Từ bộ tổng chỉ huy đi ra, ta phát hiện nội y đều ướt đẫm, nhiệt tình quá độ quả thật cũng làm con người ta chịu không được a.

Mộc Tử nói với Khách Luân Đa:

- Ngõa Lãnh đại ca, ngươi về trước đi, ta muốn cùng Trường Cung đại ca đi tản bộ.

Khách Luân Đa ừ một tiếng, chuyển cho ta một ánh mắt tự bảo trọng, rồi xoay người bỏ đi. Trước lúc ăn cơm, ta phát hiện Mộc Tử không hài lòng, hẳn là bởi vì Liên Na. Nhìn thấy bộ dáng của nàng, thật là đáng yêu. Ta cũng không hỏi nàng, chỉ chậm rãi đi theo bên cạnh nàng.

Giữa trưa ánh mặt trời rất mãnh liệt, dưới ánh nắng mãnh liệt của mặt trời, ta phát hiện bên tóc mai của Mộc Tử có mồ hôi, ta ngưng tụ ma pháp lực, thả ra một cái thủy hệ ma pháp trên đầu nàng, giúp nàng ngăn trở mặt trời. Mộc Tử quay đầu lại chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn ta.

Ta cười hắc hắc, đi gần tới nói:

- Cho ta hôn một cái được không?

Mộc Tử lại càng hoảng sợ, vội vã lấy tay che môi của mình, mặt đỏ lên nói:

- Thật đáng ghét, mau tự thú đi, làm sao huynh quen biết người con gái đó?

Ta vô tội nói:

- Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Ta cứu nàng ta một lần.

Mộc Tử hừ một tiếng:

- Ai biết các ngươi đã sớm nhận biết nhau hay không, nếu không, người ta đối với huynh sao lại nhiệt tình như vậy?

Ta cười khổ nói:

- Ta nói đều là sự thật, trước hôm nay chúng ta chỉ gặp mặt nhau có một lần. Về phần bọn họ tại sao lại nhiệt tình như vậy ta cũng không rõ. Ta cũng đã biến thành bộ dáng xấu xí như thế này rồi, ngoại trừ muội, ai còn muốn ta cơ chứ, có đúng vậy không? Muội đúng là ăn giấm chua rồi.

Mộc Tử đánh ta một cái, nói:

- Ai mà ghen chứ, đáng ghét.

Ta cười hì hì nói:

- Nhớ kỹ trước kia muội quả là có lòng độ lượng lắm kia mà, thường xuyên muốn đem ta nhượng cho người khác, bây giờ sao lại thay đổi.

Mộc Tử hơi giận nói:

- Thay đổi không được sao? Ta ghen tất, ngoại trừ Hải Thủy muội muội, huynh sau này được có bất cứ người nào khác nữa, Nghe chưa, nếu không, ta sẽ không tha cho huynh đâu.

Ta bày ra một bộ dáng không biết phải làm sao bây giờ, khuôn mặt tươi cười, hì hì nói:

- Không buông tha cho ta như thế nào?

Mộc Tử mặt đỏ lên, giơ lên đầu suy nghĩ một chút nói:

- Sau khi kết hôn cho huynh ngủ ở ghế, hoàn toàn không cho huynh thân cận ta, thế nào, lợi hại chưa?

Bộ dáng ngây thơ của nàng thật đáng yêu, loại chân tình này ta đã thật lâu không có thấy rồi.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thân tình nói:

- Đời này chỉ có nàng là ta yêu thương nhất. Còn về phần Hải Thủy, mặc dù ta đối với nàng ấy cũng có một phần cảm tình dứt bỏ không xong. Nhưng là, bộ dáng của ta bây giờ không biết nàng ấy có tiếp nhận hay không. Ta sẽ cho nàng ấy thời gian để lựa chọn. Nếu nàng ấy nguyện ý tiếp nhận ta, ta sẽ đối xử với hai nàng tốt như nhau. Nếu không muốn, ta sẽ mặc cho nàng ấy tự do ra đi. Nàng nói như vậy có được không? Về phần các nữ nhân khác ta không có hứng thú, thử hỏi, còn ai có khả năng so với Mộc Tử xinh đẹp đây chứ?

Thân thể Mộc Tử nhũn xuống, hiển nhiên đối với lời nói của ta phi thường thụ dụng, nhỏ giọng nói:

- Hải Thủy muội muội hẳn không phải cái loại người trọng vẻ bề ngoài đâu. Nàng ấy nhất định cùng ta ở lại bên cạnh huynh. Chúng ta yêu huynh thật lòng, con người huynh cũng không phải xấu như bề ngoài của huynh.

Ta mỉm cười nói:

- Hy vọng như thế đi, chúng ta cũng cần phải trở về. Nếu không, không chừng bọn họ sẽ nói linh tinh gì đó mất.

Vừa trở lại thân vương phủ, Cao Đức cười nhạo nói:

- Ai nha, thê quản nghiêm đích thần sứ (thần sứ bị vợ quản nghiêm) của chúng ta đã trở về rồi.

Ta giả vờ cả giận nói:

- Ai là khí quản viêm, chúng ta chỉ đi tản bộ thôi.

Hành Áo cũng đã đi tới,http://4vn/forum/showthread.php?p=153017#post153017

- Không phải đâu, tin tức của chúng ta không phải như thế, để ta xem thử một cái, Mộc Tử đã phạt ngươi như thế nào

Khách Luân Đa dùng ánh mắt vô tội nhìn ta nói:

- Không thể trách ta, là bọn hắn bức ta nói. Vì tính mạng nhỏ của chính mình, chỉ có thể hy sinh ngươi thôi.

Mộc Tử đánh vào tay Hành Áo đang giơ ra, khoác lấy tay tay, dựa lên người ta, ôn nhu nói:

- Ai bảo Trường Cung của chúng ta bị khí quản viêm? Các ngươi không được nói lung tung. Vừa rồi chính ta mới bị huynh ấy giáo huấn. Cũng đều tại ta không tốt, bữa trưa vừa rồi đã cư xử không đúng, xin mọi người tha thứ.

Thái độ của Mộc Tử chẳng những khiến mọi người phi thường kinh ngạc, mà ngay cả ta cũng không ngờ nổi.

Ta trong lòng sướng khoái, thật sự là toàn thân cảm giác thư thái, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Cao Đức, Hành Áo bọn họ, ta trong lòng cảm thấy rất vui sướng. Ngẩng đầu lên, ôm Mộc Tử đi về hướng phòng ngủ. (Đừng hiểu lầm, ta không có ý đồ bất lương gì đâu.)

Ta hôn mãi lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Mộc Tử, nói:

- Vừa rồi tại sao lại cho ta mặt mũi như vậy? Thông minh quá.

Mộc Tử nằm ở trên ngực ta, thấp giọng nói:

- Nên như vậy mà. Ở nhà, huynh phải nghe lời ta. Khi đi ra ngoài sau này ta cũng đều nghe huynh, như vậy huynh mới có mặt mũi a. Nam nhân nếu để làm cho người khác biết ở nhà bị thê tử quản thì thật bất hảo, làm ảnh hưởng hình tượng của huynh trong lòng mọi người.

Ta cười nói:

- Mộc Tử thông minh, nàng thật sự là quá tốt, vừa rồi ta không biết đắc ý cỡ nào đâu.

Mộc Tử trong mắt hiện lên một tia xảo trá, mỉm cười nói:

- Huynh nghe rõ chuyện vừa rồi ta nói phải không? Ở nhà huynh phải nghe lời ta, không cho phản kháng.

Lòng tràn đầy vui mừng ta căn bản không nghĩ đến hậu quả, vỗ ngực nói:

- Không thành vấn đề, nàng chủ nội ta chủ ngoại, ở nhà ta đuơng nhiên là nghe nàng.

Mộc Tử đắc ý cười cười, không nói thêm gì nữa.

------------

Mười ngày sau, thân vương truyền đến tin tức, tin tức Đạt Lộ cùng Ngả Hạ cũng đã truyền tới, triệu chúng ta đi nghị sự.

Vừa vào bộ chỉ huy ta chợt có cảm giác không khí không ổn, ba vị thống suất vẻ mặt đều rất ngưng trọng.

- Xảy ra chuyện gì? Có phải đại lục cùng Ngả Hạ không đồng ý hòa đàm phải không?

Thân vương nói:

- Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cũng không sai biệt lắm. Trong thư nói, Đạt Lộ vương quốc cùng Ngả Hạ đạt thành hiệp nghị. Đạt Lộ vương quốc quân đội tạm thời do Ngả Hạ vương quốc chỉ huy, Ngả Hạ quốc vương Khả Trát- Áo hai ngày nữa sẽ đích thân tới chiến trường chỉ huy. Nói cách khác, ngoài trừ Tu Đạt kỵ binh dĩ ngoại, còn lại lực lượng bộ đội của hai đế quốc đều do Khả Trát khống chế. Hòa hay chiến trong thư cũng không có nói một cách rõ ràng. Nhưng ta tin rằng chúng ta có thể gặp phải trở lực rất lớn.

Chiến Hổ nói với Phong Hào nguyên soái:

- Nguyên soái đại nhân, Đạt Lộ vương quốc các ngươi không phải luôn luôn chuộng hòa bình sao? Như thế nào lại cùng với Ngả Hạ liên hợp tìm đến phiền toái này?

Phong Hào thở dài nói:

- Cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, nhưng ta là quân nhân. Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh. Xin lỗi các vị.

Ta cười lạnh nột tiếng nói:

- Không biết Ngả Hạ cho quý quốc nhiều ít bao nhiêu đồ tốt, quý quốc bệ hạ dĩ nhiên nguyện ý đem quyền của tướng quân tạm thời giao ra. Cái này cũng hoang đường quá đi.

Đột nhiên, đầu óc ta vừa chuyển, hiểu được nội dung đại khái. Ngả Hạ tự hào nhất chính là ma pháp sư. Nếu nói hối lộ Đạt Lộ Vương quốc, chỉ có dụng ma pháp sư mới có thể đả động đến Đạt Lộ. Hừ, Khả Trát, ngươi lại muốn bày ra âm mưu gì đây? Hảo, ta lúc nào cũng phụng bồi ngươi tới cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play