Hôm nay, Thước Mộng sau khi tan học không có vội vã trở về nhà Hình Hòa, mà đi loanh quanh không mục đích trên đường. Bị đuổi ra ngoài cũng đã 3 ngày rồi, cha mẹ cũng không gọi cho mình một cuộc, xem ra thì đúng là họ thật sự rất tức giận rồi! Cũng phải, có người nào biết con mình là đồng tính luyến ái mà lại cao hứng đâu? Cũng chẳng trách cha tức giận như vậy! Nhưng mà mình cũng rất giận chứ bộ, lại sao cứ ép mình gặp mấy con gấu mẹ dối trá núp bóng đại tiểu thư đó chứ, chẳng thà nói y đi chết còn tốt hơn.

Đang lúc Thước Mộng bần thần nghĩ ngợi, y nghe được tiếng nói của một người mà đời này không nghĩ là sẽ đụng mặt lại nữa.

– Ôi chao ~ Đây không phải là Mộ Dung Thước Mộng Đại công tử nhà Mộ Dung sao? Như thế nào chỉ đi có một mình vậy, anh trai tình nhất của anh đâu rồi?

Liễu Y Đình cất giọng the thé như xé vải chọt thẳng vào trong lỗ tai Thước Mộng

Thước Mộng liếc mắt nhìn cô ta một cái, định bỏ đi, Liễu Y Đình thế nhưng lại kéo Thước Mộng lại



– Như thế nào lại đi rồi? Không bằng lại đây ngồi với tôi một chút.

Thước Mộng rút tay áo ra, lãnh đạm trả lời:

– Không cần đâu, cô Liễu, cô ra lệnh một tiếng thì có bao nhiêu người muốn ngồi cùng cô mà. Tôi không rảnh để hầu cô.

– Sao vậy, Mộ Dung công tử lớn như vậy mà biểu hiện kém quá nha? Tôi cũng đâu có ăn thịt anh, anh sợ cái gì? Hay là anh lo lắng anh trai tình nhân của mình sẽ hiểu lầm?

Liễu Y Đình dù ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì tràn ngập khinh bỉ với loại người đồng tính luyến ái này. Hừ Liễu Y Đình mình muốn tìm loại đàn ông nào mà chẳng được, lại đi cảm mến cái tên đồng tính này, nghĩ đến là trong bụng liền nổi giận mà.

– Hiểu lầm? “Anh trai tình nhân” của tôi sẽ hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm tôi với cô quen nhau sao? Cô mơ tưởng quá nhiều rồi, anh ấy rất tin tưởng tôi, cũng biết ánh mắt của tôi rất cao!



Quả thật, loại đại tiểu tư được nuông chiều đến hư hỏng như Liễu Y Đình thì căn bản không có cửa để mà so sánh với Úy Minh Tuyệt được.

– Anh, anh, ý anh là gì?

Anh trai tình nhân của y biết ánh mắt y cao ra sao sao, không phải ý nói mình là kẻ hạ đẳng chẳng xứng để y để vào mắt sao?

– Ý của anh là tôi rất kém cỏi sao?

Thước Mộng cười cười:

– Ơn trời, tôi còn tưởng cô đoán không ra đấy! Xem ra cô Liễu đây cũng rất cố gắng thông minh mà.

– Đó là đương nhiên…

Liễu Y Đình đắc ý hừ nhẹ hai tiếng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng,

– Anh, ý anh là gì?

Nhìn bộ dáng Liễu Y Đình thở hồng hộc, Thước Mộng cảm giác tâm tình tốt lên rất nhiều,

– Cô Liễu cảm thấy ý tôi như thế nào thì đúng là như thế ấy đó, tôi không việc gì phải giải thích. Còn nữa, tôi cảm thấy cô rất đáng ghét, tôi van cô lần sau có gặp tôi thì cũng làm như không thấy có được không? Nói chuyện với cô tôi sợ mình bị tổn thọ lắm!

Nói xong Thước Mộng cũng chẳng quay đầu lại nhìn cứ thế mà bỏ đi, chỉ để lại Liễu Y Đình đang phừng phừng lửa giận.

Thước Mộng một mình đi về nhà Hình Hòa, vừa đi vừa cười, chính mình hóa ra cũng biết quanh co chửi người khác rồi đấy, nhất định là do Úy Minh Tuyệt nhiễm vào mà?! Úy Minh Tuyệt, tội của anh không nhỏ chút nào nha!

Trong lúc Thước Mộng còn đang vừa đi vừa nghĩ, y lại không thấy có một chiếc xe bí mật bám đuôi phía sau…



– Ui… đầu đau quá…

Thước Mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đột nhiên cảm thấy đầu mình rất choáng váng, đang muốn lấy tay day day thái dương mới phát hiện ra mình đang bị trói, hai mắt cũng bị bịt lại. Mình bị bắt rồi?

Trong khi Thước Mộng còn đang hoảng hốt vì sao mình bị bắt thì nghe tiếng bước chân vọng đến, Thước Mộng vội vàng nằm xuống đất giả bộ chưa tỉnh lại.

– Chính là nó?

Một giọng nói lỗ mãng trơi vào tai Thước Mộng. Bọn họ là ai, tại sao lại bắt cóc mình, là muốn tống tiền cha sao?

– Đúng vậy, đại ca, bọn em trước đã từng thấy tận mắt, tuyệt đối sẽ không sai đâu!

Một lời nịnh nọt khác vang lên.

– Hóa ra lại là con trai à? Thì ra là thằng đó có sở thích này, trách không được Hải Diễm lại tấn công vào sào huyệt của chúng ta, hừ!

Người có giọng lỗ mãng tràn đầy phẫn hận cùng khinh thường. Thước Mộng càng lúc càng cảm thấy kì quái, hình như bọn họ muốn không chế người khác chứ không phải cha mình, vậy bọn họ bắt mình tới làm cái gì? Chẳng lẽ bắt sai người sao? Không thể nào như vậy chứ, ông trời à, ông đừng có giỡn như vậy nha!

– Mày, đem thằng nhóc đó tỉnh lại cho tao.

– Dạ, đại ca.

Tiếp sau đó, Thước Mộng cảm thấy lưng mình bị người kia đá vài cước, Thước Mộng làm bộ vừa mới tỉnh lại, vô lực nói:

– Đau quá đi… đầu đau quá… Đây là đâu vậy?

– Mày chính là trai bao của Úy Minh Tuyệt?

Cái người có vẻ là đại ca kia mở miệng khinh thường hỏi. Lúc nãy thằng nhóc này còn đưa lưng về hướng bọn họ thành ra nhìn không thấy tướng mạo ra sao. Bây giờ đối mặt với hắn, mặc dù hai mắt đã bị bịt kín nhưng xem ra y đúng là cũng có chút nhan sắc. Bất quá, cho dù xinh đẹp như thế nào thì cũng là đàn ông, lại có thể dưới thân hầu hạ một thằng đàn ông khác, nghĩ đến đó tự nhiên cảm thấy thật ghê tởm.

Mà Thước Mộng vừa nghe đối phương nhắc tới Úy Minh Tuyệt liền trở nên ngây dại. Thì ra những người này là kẻ đối nghịch với Úy Minh Tuyệt.

– Không phải, tôi không biết ai là Úy Minh Tuyệt, cũng chẳng phải là trai bao gì cả, các người nhất định là bắt lộn người rồi… Xin mấy người thả tôi ra đi, xin mấy người!

– Hừ, kích động như vậy làm cái gì? Bao che cho nó như vậy, xem ra rất là lo lắng cho nó à.

Lão Đại (tạm thời gọi bằng cái tên đó đi) lộ ra vẻ mặt ti tiện, rút điện thoại di động bắt đầu bấm số, chuông reo một hồi lâu đầu bên kia mới có người bắt máy.

– Alo, ai đó?

Đầu bên kia cất lời, thanh âm Úy Minh Tuyệt rõ ràng vọng đến bên này. Nghe được thanh âm quen thuộc, Thước Mộng trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong mũi cũng chua xót, nước mắt rất nhanh tràn ra khỏi khóe mắt, thấm vào trong mảnh vải bịt mắt.

– Úy Minh Tuyệt, mày có vẻ bận rộn quá nhỉ, điện thoại kêu lâu vậy mới bắt máy, chẳng lẽ mày định mặc kệ an nguy của người tình sao?

– Là mày… mày có ý gì?

Úy Minh Tuyệt bên kia có chút sửng sốt.

– Có ý gì? Chả có ý gì cả! Chỉ là muốn chiêu đãi người tình bé nhỏ của mày vài ngày thành ra báo cho mày một tiếng!

– Người tình bé nhỏ? cái gì mà người tình bé nhỏ?

– Úy Minh Tuyệt, mày không cần giả ngu, thủ hạ của tao hôm nay thấy thằng trai bao của mày, nếu mày muốn gặp lại nó thì tốt nhất nên nghe lời tao một chút đi…

– Tao nghĩ mày lầm rồi, tao từng có trai bao, nhưng tao đã sớm vứt bỏ nó rồi. Hừ, mày lại đi bắt một đứa bị tao chơi chán rồi bỏ đem ra uy hiếp tao sao, không có bản lãnh như vậy, trách không được tại sao bang của mày lại bị tao thâu tóm nhanh vậy.

Úy Minh Tuyệt cắt ngang lời Lão Đại nói tiếp,

– Mày nếu không chê thì cứ chiêu đãi nó đi, tao không rảnh ngồi nói phét với mày.

Nói xong tiện tay cúp điện thoại luôn.

Lão Đại bên đầu này tức giận thiếu chút nữa thì quăng luôn điện thoại trong tay.

– Con mẹ nó, tại sao lại như vậy chứ?… Mẹ, bọn mày không phải nói bắt nó về tuyệt đối là có tác dụng sao?

Lão Đại túm lấy áo bọn thụ hạ giương nắm đấm lên.

Thước Mộng lúc này nước mắt tuôn ra càng nhiều, nhớ lại những lời lạnh lùng Úy Minh Tuyệt nói lúc này, hoàn toàn chẳng quan tâm đến an nguy của y. Thì ra chỉ có mỗi mình ảo tưởng Úy Minh Tuyệt sẽ rất sốt ruột lo lắng, thì ra chỉ có chính mình hi vọng xa vời mà thôi. Chính mình cũng đã sớm biết rõ, cái ngày mà Úy Minh Tuyệt đem mình vứt bỏ thì mình cũng nên tự hiểu, nhưng mà mình lại cứ ôm ảo tưởng, có lẽ là anh có khổ tâm gì đó cho nên mới không cần mình, sớm muộn gì anh cũng sẽ đến tìm mình. Nhưng bây giờ… Tỉnh lại đi thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play