Bàng Bái đuổi giết Vu Phù La, sau khi trở về đã bị Hứa Thành mệnh lệnh càn quét loạn quân Tây Lương vẫn còn chạy thục mạng bên trong Tư châu.
Sau khi nhận được mệnh lệnh này, Bàng Bái dẫn thiết kỵ đi khắp toàn bộ
Tư châu, gần ba vạn loạn quân Tây Lương bị hắn tóm được từ khắp Tư châu. Phàm là kẻ phạm gian làm ác đều bị giết chết ngay tại chỗ.
Mà điều khiến cho Hứa Thành phiền lòng chính là hắn không thể không đối mặt với mấy lão gia hỏa không bỏ chạy hoặc là muốn đi mà không thể chạy ra ngoài thành. Đám người này tổng cộng có bốn người, chính là Tuân
Sảng, Hoàng Uyển, Dương Bưu với Đại Nho Thái Ung. Hứa Thành không nghĩ tới gã khốn Đổng Trác này lại không mang theo những gia hỏa khiến cho người đau đầu này. Có lẽ Đổng Trác sợ đau đầu. Đám người này đều là lão già thành tinh rồi. Khi tiến vào thành Lạc Dương liền nhìn ra có quỷ, cũng may phát hiện kịp lúc, Hứa Thành cho người ta dẫn bọn họ tới. Chưa bỏ chạy nhưng ngay lúc này muốn đi cũng không thể khiến các người rời đi. Mấy người này đều là nhân vật thuộc sĩ tộc, dậm chân một cái có thể khiến cho thiên địa đại loạn, nhất là Tuần Sảng, hắn là ai? Ngẫm lại hắn là gia chủ Tuân gia, Tuân Du, Tuần Úc đều phải nghe lời hắn, mà
"Nhị Tuân" lại tài danh truyền khắp thiên hạ, kết giao với bao nhiêu cao nhân. Quách Gia chính là do Tuần Úc đề cử cho Tào Tháo. Nếu như
Hứa Thành hắn thật muốn giày vò Tuần Sảng, ngày sau người trong nhà muốn báo thù hắn thì sao bây giờ? Hiện tại động thủ giết người, giá họa Đổng Trác, đừng nhìn Hứa lão đại xuất thân xã hội đen, coi như là đại lưu manh cũng thật sự không làm được.
Vốn Hứa Thành đã rất phiền lòng nghĩ cách xử lý bốn lão già này. Không sai, chính là xử lý. Bốn vị này, ở trong mắt Hứa Thành, thuộc về loại người bảo thủ, không phân rõ phải trái, không đủ mạnh bạo, nhưng Dương Nhị lại cho hắn một "niềm vui lớn ". Tiểu tử này nói là từ Hà Thông tiếp được người một nhà. Khi
Hà Thông đến Trác châu tìm hiểu tin tức phương bắc đã gặp được. Chủ nhà có chút tài hoa, chẳng qua là vì nghèo, lão chủ nhân bệnh sắp chết, tìm người hỗ trợ chữa bệnh, lại để cho Dương Nhị tự mình mang binh hộ tống, đi xuyên qua quận Hà Nội, vượt qua Ki Quan, từ mặt phía bắc qua
Hoàng Hà, mới tới Lạc Dương. Điều này cũng không có gì, khiến cho một người thống binh Đại tướng làm hộ vệ mà thôi, nhưng lão Hà ngươi đáng giá sao? Dương Nhị tiểu tử này là, ngươi rảnh rỗi sao? Nhưng đến lúc người đi trị bệnh, đưa đến trước mặt Hứa Thành, tên tuổi vừa báo, thiếu chút nữa khiến Hứa Thành sợ tới mức lảo đảo, Lư Thực
Lập tức,
Hứa Thành ngây người trọn vẹn thời gian một nén nhang, sau đó quay người kéo Dương Nhị đến hậu viện đánh một trận. Bốn lão gia hỏa đã quá sức rồi, ngươi còn tặng thêm một người, chê ta bị chết chậm sao? Hắn hồn nhiên mặc kệ Dương Nhị cũng là người bị hại
Không nói đến Hứa Thành làm thế nào có thể đối phó với mấy lão già cứng đầu, ngoan cố ở thành Lạc Dương, liên quân Quan Đông, sau hai tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào hai quan ải. Đương nhiên, mức độ hành động của bọn chúng khá nhanh.
"Chư vị, lúc này nguyên khí quân ta đã phục hồi, đúng là thời cơ tốt để tiến công.
Hy vọng chư vị có thể đưa ra kế sách hay" hai mắt Viên Thiệu sáng ngời có thần, tối hôm qua ngủ không sai
"Lúc này, địch nhân chúng ta cần phải đối mặt đã từ Đổng Trác biến thành Hứa Thành. Người này chỉ có mười vạn binh mã, mặc dù có Từ Vinh tương trợ phòng thủ Tị Thủy Quan, cũng có vẻ không đủ. Chẳng qua người này khéo mưu lược, tuy rằng binh ít, nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ sợ cũng không thể dễ đối phó so với Đổng Trác" Tôn Kiên thuần túy có lòng tốt, nhắc nhở mọi người chú ý.
"Hừ, Tôn Tướng quân khiếp đảm" gần đây Trương Huân có chút kiêu ngạo. Hắn cảm thấy bản thân mình đã vượt qua đệ nhất thủ hạ của
Viên Thuật, Đại tướng Kỷ Linh. Trương Huân nghe xong lời này, nói: "Lần trước Hứa Thành chẳng qua là âm thầm đánh lén. Lúc này, hắn đã đến chỗ sáng, binh lực lại không đủ. Hơn nữa Lạc Dương bị Đổng Trác gây một trận hỏa hoạn đốt sạch sẽ, dân chúng cũng bị bắt đi không ít, chỉ sợ
Hứa Thành chưa kịp ổn định sự tình phía sau. Hắn nào có thể nào ngăn cản được đại quân bên ta"
"Dưới trướng Hứa Thành có Vương Việt, được xưng đệ nhất thiên hạ hơn mười năm, chỉ sợ võ nghệ còn hơn cả Lã
Bố. Hai người Quan Trương đều đã bại vào tay hắn. Quân ta tuyệt đối không được khinh địch" Tào Tháo đưa Lã Bố ra làm ví dụ cho tất cả mọi người, giội nước vào ngọn lửa, hắn lại nói: "Chẳng qua quân địch trú đóng ở cửa ải hiểm yếu, mà trước đó Hứa Thành cũng chỉ dụng kế đã đuổi chúng ta ra khỏi Hổ Lao quan. Hắn không đủ binh lực nên kế sách đúng nhất hiện nay, chúng ta chỉ có liều quân lực, cứng rắn tấn công"
"Không thể" Thái thú Hà Nội Vương Khuông còn không biết địa bàn của hắn đã trở thành đường tắt cho lưu dân Ký Châu trốn vào Tư châu, ở chỗ này phản đối nói: "Chúng ta còn phải đối phó Đổng Trác, nếu như tổn thất quá nhiều binh lực ở chỗ này, ngày sau chống lại Đổng Trác, chẳng lẽ không phải chỉ có một con đường chết sao?"
Tào Tháo nhìn hắn một cái, không nói gì thêm nữa. Hắn vốn là một lòng cùng chư hầu hợp binh giết Đổng Trác đền đáp quốc gia. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, hắn cũng nhìn rõ ràng, trong những chư hầu này chỉ sợ không có một người một lòng với hắn. Khi chỉ hơi gặp khó khăn, sẽ không nguyện ý gánh chịu nguy hiểm tổn thất binh lực tấn công quan ải. Nếu không phải
Tôn Kiên đi đầu công phá Tị Thủy Quan, bọn chúng chỉ sợ bây giờ còn đang phải kéo dài mất thời gian. Lúc này, bị Hứa Thành lợi hại đánh cho một hồi, đều sợ muốn chết, đều sợ ở trong đó có gian kế. Đúng là không biết nghĩ, làm gì có nhiều gian kế như vậy? Chiến tranh cuối cùng chính là binh mã, cũng không phải mưu kế. Thế nhưng nếu như mọi người cũng không muốn, Tào Tháo hắn dù to gan lớn mật, bằng một mình hắn cũng không thể công phá hai cửa ải hiểm yếu ở trước mặt này. Hơn nữa, Đổng
Trác đã đến Trường An, thời điểm này có muốn đánh cũng không đánh được, liên quân Quan Đông còn có thể duy trì chỉ vì nơi này có lương ăn mà thôi, mặt mũi của bọn hắn, đã sớm không chú ý đến rồi.
Nghĩ tới đây, Tào Tháo sợ hãi cả kinh. Vì sao Hứa Thành lại để lương thực cho bọn hắn ăn? Chẳng lẽ chính là vì để cho bọn họ ở lại chỗ này? Tào Tháo càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Thời gian dần qua, trên đầu đổ mồ hôi, chảy xuống dưới.
"Mạnh Đức" Viên Thiệu nhìn thấy đầu Tào Tháo đổ mồ hôi, lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Hẳn là có chuyện gì?"
Tào Tháo giơ tay vuốt trán, lạnh giọng nói: "Ai có thể biết Hứa Thành vì cái gì để lại lương thực cho chúng ta?"
"Ha ha, Mạnh Đức hẳn là đã quên" Viên Thuật cười ha ha, nói: "Không phải
Trương Huân tướng quân dưới trướng của ta đã nói rồi sao? Thủ hạ Hứa
Thành vì không kịp chở đi mà thôi"
"Chó má" Hiện Tào Tháo đang khẩn trương muốn chết. Căn bản một chút mặt mũi cũng không bán. "Không vận chuyển đi được, hắn không biết đốt à? Ngươi coi ta với thủ hạ của ngươi giống nhau, tất cả đều là đồ ngốc sao?"
Lập tức, bầu không khí vô cùng lạnh ngắt. Không một ai nghĩ ra, Tào Tháo nói lời độc ác như vậy. Lập tức Viên Thuật đứng lên, dáng vẻ rất giận dữ, mà Trương Huân gần đây rạng rỡ, hớn hở thì đỏ mặt, oán hận mà nhìn về phía Tào
Tháo.
"Công Lộ không được vô lễ" Viên Thiệu quát đệ đệ của mình ngừng lại, gã lại nhìn Tào Tháo nói: "Mạnh Đức có thể nào nói như vậy, đâu còn dáng vẻ một sĩ phu " sau khi thể hiện thái độ bề trên trước cả hai người gã lại hỏi: "Mạnh Đức, tại sao lại thất thố như thế?"
"Ta nghĩ. . ." Tào Tháo cũng bình tĩnh lại: "Hiện tại lương thực chúng ta đang ăn rất có thể chính là do Hứa Thành cố ý để lại cho chúng ta. Hơn nữa, mục đích của hắn chính là muốn chúng ta ở yên chỗ này. Thế nhưng vì sao hắn lại làm như vậy, cuối cùng hắn muốn làm gì, ta lại không nghĩ ra được. Cho nên nhất thời tình thế cấp bách, kính xin Công Lộ huynh bỏ qua cho"
Nhìn thấy Tào Tháo mềm nhũn, tuy rằng trong lòng Viên Thuật còn nổi cơn thịnh nộ, cũng không thể phát ra. Hắn quay đầu lại hung hăng nhìn Trương Huân. Chuyện này khiến cho hắn mất thể diện, trở thành đồ ngu ngốc, sau đó Viên Thuật mới oán hận mà ngồi xuống
Kỳ thật điều này cũng không thể nói Trương Huân là đồ ngốc. Ngày hôm đó sau khi Trương Huân hắn nói ra câu đó không lâu liền nghĩ ra không đúng, nhưng nếu lại nói ra chẳng phải là rất mất mặt sao? Nếu như không ai nhận ra có gì không đúng, hắn cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ. Hôm nay không thể ngờ bị Tào Tháo vạch trần trước mặt mọi người, thật sự là tai bay vạ gió.
"Hả?" Viên Thiệu vuốt vuốt chòm râu ngắn của mình, dáng vẻ trầm tư. Gã nghe Tào Tháo nói cũng không cảm thấy có gì khẩn trương. Chỉ cần trong tay mình có binh, có lương thực, cũng không sợ gì Hứa Thành.
Lại nghĩ một lát, bỗng nhiên Viên Thiệu nở nụ cười: "Ha ha ha, ta hiểu"
"Mời minh chủ bảo cho biết" Tôn Kiên ở bên chắp tay nói, nhưng trong lòng hắn lại nói: ngươi muốn chính mình xấu mặt, ta giúp ngươi một chút.
"Chư vị còn có ai nhớ rõ, khi Đổng Trác mới vào Lạc Dương, Hứa Thành có chức quan gì sao?" Viên Thiệu vẻ mặt đắc ý nói.
"Hình như là Hiệu úy" Tào Tháo nói. Khi đó hắn cũng không để Hứa Thành vào mắt, tự nhiên cũng không nhớ rõ.
"Đúng vậy, một Hiệu úy nho nhỏ, trong thời gian thật ngắn, đã thăng làm Ngũ Quan trung lang tướng, thống lĩnh cấm quân. Chư vị không biết là có thứ gì đó không đúng sao?" Viên Thiệu tiến thêm một bước, vạch trần đáp án.
"Ah ta hiểu" Thái thú Hà Nội Vương Khuông nói: "Minh chủ nói là, tiểu tử này kéo chúng ta ở chỗ này, là vì muốn báo công với Đổng
Trác, bày tỏ chính mình đánh rất khổ, tốt đạt được quan chức cao"
"Không sai" Viên Thiệu bày tỏ thoả mãn khi Vương Khuông phụ họa với mình.
"Nhưng hắn lại có thể xác định nhất định sẽ đánh bại chúng ta sao?" Thái thú Bắc Hải Khổng Dung khó hiểu: "Cho dù hắn muốn công, được quan chức, thế nhưng cũng không thể giằng co với chúng ta từ trước đến nay"
"Binh" Tào Tháo vỗ trán một cái: "Hỏng rồi"
********************************
Ung Châu, Trường An
Lý Nho cầm một phần tấu chương, nói với Đổng Trác: "Ân tướng, Hứa Thành đã gửi tấu chương, nói là đã đánh đuổi liên quân Quan Đông ra khỏi hai quan Hổ Lao với Tỵ Thủy, còn cứu Từ Vinh tướng quân khốn thủ Huỳnh
Dương"
"Có việc này?" Đổng Trác cả kinh, bật dậy từ trên giường, cầm tấu chương nhìn lại.
"Hảo tiểu tử, lại nghĩ ra một chiêu này" Đổng Trác đọc trong chốc lát rồi ném tấu chương cho Lý Nho, hỏi: "Ngươi xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trên thực tế sau khi Lý Nho nhìn thấy tấu chương này, hắn vẫn rất lo lắng. Lúc ấy chính hắn đề nghị Đổng Trác vứt bỏ Hứa Thành với cấm quân. Hiện tại tốt rồi, người ta thắng, làm sao bây giờ? Hắn chỉ sợ Đổng Trác sẽ trách tội bản thân hắn. Khi thấy Đổng Trác đôi chút không quan tâm, hắn an tâm chút ít, liền nói: "Tiểu tế cũng không nghĩ ra Hứa Thành sẽ dùng phương pháp đánh lén, đốt lương thảo của đám người Viên Thiệu. Lúc ấy thật sự là quá gấp gáp, không ngờ hắn có thể nghĩ ra chiêu này. Nhưng mà hắn còn nói đám người Viên Thiệu vơ vét khắp nơi, lúc này vẫn còn ở trước hai Quan. Tiểu tế nghĩ, hắn không thừa dịp thời cơ đám người kia có ít lương thực mà tiến hành công kích, rất có thể là có chút ……. đối với ân tướng, cho nên tiểu tế cho rằng ý của hắn là muốn quyền lực lớn hơn hoặc là muốn có chức quan cao hơn dù sao hắn chỉ xuất thân từ một tiểu binh. . ."
"Như vậy sao?" Đổng Trác giống như có chút không yên lòng: "Hãy cho hắn một chức quan. Ngươi tìm người cân nhắc một chút, cao một chút cũng được, khiến cho hắn giúp ta ngăn cản địch nhân ở phía đông. Dù sao Lạc Dương cũng bị đốt rồi, không sợ hắn gây rối"
"Vâng, tiểu tế sẽ đi làm" Lý Nho lui ra.
Đi ra Đổng phủ, hắn cảm thấy người đổ không ít mồ hôi. Hôm nay thật sự rất may mắn, thừa tướng không trách tội hắn nhưng từ khi trở lại Trường An đến nay, hắn luôn cảm thấy Đổng Trác có chút thay đổi, phần lớn thời gian bề ngoài vẫn tàn bạo nhưng vẫn có một chút thời gian thường có vẻ thất thần, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc này đây, hắn sợ Đổng Trác trách tội, mới chọn đến vào lúc này, quả nhiên không việc gì. Vấn đề là về lâu dài như vậy cũng không phải là biện pháp, cũng nên tìm nguyên nhân rõ ràng mới được. Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu, lên xe ngựa quay trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT