Buổi tối, nhóm Aslan bắt đầu hành động. Bất quá thời điểm quyết định mồi nhử lại xảy ra vấn đề.

“Không phải ngay từ đầu đã nói mồi nhử sẽ do tôi làm sao?” Meri tức giận vỗ bàn đứng lên.

“Nhưng thật sự là để nữ sinh làm mồi nhử quá nguy hiểm mà.” Connor kéo góc áo chị mình, để cô ngồi xuống.

“Cho nên, nếu nói cho nam sinh là mồi nhử, thì cho dù có bị hung thủ bắt được, khi phát hiện đó là con trai, hắn nhất định sẽ bất ngờ mà không kịp phản ứng. Như vậy mới có thể thừa cơ hội đó mà bắt hung thủ.” Aslan phân tích nói.

“Thì ra là thế. Vậy mấy người định bảo ai làm mồi hử?” Meri đem ánh mắt liếc về phía em giai. Connor rùng cả mình.

“Chuyện này… Kỹ thuật cận chiến của em yếu xìu á.” Connor khoát khoát tay nói.

“Cứ để tôi làm đi.” Lưu Bình An cầm quân đao đeo bên hông. Trong cận chiến, cậu có lòng tin tuyệt đối vào bản thân mình. Ngay cả nhền nhện còn chơi được, huống chi là một con người.

“Không, vẫn là để tôi…”

Tất cả mọi người nhìn về phía Aslan, sau đó đồng thời lắc đầu. Bởi vì anh cải trang quá đẹp, dụ được chắc chắn không chỉ một mình tên sát thủ biến thái kia.

“Sao kì vậy?” Người nào đó hoàn toàn không có chút cảnh giác.

“Không bằng như vậy đi, Tiểu An cùng Aslan đại nhân ở một chỗ làm mồi dụ. Chúng tôi phân ra 2 tổ đi theo 2 người.” Lạc Ti, nữ sinh cùng phòng với Meri, đề nghị.

Bọn họ chấp nhận đề nghị của Lạc Ti, chia thành hai tổ. Lưu Bình An đến nơi xảy ra vụ án trong ký túc xá thăm dò tình hình, trong khi Aslan ở trong hậu viện yên lặng của ký túc xá dò xét. Chỗ đó cây cối đều rậm rạp, cho dù phát sinh án mạng cũng khó có thể phát hiện ngay được.

Những người còn lại đi theo đằng sau hai người kia. Hai người mang thiết bị truy tìm cùng máy truyền tin bắt đầu hành động.

Theo tình báo của Eugene từng bước né tránh tuần tra của Bộ cảnh vệ, Aslan thuận lợi đi vào hậu viện. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng vài côn trùng kêu vang.

Trong máy bộ đàm truyền đến giọng nói của Meri.

“Dê con mau trả lời.”

Aslan nghĩ thầm, ai là dê con chứ hả? Anh đè xuống nút bấm của thiết bị truyền thông, “Tôi đã tới hậu viện rồi, không có gì khác thường cả.”

“Chúng tôi cách cậu chừng 10m, có thể quan sát cậu rõ ràng. Over!”

Aslan tiếp tục đi tới, cây cối hậu viện mọc um tùm, còn có gian nhà nghỉ mát cùng với xích đu. Aslan ngồi vào xích đu dây, hoa tử đằng bám lấy xích sắt treo xích đu, nở rộ những đóa hoa tím đẹp đẽ.

“Đẹp qua điiii.” Núp trong bóng tối, Meri lấy điện thoại di động ra quay, khiến một bạn nữ khác của cô, Lena, trợn trắng mắt.

“Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ đó.”

“Nhưng Aslan đại nhân thật sự rất rất đẹp mà. Cứ như là Tinh linh hoa vầy á.”

“Shh— Có động!” Chỉ thấy có một bóng đen nhanh chóng tiếp cận chỗ xích đu của Aslan.

Meri cầm cây súng tự chế, Lina lập tức nói vào máy truyền tin: “Người chăn dê gọi dê con, Sói đang tới gần. Lặp lại lần nữa, Sói đang tới gần, chú ý tình huống.”

Aslan cũng cảm giác được sau lưng có người tiếp cận. Người đó bước đi rất nhẹ, nhưng lại có bước chân rất lưu loát. Nhất định là đã được huấn luyện lâu năm trong quân đội.

Năm mét, bốn mét, ba mét… Đồng thời lúc đối phương đang dần dần tới gần, Aslan nắm chặt quân đao trong tay. Đây là lần đầu anh thực chiến, không tránh khỏi có chút khẩn trương.

Không được, mình phải tỉnh táo lại một chút, đây là vì Tiểu An! Aslan trong lòng tự động viên mình. Anh chủ động đưa ra kế hoạch lần này, ngay cả khi mạo hiểm vi phạm nội quy trường học cũng muốn tiến hành, nguyên nhân chủ yếu là giúp Lưu Bình An rửa sạch hiềm nghi.

Dù Bộ cảnh vệ đã thả Lưu Bình An, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã hoàn toàn bị loại khỏi vòng nghi vấn. Dù sao cũng có mình cậu tới gần hiện trường vụ án thứ nhất.

Nếu như cuối cùng không bắt được hung thủ, Lưu Bình An có khả năng sẽ bị bắt lại lần nữa, thậm chí sẽ bị hoài nghi là đồng lõa và bị tra tấn, thậm chí có thể bị đưa đến quân bộ.

Chuyện đó không phải là điều anh muốn thấy.

Khi người phía sau chỉ còn cách hơn một bước, Alan đột nhiên quay người, con dao bạc trong tay sáng lóe lên. Đối phương bị công kích đột ngột, cứ nghĩ là sẽ kinh ngạc mà không kịp phản ứng, nhưng hoàn toàn không. Hành động của hắn cực nhanh nhạy, nghiêng người vươn tay chộp lấy cổ tay Aslan.

Kĩ thuật cận chiến của Aslan cũng không kém, nhấc chân đá vào chỗ hiểm của đối phương. Người nọ đành phải thả tay anh ra, dùng hai tay để chặn cú đá của anh.

Aslan đột nhiên thu chân, cú đá này của anh căn bản chỉ là hư chiêu, vung tay phải cầm quân đao chém ngang hướng đối phương. Đồng thời, Meri cũng giơ súng lên.

“Chờ một chút!” Lina đột nhiên đè lại tay cầm súng của Meri, nhưng đã không kịp nữa rồi. Họng súng tuy là lệch phương hướng, nhưng vẫn cướp cò.

May mắn là âm thanh cũng không lớn, người nọ cũng không nghe được. Nhưng Aslan lại đột nhiên kêu một tiếng kinh ngạc, rồi mất đà ngã về phía sau. Người nọ dù vướng một bên tay vậy mà với anh còn nhanh hơn, nhanh chóng dùng tay kia túm anh kéo giật ngược lại.

Bởi vì sức kéo quá mạnh, Aslan theo quán tính rơi vào trong lòng đối phương.

“Này, cậu làm cái khỉ gì thế?” Meri tức giận nhìn đồng sự mình.

“Đồ ngốc, cậu có nhìn rõ người kia là ai không? Là Welles đó, là cảnh vệ thật đó.”

Dưới ánh trăng, người đàn ông vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, người đó quả thật là Welles.

“Cô đang làm gì vậy?”

Giọng nói lãnh khốc từ đỉnh đầu truyền đến, Aslan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bình thản không một chút gợn sóng. Anh nhớ rõ người này, là đội trưởng bộ cảnh vệ đã bắt Lưu Bình An.

“Nữ sinh không được phép rời khỏi phòng, cô tự tiện ra khỏi phòng tới chỗ này làm gì?”

“Chuyện này…”

“Người chăn dê nhắc nhở dê con, đối phương không phải Sói. Là thợ săn, xin hãy cố gắng giữ tỉnh táo. Nhân tiện, hãy dùng bộ dáng đáng thương xin hắn đừng xử phạt anh. Over!”

Lời Meri nói qua bộ đàm lại khiến Aslan có chút bó tay. Anh rất muốn hỏi, làm thế nào xác định đối phương không phải là hung thủ? Bên kia, Meri cũng hỏi Lina, cô làm thế nào xác định được Welles không có khả năng là hung thủ.

“Đương nhiên là không có khả năng. Ông ấy rất được hoan nghênh đó. Có rất nhiều chị lớp trên đã từng dùng sắc dụ ông ấy, nhưng ông ấy cũng không để ý chút nào. Thậm chí có tin đồn, ông ấy không có hứng thú đối với phụ nữ mà.”

Dưới ánh mắt ác liệt sắc bén như lưỡi dao, mồ hôi lạnh của Aslan ứa ra. Muốn giả bộ đáng thương sao? Dù Aslan chưa bao giờ giả bộ mấy chuyện này, nhưng hiện tại hoàn cảnh đưa đẩy cũng đành nhắm mắt liều một phen.

“Kỳ thật em… Mấy ngày nay cảm thấy rất buồn phiền, cho nên muốn một mình yên tĩnh đôi chút.”

Con ngươi xanh biếc trong bóng đêm chớp động, so với Tinh Linh càng thêm xinh đẹp động lòng người. Lông mày hơi nhíu, hàm răng trắng nhỏ đều khẽ cắn môi son, Aslan liền làm ra bộ dáng tiểu thụ bị hại, đau khổ đáng thương.

Từ xưa anh hùng không qua được cửa mỹ nhân. Chứng kiến mỹ nhân đau lòng, nhất là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến như vậy, có người đàn ông nào lại không động lòng cho được?

Cho dù có là một khối băng như Welles, cũng có chút tan chảy. Ông cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng, ôn nhu hỏi: “Em bị sao vậy?”

“Em…” Thân là một công tử thế gia, Aslan có rất nhiều phiền não, bây giờ cũng là lúc thích hợp để nói. Đang lúc anh đang tìm lý do, máy truyền tin lại vang lên giọng nói.

“Tâm sự của thiếu nữ đó, nhiều lắm. Thích ai đó đại loại thế, tóm lại là qua loa nói đại rồi té nhanh.”

“Em… Em thích một người, nhưng không rõ trong lòng người đó thế nào.” Rõ ràng chỉ là lý do được soạn ra, nhưng trong đầu Aslan lại hiện lên khuôn mặt của Lưu Bình An.

“Em nói đi, tôi nghe.” Welles bảo trì khuôn mặt đơ như tượng, nhưng cũng kéo Aslan lên xích đu ngồi, chính ông cũng ngồi xuống bên cạnh.

“A… Chuyện này..” Aslan nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đang được tư vấn tâm lý sao?

“Người kia rất trì độn, biểu hiện như thế nào cũng không hiểu.” Nghĩ đến Tiểu An ở mặt này đúng thật rất trì độn, Aslan liền tiếp tục nói: “Có người hôn cậu ta, nhưng cậu ta cũng không có phản ứng. Em có làm gì để lấy lòng cậu ta đi nữa thì cậu ta cũng chẳng rõ.”

“Cứ trực tiếp tỏ tình với cậu ta đi.”

Không nghĩ tới khối băng sơn sẽ đưa ra một đề nghị trực tiếp như vậy. Aslan nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Chỉ sợ cũng vô dụng. Cậu ta sẽ không tiếp nhận đâu.”

“Vậy thì bỏ đi.”

“Hả?”

“Quên cậu ta đi, sẽ còn có người đàn ông khác khác thích em.” Welles đột nhiên đứng lên, giơ tay về phía anh, “Để tôi đưa em về. Một mình đi về rất nguy hiểm.”

“A… Dạ.”

Aslan không rõ ý đằng sau câu nói “còn có người đàn ông khác thích em” là sao. Bất quá Welles nhất định muốn đưa anh về ký túc xá, cũng không có nhắc tới hình phạt cho việc tự tiện đi ra ngoài.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mọi người nghe rõ ý nghĩa của câu nói cuối cùng của Welles chứ? Tin rằng mọi người đều đã minh bạch, ha ha…

Aslan là dê non Số 1, Tiểu An là dê non Số 2, đều là mồi nhử, bất quá dụ ra đối tượng khác nhau mà thôi…


七公子:  à thì, câu cuối của Welles đại gia tôi nghĩ vẫn để đàn ông, vì tiếng bông thì đàn ông con giai đều ra nam nhân hết, có điều, vẫn là cho đại thúc pháo hôi này manh một tý đi, kiểu, nhóc con vắt mũi chưa sạch kia sao sánh bằng một chữ ‘đàn ông’ của gia chứ!!!!????

=”)))) thế nên cô shjp ạ, tui đổi con trai thành đàn ông đó ~ lăn lăn=”3TZ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play