mặt người nọ, đạp người nọ một cái.

Rất thành công làm nên một trận hỗn loạn. Đầu của người nọ cũng rất lớn, đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, lập tức phản công. Song phương uốn éo đánh nhau một chỗ, khiến cả đống người vây xem.

Lực chú ý của tất cả mọi người đều bị trận đánh nhau này hấp dẫn. Lưu Bình An thừa cơ vụng trộm chuồn ra khỏi thao trường, hướng về sân bay của trường quân đội mà chạy như điên. Vừa rồi cậu đã thấy máy bay chuyên dụng đến đón Brian rồi.

Loại máy bay này kết hợp được ưu điểm của phi cơ, trực thăng và máy bay chiến đấu, không cần đường băng cũng có thể đáp thẳng xuống, mà tốc độ bay cũng có thể so với máy bay chiến đấu. Máy bay màu xanh sẫm đã gấp hai cánh, chậm rãi đáp xuống.

Brian đứng trên sân bay rộng lớn, áo khoác dài của quân trang theo gió bay lên. Anh đứng sừng sững, thân ảnh cao lớn đứng thẳng như một thanh kiếm cắm thẳng trên mặt đất.

Máy bay quân dụng hoàn toàn đáp xuống, một quan quân trẻ tuổi từ phía trên nhảy xuống cúi chào với anh. Anh chào đáp lễ, ngay sau đó vững chắc nhảy lên phi cơ, vị quan quân kia cũng đi theo sau.

Máy bay quân dụng chỉ dừng một chút một lát nữa sẽ lập tức cất cánh. Quan quân trẻ tuổi báo cáo cho Brian biết hành trình cũng như điểm đến kế tiếp.

“Thiếu tướng, sau bảy giờ chúng ta sẽ quay về chiến khu. Trên đường bay không dừng, sau khi đến đích đến sẽ do thượng tá Gaul tiếp đón…”

Brian nghe báo cáo, có chút không yên lòng. Anh lại phải lập tức đến chiến trường nữa rồi, loại tình huống này trước kia đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Bởi vì anh không có người thân nào, cho nên lần nào cũng không có gánh nặng trên người, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại càm thấy thiếu đi cái gì đó.

Trong đầu Brian lại hiện lên thân ảnh của thiếu niên. Rất muốn gặp em ấy.

Đi đến chiến trường vậy là không thể gặp lại thiếu niên nữa rồi, kỳ thật Brian cũng không biết lần này mình có thể trở về nữa hay không. Bên trong quân bộ có rất nhiều người muốn đưa anh vào chỗ chết. Phía trước là nhện biến chủng hung mãnh, phía sau là cấp trên âm hiểm, có thể nói Brian phải hai mặt tiếp địch.

Anh mỗi lần đến chiến trường đều đã chuẩn bị để chết trên chiến trận. Nhưng lúc này…

Bên tai hình như nghe thấy tiếng gọi của thiếu niên, nhưng khi bay lên tạp âm trên máy bay rất lớn, dù là ngồi đối diện quan quân trẻ tuổi đó, lúc muốn báo cáo cũng phải thông qua tai nghe của máy truyền in. Anh còn không thể nghe được thanh âm của mình nữa là.

Tiếng kêu ấy càng ngày càng mãnh liệt, cũng không phải là thanh âm nữa, mà là cảm giác từ đáy lòng dâng lên.

Đây tuyệt đối không phải là ảo giác!

Brian chuyển sang nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên sân bay có một thân ảnh nho nhỏ đứng vững vàng.

“Tiểu An!” Anh đứng lên, cả người ghé lên cửa sổ trong suốt, khiến cho quan quan trẻ tuổi bên cạnh hoảng sợ.

“Thiếu tướng đại nhân, máy bay đang bay lên, xin ngài…”

“Tiểu An!” Mặc dù biết đối phương không thể nghe thấy, nhưng Brian vẫn lớn tiếng gọi tên. Thiếu niên ngẩng đầu, hướng về phía máy bay chào một cái chào đầy tôn kính theo nghi thức quân đội.

Đồng thời anh cũng nghiêm túc đáp lại bằng cách chào theo nghi thức quân đội.

Giữa quân nhân với nhau không cần ngôn ngữ, chỉ cần một cái chào theo nghi thức cũng có thể biểu đạt ý của mình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm giác trước kia, lúc quân nhân phải đi đến chiến trường, hình ảnh người thân đến tiễn đưa là cảnh cảm động nhất.

Nhìn độc giả đang hồi phục, phát hiện mọi người vẫn còn vì cái tổ ong khác còn có công thụ có xứng hay không mà lo lắng. Cứ coi như vậy đi, thuận theo tự nhiên thôi. Dù sao sẽ không để cho công bị người khác đoạt đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play