Diệp Hy nhìn chằm chằm bỏng ngô trong tay ta, mày nhăn thành một đoàn.

Ta ngồi trên ghế đá, một bên ăn bỏng, một bên cầm đùi gà chiên.

“Hạ Tiểu Hoa! Em vừa đốt pháo hoa chưa có rửa tay!” Lông mày Diệp Hy càng phát ra nhăn lợi hại.

Ta giơ đùi gà chiên, vắt chân ngồi: “Lễ Giáng sinh phải ăn gà chiên!”

“Nhà hàng có!” Diệp Hy nhìn chằm chằm gà chiên của ta, đôi mắt nhỏ phát ra khinh thường.

Ta ngẩng đầu, nghĩ đến đại tiệc Giáng sinh trong nhà hàng, lại cúi thấp xuống, tiếp tục cắn gà: “Lão nương không có tiền!”

Diệp Hy đột nhiên trầm mặc, nửa ngày không hé răng.

Bỗng dưng im lặng như vậy, không khí nhất thời trở nên có chút quái dị.

Ta dùng sức khụ một tiếng, giơ một cái đùi gà chiên khác hỏi Diệp Hy: “Uy! Nếm thử xem?”

Diệp Hy hoàn toàn xem nhẹ chân gà, nhìn ta: “Hạ Tiểu Hoa, lễ Giáng sinh, hình như có thể thực hiện một nguyện vọng cho người khác?”

Ta lại một lần nữa trừng lớn mắt: “Anh lần đầu tiên đón Giáng sinh?”

Diệp Hy thực đương nhiên gật đầu.

Miệng cong đặc biệt tròn: “Khi còn nhỏ Diệp lão đầu không cùng anh đón Giáng sinh sao? Trưởng thành anh không cùng người khác đón Giáng sinh sao?”

Diệp Hy một bộ biểu tình lười đáp.

Ta đem cái miệng tròn của mình sát đến mặt hắn, chỉ chỉ.

Diệp Hy không kiên nhẫn: “Mấy ngày đó đều giống nhau cả. Lễ hội chỉ là một phương thức truyền bá văn hóa thôi!”

“…” Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy: “Nhưng là, người địa cầu đều phải trải qua lễ tết nha! Ngày lễ tết phải tặng quà nha!”

Diệp Hy càng phát ra đương nhiên: “Thư ký sẽ giải quyết!”

“…” Cho nên mới có thể mỗi năm nhận được một cuộc điện thoại giống nhau như đúc của trợ lý Quân, nói, Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh hỏi ngài năm nay muốn lễ vật gì?

“Diệp Hy, trên đời này, luôn có những ngày đặc biệt, cho dù là trôi qua, anh cũng sẽ vẫn vẫn phải ghi nhớ kỹ!”

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta: “Hạ Tiểu Hoa, lễ Giáng sinh, thực hiện nguyện vọng của em đi! Em nghĩ muốn cái gì? Nói cho anh biết, anh sẽ đáp ứng!”

Cảm giác ê ẩm, đột nhiên tràn ra.

Cuối cùng chính là lắc lắc đầu: “Diệp Hy , đón Diệp lão đầu xuất viện, vốn là anh không muốn đi! Như vậy, coi như đã thực hiện qua!”

Diệp Hy híp mắt, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, em quả nhiên thật ngốc!”

Kháo!

“Nếu em nói, đem tiền trả lại em, anh cũng sẽ đáp ứng!”

Kháo! Không nói sớm!

Ta liếm liếm môi, tham nghiêm mặt hối hận không kịp: “Uy! Nói lại một lần nữa có được không?”

Nếu, thật sự nguyện vọng nào cũng có thể thực hiện, nếu thật sự cái gì cũng có thể đáp ứng.

Diệp Hy tà suy nghĩ hừ hừ: “Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa!”

Lời nói đến bên miệng, dừng lại.

Do dự một hồi lâu, rốt cục cái gì cũng chưa nói.

Dù sao, cũng đã muộn.

Ta lắc đầu: “Vậy, coi như hết!”

Lấy khóe mắt dư quang liếc Diệp Hy, lại lập tức bị ánh mắt Diệp Hy bắt được.

Diệp Hy nhìn ta, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.

Quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi làm cho tay ta run lên, toàn bộ đùi gà một lần nữa rơi về trên mặt bàn.

Ta vỗ cái bàn đứng lên, liều mạng chạy ra ngoài: “Tôi cần đi tiểu, cần đi tiểu ha!”

Chạy đến khi không còn đường, mới dừng lại.

Liều mạng thở gấp.

Đến khi hô hấp thông thuận, giãy dụa đứng lên, hướng nơi bán bóng bay bên cạnh, rút ra mười tệ: “Uy! Ông chủ, cho hai trái bóng bay!”

Ông chủ bán bóng bay liếc mắt một cái nhìn tờ mười tệ đầy nếp nhăn trong tay ta, đặc biệt khinh thường: “Tiểu thư, bóng bay mười hai tệ một trái!”

Kháo! Cái xã hội kiểu gì thế?

Ta dắt khóe miệng, tận lực biến thành bộ dáng ngoan hiền: “Ông chủ, bán rẻ chút đi!”

Ông chủ trở mình xem thường, đem mặt chuyển đến một hướng khác: “Soái ca, mua bóng bay sao?”

Một tiên tiểu bạch kiểm thí điên thí điên, lấy ra tờ một trăm tệ: “Ông chủ, bao nhiêu tiền một trái?”

“Mười…”

“Mười lăm!” Ta kêu đặc biệt vang dội.

Tiểu bạch kiểm nhìn ta một cái, lại nhìn về phía ông chủ, sau đó đem tờ một trăm tệ một lần nữa nhát vào ví, thuận tiện lấy ra mười lăm tệ tiền lẻ đưa lên.

Chậc! Đức hạnh!

Tiểu bạch kiểm xoay người bước đi, ta lập tức ba một cái đập tờ mười tệ nhăn nhúm lên mặt bàn: “Bóng bay! Đưa lại đây!”

Khí thể keo kiệt vô cùng hoành tráng.

Ông chủ không tình nguyện, đưa qua một trái.

“Nợ tôi một tệ!” 15 tệ rõ ràng là lão nương bán.

Ông chủ rảnh tay túm nhanh mười lăm tệ, một bộ biểu tình chết cũng không buông.

Ta đem bóng bay cầm lấy, từ trên xuống dưới đánh giá ông chủ bán bóng một lần, rốt cục làm một cái quyết tâm vang dội, cắn kẹo que bước đi.

Trở về, đem bóng bay cùng với kẹo que đẩy vào trong lòng Diệp Hy: “Uy! Cầm!”

Diệp Hy mạc danh kỳ diệu tiếp nhận bóng bay: “Làm cái gì?”

“Đưa cho anh! Quà Giáng sinh!”

Diệp Hy nhìn bóng bay, lại nhìn ta, có chút không hài lòng: “Hạ Tiểu Hoa, có người tặng quà như em sao?”

Ta trở mình xem thường: “Giáng sinh vốn có bóng bay cùng kẹo que!”

Đặt mông một lần nữa ngồi xuống, đem Coca liều mạng uống.

Uống quá nhanh, bị hơi ga xông lên mũi, há mồm liền hướng phía đối diện phun.

Tây trang thủ công tinh xảo của Diệp Hy nháy mắt gặp tai ương.

Ta sợ tới mức run run, ho càng phát ra mãnh liệt.

Vừa ho, vừa vươn tay cọ lung tung lên mặt.

Một chiếc khăn tay trắng noãn, đưa đến trước mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa! Không được lấy tay! Bẩn muốn chết!” Ngữ khí có mùi thuốc súng không nhịn được nữa.

Ta nhìn chằm chằm khăn tay nhỏ bé trắng noãn mà ngây dại.

Diệp Hy tự động tự giác, một khắc cũng không nghĩ nhiều, vươn tay giúp ta lau miệng.

Mặc dù cách cái bàn, vẫn như cũ có vẻ quá gần. Gần tới nỗi ta có thể trơ mắt nhìn Coca từng giọt từng giọt thấm vào tây trang của Diệp Hy, hòa lẫn với màu đen của vải dệt, cuối cùng không nhìn rõ dấu vết.

“Uy! Diệp Hy! Mẹ của anh, trông như thế nào?” Ta không hiểu hỏi, chính là cảm thấy Diệp Hy như vậy, quá mức xinh đẹp, so với Diệp lão đầu thì xinh đẹp nhiều lắm.

Diệp Hy trừng mắt liếc ta một cái, thu hồi khăn tay nhỏ bé đã không còn trắng noãn, bắt đầu lau chùi Coca trên người.

Ta cúi đầu, một lần nữa lại uống Coca.

Đến khi không trông cậy vào hắn có thể trả lời, lại nghe thấy Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, em đây là, muốn tìm hiểu anh?”

Coca lại văng lên.

Diệp Hy nháy mắt tránh xa, nửa điểm cũng không bị dính. Trừng mắt nhìn ta, đặc ghét bỏ: “Dù sao, khẳng định không giống em!”

Kháo!

Ta ngao một tiếng tru lên, muốn xông đến bóp chết hỗn đản Diệp Hy.

Diệp Hy một tay ngăn công kích của ta, một tay ở trong ví tiền sờ a sờ, cuối cùng lấy ra một tấm ảnh chụp.

“Đến, Hạ Tiểu Hoa, cho em xem!”

Ta lập tức im lặng, cúi đầu.

Chậc chậc chậc! Mỹ nữ cấp thế kỷ nha! Khó trách có thể đem Diệp Hy xinh đẹp như vậy!

“Diệp lão đầu diễm phúc thực TM tốt! Có được mỹ nữ đến cấp bậc này, còn có tinh lực xuất môn đâu!” Ta kêu ồn ào.

Diệp Hy hung hăng trừng mắt liếc ta một cái.

Ta vỗ vỗ bả vai Diệp Hy: “Uy! Anh so đo cái gì a? Diệp lão đầu ít nhất còn cho anh gặp qua mẹ! Tôi ngay cả mẹ mình hình dáng ra sao cũng không biết được!”

“…”

Diệp Hy tiếp tục trừng ta.

“Thực sự, lão cha của tôi, chính mình cũng không nhớ kỹ diện mạo mẹ tôi. Ông ấy nói tùy tiện sinh ra một đứa nhóc rất đáng sợ, sau khi tôi được sinh ra liền chạy đi tuyệt dục!” Từ đấy về sau lêu lổng chỗ bướm hoa càng như ở nơi không người.

Diệp Hy hừ lạnh một tiếng: “Hạ Tiểu Hoa, em có thể sống đến hiện tại, thật sự là một kỳ tích!”

Ta cũng hừ một tiếng, dắt khóe miệng: “Không có mẹ thì làm sao? Không có mẹ lão nương cũng không ăn uống thiếu đi miếng nào!”

Tay Diệp Hy, hướng đầu ta xoa xoa. Ta bị một phen vuốt ve, nhìn về phía hắn mắt trợn trắng.

“Ai giống anh so đo này nọ! Diệp lão đầu làm chuyện tình không biết xấu hổ bội tình bạc nghĩa nhưng cũng không phải không nhận anh, anh tức giận cái gì?”

“…” Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, đôi mắt nhỏ mê người đến nỗi ta cũng không dám nhìn.

Ta đứng lên, nhặt kẹo que trên bàn đưa qua: “Uy! Ăn không?”

Đôi mắt nhỏ quét qua một chút ghét bỏ.

Đức hạnh! Ta không nói hai lời liền đem giấy bọc kẹo tách ra: “Không ăn lão nương ăn!”

Đưa kẹo que hướng miệng mình muốn ngậm, bị Diệp Hy một phen đoạt lấy cho vào miệng.

Công viên trò chơi ngập tràn ánh sáng.

Diệp Hy đứng nhìn vòng đu quay khổng lồ trên cao, cầm bóng bay, cái miệng nhỏ nhắn ngậm kẹo que còn phồng ra một chút, cười đến đẹp mặt: “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ngồi?”

Ta dùng sức nuốt nước miếng: “Tôi, tôi nghẹn nước tiểu!”

Lúc này đây, thật sự là nghẹn nước tiểu.

Đã bị mê hoặc làm cho nghẹn.

Ngồi trong toilet của tiệm gà chiên xong, đi qua phòng nhân viên không đóng cửa, TV bên trong đang phát lời chúc Giáng sinh của Thần Tư.

Chúc xong, bốc phần quà may mắn. Bao nhiêu đồ như thế, hắn nhưng lại chọn trúng phải nữ trang!

Người chủ trì hỏi, muốn hay không đổi lại một lần nữa.

Thần Tư lắc đầu, cười đến đặc biệt mê người, hướng TV: “Không đổi! Dùng để cứu trợ nhân viên phá sản rất thích hợp!”

Kháo! Cái loại bỏ đá xuống giếng!

Người chủ trì cùng khách mời cười thành một đoàn.

Ta nghiến răng nghiến lợi, cười cái mông mà cười!

Lão đại Thần Tư chiếm nửa màn ảnh: “Mọi người đang theo dõi TV, đã thắp đèn của cây thông Noel lên chưa?”

Mấy nhân viên trong phòng nghỉ ngồi vây quanh TV, đặc biệt phối hợp kêu lên: “Thắp rồi!”

Kêu làm cho da đầu ta tê rần rần. Đột nhiên nhớ tới người nào đó trước lúc đi, chỉ vào cây thông Noel còn chưa có trang trí ra hồn nói: “Hạ Tiểu Hoa, trước khi tôi trở về, thắp sáng nó! Bằng không, khấu trừ tiền thưởng!”

Ta liều mạng gật đầu.

Ở bên kia, Thần Tư đã bắt đầu chơi trò chơi. Ở giữa đặt một tấm ván nhún, cách không xa là cây thông Noel treo phần thưởng.

Phần thưởng treo trên ngọn cây, trông cũng tương đối cao.

Thần Tư tại chỗ khởi động, rõ ràng một phát liền xông đến, tới ván nhún, cực kỳ tiêu sái mà đạp một cái. “Vèo” một tiếng, ván nhún không nói hai lời liền xẹp xuống, Thần Tư cũng theo đó mà nhảy dựng lên, khó khăn lắm mới đem được phần thưởng hái xuống. Chỉ là tư thế rơi xuống, có chút không được tự nhiên muốn dọa người.

Hiện trường vang lên một chút nhạc nền, chúng khách quý liều mạng vỗ tay, người chủ trì càng không ngừng hét chói tai ca ngợi tế bào vận động của Thần Tư.

Thần Tư cười cười, ngay tại chỗ đứng dậy, không hề động đậy thêm.

Nữ khách quý đều không ngừng muốn xông lên ôm Thần Tư tỏ vẻ chúc mừng. Trước TV, mấy nhân viên nữ càng không ngừng tán thưởng: “Nha! Thần Tư đẹp trai ngây người!”

Màn ảnh đã muốn chiếu sang cảnh khác, rốt cuộc nhìn không thấy biểu tình của Thần Tư.

Ta quay đầu hướng ra ngoài bước đi.

Diệp Hy khoát hai tay lên lan can: “Hạ Tiểu Hoa, anh chờ đã lâu!”

“Diệp Hy, tôi phải đi về!” Giơ tay chỉa chỉa lên đu quay khổng lồ: “Cái này, chỉ sợ là không có cơ hội ngồi!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy đứng thẳng thân mình.

Vòng đu quay khổng lồ thắp vô số đèn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hy nhuộm thành một mảnh trắng.

“Hẹn gặp lại!” Ta cười cười.

“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy tiến lên vài bước, một phen giữ chặt ta: “Đừng đi!”

Ta ngẩn người, đẩy tay Diệp Hy ra: “Diệp Hy, tôi thật sự, phải trở về!”

Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, biểu tình có chút cổ quái: “Có người chờ em?”

Ta gật gật đầu, lại lắc đầu.

Không biết ước định như vậy, có tính là chờ không?

Diệp Hy thong thả, há miệng muốn nói, cuối cùng lại đem bóng bay một lần nữa nhét vào trong lòng ta: “Này, trả lại em! Nguyện vọng Giáng sinh, anh muốn nói một lần nữa!”

Ta không có nhận, xoay người: “Muộn rồi, Diệp Hy!”

Nghe thấy thanh âm Diệp Hy sau lưng: “Hạ Tiểu Hoa, điều ước Giáng sinh của anh, lưu lại được không?”

Thanh âm rất nhẹ, như là gió thoảng bên tai, giống như không thể nghe rõ ràng.

Ta liều mạng bước chân, đi được thật nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play