Cái chất lỏng nhớp nháp kia được đưa vào cơ thể ta nhiều hơn so với trước kia. Cơ bản, một ngày cũng được 6 hay 7 lần. Ta cũng đã thử thăm dò cơ thể mình, trống rỗng là những gì ta cảm nhận được, ngoại trừ cái cảm giác ấm áp của Thánh Kiếm, không có bất cứ một cái gì khác. Ngay cả ba quả cầu năng lượng của ta cũng không biết biến đâu mất tiêu rồi.

Duy chỉ có một điểm làm cho ta vui mừng đó là kinh mạch trên người không còn đau nữa, dường như tất cả đã khô héo lại rồi hay sao.Nữa tháng nữa lại trôi qua, thân thể ta xuất hiện một tia chuyển cơ.

Ta cảm giác được bây giờ hình như đang là chính ngọ (giữa trưa-12h trưa) bởi vì thân thể truyền đến cái cảm giác nóng rực lên. Ánh sáng mặt trời mỗi ngày vào thời gian này là cường đại nhất.

Thánh kiếm trong ngực đột nhiên sống dậy, một mặt nhanh chóng hấp thụ lấy năng lượng của mặt trời, một mặt hướng về phía đầu của ta mà đi tới một cách mãnh liệt, ta càng lúc càng cảm thấy hoa mắt. Không phải đâu Thánh Kiếm lão ca, còn như vậy nữa, thương thế của ta còn chưa chữa trị xong đã bị ngươi thiêu thành kẻ ngốc rồi.

Thánh Kiếm như không chú ý tới điều này, dẫn theo năng lượng của mặt trời thẳng tiến tới vùng đại não của ta. Không chịu được nữa, ta ngất xỉu đi.

Khi ta tỉnh lại cơ thể dường như thư thái nhiều, đầu óc không hề mơ màng trầm trầm chut nào, thân thể cũng có chút cảm giác, dường như là có cái gì đó nhẵn nhụi đang cọ sát vào chân của ta. Một cái cảm giác mát mẻ từ đùi trái truyền đến.

Ta đột nhiên phát hiên tinh thần lực đã có lại rồi, như vậy là có thể nhìn thấy bên trong rồi. Mặc dù mi tâm chỉ có một điểm sáng nhỏ, nhưng đây là hy vọng a.

Ta còn chưa thể mở mắt ra được, cái cảm giác nhẵn nhụi từ bên đùi phải dời tới bên đùi trái, cọ sát thập phần cẩn thận. Chyện gì đang xảy ra vậy? Mặc kệ, dù sao cũng không có làm hại gì đến ta. Nếu là ma thú thì đã ăn thịt ta từ lâu rồi.

Ta cẩn thận bắt đầu hội tụ quang nguyên tố. Nhưng quang nguyên tố thật sự là quá yếu đi, khả năng triệu hồi quang nguyên tố quá ít thật là đáng thương cảm. Nhưng dầu sao có còn hơn không. Cứ từ từ, ta nhất định sẽ thành công.

Ta mặc kệ việc thánh kiếm không quản đến cái cảm giác nhẵn nhụi trên người ta, ta bắt đầu liều mạng hội tụ để làm cho ta có khả năng khôi phục quang nguyên tố. Điều mà ta không biết là ngày đó nếu Thánh Kiếm không sử dụng toàn bộ lực lượng để khu trừ năng lượng Hắc Ám thì bây giờ ta nhất định không thể nào khôi phục tinh thần lực được.

Ta âm thầm tính toán thời gian, ước chừng khoảng 10 ngày trôi qua, quang nguyên tố mà ta hấp thụ được thập phần sung túc.Ta thử ép nó thành một quả kim cầu nho nhỏ. Sau nhiều lần cố gắng, ta rốt cuộc đã thành công. Bởi vì quang nguyên tố bị ép lại, năng lượng ngoại giới được hấp thụ cũng nhanh hơn. Quả kim cầu trong ngực ta không ngừng dao động như thể hắn cùng năng lượng của Thánh Kiếm dung hợp. Có quang nguyên tố gia nhập, Thánh Kiếm nhất thời như cá gặp nước, nhanh chóng hấp thụ năng lượng mặt trời. Ba ngày sau, ngoại trừ tứ chi, đầu cùng với thân thể của ta cũng đều tràn ngập quang nguyên tố. Mặc dù so với trước kia là không thể so sánh được, nhưng rốt cuộc là có hy vọng.

Thời gian tiến hành tổng công kích cuối cùng cũng đã đến, ta dùng năng lượng quang nguyên tố hội hợp với lực lượng của Thánh Kiếm đồng thời hướng về phía tứ chi. Quang Ám hai loại nguyên tố trong cơ thể ta kịch liệt đối kháng.

Một cảm giác kịch liệt đau đớn đánh thẳng vào trung khu thần kinh của ta, ta đột nhiên kêu thảm thiết lên một tiếng. Thật là tốt quá, ta rốt cuộc cũng kêu lên được một tiếng. Sự phát hiện này càng làm kiên định thêm niềm tin khôi phục lại của ta.

Ta cắn răng chịu đựng đau đớn, không ngừng thúc giục quang nguyên tố từng tia, từng tia trừ khử ám nguyên tố đi. Ngay khi ta sắp mất đi tri giác, cũng là lúc thành công đoạt lại quyền sử dụng thân thể. Ta cũng đã hao hết toàn bộ năng lượng. Ta phát ra một tiếng rên thoải mái rồi tiến thẳng vào mộng đẹp.

Lại là cái cảm giác nhẵn nhụi tấn công vào cơ thể của ta, trong miệng lại cảm giác được cái chất lỏng nhớp nháp. Ta thử trợn mắt thăm dò. Mí mắt khẽ giật giật. Ta thử lại một lần rồi một lần nữa. Rốt cuộc gần hai tháng sau, ta tự mình mở được con mắt ra. Trước mắt là một cảnh mông lung, dần dần ta cũng thấy được một cái thân ảnh.

Hình ảnh từ từ rõ ràng hiện ra. A ra là một người con gái, không, là Ma Hồ.

Ta hừ một tiếng. Ma Hồ dừng công việc đang làm lại, chạy đến bên ta, ghé lỗ tai lại gần miệng ta chú ý lắng nghe. Ta điều động thanh quản, khan giọng nói:

-Làm sao lại là ngươi cơ chứ?

Ma Hồ cao hứng kêu to lên:

-Chủ nhân, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.

Ta nói:

-Nước ….. ta muốn uống nước.

Ma Hồ nói:

-Ngươi chờ chút, ta đi lấy nước ngay đây.

Không lâu sau, mang lại một cái lá cây chứa đầy nước, từng chút, từng chút một đút cho ta. Cái cảm giác lành lạnh thật là sảng khoái.Tinh thần của ta thật tốt, ta nói:

-Cảm ơn ngươi, Ma Hồ.

Ma Hồ nói:

- Chủ nhân người mới tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi cho nhiều, không nên mệt mỏi quá.

Không nghĩ đến tới thời điểm then chốt nhất, lại là Ma Hồ nàng ở bên cạnh chăm sóc cho ta. Ai nói Ma Thú là hạ đẳng trong Ma Tộc. Theo ta thấy Ma Hồ chính là một sinh vật trọng tình nghĩa nhất.

Ta nhắm mắt lai, bắt đầu ngưng tụ quang nquyên tố. Bởi vì ta đã đoạt lại được thân thể cho nên tốc độ hội tụ quang nguyên tố cũng nhanh hơn. Thánh Kiếm trong ngực ta đang rong chơi, một mặt ta ngưng tụ quang nguyên tố, mặc khác ta tu bổ thân hình bị tàn phá của mình. Toàn bộ thân mình ta chìm trong biển ánh sáng, phảng phất giống như đang được ánh sáng tẩy rửa.

Rốt cuộc ta cũng tu bổ toàn bộ cơ thể. Cơ năng đương nhiên không thể hồi phục nhanh như vậy được, còn kinh mạch cuối cùng cũng tu bổ tốt lắm rồi. Mi tâm chỉ là ngưng tụ đuợc một viên thật thể kim đan. Chỉ là như vậy nhưng ta cũng đã rất thõa mãn rồi. Ta biết chính mình đã không chết được.

Ta sực tỉnh lại, trong miệng vẫn còn chút nhớp nháp.

Ta mở mắt , vừa lúc chứng kiến Ma Hồ mang thau nước lại lau chùi thân thể cho ta. Ta nói:

-Ma Hồ, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?

Ma Hồ giải thích:

-Chủ nhân, người tỉnh lại rồi, đó là một loại lá cây Đích Trấp Thủy, ta trước kia thường xuyên ăn. Đối với thân thể rất tốt, rất bổ nguyên khí

Ta giật giật thân thể. Mặc dù đã có thể cử động nhưng cả người vô lực,nói với Ma Hồ:

-Ngươi giúp ta ngồi dậy.

Ma Hồ theo lời ta nói, nâng ta dậy. Tựa vào thân hình mềm mại của nàng, ta bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình. Ta phát hiện ra tay và chân ta đã bị biến dạng,chẳng những đen xì mà khắp nơi toàn là vết thương,chỉ còn lại da bọc xương mà thôi.

Ta ngơ ngác nói:

-Tại sao lại như vậy, tai sao lại như vậy?

Ma Hồ thấp giọng nói:

-Chủ nhân, ngài đừng nóng vội, thân thể rồi sẽ từ từ hồi phục thôi. Lúc đầu ta bằng vào mùi hương tìm được người, khi đó trên người ngài nhiều chỗ đã bắt đầu rữa nát. Có chỗ còn lộ ra xương trắng. Bằng vào năng lực đặc biệt của Hồ tộc chúng ta biết ngài chưa chết, vì vậy ta mỗi ngày đều dùng dược thảo lau chà toàn thân của ngài để ngăn ngừa cơ thể khỏi tiếp tục rữa nát. Cho đến cách đây vài ngày, vết thương của ngài cũng bắt đầu tự lành lại.

Ta đột nhiên nhớ tới điều gì, liền giơ tay lên chạm vào mặt của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play