Xem ra cây ma pháp trượng này có tác dụng tăng cường rất mạnh, vì ta biết với trình độ hắn bây giờ vẫn chưa đủ để xuất ra năng lượng cầu này, ngay tới ta muốn dùng cũng còn phải vất vả nữa.
Theo xuất hiện của ma pháp cầu, hỏa long dần dần ảm đạm. Xem ra hắn cũng rất vất vả. Thừa dịp áp lực giảm bớt ta cũng bắt đầu nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ.Có lẽ lại phải dùng quang diệu cửu châu lần nữa rồi, không biết có chống đỡ được không. Kỳ thật ta cũng muốn dùng năng lượng cầu nhưng ta biết ma pháp khống chế của mình còn kém mã khắc một chút, khẳng định sẽ bị hắn đánh bay. Chỉ còn toàn phương vị tấn công, lấy công làm thủ may ra mới được.
"Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, xin cho phép ta mượn lực lượng cường đại của mọi người, hãy đem ánh sáng vô hạn chiếu khắp đại địa, chiếu rọi đi"
Ta từ từ nhấc người lên khỏi mặt đất, cả người phát ra bạch quang chói mắt, ma pháp bào phần phật bay, kim sắc ma pháp thạch trên ngực cũng phát ra một đạo kim quang cùng với bạch quang của ta chiếu sáng. Ta ngửa đầu, từ kim đan tại mi tâm phân ra 1/3 ma lực che kín toàn thân. Nhưng không giống với lần trước, lần này ta dùng 1/3 ma pháp lực tới khống chế ma pháp này. Vì ta biết năng lượng cầu của mã khắc không kém cạnh quang diệu cửu châu của ta . Ta dùng hết toàn lực hội tụ quang diệu cửu châu lại thành, trên lôi thai chợt xuất hiện một cột sáng rất lớn chiếu thẳng tới Mã Khắc.
"Lão đại, ngươi ác quá, ta liều đây." Mã khắc vung tay đem năng lượng cầu lập tức phóng ra nghênh tiếp cột sáng của ta.
Ta đổ a, Vì quang diệu cửu châu phân tán rộng lớn nên không ngăn được năng lượng cầu, chỉ có thể làm giảm bớt tốc độ của nó mà thôi.
Ta cố gắng đem toàn bộ ma pháp lực trong người bày ra một đạo quang lăng thuẫn. Năng Lượng cầu rất nhanh đã tới trước mặt ta, lập tức một quang điểm vỡ tung trước mắt ta. Quang lăng thuẫn không thể chống đỡ nổi đã vỡ tan, lần đầu tiên quang lăng thuẫn bị phá tan như thế này.
Một cảm giác nóng rực truyền tới toàn thân ta, ta biết, thế này là xong hết rồi, bị đánh trúng rồi. Nhưng ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này đã xảy ra một biến hóa không thể tưởng nổi. Ma pháp thạch ở giữa ngực ta chợt phát ra một kim quang chói mắt, hình thành một tầng phòng ngự trong suốt ngăn trở năng lượng cầu.
Trong tâm ta chợt nghe thấy thanh âm của Địch sư phụ: "Mau đem ma pháp lực còn thừa chuyển tới ma pháp thạch."
Ta lập tức làm theo lời ông nói.
Năng lượng cầu và tầng phòng ngự của ta va chạm, áp lực cường đại liên tiếp dồn ép tới, ta bị ép lui từng bước từng bước, đã gần tới mép đài rồi.
Không thể lui nữa.
Ta không thể thua, ta nhất định không thua. Ta ta đem ma pháp trượng chặn trước ngực hét lớn: "A!..."
Dưới sự bộc phát của ta, trong cơ thể truyền tới một cỗ năng lượng ấm áp, trực tiếp thông qua tay ta truyền tới ma pháp trượng. Ta cảm giác toàn thân nhẹ hẫng, rốt cục cũng khiến năng lượng cầu tiêu tán.
Ta đặt phần mông bệt xuống đất, há mồm thở hổn hển, trên khóe miệng lưu lại một tơ máu. Cỗ năng lượng ấm áp vừa nãy chậm rãi vây quanh toàn thân ta, bắt đầu trị liệu những kinh mạch bị tổn thương. A! Đây là Tiểu Kim, thời khắc mấu chốt nó đã giúp ta.
Mã khắc đâu, mã khắc ở chỗ nào rồi, ta nhìn quanh tìm kiếm hắn.
"Bạn học Trường cung, nếu trong 5 giây nữa không thể đứng lên ta sẽ tuyên bố trận đấu hòa."
A! Xem ra mã khắc cũng không thoải mái a, ha ha, ta mau chóng đứng dậy.
Nguyên lai, khi năng lượng cầu của mã khắc tiến vào một nửa quang diệu cửu châu của ta thì hắn đã bị đánh bay ra sau rồi. Hắn tự thân không còn năng lượng nữa sao có thể chịu được quang diệu cửu châu một kích đây. Bây giờ địch sư phụ còn đang chữa trị cho hắn a( Bị ta đánh quả không nhẹ, hắc hắc )
Thật không nghĩ tới thắng lợi lại vất vả như vậy, cuối cùng ngay cả năng lượng của tiểu kim cũng phải dùng tới ( hắc hắc, ta thế này là phạm quy a, bất quá khẳng định không ai biết vì huyễn thú trong cơ thể chủ nhân bình thường không có khả năng sinh ra uy lực, phải triệu hoán mới có thể phát huy.)
Ta cả người vô lực, được hai kẻ đồng phòng phù trợ về tới ký túc xá, lại phải ngủ thôi, thanh âm Địch sư phụ lại vang lên trong lòng.
"Tiểu tử nhà ngươi sao thế này, thắng một kẻ kém mình một cấp như mã khắc lại phải chật vật như vậy."
Vì ta không biết phương hướng của Địch sư phụ nên vô phương trả lời ( cho dù có biết thì với trạng thái của ta bây giờ...) Có thể địch sư phụ cũng biết ta không trả lời được nên được thể bắt đầu cuồng oanh loạn tạc giáo huấn ta một hồi.
Đại khái nói là nếu ta ngay từ đầu chủ động tiến công khẳng định không thắng chật vật như vậy, hay là ta quá sơ xuất, ma pháp còn thiếu nhiều thứ.v.v.v
Thật sự là chịu không được nữa, ta liền dùng ma pháp mới khôi phục lại được một chút đem tâm linh của mình phong bế lại. Thuận lợi tiến vào giấc mộng.
........
Vì tiêu hao quá lớn, ngày thứ hai ta không thể xem được trận đấu giữa ác khắc và nữ sinh lớp D. Mặc kệ nó vậy, Ác khắc nhất định thắng, bất quá ác khắc không có năng lượng cầu lợi hại như của mã khắc, ngày mai ta sẽ nhất định thắng.
Giữa trưa, vừa ăn cơm xong ta đi vào ký túc xá của mã khắc xem hắng thế nào. Tiểu tử này cũng rất hư nhược, không bằng ta, xuống giường cũng vất vả.
"Lão đại, ngươi thật là tàn nhẫn a, ta đã bị ngươi đánh ra thế này rồi."
"Còn nói ta tàn nhẫn nữa, đồ khỉ, ta cũng không hơn được ngươi là mấy. Nhưng mà ngươi có tiến bộ rất nhiều đấy. Trước trận đấu ta còn không nghĩ là thực lực của ngươi lại chỉ kém ta chút đỉnh. Xem ra ta phải cố gắng hơn rồi, nếu không bị ngươi vượt qua lại phải tôn ngươi là lão đại."
Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cũng bắt đầu cười tươi. QUa một hồi, ta trở lại túc xá, ta muốn lợi dụng chút thời gian ngưng tụ ma pháp lực chuẩn bị thật tốt cho trận đấu ngày mai.
Khi ta tỉnh dậy trời đã tối rồi, Lục Mao và hai tên đồng phòng đã trở về.
"Trường Cung, ngươi thật sự là thần tượng của ta a, ta đối với ngươi hâm mộ dạt dào như sóng lớn trường giang liên miên bất tuyệt..."
"Hừ, xem ta lợi hại lại bắt ta leo núi a! Biến đi, đừng có làm phiền ta."
"Trường Cung, ta đem đến cho ngươi một tin tức làm người ta kinh ngạc a, ngươi có muốn nghe không?"
"Ngươi! ngươi thì có cái tin tức gì chứ" Ta dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
"Đối với ngươi khẳng định hữu dụng, ngươi có biết không? Hôm nay ác khắc lão đại lại có thể thua, hơn nữa còn thua rất nhanh!" Lục Mao thần bí nói.
"Cái gì, ngươi nói cái gì? Ác Khắc lại có thể thua" KHông có khả năng chứ, ác khắc lại bị một học sinh lớp D đánh bại. Thực lực của ác khắc ta cũng biết, dù chưa giao thủ nhưng ta biết thủ tịch học sinh năm hai không phải kém cỏi.
"Ngươi có lừa ta không đấy, nếu mà lừa ta ngươi chết chắc." Ta trên tay bắt đầu ngưng tụ ma pháp lực muốn dọa Lục Mao một trận.
"Trường cung lão đại, không được a, ta nói chính là thật đấy, không tin hỏi họ đi"
Ta quay đầu nghi hoặc nhìn hai gã kia.
Long Đắc Ngạn nói: "Trường Cung, Lục Mao nói đều là thật đấy. Hôm nay Ác khắc thua thật thảm, có lẽ cả hắn cũng không biết dược sao mình thua nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT