"Trường Cung, hôm nay sư phụ giảng bài rất hay, sao ta nhìn ngươi lúc nào cũng như muốn ngủ vậy a?" Mã Khắc sau khi tan học hỏi ta.
"Mấy cái đó ta đều học qua hết rồi, "Di Chuyển tức thời" khaỏng cách xa ta cũng học qua nhưng mà đều là vô dụng mà thôi. Đã vô dụng thì thà rằng ngủ còn hơn. Ngươi đừng có quên ta thứ tu là không gian ma pháp đấy." Ta dương dương tự đắc nói.
"A, thật như vậy á, đáng tiếc ta học lại không phải là không gian ma pháp nếu không thì ngươi có thể dạy ta được đó."
"Tốt lắm, đi thôi, ta muốn đi ăn cơm rồi, **** chiều chúng ta còn phải đi luyện tập ma pháp đó."
...
"Trường Cung, ngươi mà còn ăn như thế nữa thì ta về sau không có đi cùng ngươi ăn cơm nữa đâu a" Mã Khắc nhìn ta đang sùm sụp phấn đấu tiêu diệt tới bát cơm thứ năm nói.
"Uy, Ta đúng là đang ở trong giai đoạn lớn đấy, không ăn thì sao có thể lớn được a. Ai bảo ngươi không ăn." Ta lơ đẽnh trả lời.
Rốt cục phấn đấu xong được 6 bát cơm ta bị Mã Khắc kéo đi ra khỏi nhà ăn. Từ nay về sau ta đã có thêm một cái ngoại hiệu - quang hệ phạn dũng ( thùng cơm quang hệ )
"Oa, Trường Cung, ngươi nhìn kìa, một thủy hệ học sinh trông thật là xinh đẹp." Đột nhiên Mã Khắc kinh ngạc thốt.
"Phải không?" Ta quay đầu. Oa, máu trực xông lên não. Thật sự là rất đẹp. Một thân ma pháp bào xanh da trời. thâm lam sắc tóc. Da trắng mịn màng. Đôi mắt to tròn như làn nước trong veo. Mặc dù vẫn là một tiểu cô nương nhưng khẳng định về sau sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Cũng không tệ. nhưng không tệ là không tệ đối với nhà người thôi đối với nhà ngươi thôi.
"Trông thì đẹp đấy nhưng mà không phải loại người ta thích. Ta về kí túc xá ngủ đây." Ta nói qua với Mã Khắc.
"Lão Đại, ngươi không thích thì ta sẽ theo đuổi đấy nhé."
"Ngươi cứ đi đi, ta đi đây." Xem tiểu tử nhà ngươi chết thế nào đây. Tiểu cô nương người ta xinh xắn như vậy nhất định có không ít người theo a, hắc hắc, Ta trước giờ chưa thấy chuyện náo nhiệt thế này a.
Về tới kí túc xá ta lại bắt đầu cho Tiểu Kim của ta Minh Tư ( Ta Minh Tư đều cấp hết cho nó , đương nhiên là vì nó mà minh tư rồi )
Tới buổi chiều rồi. Ta từ trong minh tư tỉnh lại. Dù sao cũng không có việc gì giừo đi tìm chỗ để luyện tập ma pháp thôi. Ta thực không nghĩ về sau sẽ bị người ta đánh cho mặt mày thâm tím đâu.
Hôm nay sẽ thử ma pháp này: Quang hệ trung cấp khôi phục ma pháp - Nguyên Linh khôi phục thuật. Ta dựa theo chú ngữ có viết trong sách ( đương nhiên là ta sẽ cải biên một ít chú ngữ đi rồi ) Bắt đầu hội tụ ma pháp lực. "Quang nguyên tố vĩ đại, là bằng hữu của người, ta thỉnh cầu người hãy cứu lại sinh vật trước mắt." Theo ngâm xướng của ta. Ở xung quanh người ta xuất hiện một tầng bạch quang dày đặc dần dần hội tụ ở trên tay ta. Oa, quên mất một việc, ta giờ dùng cái này cho ai a, thật là...
Bất quá, lão thiên gia thật sự là rất chiếu cố tới ta. Chính tại lúc này thì chợt có một kẻ bị đánh giống như cái đầu heo chạy rất nhanh tới trước mặt của ta kêu lớn : "Trường Cung, cứu mạng a, ta sắp không chịu được rồi." Y, là ai lại biết tên ta vậy nhỉ. Ta không khỏi có chút kì quái. Được rồi, cũng mặc kệ là ai, vừa đúng lúc thử xem uy lực của ma pháp ra sao.
Ta dùng vầng hào quang trên tay hướng "đầu heo" ở trước mặt chữa trị. Ma pháp này quả thực hao phí ma pháp lực thật, khiến cho ta mất tận một phần ba ma pháp lực mới có thể trị liệu xong cho cái "đầu heo" này. Oa, không thể nào, lại có thể là Mã Khắc.
"Mã Khắc, ngươi sao lại biến thành thế này vậy?"
"Đừng hỏi nữa, lão đại, ngươi là ma pháp gì vậy, thật là lợi hại a, chỉ một lát đã chữa xong cho ta rồi."
"hắc hắc, đây là quang hệ trung cấp khôi phục ma pháp - Nguyên Linh khôi phục thuật."
"Đây là trung cấp ma pháp á, Ta lại còn tưởng là cao cấp ma pháp nữa cơ đấy. Ma pháp này của ngươi so với cao cấp ma pháp trị liệu Thủy hệ không khác nhau lắm."
Nguyên lai khôi phục ma pháp của ta lại có thể hữu dụng như thế. Cũng không tệ, từ nay về sau không sợ bị thương nữa rồi, YE.
"Mã Khắc, ngươi còn chưa nói sao lại thế này hả?"
"Trường Cung lão đại, ngươi phải làm chủ cho ta a, Hắn quả thực thật là ác." Nói rồi Mã Khắc bắt đầu kể mọi chuyện cho ta.
Nguyên lai là như thế này. Mã Khắc chạy theo cái tiểu cô nương vừa nãy, cùng với người ta bắt chuyện. "Mình mời bạn ăn kem được không tiểu muội muội?" "Bạn tên là gì?" "Bạn học năm mấy, lớp nào?"... Đại loại như thế. Người ta căn bản là không để ý tới hắn, lại còn không khách khí nói: "Chán ghét, ngươi này mau biến đi cho ta, nếu không ta khiến cho ngươi chết rất khó nhìn đấy." Mã Khắc đương nhiên là không phục rồi. Còn cùng với người ta nói cái gì là mình chính là tân sinh được đặc cấp chuyển lên học năm hai, còn tả chính mình đẹp trai tài giỏi như thế nào... Cuối cùng người ta bực lên, gọi một học sinh năm bốn tới đánh thành cái "đầu heo" như vậy.
nghe xong hắn tự thuật, ta không khỏi có chút vui vẻ trên tai họa của hắn. Đáng đời, ta đã sớm đoán trước mà, ha ha.
"Ngươi là đồ hỗn đản, sao lại không đánh trả, ngươi không phải là có thể sử dụng cao cấp ma pháp hay sao?"
"Đánh trả cái gì, ngươi không biết tên kia lợi hại ra sao đâu. Tùy tiện dùng cũng đều là ma pháp cấp 6 cả. Còn tốt là hắn thủ hạ lưu tình, chỉ là dùng ma pháp trói ta lại thôi."
"Thế sao ngươi lại trở thành cái hình dạng như thế kia vậy."
"Mặc dù không dùng ma pháp đánh ta nhưng mà hắn có thể dùng tới nắm tay mà, ta bị trói lại không thể hoàn thủ thì đương nhiên thành ra như vậy rồi." Mã Khắc làm ra cái bộ dạng nhớ chuyện cũ buồn tủi.
"Ai cho ngươi tùy tiện với người ta. Đáng đời , từ nay về sau đừng có tùy tiện làm phiền người ta nữa."
"Không, ta nhất định vẫn phải đi. Ngươi không biết đâu, cô ấy trong lúc tức giận trông mới đáng yêu làm sao. Cô ấy thật sự là xinh đẹp!". Ánh mắt của hắn lúc này đã lung linh đầy vẻ tâm trạng rồi.
"Không thể nào, ngươi nhỏ như vậy đã thông thạo thế này rồi. Ngươi mới có 11 tuổi thôi mà, cho dù muốn yêu thì cũng không sớm thế chứ. Mà ngươi không sợ bị đánh sao?"
"Lão đại, tình yêu là một lực lượng thật là vĩ đại đấy. Huống chi còn có ma pháp khôi phục lợi hại của ngươi hậu thuẫn ta sợ cái gì chứ. Chỉ là phiền toái ngươi thỉnh thoảng dùng khôi phục thuật giúp ta thôi mà" Mã Khắc nghiêm mặt nói.
"Là nguyên linh khôi phục thuật, đồ hỗn đản nhà ngươi. Hừ, ngươi muốn trêu phiền toái thì ta cũng mặc kệ, ngươi tự mình đi mà tìm."
"Không được a, lão đại..." Mã Khắc bắt đầu giống như con ruồi vậy, vo ve không ngừng dùng nước miếng oanh kích ta.
Thật sự là thụ không được mà, ta chỉ còn có thể đáp ứng hắn từ nay về sau sẽ hết sức giúp đỡ hắn mà thôi. Bất quá ta cũng cảnh cáo hắn không được nói cho người khác biết ta trị thương cho hắn.
Nữ sinh thật sự có lực hấp dẫn lớn như thế sao? Lại có thể làm cho hắn "hy sinh" như vậy, thật là không tưởng tượng nổi. ( ta chẳng thể nào hiểu nổi cảm tình giữa nam với nữ của mã khắc.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT