"Lã Bố, ngươi muốn che chở người này?" Diêm Hành quát, Ngụy Tục, tên khốn này, cũng dám mắng hắn là đồ nữ nhân!
"Đúng thì sao?" Lã Bố âm trầm hỏi. Mấy ngày này, tam lộ đại quân, hai lộ đại quân kia cũng không coi trọng hắn, hắn đã sớm muốn giết người lập uy! Hơn nữa Hứa Thành lại chạy thoát khỏi vòng vây dầy đặc như tường đồng vách sắt, càng làm cho hắn nổi giận muốn điên lên. Tất cả những điều này cộng lại, khiến cho Diêm Hành có đầy đủ lý do trở thành vong hồn dưới tay hắn!
"Ôn Hầu, bên bờ sống đối diện có người tới!" Ở trong thời khác nghĩ mà làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, một tên lính quèn đi tới nói với Lã Bố.
"Có người?" Lã Bố khẽ giật mình, hắn không quan tâm tới Diêm Hành nữa, thu kiếm đi đến bờ sông Vị Thủy! Mà những người khác tự nhiên cũng đi theo chân hắn.
"Hứa Thành này đến cùng đang giở trò quỷ gì?" Tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ chốc lát sau, bọn hắn đã nhìn thấy ở bờ bên kia Vị Thủy có một thân vệ tiểu binh của Hứa Thành, đối phương thấy bọn họ đi đến, cũng không lên tiếng nói chuyện, mà chỉ giơ tay chỉ xuống mặt sông Vị Thủy, sau đó hắn lại quay nhìn, chỉ về hướng thượng du Vị Thủy, sau đó, với bộ dạng xun xoe, hắn đi về phía đám đông binh sĩ trên núi nhỏ!
"Có ý tứ gì?" Mấy người Lã Bố khó hiểu!
". . ."
Thời gian dần qua, mọi người sắc mặt bắt đầu thay đổi —— Vị Thủy!
"Xuỵt, hiện tại sao lại có nước? Cẩu tặc Hứa Thành kia chỉ biết dọa người!"
"Thế nhưng, hiện tại đã sớm nhập xuân! Không phải lũ xuân cũng đã đến rồi sao?"
"Cho dù không tới, thời gian lâu như vậy, tích nước cũng đã đủ!"
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi!
"Chạy mau!" Có một người cầm đầu, mọi người lập tức quay người bỏ chạy!
"Nhanh đi tìm một cao điểm!" Cao Thuận quát thủ hạ.
"Cứu mạng!"
"Phía nam! Phía nam có núi!"
"Đừng chạy dọc sông, lũ lụt sắp đến rồi!"
"Mau tìm một núi!"
"Hứa Thành, ta chơi tổ tông của ngươi!"
"Ta biết rõ chỗ đó có ngọn núi!"
. . .
Các loại thuyết pháp, không phải không có trường hợp cá biệt! Nhưng tập hợp mấy chục vạn đại quân không dễ dàng, thế nhưng nếu như muốn cho bọn chúngđại loạn, lại thật sự không cần bao nhiêu sức lực! Ngay trowcowcs khi đại quân trở nên hỗn loạn, Lã Bố cưỡi Xích Thố, bỏ lại tất cả mọi người đang hỗn loạn ở tại đằng sau!
"Ôn Hầu, phía trước có một ngọn núi nhỏ!" Đằng sau truyền đến tiếng hô to, Lã Bố cũng không kịp nghe hết! Chẳng qua là hướng về địa thế cao địa phương dùng sức chạy!
Rốt cục, cũng không biết dùng bao lâu, dưới sự chỉ huy của Lã Bố, liên quân Ung Lương giống như nổi điên chạy tới vài ngọn núi. Sườn núi thế cũng không dốc lắm, ngay cả kỵ binh cũng có thể phóng ngựa lên trên, cho nên đã tạo thành tình cảnh như này: ở trên mấy ngọn núi, kỵ binh ở tầng trên, mà bộ binh ở tầng dưới! Bọn kỵ binh bị chính bộ binh quân mình ngăn chặn con đường xuống núi! Mà mấy ngọn núi này cũng không lớn, hơn ba mươi vạn người thật sự là một con số rất nhiều, coi như là có thêm một vài ngọn núi, thì vẫn có thể nhét đầy mấy ngọn núi đó.
Cho nên, tình hình trên núi rất loạn, quả thực không thể kể rõ tình hình hỗn loạn tới mức nào, mà mấy người cầm đầu bởi vì vừa rồi tất cả đều bỏ chạy như điên nên đã bị phân tán. Với tính hình lúc này trên núi, bọn hắn muốn tụ họp lại cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn thì tuyệt đối không thể làm được! Và có ai dám cam đoan những tiểu binh chạy trốn đã sớm hỗn loạn tới mức không thể nói được lại chính là thủ hạ của mình?
Cho nên, khi bọn hắn chứng kiến đại kỳ màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện. Trên đại kỳ có viết các chữ "Dương ", "Lệ ", "Từ", cùng với đại quân Hứa Thành xuất hiện từ phía sau mấy ngọn đi, đi ra ngoài bao vây quanh các ngọn núi, coi như đám người Lã Bố muốn chỉ huy đại quân phá vòng vây, cũng làm không được! Mà dưới sự cưỡng ép xua đuổi của cung nỗ thủ quân Hứa Thành, mấy chục vạn đại quân của bọn hắn không thể không càng thêm chen chúc mà nhét chung một chỗ!
Sau đó, bên quân Lã Bố nhìn thấy quân Hứa Thành, dưới sự yểm hộ của các cung nỗ thủ, dùng hàng rào, cự mã rào kín mấy ngọn núi duy nhất có thể trú binh này! Vốn, binh sĩ liên quân Ung Lương chứng kiến tình hình này cũng muốn bỏ chạy xuống núi, thế nhưng, đừng nói có thể lách qua những khe hở, cho dù có thể lách qua những khe hở, chứng kiến vô số khe rãnh mấp mô, cùng với những cọc gỗ nhọn trong những khe rãnh này, chúng cũng lập tức bỏ chủ ý này!
***********************
Liên quân Ung Lương của đám người Lã Bố lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng! Mà lúc này, Hứa Thành còn nhàn nhã nằm ngủ gật ở trên ghế sa *** bằng da dê của mình! Mà đám thân vệ của hắn vẫn đang không biết bên quân mình đã thắng, bọn hắn đều đang khẩn trương mà chờ lũ lụt sông Vị trong dự đoán!
"Làm sao còn chưa tới?" "Tiểu Hắc" thì thầm nói.
"Ai da! Đám người Lã Bố đều đã chạy, nước còn chưa tới, chẳng phải là lãng phí một cách vô ích nhiều ngày cố gắng của chúng ta sao?" Một người khác nói.
"Có cần hỏi chúa công không?" Có người hỏi.
Mọi người nhìn một chút Hứa Thành, lúc này hắn giống như đã ngủ say! Tóm lại tốt hơn thì vẫn không nên đánh thức hắn dậy!
"Chúa công, lũ lụt sông Vị! Không phải ngài bố trí người ngăn chặn dòng Vị Thủy ở thượng du, đến lúc đám người Lã Bố tập trung lại, chúng ta dùng nước nhấn chìm bọn chúng sao?" "Tiểu Hắc" hỏi.
"Nơi đó có cái gì lũ lụt?" Hứa Thành nói: "Ta để cho người ta chắn nước Vị Thủy ở thượng du lúc nào?"
"Vậy ngài. . . ?" Một thân vệ hỏi.
"Chờ thêm chút nữa, các người sẽ biết! Ta lại ngủ thêm một lát!" Hứa Thành duỗi lưng một cái, ngáp một cái, lại nằm xuống, "Thực con mẹ nó mệt mỏi!"
"Tiểu Hắc" : . . .
Các thân vệ: . . .
Tuy rằng cũng đành chịu, nhưng khi thấy hiện tại Hứa Thành chỉ muốn ngủ, bọn hắn thân là thủ hạ cũng không thể quá mức bức bách! Hãy thử nghĩ mà xem, nếu như quả thật không có gì nước mà vẫn phải tiếp tục chạy trốn, vậy còn không bằng nghỉ ngơi thoải mái trước đã! Vì vậy, sau khi để lại mười mấy người tiếp tục canh gác, nhưng thân vệ khác cũng học Hứa Thành, tiến về bè da dê của riêng mình nằm ngủ!
Thời gian cứ như vậy trôi qua đại khái khoảng nửa ngày, chờ khi bọn hắn tỉnh lại, tất cả lập tức nhìn thấy một màn khiến cho người ta cực kỳ giật mình, hơn mười người lính gác mà bọn hắn để lại sớm đã ngủ rồi, thay vào đó, lại là hơn ngàn tướng sĩ không biết từ nơi này xuất hiện ngay bên cạnh quân mình, tuy rằng là người một nhà, thế nhưng đây là điều mà bọn hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân mình! Cho nên, bọn hắn nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại dung nhan của mình, sau đó tiếp tục làm cương vị của mình ở bên cạnh Hứa Thành, người vẫn như cũ ngủ say!
"Sao chúa công lại có tính cảnh giác thấp như vậy?" Dương Nhị, dẫn người đến mời Hứa Thành nhìn Từ Hoảng ở bên cạnh mình hỏi.
"Đó là đương nhiên, những binh lính này không biết tình huống cụ thể, nhất định giữ được tính cảnh giác, mà chúa công lại không như thế, đương nhiên ngủ rất yên giấc!" Từ Hoảng đáp.
"Đúng vậy!" Dương Nhị nói.
Thì ra sau mỗi lần Hứa Thành giả bại, liên tiếp phân tán thủ hạ, để tránh đại quân Lã Bố truy kích, cuối cùng, những đám binh sĩ bị phân tán được tập trung thành thủ hạ của Dương nhị, Lệ Phương, Hứa Thành thì tự mình trở thành mồi nhử dẫn dắt mấy người Lã Bố. Đám thủ hạ còn lại cùng chạy với Hứa Thành, mấy người Lã Bố đuổi!
Nhưng nếu như chuyện chỉ như vậy, ở bên trong địa khu của kẻ thù, gần mười vạn đại quân muốn im hơi lặng tiếng hoạt động, căn bản là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Huống chi vì để cho Chu Tuyển, một binh pháp gia lão luyện thành thật đứng chân ở Trường An, Từ Hoảng cũng xuất binh tiến vào Ung Châu, vì thế, mấy người Lã Bố bố trí không biết bao nhiêu trinh sát ở chung quanh của mình!
Nhưng đám người Hứa Thành lại đã thật sự làm được! Hết thảy những điều này cần phải quy công lao cho Công Dã Kiền!
Ngay từ đầu khi Lã Bố truy kích Hứa Thành, Công Dã Kiền đã lập tức tự đề cử mình, đã nhận được công việc áp tải lương thảo mình muốn! Mà Dương Nhị với Lệ Phương thì sao? Khi đại quân vận chuyển lương thảo di chuyển ở phía sau, cho dù ngẫu nhiên có người phát hiện ra đám người Dương Nhị, Lệ Phương, vì theo suy nghĩ của mấy người Lã Bố, tự nhiên muốn thông báo Công Dã Kiền ở đại quân vận chuyển lương thảo trước tiên. Trước tiên cần phải đảm bảo lương thảo mà!
Thế nhưng, những binh lính tới báo tin này hoàn toàn không ngờ tới là khi bọn hắn tìm được Công Dã Kiền, đợi chờ bọn hắn chỉ là cái chết!
Ngay từ đầu, những người tới báo tin còn ít, Công Dã Kiền có thể phất phất tay ra lệnh thu thập, thế nhưng, người đến sau càng ngày càng nhiều, vì giữ bí mật, nên khi đi ngang qua một sơn cốc tương đối "An toàn", toàn bộ đại quân hộ vệ lương thảo bị cưỡng ép đổi thành tướng sĩ quân Hứa Thành! Trọn vẹn hai vạn người, toàn bộ "Bị đổi"! Có lẽ điều này rất ít có khả năng xảy ra, tuy rằng Công Dã Kiền là chủ tướng, thế nhưng, những tướng lĩnh khác cũng có ý nghĩ của bọn hắn, sao bọn hắn có thể có sao dễ dàng bị Công Dã Kiền đùa bỡn trong lòng bàn tay? Vậy cần phải hỏi một người khác, hắn chính là phó tướng mà Lã Bố đưa cho Công Dã Kiền. Nói một cách chính xác là Công Dã Kiền đề nghị Lã Bố chuyển một viên phó tướng —— Bao Bất Đồng!
Mà một khi có được hai người này, trong số lương thảo của đại quân Lã Bố, cũng sẽ có một phần của quân Hứa Thành! Dù sao đám người Công Dã Kiền mang đầy đủ lương thảo cho đại quân của đám người Lã Bố dùng trong mấy tháng! Công Dã Kiền không nói, Bao Bất Đồng không nói, vậy bên Lã Bố còn có ai có thể biết lương thực nhiều hay ít sao?
Giải quyết xong phương diện giữ bí mật, chỉ còn lại biện pháp thu thập liên quân Ung Lương!
Hết thảy,chuyện này lại phải nhờ vào một người khác, đó là —— Giả Hủ! Giả Văn Hòa!
Người định ra toàn bộ kế hoạch lớn này chính là Giả Hủ. Vốn, Hứa Thành chỉ muốn biện pháp đối phó Lã Bố, cùng với đánh chiếm Trường An. Có Công Dã Kiền, hắn có thể biết rõ kế hoạch của quân địch. Có Bao Bất Đồng, thủ hạ của Bao Bất Đồng hắn có không ít người do Hứa Thành phái đi, hắn sẽ không sợ tấn công Trường An tiêu tốn thời gian quá lâu! Nhưng Giả Hủ lại đưa ra một kế sách cũng không cần hao phí nhiều binh lực, lại có thể hốt gọn một mẻ các thế lực phải đối ở hai địa phương Ung Châu, Lương Châu!
Kế sách rất hiểm! Nếu không phải Hứa Thành biết rõ Giả Hủ luôn luôn có thói quen ưa thích dựa vào cây đại thụ, hắn cùng tất cả mọi người đều cũng sẽ nghĩ Giả Hủ muốn hãm hại hắn, dù là như thế, hắn cũng suy tính rất lâu rồi mới đồng ý kế hoạch này!
Trước tiên Hứa Thành phái người khảo sát rõ ràng địa hình Ung Châu, đặc biệt là địa hình hai bờ sông Vị Thủy, tìm ra một địa hình thích hợp nhất cho kế hoạch này, mà sau khi kế hoạch bắt đầu, Hứa Thành chỉ cần mang theo liên quân Ung Lương, dọc theo Vị Thủy, một mực chạy về hướng tây là được, thẳng cho đến khi nhìn thấy dấu hiệu " OK "!
Ngay khi quân Hứa Thành đã đạt được ưu thế mang tính quyết định ở Ung Châu, tại chiến tuyến với các lộ quân khác, chiến tranh giữa quân Hứa Thành đối với những chư hầu khác cũng đã hừng hực khí thế triển khai!
Nơi xảy ra chiến trận sớm nhất chính là Huỳnh Dương!
Trương Liêu với Liêu Giang gây nên một đêm hỏa, không chỉ có đốt cháy hoàn toàn chủ doanh của Tào Tháo mà ngay cả Đại tướng Lý Điển cũng bị trọng thương! Điều này làm cho người Tào doanh đều nổi trận lôi đình. Nhưng nói gì thì nói bọn hắn cũng đều được coi như là người kiệt xuất, không bị phẫn nộ xông lên làm choáng váng đầu. Vì dự phòng loại tình huống này lại một lần nữa xảy ra, không đợi đến hừng đông, bọn hắn lập tức phái người tìm kiếm trong toàn bộ doanh, kết quả, ở bên trong và khắp chung quanh trung doanh tìm ra tám địa đạo.
Sau khi cẩn thận kiểm tra hết xung quanh quân doanh của mình, ngày hôm sau, Tào Tháo lập tức chuyển tới hơn trăm chiếc "Phích Lịch xe ", mang theo đại quân, đằng đằng sát khí tiến đến tấn công thành Huỳnh Dương!
Mà người trong thành Huỳnh Dương, nhìn thấy những đại gia hỏa này, đều bị chấn động. Đương nhiên, ngoại trừ Liêu Giang! Hắn đã biết rõ Lưu Diệp đã làm thủ hạ của Tào Tháo, sao hắn lại không biết những xe bắn đá này cũng sắp sửa xuất hiện! Về phần đám người Trương Liêu, bọn hắn giật mình, hoàn toàn là bởi vì Huỳnh Dương cũng có xe bắn đá!
"Tiến lên!" Vu Cấm phụ trách đợt công kích thứ nhất bên quân Tào Tháo, hắn chỉ huy "Phích Lịch xe" chậm rãi tiến về dưới chân thành Huỳnh Dương, chỉ cần tiếp cận sông đào bảo vệ thành, hắn có thể mệnh lệnh những đại gia hỏa ném đá. Hơn nữa, quân Hứa Thành luôn luôn có cung tên sắc bén, những tấm ván bảo hộ của "Phích Lịch xe" chắc chắn sẽ khiến cho cung tên không còn tác dụng!
"Chuẩn bị!" Trương Liêu cũng bắt đầu hạ lệnh! Hắn đang ở chỗ cao, tuy rằng xe bắn đá trong thành Huỳnh Dương nhỏ hơn một chút, thế nhưng, khoảng cách công kích vẫn có thể xa hơn "Phích Lịch xe" của Tào doanh đứng ở dưới mặt đất.
Vu Cấm thấy Trương Liêu cũng không hạ lệnh bắn tên để ngăn cản "Phích Lịch xe ", hắn cho rằng Trương Liêu biết rõ cung tên của mình không có tác dụng đối với mấy đại gia hỏa này, cho nên, hắn mệnh lệnh cho thủ hạ đẩy nhanh tốc độ!
"Thả!"
Mệnh lệnh của Trương Liêu vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Cấm, hơn trăm khối đá từ trên không trung, vẻ nên một đường vòng cung duyên dáng, bay thẳng tới ‘ Phích Lịch xe " của Tào doanh!
Đây là một trận chiến đấu nghiêng về một bên, Vu Cấm với thủ hạ của hắn chỉ biết bị đánh mà không hề có lực hoàn thủ! Bọn hắn chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn những "Phích Lịch xe", được bọn hắn coi là "Vũ khí bí mật" bị đá ném ra từ trên lâu thành Huỳnh Dương đập cho tan nát! Thậm chí cũng có không ít thủ hạ cũng bị nện trở thành thịt nát!
Rơi vào đường cùng, Vu Cấm đành phải nhận quân lệnh từ Tào Tháo, lui lại!
Mà nhìn thấy Vu Cấm bị bên mình cứng rắn đánh cho phải rút lui, từ trên lâu thành Huỳnh Dương vang lên tiếng hoan hô rung trời!
"Hay hay hay!" Trương Liêu vỗ tay vào một cỗ xe bắn đá, cảm thán nói! Hắn đương nhiên biết nếu như không có những xe bắn đá này, khẳng định khó có thể giữ vững tường thành, cho dù có thể giữ vững vị trí, cũng không biết phải hao tổn bao nhiêu binh mã!
Mà Liêu Giang, thì mang một dáng vẻ cao ngạo vô cùng, trên mặt hắn mang một dáng vẻ buồn nôn "May mắn mà có Lão Tử", chọc cho Trương Liêu dở khóc dở cười, tức giận chỉ muốn cho hắn một cái tát!
Trái ngược lại với bầu không khí vui sướng ở bên trong thành Huỳnh Dương thành, bên quân Tào Tháo lại vô cùng ủ rũ, Vu Cấm tới trước mặt Tào Tháo thỉnh tội. Tào Tháo chỉ tùy ý an ủi hắn vài câu, cũng có không trách mắng nặng nề, ngược lại Tào Tháo còn hỏi mọi người biện pháp đối phó với Trương Liêu ở trong thành Huỳnh Dương!
"Tuy rằng xe bắn đá có uy lực khá lớn, thế nhưng lực sát thương cũng không mạnh mẽ, cho nên, chúng ta có thể bỏ qua những xe bắn đá ở trên lâu thành, chúng ta có thể trực tiếp cường công!" Vì đã quan sát tình hình lúc trước, Trình Dục nhìn Tào Tháo đề nghị.
"Thật sự là lời lẽ sai trái!" Vu Cấm tức giận ngắt lời hắn, nói: "Cung nỏ quân Hứa Thành mạnh, thiên hạ vô song, chờ khi chúng ta tấn công lên lâu thành, bọn chúng tối thiểu nhất có thể giết chết làm chúng ta bị tổn thất năm vạn người! Hơn nữa, tuy rằng xe bắn đá có lực sát thương không mạnh, thế nhưng lực uy hiếp thật lớn, tướng sĩ quân ta không đủ sĩ khí, làm sao có thể đơn giản mà đánh hạ tường thành Huỳnh Dương?"
"Cái này. . ." Trình Dục không trách Vu Cấm vô lễ, nhưng hắn lại nhất thời không nói nên lời!
Bọn hắn không nói, Tào Tháo cũng nhất thời không nói chuyện, ngay sau đó mọi người đều mang một dáng vẻ trầm tư suy nghĩ!
Lúc này, "Chúa công, mạt tướng có một bên pháp, có thể dùng một chút!"
"Ừ?" Đám người Tào Tháo cả kinh, quay đầu nhìn lại, lại là Lưu Duyên! Vị tướng quân này là ngày xưa chỉ trong một lát đã khiến thành Huỳnh Dương thất thủ!
"Không biết Lưu tướng quân có phương pháp gì có thể dùng trong chốc lát?" Trình Dục vội vàng hỏi.
"Cung nỗ thủ!" Lưu Duyên nói từng chữ từng câu.
"Cái gì Cung nỗ thủ?" Vu Cấm hỏi.
"Chỉ cần có mấy vạn Cung nỗ thủ làcó thể!" Lưu Duyên đáp.
"Quân ta lấy đâu ra nhiều cung nỗ thủ?" Hạ Hầu Đôn la lên: "Người nào mà không biết cần phải huấn luyện nhiều cung nỗ thủ mới có thể đối kháng lại trận tên của Hứa Thành, thế nhưng, chúng ta thì sao? Liên tiếp mấy trận đại chiến, vừa mới có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, cẩu tặc Hứa Thành kia lại khai chiến! Hơn nữa, không phải ngươi cũng không biết, cho dù có cung nỗ thủ, tầm bắn của cung nỏ chúng ta cũng theo không kịp cung nỏ của đối phương, chẳng phải là khiến cho những cung nỗ thủ của chúng ta chịu chết vô ích sao? Còn nữa, ngươi có thể tốt huấn luyện Cung nỗ thủ sao?"
"Huấn luyện Cung nỗ thủ cũng không khó!" Lưu Duyên lên tiếng nói.
"Hả? Sao ta không biết?" Tào Tháo cũng sững sờ!
"Chúa công, theo mạt tướng quan sát biết được, Cung nỗ thủ quân Hứa Thành, đại bộ phận chỉ hiểu được biện pháp kéo cung bắn tên mà thôi, bởi vì một lần bọn chúng bắn ra ít nhất hơn vạn mũi tên, cho nên, không cần lo lắng bắn không trúng thứ gì! Bởi như vậy, Cung nỗ thủ cũng có thể dễ dàng chiêu mộ! cũng chính bởi vì như thế mạt tướng nghĩ chỉ cần quân ta có thể ngăn chặn xuất mấy vạn Trương cung, nỏ của quân Hứa Thành, chúng ta hoàn toàn có thể dùng tên phá tên!" Lưu Duyên nói.
"Vậy tầm bắn thì phải giải quyết như thế nào?" Hạ Hầu Đôn lại hỏi.
"Chỉ cần cung nỏ có kình lực đủ mạnh mẽ, đương nhiên giải quyết được tầm bắn!" Lưu Duyên nói.
"Khẩu khí thật là lớn. Nếu như kình lực quá mạnh mẽ, những Cung nỗ thủ của chúng ta sao có thể đủ sức kéo cung bắn tên?"
"Hừ! Tay không kéo ra được, có thể dùng chân đạp ra!" Lưu Duyên nói ra lời nói kinh người!
"Đạp ra! ?" Kể cả Tào Tháo, tất cả đều ngạc nhiên kinh sợ!
"Không sai! Đạp ra! Lại không cần chính xác, làm thế thì không nhất định phải dùng tay" Lưu Duyên nói.
"Nói hay lắm! Chúng ta lấy ở đâu nhiều vật liệu để làm những cung nỏ này?" Hạ Hầu Đôn lại hỏi, nhưng giọng nói của hắn đã ôn hòa rất nhiều!
"Mời chúa công thứ tội!" Đột nhiên Lưu Duyên xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo!
"Ha ha, Lưu Duyên ngươi đã chế tạo xong mấy vạn cung nỏ này rồi hay sao?" Tào Tháo cười nói, nhưng sát cơ trong lòng của hắn đang càng ngày càng thịnh. Có kẻ cũng dám gạt hắn làm những thứ này, rõ ràng đã không coi hắn, chúa công này vào trong mắt!
"Không phải!" Lưu Duyên dập đầu nói: "Mạt tướng chỉ lén chuẩn bị vật liệu cẩn thận, cũng không tư tạo cung nỏ!"
"Thì ra là thế!" Tào Tháo thở ra một hơi, nói: "Được rồi, quay về doanh, ra lệnh cho tướng sĩ quân ta tăng cường chế tạo cung nỏ! Chính ngươi giám sát chế tạo!"
"Mạt tướng tuân mệnh!" Lưu Duyên không biết mình mới vừa đi dạo một chuyến từ Quỷ Môn quan, nghe Tào Tháo nói, hắn vui vẻ lĩnh mệnh!
***********************************
Ngay khi Tào Tháo giao chiến cùng quân Hứa Thành ở Huỳnh Dương, Viên Thiệu, người chiếm cứ hai châu U Ký ở phương bắc, đang ở ở Hà Nội, tìm tới đối thủ cũ, Trương Yến!
Nhưng so với bên Tào Tháo, Viên Thiệu càng không thể chiếm được tiện nghi, tuy rằng đối thủ của hắn yếu hơn rất nhiều so với Trương Liêu!
Kẻ đầu tiên xui xẻo chính là Đại tướng thủ hạ của Viên Thiệu, Nhan Lương!
Viên Thiệu cũng giống như Tào Tháo, cũng xuất binh ba mươi vạn, trong đó, Nhan Lương lãnh binh năm vạn làm tiên phong!
Nhan Lương luôn luôn kiêu ngạo, nhất là trước kia Trương Yến mấy lần bại dưới tay quân Ký Châu, cho nên, căn bản hắn cũng không coi trọng Trương Yến, mang theo đại quân tiến rất nhanh. Hắn nhanh chóng dẫn quân tiến tới dưới chân thành Hà Nội!
Hắn cũng không giống như Hạ Hầu Đôn, đợi đại quân Viên Thiệu đến đông đủ mới tiến hành công kích, mà dựa theo luật lệ chiến đấu trước kia, đi tới khiêu chiến trước!
"Trương Yến, ngươi là bại tướng dưới tay ta, còn không mau mau ra ngoài thành đầu hàng!" Hắn gào to như thế!
Nghe tiếng la của Nhan Lương, Trương Yến nhìn quanh tả hữu, chần chờ hỏi: "Nhan Lương này muốn chết hay còn có quỷ kế gì?"
". . ." chúng tướng bên cạnh hắn đều không thể trả lời. Loại hành vi này, nếu là trước kia thì được coi là rất anh dũng, mà trong ánh mắt bây giờ của bọn hắn, căn bản chính là ngu ngốc nên mới làm như vậy!
"Được rồi! Mặc kệ! Bắn lén hắn, bắn chết hắn!" Trương Yến thấy thủ hạ không nói chuyện, trực tiếp hạ lệnh
Mệnh lệnh ban ra, vận mệnh của Nhan Lương cũng được quyết định như vậy. Đường đường là một viên hổ tướng Ký Châu, chỉ vì kiến thức nông cạn, không rõ phương pháp tác chiến của đối phương, khi xuất hiện ở trước trận khiêu chiến, bị đối phương không chút khách khí lấy đi tánh mạng!
Mà Nhan Lương vừa chết, năm vạn quân Ký Châu hắn mang đến lập tức đại loạn, Trương Yến thừa dịp cơ hội tốt, mệnh lệnh thủ hạ tướng sĩ đồng thời xông ra chém giết, chém giết hơn phân nửa năm vạn đại quân này!
Trận đầu tiếp xúc, quân Ký Châu của Viên Thiệu có thể nói là thảm bại! Mà bên quân Trương Yến, chỉ có mấy tên lính truy địch quá nhanh không cẩn thận bị sưng chân!
Mà sau khi được biết Nhan Lương chết trận, năm vạn đại quân tiên phong tổn thất hơn phân nửa, Viên Thiệu tức giận gầm lên như sấm, gã rút bội kiếm đâm xuyên qua người một viên phó tướng chạy về báo tin, nếu không phải được người bên cạnh ngăn cản, nói không chừng gã đã phát điên băm nát tất cả tướng lãnh mưu sĩ trong trướng!
Sau đó, sau khi khôi phục lại, Viên Thiệu lập tức cho toàn quân tiến nhanh, dùng tốc độ cao nhất tiến tới Hà Nội! Viên Thiệu thề phải rút gân lột da Trương Yến, dùng điều này để trút mối hận trong lòng!
Nhưng mà, sau khi đi đến Hà Nội, tuy rằng lính của gã nhiều, nhưng bên quân Trương Yến có cung nỏ cường lực áp chế, quân Viên Thiệu tấn công chẳng qua làm cho người ta lập thêm nhiều công lao mà thôi! Cho dù tướng sĩ quân Ký Châu liều mạng tấn công lên thành tường, không được bao lâu, vẫn phải bỏ chạy xuống dưới.
Cuối cùng, thương vong cực lớn khiến cho Viên Thiệu tỉnh táo lại, nhưng điều khiến cho đám thủ hạ của Viên Thiệu cực kỳ giật mình chính là Viên Thiệu, trước đó rất phấn khích tiến quân, lúc này lại thành ra là người sợ địch, e sợ chiến! Vì để bảo trụ thực lực của mình, dù thế nào đi nữa, vị chúa công này của bọn hắn cũng không muốn lại phát động đại quân công kích Hà Nội, khiến cho những mưu sĩ với các tướng lĩnh lại phải chịu tổn thương đầu óc mà suy nghĩ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT