Thu thập xong mọi thứ, ta trở lại phòng khách, lão nhân dường như đang chờ ta: "Làm xong hết rồi hả, đi nào, để ta đem cậu tới chỗ nghỉ ngơi nhé." Ông dẫn ta vào một gian phòng nhỏ bên trái, căn phòng bài trí thô sơ nhưng cũng sạch sẽ.
"Chàng trai, cậu hãy nghỉ ngơi ở đây nhé, phòng này sơ sài cậu cứ dùng tạm. Đùng rồi, ta vẫn chưa biết tên cậu là gì? Lão hán ta gọi là Lôi Tiết Na, cậu cứ gọi ta đại thúc là được rồi. Ta cả đời không cưới vợ, chỉ sống một mình thôi."
"Nơi này đã tốt lắm rồi, đại thúc, con gọi là Trường Cung Uy ạ, cám ơn ông."
Ta ngồi trên giường nói chuyện với vị đại thúc này. Nghe ông nói, nơi đây chính là biên giới của Ngải Hạ vương quốc chỉ cần đi vài bước nữa là tới Tu Đạt vương quốc rồi. Ở đây dân tình rất thật thà, mọi người đều hiếu khách. Dù sao cũng là biên giới cho nên nơi này người biết ma pháp cũng không nhiều lắm. Ông còn khuyên ta nếu muốn đi Tu Đạt vương quốc thì nhất định nên cẩn thận, gần đây tình hình không yên ổn lắm. Ở gần biên giới hai nước đã xuất hiện một ít cường đạo chuyên cướp của giết người. Vì nơi đây là nơi giao tiếp của hai quốc gia, chuyện chủ quyền có điều mẫn cảm nên tới giờ vẫn chưa tìm được phương thức giải quyết triệt để.
Nghe thấy ông nói thế ta không khỏi thắc mắc: "Vậy bây giờ không có cách tới bên kia an toàn hay sao ạ?"
"Cũng không phải, bình thường thì ở thành Phác Lợi Mã ven biên giới thương nhân mọi người thường tụ tập đông người lại sau đó thuê một ít dong binh hộ tống, như thế an toàn hơn."
"Oa, con cũng muốn đi thử đi tới Phác Lợi Mã." Ha ha, còn có sự tình tốt như thế, ta cũng thử làm dong binh một lần thử xem, nói không chừng còn có thể kiếm thêm được ít tiền nữa, hắc hắc.
Vị đại thúc kia hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của ta: "Đúng vậy, nếu cậu muốn đi Tu Đạt vương quốc thì nên đi cùng thương đoàn sẽ an toàn hơn."
Ta không muốn giải thích nhiều liền hỏi ông chỗ có thể tắm rửa, ông chỉ cho ta con sông nhỏ ở phía sau thôn. Ta đứng dậy đi tới đó tắm rửa.
Ta dùng làn nước sông mát lạnh tảy sạch mọi mỏi mệt cùng bụi đất trên thân mình. Cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng không nói nên lời. Từ không gian thứ nguyên ta lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ thay vào rồi trở lại nhà đại thúc.
Nằm ở trên giường suy nghĩ việc đụng độ hôm nay, mặc dù nói là từ nay về sau sẽ không cưới mỹ nữ nhưng khuôn mặt của vị mỹ nhân kia thủy chung vẫn cứ xoay quanh trong đầu ta, cứ vậy ta mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng vị đại thúc ăn điểm tâm sau đó cáo biệt ông rồi dựa theo chỉ dần hướng tới thành Phác Lợi Mã.
Có thể bởi vì thương nhân hai nước thường xuyên đi qua đây nên mặc dù là một thành thị ven biên giới nhưng Phác Lợi Mã vẫn rất phồn vinh. Trên đường cái người người đi lại, các loại cửa hàng nhan nhản. Ta liền hỏi một người trên đường vị trí của dong binh công hội.
Tiêu chí của dong binh công hội ở đây là một thanh trường kiếm xuyên qua một đồng toản thạch tệ. Phỏng chừng có ý nói ai có bản lĩnh đều có thể kiếm tiền từ đây. Không biết ở chỗ này ta có thể tìm được đường tới Tu Đạt công tác không?
Đi vào đại môn của dong binh công hội, một đại sảnh rất lớn xuất hiện trước mắt ta. Bốn phía đại sánh là các loại quầy khác nhau. Ở giữa đại sảnh có nhiều người ăn mặc khác nhau. Có người mặc võ sĩ bào có người mặc ma pháp sư bào. Thậm chí còn có một vài tinh linh với lỗ tai nhọn cùng vài ải nhân thấp lùn. ( Tinh linh và ải nhân là hai dân tộc thiểu số trên đại lục. Tinh linh thích hòa bình, trời sinh đã có thể trở thành cung tiễn thủ, sở hữu một nhãn lực tinh thông hạng nhất, còn có thể học tập các ma pháp tự nhiên. Ải nhân lại là đại biểu cho cường lực chiến sĩ, họ rất giỏi về công nghệ. Rất nhiều binh khí cao cấp đều do bọn họ tạo ra.)
Ta đi tới một cái bàn trông giống như quầy tiếp khách, hỏi một vị tiểu thư đứng sau quầy. "Xin hỏi, ở đây làm thế nào mới có thể tiếp nhận dong binh nhiệm vụ vậy?"
Vị tiểu thư phục vụ này liếc mắt nhìn ta, thấy ta ăn mặc giống như thường nhiên, hiển nhiên không quá nhiệt tình, lơ đễnh trả lời: "Trước tiên tới phái bên trái lấy bảng khai xin trở thành dong binh, sau đó đi xem các nhiệm vụ ghi trên áp phích, cuối cùng thì tới bên phải tiếp nhận nhiệm vụ."
"Cám ơn nhé." Ta lên tiếng, đi lấy bảng khai, chẳng qua trên đó chỉ cần ghi tên họ, chức nghiệp, trình độ và vài nội dung khác. Ta ghi tên mình rồi điền trình độ là Đại ma pháp sư sau đó đưa tờ khai cho tiểu thư phụ trách đăng ký, nàng nhìn lướt qua rồi kinh ngạc nói: "Cậu là đại ma pháp sư sao?"
"Đúng vậy, làm sao thế." Thời gian dài ở tại hoàng gia ma pháp học viện ta đương nhiện không biết đại ma pháp sư là hiếm có.
"Có chứng nhận của ma pháp công hội không vậy?"
"Đương nhiên là có." Ta từ trong ngực áo lấy ra chứng nhận của ma pháp công hội ( kinh nghiệm và năng lực của ma pháp sư được ma pháp công hội công nhận đều ghi trên một tấm thẻ bài chứng nhận, mỗi một ma pháp sư đều có một thẻ bài riêng của mình. )
Vị tiểu thư phục vụ xem xét thẻ bài của ta một chút, miệng thì thào nội dung trên đó: "Trường Cung Uy, tốt nghiệp Hoàng gia trung cấp ma pháp học viện, vị trí thủ tịch sinh, vì ở học viện thành tích vô cùng ưu tú nên miễn kì thi lấy bằng đại ma pháp sư. Oa cậu là đại ma pháp sư lại tốt nghiệp ở hoàng gia ma pháp học viện cơ à.?"
Vì âm lượng của nàng có chút hơi lớn nên tất cả mọi người ở đây đều nghe được cả. Nhất thời ta biến thành tiêu điểm của mọi người, khiến ta có chút ngại ngùng.
"Đúng thế, làm sao vậy, ta có thể trở thành dong binh được không vậy?"
Nàng hơi lặng người một chút rồi vội vàng nói: "Có thể, đương nhiên có thể rồi. Vì cậu là đại ma pháp sư cho nên có thể trực tiếp trở thành dong binh cấp C, có thể tiếp nhận các nhiệm vụ cậu có thể làm được."
"Dong binh cấp C, dong binh lại còn có cấp bậc sao a?" Ta nghi hoặc hỏi.
Nàng cười nhẹ một chút, phỏng chừng vì kiến thức nông cạn của ta. "Đương nhiên rồi, dong binh được chia làm các cấp bậc S A B C D E F G. Tiếp nhận nhiệm vụ cũng dựa vào đây để phân cấp. Căn cứ vào việc hoàn thành các nhiệm vụ khó khăn, số lượng nhiệm vụ mà thăng cấp bậc."
"Oa, là như thế sao, cám ơn tiểu tư." Ta nhận lại bảng kê khai, sau đó đi tới quầy bên phải tìm xem có nhiệm vụ nào tới Tu Đạt vương quốc không.
Nhân viên tại quầy này biết ta là một đại ma pháp sư nên thái độ đối với ta rất niềm nở. Thấy ta đi tới còn chủ động hỏi: "Ngài muốn tiếp nhận nhiệm vụ cấp nào a?"
"Cấp bậc không quan trọng, có nhiệm vụ nào tới Tu Đạt Vương Quốc không vậy. Ta muốn đi sang bên kia du lịch một chuyến, thuận tiện làm một chút chuyện luôn."
"Ngài chờ một chút nhé, tôi giúp ngài tìm."
Trong lúc chờ nàng tìm kiếm ta nhìn lên nhiệm vụ hạng nhất thì nó chính là nhiệm vụ mà ĐỊch sư phụ giao cho ta, đi tìm binh khí của thần sáng tạo đã dùng qua - Thánh Kiếm, cấp bậc là SSS, ba chữ S a. Có thể thấy được mức độ khó khăn của nó, giá tiền cũng cao phi thường, lại có thể là 100 vạn toản thạch tệ. Cái này có thể bằng cả tiền thuế một năm của một quốc gia a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT