Thân Vương lúng túng cười, nói:

- Như vậy ta cũng yên tâm rồi, ngày mai ngươi có theo ta đi gặp thống soái hai nước kia một lần hay không? Mặc dù bọn họ còn chưa nhận được mệnh lệnh của quốc gia, nhưng tốt nhất vẫn do các ngươi đem tình huống cụ thể nói một lượt cho bọn họ thì hay hơn.

- Không vấn đề, việc đó cũng nên làm, ngày mai chúng ta sẽ đi cùng ngài.

- Tốt, vậy không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi nữa.

Mọi người đều đứng dậy, đưa tiễn Thân Vương.

- Chiến Hổ, sao ngươi có thể đem sự tình của chúng ta nói hết cho phụ thân ngươi nghe, việc này không ổn là sẽ dẫn đến việc khổ công kiến lập cơ sở bị tiêu diệt, ngươi biết hay không biết? Sao ngươi không phân biệt nặng nhẹ như vậy?

Sau khi đưa tiễn Thân Vương, Tu Ti kẻ từ xưa đến nay không có nổi giận đã thịnh nộ.

Chiến Hổ khổ sở nhìn ta, thì thào nói:

- Ta, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, xin lỗi.

Ta ngăn Tu Ti lại nói:

- Thôi, Tu Ti đại ca, Chiến Hổ đại ca cũng không ngờ mà, cũng không phát sinh vấn đề gì. Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

Tu Ti thở dài, nói:

- Chiến Hổ, ta dù hơi nặng lời, nhưng hiện tại là lúc phát triển rất quan trọng của chúng ta, một chút sai lầm cũng không được phạm phải, một khi xuất hiện vấn đề, không chỉ là chúng ta sụp đổ, mà đại lục cũng không có ai đi điều chỉnh kết hợp các tộc để đối kháng Yêu Vương đâu.

Ta vỗ vỗ Chiến Hổ đang đầu đầy mồ hôi, nói:

- Tu Ti đại ca nói đúng đó, đại ca, sau này ngươi nhất định cần chú ý một chút, dù Thân Vương điện hạ bọn họ là người thân thích nhất của ngươi, nhưng quan hệ đến mệnh vận của toàn bộ sinh vật trên đại lục, chúng ta không được qua loa đại khái. Tu Ti đại ca cũng là một phen hảo ý, chỉ là nhìn việc không nhìn người thôi.

Chiến Hổ xấu hổ yếu ớt nói:

- Ta biết sai rồi, Trường Cung, sau này ta sẽ giữ mồm giữ miệng.

Ta cười nói:

- Như vậy quá tốt, tốt rồi, đã rất muộn, đi ăn tối chút thế nào, Tu Ti đại ca, ngươi cũng đừng giận nữa.

Ta cùng Mộc Tử tản bộ trong viện, sắc đêm rất mê người, thanh phong bồng bềnh, mang theo cảm giác mát mẻ sảng khoái.

Mộc Tử cầm tay ta, nói:

- Trường Cung, kế hoạch của chúng ta cuối cùng có hi vọng rồi, huynh sao còn không cao hứng?

Ta cười cười nói:

- Đấy là bộ phận đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta, dù rất trọng yếu, nhưng vẫn không phải là chỗ mấu chốt. Ta đang lo về Yêu Vương, không biết lúc nào hắn mới đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta. Chúng ta ở chỗ sáng, mà hắn ở chỗ tối, tuy ta đã cố gắng khiến hắn nghĩ là rất mạnh, nhưng ta vẫn có một dạng dự cảm không tốt, đợi sau khi sự tình ở đây kết thúc, ta dự định đi đến một địa phương, nâng cao thực lực của mình một lần. Chư Thần Vương đã từng nói qua, chỉ có đi đến đó, ta mới chân chính có vốn để đấu với Yêu Vương.

Mộc Tử kinh ngạc hỏi:

- Đi đến địa phương nào? Sao không nghe chàng nói qua.

- Hiện tại vẫn không thể nói với nàng, hành động lần này còn không biết là cát là hung, Mộc Tử, đáp ứng ta, nếu như sau này ta có gì bất trắc, nàng nhất định phải tự bảo trọng, tìm một người yêu nàng được không?

Nghe ta nói vậy, mắt Mộc Tử đỏ lên,

- Trường Cung, vì sao đến giờ chàng còn nói với ta như vậy, trên thế giới này, chỉ có chàng mới có thể đem đến khoái lạc cho ta, trải qua bao nhiêu phong vũ như vậy, chẳng lẽ chàng còn không tin tưởng ta sao?

Ta lắc đầu cười nhẹ, nhẹ nhàng lau dòng lệ mới rơi của nàng, dịu dàng nói:

- Nàng hiểu lầm ý tứ của ta rồi, ta không phải không tín nhiệm nàng, yêu một người, là hi vọng người ấy có được hạnh phúc lớn nhất, nếu như sau khi tất cả trôi qua, mà ta còn sống y nguyên, thì chúng ta vẫn có thể giống như hiện tại, ta đương nhiên không nhường cho ai, sẽ chiếu cố nàng suốt đời suốt kiếp, nhưng thế sự khó đoán, sau này sẽ có biến hóa gì, ta không biết, nàng cũng không biết, ta không mong nàng vì ta mà bỏ phí hạnh phúc cả đời, nàng hiểu không? Đáp ứng ta, bất luận phát sinh điều gì, đều phải vui vẻ mà sống. Được không?

Mộc Tử ôm chặt cổ ta khóc lớn, tâm lý ta rất bình tĩnh, vì ta đã đem việc chôn dấu trong lòng nói ra. Nhẹ nhàng giữ eo nàng mặc cho nàng phát tiết.

Rất lâu sau, tiếng khóc của Mộc Tử dần dần dừng lại, áo ở đầu vai ta ướt một mảng lớn. Ta nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, nhẹ nhàng vuốt cánh mũi hồng hồng của nàng, pha trò nói:

- Ai nha, Mộc Tử, sao nàng biến thành mũi đỏ thế này, muốn hay không muốn ta để cho Tu Ti đại ca xem xem.

Mộc Tử trề đôi môi khả ái, chuyển khóc thành cười nói:

- Đáng ghét, chàng lại khi phụ ta.

Ta nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hỏi:

- Vừa rồi đề nghị của ta thế nào, nàng còn chưa hồi đáp ta.

Vừa mới dừng tiếng khóc, nước mắt Mộc Tử lại tuôn rơi, vừa đấm lên vai ta vừa hét:

- Không được, không được, không được, một vạn lần không được.

Ta nắm lấy tay nàng, nói:

- Đừng vậy Mộc Tử, sao mà giống trẻ con vậy, đối diện với hiện thực được không?

Mộc Tử ngẩng đầu, ủy khuất nói:

- Vì sao? Tóm lại vì sao chàng muốn đuổi thiếp khỏi chàng? Thiếp cho chàng lời đáp chính xác, ta Mộc Tử•Mặc suốt đời suốt kiếp đều chỉ yêu một người Trường Cung•Uy, vĩnh viễn cũng không thay đổi, bất luận chàng biến thành thế nào, chỉ cần chàng còn sống, ta cũng sẽ ở bên cạnh hầu hạ chàng, chiếu cố chàng đến mãi mãi, làm một người vợ cực kỳ ngoan, hiền, dịu dàng của chàng. Nếu như, nếu như chàng chết, ta cũng không thay đổi, ta sẽ đi theo chàng đến thế giới bên kia, vẫn làm vợ chàng, đừng có xua đuổi ta, được không? Nếu như chàng không cần ta nữa, ta chết liền cho chàng xem.

Tín niệm kiên định vô bì của Mộc Tử đem toàn bộ phòng tuyến của ta đánh vỡ hoàn toàn, ta cũng không nhịn nổi đối với nàng ái ý ngập trời, ôm chặt nàng vào lòng, điên cuồng thương yêu hôn lên mọi nơi trên mặt nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi anh đào hồng nhuận của nàng, theo cảm tình bột phát của ta, Mộc Tử cũng dần dần nhiệt tình lên, điên cuồng đáp lại ta.

May mà là trong sân không có phòng nghỉ, nếu không, ta thực không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Rất lâu sau, ta không chịu rời đôi môi hồng mọng của Mộc Tử, thâm tình nhìn vào mắt nàng:

- Mộc Tử, ta yêu nàng, ta thực sự rất yêu nàng, tình yêu của ta với nàng xưa nay không biến đổi, sau này ta cũng sẽ không trốn tránh, ta muốn làm cho nàng thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới, dùng toàn bộ con người ta để bảo hộ nàng, yêu ta, trở thành vợ ta nhé, được không?

Hai ta yên lặng như vậy chăm chú nhìn nhau, nước mắt chảy hai bên mặt, Mộc Tử không ngừng gật đầu, giọt nước mắt lóng lánh phiêu tán trong không trung, hình thành một bức tranh động lòng người.

- Thiếp nguyện ý, thiếp nguyện ý, thiếp nguyện ý đời đời kiếp kiếp đều làm vợ của chàng Trường Cung•Uy, không rời không bỏ.

Đêm đó, sứ giả vĩ đại của thần Quang Chi Tử quang minh hệ đại ma đạo sư Trường Cung•Uy cùng ma tộc công chúa hắc ám ma đạo sư Mộc Tử•Mặc, dưới ánh trăng mê người chứng kiến ái tình của bọn họ, đính ước lời thề cả đời bên nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play