Đại não Smith đại nhân lập tức nổ cái ầm. Ngay lập tức, anh già xồng xộc xông vào lôi Gavin từ trên người thiếu niên xuống, vung tay đấm thẳng vào mặt anh chàng một cú ra trò, Gavin bất thình lình bị người lôi ra hành hung cũng chẳng kịp đề phòng, lập tức bị đánh văng dính bép vào tường.

“Hey, Smith… Bình tĩnh một chút…” Edward cũng chứng kiến cảnh “bắt gian tại trận” này, trong lòng anh cũng rất tức giận. Nhưng hiện tại hình như cũng không phải thời điểm để đánh người đâu.

“Đừng cản tôi, tôi muốn đánh chết cái thằng ranh biến thái này.”

Edward dùng sức ôm lấy Smith từ phía sau, rồi cũng nhấc giày quân đội đạp một phát vào bụng cái tên đang nằm bẹp dưới đất.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phụ trách trực đêm nay là Clarence ở ngoài cửa tiến vào thăm dò. Phát hiện có người đánh nhau trong phòng bệnh lập tức chạy vào ngăn lại.

“Mấy người dừng tay! Không được đánh nhau trong bệnh viện.”

Smith lúc này đã mất đi lý trí luôn rồi, trừng mắt liếc anh một cái: “Chứ không lại để cái thằng này ở lại bệnh viện  để quấy rối nam sinh à!?”

Clarence căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , nhưng vừa rồi chính anh cũng bị Smith “tra tấn” đến chết đi sống lại thành ra trong vô thức sinh ra sợ hãi với cái người này.

Lui ra phía sau nửa bước, anh không dám tiến lên ngăn anh ta nữa. Lúc này anh mới nhớ tới, căn phòng này  vốn là dùng cho nữ sinh. Hôm nay vốn là để cho đám Tiểu An trở về cùng nhóm nữ sinh kia đổi người cho thuận tiện, hưng giờ các nữ sinh đều tụ tập ở phòng La Cơ đánh bài rồi mà, đáng ra phải là không có người ở đây mới đúng.

Anh nhận ra người bị đánh là bạn cùng phòng của Tiểu An, cậu ta cũng giả dạng thành một trong các nữ sinh, nói vậy là Tiểu An trở về rồi sao?

Quay đầu liền phát hiện thiếu niên đang nằm trên giường, anh lập tức mừng rỡ đi qua, “Cậu khỏe không?”

Thiếu niên đã tỉnh, đang ngồi chỉnh lại mớ quần áo xộc xệch trên người mình.

Nghe thấy lời của Clarrence, hai người Smith cũng phát hiện Lưu Bình An đã tỉnh. Anh quay sang nhìn, mặt mày rạng rỡ tươi cười kêu lên: “Tiểu An….”

Nhưng sắc mặt Lưu Bình An rất khó chịu, hơn nữa trên đầu xuất hiện vô số chữ thập ####, hung hăng hướng đám người đang đánh nhau mà quát: “Ồn chết được! Tất cả cút ra ngoài cho tôi!”

Đến cả thiếu niên cũng đã mở miệng, Clarence lập tức xuất ra uy nghiêm của bác sĩ, “mời” cái nhóm người gây lộn kia ra ngoài.

“Anh cũng đi ra ngoài cho tôi!”

“A???”

Kết quả, Clarence tủi thân ê chề, ủ rũ đi ra khỏi phòng bệnh. Anh không rõ tại sao thiếu niên lại nổi lửa lớn như vậy, tự nhiên muốn đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài.

Trên thực tế, thiếu niên căn bản cũng không có giận, mà là cậu muốn vội vàng “cứu hỏa”. Kỳ thật lúc Smith đi vào cậu cũng đã tỉnh, nhưng bởi vừa bị trêu chọc mà cả người nóng rực, không cách nào bình tĩnh được khiến cậu rất lo lắng.

Cũng không thể để cho người khác thấy mình trong cái dạng này được, nên mới đành làm bộ cáu tiết đuổi hết mọi người ra ngoài.

Cậu cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng dục vọng của mình rất ít, chỉ cần đôi chút manh ra thế thôi thì bình thường mình đã có thể bình tĩnh “dẹp loạn”, tại sao giờ mới có một chút mà không thể kiềm chế được chứ?

Vừa mới đánh nhau với chủng nhện, trên người còn đang bị thương, cơ thể và đầu óc vô cùng mệt mỏi. Dù đối với việc độc đã được giải có chút hiếu kỳ, nhưng giờ cậu chỉ muốn ngủ cho đã thôi, chuyện gì thì để mai hãy nói. Nhưng xem ra đêm nay nếu không giải quyết thì chắc chắn không ngủ được rồi.

“Khốn thật…A…”

Trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc của thiếu niên cùng bầu không khí ẩm ướt. Cậu đã lâu không tự mình làm chuyện này, cho nên bây giờ có chút không thoải mái.

Ngay lúc muốn bắn ra, cửa đột nhiên bật mở.

“Tiểu An, cậu không có việc gì…” Aslan và Connor đứng ở ngoài cửa lớn, vừa vặn nhìn được cảnh tượng trong phòng, cả hai ngây đơ cả người.

Đương nhiên, đến cả Lưu Bình An cũng bị dọa giật cả mình, thân thể đột nhiên căng cứng, chất lỏng màu trắng phóng hết ra ngoài.

Tiếng thét của Connor tuôn trào, Aslan luống cuống tay chân nói “Thành thực xin lỗi” rồi cuống quít kéo lấy Connor ra ngoài đóng cửa lại.

Vừa rồi còn lo lắng muốn chết cho thiếu niên, nghe nói cậu đã trở về, Aslan cùng Connor lập tức xông tới. Kết quả lại chứng kiến hình ảnh khiến anh muốn phụt máu mũi, thật sự là…

Aslan dựa vào cửa, tâm kinh hoàng thật lâu không thể bình phục, trên mặt nóng như bị lửa đốt.

Connor cũng không khá hơn bao nhiêu. Cậu hít thật sâu, cũng xấu hổ đến độ tai nóng phừng, “Cái kia.. Tiểu An tại sao phải ở trong đó làm… Cái kia chứ.”

Bị cậu nhắc tới, trong đầu Aslan lại phát lại hình ảnh vừa rồi, cả thân thể cũng bắt đầu nóng lên, phát hỏa.

“Là con trai… thì phải giải quyết cái đó… Cũng không có gì kì lạ… Ha ha…”

“Đúng. Đây là phản ứng sinh lý bình thường.”

Vừa mới đánh nhau một trận sống chết, sau đó lại ở trong phòng giải quyết vấn đề sinh lý? Đồ ngốc cũng biết chuyện đó không bình thường. Nhưng đầu óc hai người bị kích thích mạnh quá rồi, căn bản không có cách nào hoạt động bình thường.

Lúc sau, bọn họ cũng không có ý quấy rầy Lưu Bình An. Nhưng lại bị Smith với Edward phát hiện, kết quả người của ký túc xá bọn họ cùng với mấy nữ sinh chỗ Meri cũng bị xử lý.

Bởi vì có quan hệ với Lưu Bình An, Smith cũng không muốn thông báo chuyện này ra ngoài. Vì thế các học sinh chỉ bị nghiêm khắc dạy bảo, sau đó chỉ bị phạt cọ rửa toa-lét thôi.

Edward cũng không báo cáo chuyện này với nhân viên nhà trường, về phần vụ án cũng tạm thời chỉ báo cáo một phần. Cũng do Smith gây áp lực đối với nhân viên nhà trường nên chuyện về con dao găm cũng bị che giấu, không có ai truy cứu nữa.

Chỉ là, chuyện này cũng có để lại vài di chứng. Nói ví dụ như, Welles sẽ thường xuyên đi dạo trong ký túc xá nữ để tìm kiếm mỹ nữ tóc vàng kia. Lại ví dụ như, nhà vệ sinh nữ công cộng ở lầu ba trở thành điểm thi gan dạ của nữ sinh; hay như Aslan và Connor mỗi khi nhìn thấy Lưu Bình An sẽ vì xấu hổ mà đi đường vòng, mà khi Garvin nhìn thấy Lưu Bình An, luôn bày ra bộ dáng muốn ăn sạch.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu An cũng là nam nhân mà.. hiện tượng sinh lý bình thường thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play