Khi chúng ta trải qua khe nứt thật lớn gần yếu tắc, ta phát hiện thấy nham thạch dưới đáy khe nứt tựa hồ đã nguội lạnh, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một màu nâu ám, không hề còn hơi nước bốc lên nữa. Như vậy ta đã an tâm rồi, không tạo thành đại họa, sau này khi dụng cấm chú thật sự là phải cẩn thận hơn một chút mới được.

Thành tường Tư Đặc Luân yếu tắc phía trước vẫn còn đang bị nứt, rõ ràng muốn tu bổ không phải là chuyện một sớm một chiều được.

Mộc Tử nằm ở trong lòng ta, ôm chặt lấy cổ của ta, không hề dùng chút sức lực nào cứ để mặc cho ta bế nàng bay đi. Còn may công lực ta đã hồi phục không ít, nếu không khi bay qua khe nứt kia đã kiệt sức mất rồi.

Chúng ta rất nhanh đã bay đến phụ cận yếu tắc, có lẽ là thần thánh quang mang trên người ta đã có tác dụng , trên yếu tắc cũng không có người ngăn cản chúng ta, khiến ta rất dễ dàng lên phía trên thành.

Bọn lính phụ trách thủ vệ vừa nhìn thấy ta nhất thời đều quỳ xuống đất, cùng kêu lên :

-Tham kiến thần sứ đại nhân.

Xem ra những rung động ngày đó đến bây giờ vẫn còn có tác dụng, ta lúc này quả thật đã nổi danh, không mấy người không biết. Đại đa số ánh mắt mọi người tựa hồ đều lơ đãng đảo qua trên người Mộc Tử, Mộc Tử nhất thời mặt cười đỏ bừng, dấu mặt vào trong ngực ta không dám ngẩng đầu.

Ta mỉm cười nói :

-Mọi người không cần khách khí, tiếp tục canh gác đi.

Thân ảnh chợt lóe lên đã mang theo Mộc Tử bay qua tường thành vào bên trong.

Mộc Tử từ trên người ta nhảy xuống, đỏ mặt nói :

-Đáng ghét, vừa rồi nhiều người như vậy mà huynh cũng không bỏ người ta xuống.

Ta cười nói :

-Tại muội cũng không chịu để ta thả xuống a! Ta cảm thấy muội ở trong lòng ta hình như rất thoải mái mà.

Mộc Tử liếc mắt trừng ta một cái rồi nói:

-Vậy chúng ta đi đâu bây giờ ? Đi tìm tiểu nhu và tiểu kim trước hay là tới gặp Mã Khắc huynh đệ tốt của huynh trước ?

Ta suy nghĩ một chút rồi quyết định :

-Hay là đi gặp Mã Khắc trước đi, ta sợ chuyện ngày đó sẽ làm trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, dù sao cũng là ta đã ép Khả Trát thúc thúc.

Mộc Tử thở dài :

-Việc này cũng không thể trách huynh, huynh cũng đâu muốn như vậy , nhưng vì đại cục cũng đành phải làm thế thôi. Chúng ta đi thôi.

Ta kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Tử , nhằm hướng bộ chỉ huy yếu tắc mà đi, mặc dù thành tường của yếu tắc đã bị hủy nhưng đám lính của 3 nước lại vui mừng hân hoan,chứng kiến bộ dạng của bọn họ, ta không khỏi lại có chút âu lo,ta sợ bị người nhận ra, vẫn cúi đầu, kéo áo lên che. Ai, dù sao vẻ mặt đầy sẹo của ta rất dễ bị nhận ra.Mộc Tử tựa hồ hiểu được sự ủy khuất trong lòng ta,ôm ta cánh tay, ta có thể từ trên người nàng cảm giác được sự quan tâm thật sâu sắc.Tâm trạng ta từ âm u bây giờ đã khá lên.Chỉ cần Mộc Tử không chê ta,mọi việc khác ta chẳng cần quan tâm,khó nhìn thì kệ khó nhìn a.

Rất nhanh, chúng ta đã đi tới bộ chỉ huy Tư Đặc Luân yếu tắc, có thể bởi đã thành công hòa đàm nên nơi này cũng không có nhiều thủ vệ, chỉ có tám tên binh lính của Đạt Lộ vương quốc canh gác ở nơi đây, vừa nhận ra chúng ta đi tới, lập tức đã có hai người cầm trường thương hoành khởi ngăn chúng ta lại, trong đó một người lên tiếng :

-Dừng lại. Nơi này là cấm địa, không được tùy ý đi vào.

Ta ngẩng đầu lên từ trong áo rút ra Tô Khắc Lạp để chi trượng, mỉm cười nói :

-Ta không muốn đi qua mà là muốn cầu kiến thái tử Mã Khắc • Tắc Đắc điện hạ.

http://4vn/forum/showthread.php?p=153040#post153040

Tên thủ vệ kia ngây ra, nhất thời nhận ra ta, trợn mắt há hốc mồm nói :

-Ngươi, ngươi không phải ……

Ta gật gật đầu nói:

-Đúng rồi, ta chính là Trường Cung • Uy, phiền ngươi vào báo lại hộ ta một tiếng, cám ơn.

Tên hộ vệ nhất thời gật đầu cúi người nói :

-Không cần, không cần , xin mời ngài, ngài là sứ giả của thần, làm sao còn phải thông báo ạ, mời ngài vào.

Tám tên hộ vệ cũng nhận ra ta, tự động nhường ra một đường cho chúng ta thông qua.

Chúng ta đi tới cửa bộ chỉ huy còn nghe thấy những lời bàn tán không ngừng của bọn họ ở phía sau.

-Hắn chính là thần chi sứ giả sao ? Ừm, mặt hơi có vết nhưng đến gần người lại cho ta có cảm giác rất tường hòa.

-Ngươi biết cái gì, nghe nói dung mạo của thần chi sứ giả vốn rất anh tuấn , dường như vì tiêu diệt yêu tộc mới lộng thành như vậy . Ngươi không thấy tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh người ta kia sao? Đó chính là công chúa của Ma tộc, nếu thần sứ trời sanh đã khó coi như vậy thì làm sao công chúa lại đi yêu hắn.

-Chưa chắc đã chính xác, có câu nói rằng mỹ nữ yêu anh hùng, thiên hạ còn có ai có thể so sánh cùng Trường Cung thần sử anh hùng ni! Lần này nếu không phải hắn xúc thành hòa đàm, sợ rằng chúng ta vẫn còn chiến tranh mất.

-Ngươi nói có lý, không chiến tranh cảm giác thật là hảo a! Đợi tí nữa đổi ban, mấy người chúng ta đi làm mấy chén, thế nào ?

…………

Ta liếc mắt nhìn Mộc Tử , không khỏi mỉm cười với nhau.

Chúng ta đi tới đại sảnh bộ chỉ huy, Mã Khắc bọn họ lúc này hẳn là sẽ ở bên trong này. Đi vào đại sảnh, quả nhiên như ta sở liệu, chẳng những Mã Khắc mà ngay cả Đạt Lộ vương quốc phong hào Nguyên soái cũng có mặt chỉ thiếu có mỗi phụ thân của Chiến Hổ đại ca trong liên minh ba nước.

Chúng ta vừa vào cửa, mọi người cùng ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn lên. Vừa nhận ra là chúng ta, Mã Khắc nhất thời kích động đứng lên, chạy đến trước mặt ta nói :

-Lão đại, tại sao mấy ngày đây ngươi không lại đây, chẳng lẽ còn không có tin chúng ta, không tin vào tổ quốc của chính mình ư?

Ta mỉm cười lắc đầu nói :

-Làm sao đến nỗi thế, cho dù không tin vào tổ quốc, chẳng lẽ ta lại không thể tin vào huynh đệ tốt của mình hay sao.

Mã Khắc đỏ mặt lên nói :

-Lúc đó là do phụ vương giấu ta, ta thật là khó xử a, khi ta thấy người phản lại ước định trước đây đã muốn ngăn cản nhưng đã không kịp rồi. Lão đại, thực lực của các ngươi cũng quá kinh khủng đó. Giờ đây phụ vương của ta đã vĩnh viễn không thể điều hành được Ngải Hạ nữa rồi.

Khả Trát dù sao là phụ thân của hắn, nhắc tới chuyện này, thần sắc của Mã Khắc nhất thời có chút buồn bả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play