– Ha ha, Hình Hòa, cậu biết không? Tôi đuổi Thước Mộng rồi, đem trả lại cho cha ruột của người ta…

Trong nhà Hình Hòa, Úy Minh Tuyệt ngồi uống rượu một mình. Rượu hôm nay sao kì vậy, tại sao lại đắng đến như vậy, giống như là trái tim mình,



– Không ngờ phải không, cha ruột của Thước Mộng lại là chủ tịch tập đoàn Triêu Hà Mộ Dung Xuyên…

– Là ông ta?… Minh Tuyệt, anh đừng uống nữa.

Mặc dù ngạc nhiên vì lời của Úy Minh Tuyệt, nhưng Hình Hòa vẫn chú ý khuyên Úy Minh Tuyệt đừng uống rượu.

– Sao vậy, sao lại có thể không uống chứ… Tôi đang uống mừng cho Thước Mộng mà…

Không nghe Hình Hòa nói, Úy Minh Tuyệt ừng ực nốc rượu, sau khi uống thêm vài li, anh chậm rãi mở miệng:

– Ông ta nổi danh với vai trò mạnh thường quân, ông ta có thể cho Thước Mộng cuộc sống rất tốt, có thể cho em ấy một tương lai rực rỡ. Quan trọng nhất là, ông ta là cha ruột của Thước Mộng, có thể cho Thước Mộng một mái nhà. Tôi, tôi có thể cho Thước Mộng cái gì đây? Ngoại trừ tình cảm, thì chẳng còn cái gì cả. Nhưng mà em ấy tuổi còn trẻ như vậy, tương lai sẽ còn vô số cơ hội… Có lẽ một ngày nào đó, em ấy sẽ chấp nhận một cô gái xinh đẹp, hai người bọn họ sẽ yêu nhau, lúc đó tôi chỉ trở thành gánh nặng của Thước Mộng thôi…

Nghĩ đến tương lai Thước Mộng sẽ bên cạnh người phụ nữ khác, sẽ nắm lấy tay người đó, hôn lên môi người đó, thậm chí có thể sẽ kết hôn cùng người đó, Úy Minh Tuyệt hận không thể giết chết được cô gái trong tưởng tượng kia.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Úy Minh Tuyệt giống như vậy, yếu ớt, đa cảm lại bất lực. Cho dù là lần đầu tiên gặp năm 10 tuổi, mất cả cha lẫn mẹ anh cũng không đau khổ như vậy. Thước Mộng đối với anh mà nói, sợ rằng không thể đo được mức độ quan trọng.

– Minh Tuyệt, nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ buông tay với điều mình muốn. Nếu yêu nhau, tại sao lại không tranh thủ chứ? Nếu sợ người ta bị tổn thương lần nữa vậy thì hãy dùng hết toàn bộ khả năng của mình để bảo vệ người ta đi. Tại sao lại buông tha dễ dàng như vậy, như vậy không giống anh, anh cho tới bây giờ cũng chẳng quan tâm tới suy nghĩ của người khác sao?

– Tôi có thể không cần người khác, nhưng Thước Mộng thì sao? Chúng tôi yêu nhau vốn chẳng thể công khai rằng mình là đồng tính luyến ái, tôi không muốn Thước Mộng bị người ta đem ra bàn tán. Hơn nữa, Thước Mộng cũng nhất định là hi vọng có thể được cha ruột thừa nhận. Tôi thấy Mộ Dung Xuyên thật lòng muốn bù đắp những thiệt thòi cho Thước Mộng, đưa Thước Mộng cho ông ta, mới là lựa chọn tốt nhất…

Nói xong, Úy Minh Tuyệt lại ngửa cổ lên tu rượu ừng ực.

Hình Hòa đoạt lấy chai rượu trong tay Úy Minh Tuyệt,

– Minh Tuyệt, anh đừng uống nữa… Không tốt cho sức khỏe đâu…

Úy Minh Tuyệt nghĩ muốn ra tay chém giết đoạt lại chai rượu trong tay Hình Hòa, nhưng làm thế nào cũng không giật lại được, muốn đi lấy một chai khác, nhưng anh chỉ vừa đứng lên liền ngã nhào. Hình Hòa nhanh chóng bước lại chỗ Úy Minh Tuyệt đỡ anh dậy.

– Minh Tuyệt, anh không sao chứ, mau đứng lên…

Đem Úy Minh Tuyệt đỡ lên, không hiểu sao mà cả người lảo đảo, cả hai người cứ thế ngã nhào lên salon. Úy Minh Tuyệt hai mắt nhắm chặt nằm đè lên Hình Hòa, hai tay đặt lên chỗ thắt lưng hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Hình Hòa,

– Mộng, anh rất yêu em…



Lúc này Thước Mộng đang ngồi trong xe hơi, ý thức dần dần quay trở lại, y nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi tuột rất nhanh ra sau, biến mất trong bóng đêm, Thước Mộng dần dần rõ ràng, y cùng Úy Minh Tuyệt đã càng lúc càng xa xôi. Nhưng mà y không cách nào tiếp nhận được sự thật này, lúc vừa về nhà vẫn còn rất tốt, lại còn ôm mình nói ra những lời tâm tình, tại sao khi vừa tỉnh lại liền thay đổi như vậy?

Thước Mộng cắn tay mình, cố sức đè nén tiếng khóc chực thoát ra, thẩn thể run rẩy đã vạch trần tâm tình của y. Y ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn đem bóng đêm bên ngoài thu hút lấy sự chú ý, nhưng cho dù có nhìn bao lâu thì trái tim của y trước sau vẫn đặt bên cạnh người kia…

Thước Mộng ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng quan sát cái nơi cũng chẳng hề kém cạnh gì so với biệt thự của Úy Minh Tuyệt này, chính là không muốn nhìn đến người đàn ông trung niên trước mặt.

– Tiểu Mộng, ba cuối cùng cũng có thể mang con về rồi, con biết không? Ba rất nhớ con cùng mẹ con…

Không để ý đến Thước Mộng đang lãnh đạm, Mộ Dung Xuyên cứ như đang tự nói với chính mình. Trên mặt tràn ngập sự hoài niệm đối với quá khứ.

– Nghĩ tới tôi? Hừ…

Thước Mộng hừ lạnh,

– Nếu như ông thật sự nghĩ tới tôi vậy tại sao nhiều năm đã trôi qua như vậy ông cũng không đến gặp chúng tôi? Trong lúc tôi và mẹ bị người kia ngược đãi thì ông ở đâu, ở đâu hả?

Mỗi câu nói với Mộ Dung Xuyên lại đem lửa giận của Thước Mộng khơi cao thêm một tầng. Y kích động gào thét, tại sao, nếu thật sự nhớ bọn họ tại sao nhiều năm như vậy lại không xuất hiện, tại sao chưa từng thể hiện bất kì sự quan tâm nào, tại sao không đem mình mang đi lúc Úy Minh Tuyệt mới xuất hiện, tại sao lại đợi đến lúc mình yêu Úy Minh Tuyệt rồi mới hiện ra, tại sao? tại sao…

Mộ Dung Xuyên áy náy thở dài, ông cố nén sự bi ai trong lòng, nói với Thước Mộng:

– Tiểu Mộng, ba từng tìm hai mẹ con, nhưng mà mẹ con lại không muốn đi với ba… Con còn nhớ hồi con 7 tuổi bị người kia đánh bất tỉnh phải vào bệnh viện không?

– Tôi nhớ… Ông là chú đó?

Thước Mộng nhìn Mộ Dung Xuyên, thì ra chú chỉ gặp mặt một lần lúc đó lại là cha ruột của mình.

– Đúng vậy, là ba, Tiểu Mộng, ba là ba ruột của con!

Mộ Dung Xuyên thật cao hứng vì Thước Mộng vẫn còn nhớ mình.

– Mấy ngày nữa ba định đưa mẹ con về đây. Tiểu Mộng, ba người nhà chúng ta rốt cuộc có thể đoàn tụ rồi.

Thước Mộng không để ý đến Mộ Dung Xuyên, lạnh lùng nói:

– Ông bây giờ muốn đoàn tụ, ông biết tôi cùng mẹ bao nhiêu năm qua như thế nào không? Ông có biết mẹ bao lâu nay cực khổ thế nào không? Cho dù là lúc đó mẹ không muốn đi với ông, ông cũng có thể ép bà rời đi mà, ông thật sự yêu bà sao? Nếu thật sự yêu tại sao không cố gắng đem bà đi?

– Tiểu Mộng, con nghĩ rằng ba không muốn sao? Nhưng mà ba trước kia chẳng có cái gì cả, đem hai mẹ con theo chỉ có thể để cho cả hai chịu khổ thôi. Nếu biết trước Trương Thắng đối xử với hai người như vậy, cho dù chỉ có thể cùng nhau húp cháo qua ngày qua cũng nhất định đem hai mẹ con đi…

– Ông bây giờ nói cái gì mà chẳng được, ông có thể đem toàn bộ sai lầm đẩy lên người cha. Nhưng mà chẳng lẽ ông không sai sao? Nếu lúc đầu không để tôi sinh ra đời thì cha mẹ sẽ chẳng có hạnh phúc như bây giờ. Đầu sỏ gây ra tất cả những tội nợ này là ông, chính là ông!

Thước Mộng gầm rú với Mộ Dung Xuyên. Mộ Dung Xuyên cũng biết Thước Mộng cũng sẽ không thể tiếp nhận nhanh như vậy, nhưng không ngờ được y sẽ tức giận như thế này. Đúng vậy, đầu sỏ chính là mình, nếu mình có bản lãnh thì Mĩ Hà sẽ không bị ép gả cho Trương Thắng, nếu như mình không trở về sau khi Mĩ Hà đã kết hôn, Mĩ Hà ít ra vẫn có thể trải qua cuộc sống bình dị, đều là lỗi của mình, Thước Mộng trách mình cũng chẳng có gì sai.

– Tiểu Mộng à, hôm nay con cũng mệt rồi, con đi nghỉ trước đi. Có gì ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp. Dì Thẩm, đưa cậu chủ về phòng đi.

– Vâng ạ, ông chủ… Cậu chủ, mời đi theo tôi.

Thước Mộng liếc nhìn Mộ Dung Xuyên một cái, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo dì Thẩm đến phòng Mộ Dung Xuyên chuẩn bị cho mình. Vào trong phòng, Thước Mộng có cảm giác thật quen thuộc. Giống như, giống như là phòng Úy Minh Tuyệt từng chuẩn bị cho mình. Thước Mộng bò lên cái giường Kingsize cũng giống với cái cũ, ôm lấy tấm mền mỏng nghẹn ngào:

– Tuyệt, anh thật sự không thương em sao? Nhưng mà em vẫn rất yêu anh, cho dù hôm nay anh làm lòng em đau lắm nhưng em vẫn chẳng có cách nào hận anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play