Đại khái đám người Lưu Bị cũng đã nghĩ tới điểm này, cũng không vây thành tứ phía, cho nên Thái Mạo cùng Trương Doãn thuận lợi mà trốn ra khỏi thành Tương Dương.
Sau đó, đại quân Lưu Bị thuận lợi tiến vào chiếm giữ thành Tương Dương, Lưu Kỳ cũng leo lên vị trí Kinh Châu Mục.
Người kế nhiệm cũng phải có lễ nghi nhất định!
Vốn đám người Lưu Bị không có ý định gióng trống khua chiêng mà làm nghi thức kế vị. Dù sao, thứ nhất Lưu Biểu vừa mới chết, thứ hai bọn hắn cũng không muốn làm cho người ta khi vừa nhắc tới Kinh Châu là nghĩ đến đây là địa bàn của Lưu Kỳ.
Thế nhưng vẫn luôn có người đối đầu với bọn hắn.
Lưu Bị Lưu hoàng thúc, không phải được xưng là "Nhân nghĩa hơn người" sao? Mọi người không dám đối đầu cùng hạng người hoành hành ngang ngược như Thái Mạo, thế nhưng người ta nhất định sẽ không sợ một "Nhân giả", ác nhân sẽ giết người, nhân giả chắc chắn sẽ không. Ít nhất, biểu hiện bề ngoài là không thể!
Vì vậy, kẻ kiếm chuyện đã tới rồi!
Đầu tiên, do lão thần Kinh Châu là Lâu Khuê đề nghị, Đại công tử Lưu Kỳ nên cử hành một lễ mừng trọng thể, dùng chúc mừng Đại công tử đã xua đuổi nghịch tặc Thái thị, một lần nữa giành lại chức Châu Mục, đề nghị này đã được rất nhiều người Kinh Châu đồng ý, trong đó có cả huynh đệ Khoái thị!
Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng cũng biết một chiêu này là có ý gì! Nói toạc ra, không có gì hơn hai chữ: quyền lực!
Lưu Bị là người ngoại lai, thế nhưng hắn và Lưu Biểu không giống nhau. Khi Lưu Biểu đến Kinh Châu chỉ có một người, một ngựa, Lưu Biểu có thể bình định Kinh Châu chính là dựa vào thế lực bản địa, thế nhưng Lưu Bị lại đã có lực lượng của mình, hơn nữa nhìn tình hình hiện tại, thế lực của Lưu Bị còn hùng mạnh hơn khi so với các thế lực bản địa Kinh Châu, tuy còn kém hơn những thế lực này ở mặt tổng thể, thế nhưng ai dám không sợ? Thế nhưng, may mắn thay người mà Lưu Bị nâng đỡ chính là Lưu Kỳ, người Kinh Châu. Người Kinh Châu liền nghĩ đến phương pháp này, đầu tiên muốn chính thức xác lập vị trí chính thống của Lưu Kỳ, sau đó, lại cổ động Lưu Kỳ dùng thân phận chính thống để áp chế thậm chí là làm suy yếu thực lực của Lưu Bị. Khi đó đám người Kinh Châu bọn hắn lại có thể tiếp tục chơi đùa cùng Lưu Bị.
Đối mặt loại tình huống này, Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng sớm có đối sách.
Đó chính là thuận theo tự nhiên!
Người khác không biết Lưu Kỳ, thế nhưng bọn hắn đã sớm nhìn thấu Lưu Kỳ! Không sai, Lưu Kỳ làm người xác thực trung hậu hiếu thuận, thế nhưng hắn lại không có tài năng, hơn nữa còn là một nhị thế tổ điển hình, tuy bị Thái thị áp bách lâu như vậy, hắn lại hoàn toàn không có ý chí phản kháng, suốt ngày chỉ chìm trong mỹ tửu và mỹ nhân, vì vậy cho dù hắn chính thức leo lên chức Châu Mục, cũng sẽ thả quyền lực cho đám người Lưu Bị mà hắn tín nhiệm, mà chính hắn sẽ tiếp tục trầm mê ở trong cuộc sống hạnh phúc vừa mới giành được.
Vì vậy chỉ sau khi tiến vào Tương Dương một ngày, đám người Lưu Bị liền cử hành một lễ kế vị long trọng kế vị cho Lưu Kỳ, mượn cớ mở tiệc vui vẻ, khiến cho những thần tử Kinh Châu tạm thời trầm lắng.
Tiếp theo, Lưu Bị phái Đại tướng Hướng Sủng, Đặng Chi xuất binh truy kích Thái Mạo, sau đó hắn bắt đầu dựa thế sửa sang lại văn thần võ tướng Kinh Châu, thế nhưng hắn chỉ sửa sang lại cũng không phải là tẩy trừ. Tuy hắn rất không muốn nhìn thấy một số người ở Kinh Châu, thế nhưng hắn vẫn phải cần nhờ những người này để giúp hắn thống trị địa phương, cho nên cái gọi là sửa sang lại, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì càng giống như là lấy lòng!
Trọng điểm đầu tiên đương nhiên là Khoái gia!
Trong suy nghĩ của đám người Lưu Bị, Kinh Châu trên thực tế cũng chỉ có Khoái thị là đôi chút có thực lực, những người khác đều chỉ là chuột nhắt.
Thế nhưngLưu Bị lại thật không ngờ, khi hắn tự mình tiến đến bái phỏng Khoái gia, hắn phải chờ ở bên ngoaig cửa hết cả canh giờ, hơn nữa, người ta đáp lời với thái độ rất không khách khí: bệnh, không rảnh tiếp đãi người không phận sự!
Lưu Bị rất bất mãn đối với chuyện này, thế nhưng từng trải nhiều năm đã khiến cho hắn chế trụ lửa giận trong lòng, trở về thương lượng cùng Gia Cát Lượng.
Cuối cùng, Gia Cát Lượng cho ra kết luận, Khoái gia có lẽ có cấu kết cùng Hứa Thành! Khoái gia sợ biểu hiện quá nhiệt tình sẽ khiến sự việc đi quá xa, cho nên, mới dùng chiêu lạnh nhạt này. Nếu như Lưu Bị lại tới, bọn hắn nhất định sẽ giả vờ, viễn cưỡng tiếp đãi, như vậy, bọn hắn sẽ được đám hào phú Kinh Châu, những kẻ nhìn Lưu Bị không thuận mắt, sẽ tán thưởng bọn hắn vì thái độ ngạo mạn với Lưu Bị, hơn nữa Lưu Bị để tỏ lòng coi trọng Khoái gia bọn hắn, cũng không thể không xuất ra chức vị trọng yếu cho bọn hắn, giao phó bọn hắn quyền lực còn mạnh hơn cả so với trước kia, mà như vậy bọn họ càng có cơ hội thuận tiện làm nội ứng cho Hứa Thành.
Vì vậy, để nghiệm chứng lời nói của Gia Cát Lượng, Lưu Bị lại đi một chuyến tới Khoái phủ. Kết quả tất cả đều giống như những gì Gia Cát Lượng đã dự đoán, bởi như vậy đương nhiên Lưu Bị không dám lấy quyền lực mà bản thân hắn vừa mới lấy được, chuyển một phần cho Khoái gia. Dù sao Khoái gia mới là cây lớn rễ sâu ở Kinh Châu. Về điểm này, Lưu Bị hắn hoàn toàn không thể so được. Vạn nhất hắn thật sự bị huynh đệ Khoái thị chơi một đạo, đây chính là khóc không ra nước mắt!
Cứ như vậy, Khoái thị huynh đệ hoàn toàn không có được điều gì, ngoại trừ hai vị trí thoạt nhìn thì rất cao, nhưng chỉ là hư chức không có thực quyền!
Thế nhưng Lưu Bị cũng biết rằng mỗi hành động của hắn vẫn bị một người thu hết vào trong mắt.
Người này dĩ nhiên là Công Dã Kiền. Hắn không biết huynh đệ Khoái thị có phải thật sự cấu kết cùng chúa công của chính bản thân mình đang ở Lạc Dương hay không, thế nhưng cách làm này của Lưu Bị khiến cho hắn âm thầm cao hứng trong lòng. Huynh đệ Khoái thị tại Kinh Châu có lực hiệu triệu gần ngang với Lưu Biểu. Hôm nay huynh đệ Khoái thị lại bị Lưu Bị để đó không dùng, người Kinh Châu sẽ không có ý kiến gì sao? Cho nên, trong suy nghĩ của hắn, Lưu Bị chỉ đang tự tìm phiền toái, mà trong thời gian hai năm, mặc dù Công Dã Kiền hắn không ở bên cạnh Lưu Bị, thế nhưng hắn cũng thông qua thủ hạ của chính Thái Mạo đã chiếm được rất nhiều tin tức về Lưu Bị và các thủ hạ của hắn. Gia Cát Lượng là người có thể nhìn ra sai lầm này của Lưu Bị, thế nhưng vị "Ngọa Long tiên sinh" này có một nhược điểm thật lớn, đó chính là yêu quyền lực! Nói một chính xác là Gia Cát Lượng ưa thích loại cảm giác tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ bất đồng ý kiến tồn tại! Điểm này thì ngay cả chính bản thân Gia Cát Lượng chỉ sợ cũng không có ý thức được, mà sự tồn tại của huynh đệ Khoái thị tồn tại, đã trở thành một chướng ngại đối với việc Gia Cát Lượng nắm được quyền hành Kinh Châu, cho nên hắn không góp ý cho Lưu Bị. Có khả năng trong suy nghĩ của hắn là ở Kinh Châu đã không còn người nào có thể khiêu chiến vói sự tồn tại của Lưu Bị! Huống chi hắn còn đề nghị Lưu Bị dùng kế phân hoá, trắng trợn bổ nhiệm một đám thủ hạ trước kia bất đồng với Lưu Biểu, còn chuẩn bị tiếp tục đề bạt một nhóm lớn quan lại không phải là người địa phương Kinh Châu. Cách làm này có thể làm suy yếu lực ảnh hưởng của huynh đệ Khoái thị ở mức độ cao nhất!
Thế nhưng, ngoại trừ việc dùng người có thể khiến cho lòng người vui mừng, Công Dã Kiền lòng nóng như lửa đốt, hắn thật không ngờ là Lưu Bị rõ ràng có thể đánh chiếm thành Tương Dương nhanh chóng như vậy, bởi như vậy chuyện này ít nhiều đã đôi chút ảnh hưởng tới kế hoạch của Hứa Thành, làm như một tên mật thám đỉnh cấp như hắn, mà cũng không kịp thể hiện điều gì, tuy Lưu Bị chỉ (cho hắn một chức vụ hư danh, thế nhưng hắn không có biểu hiện bất mãn, chỉ núp trong bóng tối chờ cơ hội.
Mà không lâu sau khi Lưu Bị vừa mới đánh chiếm Tương Dương, cơ hội tới.
Theo tin tức bẩm báo, Liêu Giang lãnh binh ra khỏi Uyển Thành, vượt qua Phàn thành, đánh thẳng tới Tân Dã!
Sau khi Lưu Bị biết được tình huống, hắn lập tức liền thông tri Gia Cát Lượng, mà sau khi được Gia Cát Lượng bày mưu đặt kế, hắn quyết định tự mình lĩnh quân đi Tân Dã đánh một trận cùng Liêu Giang. Hắn cần nhờ một trận chiến này để cho chính mình có thể danh chính ngôn thuận, bởi vì khi hắn mới vừa mới chiếm Tương Dương không lâu thì đã có lời đồn đãi truyền ra ngoài, nói Lưu Bị hắn muốn giết Lưu Kỳ, để cho mình độc chiếm Kinh Châu. Mà lúc này hắn lãnh binh xuất chiến, tất cả lời đồn đãi sẽ tự sụp đổ, bởi vì lúc này hắn đi đánh trận vì Lưu Kỳ, đối thủ có tên tuổi thật lớn, Liêu Giang, người khác tự nhiên khó mà nói được cái gì.
Vì vậy, sau khi để lại Lưu Kỳ cùng với Tôn Càn, Giản Ung, còn có huynh đệ Mã Lương Mã Tắc trấn thủ Tương Dương, Lưu Bị lại một lần nữa chỉ huy đại quân xuất phát, thế nhưng lần này trong đại quân Lưu Bị, lại thêm một viên Đại tướng, người này chính là Văn Sính. Văn Sính này vào thời điểm Lưu Bị công thành, trốn trong nhà không đi ra ngoài. Sau khi thành bị phá, Lưu Bị ra mặt, mời hắn ra làm việc.
Đại quân trùng trùng điệp điệp, không mấy ngày đã tiến tới Tân Dã. Mà lúc này quân bản bộ của Liêu Giang, còn cách Tân Dã hai ngày lộ trình.
"Vì sao Liêu Giang xuất phát trước so với chúng ta, lại đến chậm hơn chúng ta?" Lưu Bị vừa đến Tân Dã, trở về chỗ ở cũ của mình, thương nghị cùng một đám thuộc hạ ở bên trong, nói.
"Hẳn là Liêu Giang muốn để cho chúng ta trước tiên đại chiến một trận cùng Thái Mạo ở Tương Dương, sau đó hắn mới tới mà làm ngư ông đắc lợi. Thế nhưng bọn hắn không thể tưởng được chúng ta lại có thể dễ dàng đánh chiếm Tương Dương, cho nên, mới đến muộn!" Gia Cát Lượng thoáng đôi chút tự đắc nói. Công phá Tương Dương chính là công lao của hắn mà.
"Đã như vậy, chúng ta hãy đánh nhau một trận cùng hắn ở Tân Dã. Hãy thử xem Liêu Giang này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!" Trương Phi kêu gào nói.
"Bên người Liêu Giang có Ngụy Duyên, Thái Sử Từ, cũng không phải là người dễ trêu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!" Văn Sính nói. Lần trước hắn đã được chứng kiến Thái Sử Từ, tuy hắn thậm chí còn không thể đánh thắng Chu Thương, thế nhưng, Thái Sử Từ nếu như so Chu Thương thì sức kém hơn, bàn về ra chiêu, hắn lại nhanh hơn Chu Thương rất nhiều.
"Trọng Nghiệp nói không sai " Lưu Bị nhìn thoáng qua Văn Sính, nói: "Ngụy Duyên ngàn dặm tập kích Tào Nhân, thanh danh chỉ dưới mấy viên Đại tướng dưới trướng Hứa Thành, Thái Sử Từ cũng không phải là kẻ kém cỏi, lại có Liêu Giang làm chủ tướng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch"
"Tốt rồi, tốt rồi!" Trương Phi kêu lên: "Đại ca, hãy để cho lão Trương ta xuất chiến, ta nguyện mang ba nghìn tinh binh, đánh một trận cùng Liêu Giang trước, xem hắn có phải thật sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không!"
"Ha ha, Tam Tướng quân, lần này, chỉ sợ tướng quân không thể xuất chiến" Gia Cát Lượng đột nhiên nở nụ cười.
"Quân sư, ta cũng không đắc tội với ngươi! Vì sao không cho ta xuất chiến?" Trương Phi nhảy dựng lên, kêu lên.
"Chúa công mới nắm giữ Kinh Châu, quân ta không thể tiến hành đánh trận lâu dài cùng Liêu Giang, để tránh bị bọn chúng áp chế, cho nên chúng ta muốn dùng thời gian ngắn nhất chấm dứt trận chiến này, hơn nữa Lượng đã sớm chuẩn bị một kế có thể phá Liêu Giang, tất nhiên sẽ khiến cho hắn khó có thể đến Tân Dã giương oai!" Gia Cát Lượng mỉm cười, hắn lại xòe chiếc quạt lông ngỗng ra quạt.
"Quân sư mau nói đi!" Lưu Bị vui vẻ, vội vàng hỏi.
"Bên ngoài Tân Dã có sườn Bác Vọng, bên trái sườn Bác Vọng có núi, tên là Dự sơn; mặt phải có rừng, tên là An lâm, quân ta có thể mai phục quân mã tại nơi đó, Tam Tướng quân hãy mang một nghìn binh mã mai phục hướng Dự sơn. Khi đại quân Liêu Giang đến, thả hắn đi qua, không được ra giao chiến; hậu đội vận chuyển lương thảo của hắn nhất định theo ở phía sau, Tam Tướng quân chỉ cần nhìn thấy mặt phía nam lửa cháy, có thể tung binh xuất kích, đốt cháy lương thảo đồ quân nhu của hắn. Hoàng lão tướng quân hãy mang một nghìn quân mã đi mai phục trong sơn cốc ở sau An lâm, khi nhìn thấy mặt phía nam lửa cháy, có thể xuất binh, phóng hỏa đốt lương thảo tập trung trong thành cũ Bác Vọng. Phó Sĩ Nhân tướng quân dẫn năm nghìn quân mã, chuẩn bị các đồ vật dẫn lửa, chờ ở hai bên phía sau sườn Bác Vọng, đợi khi đại quân Liêu Giang đến, có thể phóng hỏa, Văn Sính tướng quân làm tiền quân, nghênh chiến Liêu Giang, chỉ cần thua, không được thắng. Chúa công dẫn quân hậu viện, cũng tương tự, cũng không thể thắng, chỉ cần có thể dẫn dụ đại quân Liêu Giang vào sườn Bác Vọng là được!" Gia Cát Lượng tự tin nói.
"Cái này. . . Quân sư, liệu Liêu Giang có trúng kế không?" Văn Sính hỏi.
"Ha ha, nghe nói Liêu Giang làm người tâm tính ngả ngớn, hơn nữa hắn còn rất trẻ tuổi, nhìn thấy chúa công tự mình tiến về trước, tất nhiên sẽ sinh lòng tham công, mà Ngụy Duyên, Thái Sử Từ dưới trướng hắn cũng đều là là hạng người dũng mãnh tham công. Từ hành động của Ngụy Duyên ngàn dặm tập kích Tào Nhân là có thể nhìn ra mánh khóe, bọn hắn há mắt thấy chúa công sắp rơi vào trong tay mà không truy kích? Chỉ cần chúa công dẫn bọn chúng vào sườn Bác Vọng, bọn hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể chạy thoát ra ngoài!" Gia Cát Lượng cười nói.
"Quân ta phái ra binh mã có thể quá ít hay không?" Hoàng Trung lại hỏi.
"Không ít, dùng phục binh phá địch, lại là hỏa công, những binh mã này cũng không tính ít!" Gia Cát Lượng nói: "Hơn nữa, để phòng ngừa vạn nhất, quân ta nhưng cần giữ lại chủ lực trấn thủ Tân Dã, cho nên không thể phái quá nhiều binh mã đối phó với địch!"
"Vậy quân sư ngươi làm gì?" Trương Phi nghe thấy chính mình có việc làm, trong lòng thoáng bình tâm lại, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được lại hỏi một câu.
"Lượng muốn mời Công Dã tiên sinh lưu thủ Tân Dã, Lượng ở giữa phối hợp tác chiến tất cả bộ phận, mà chờ đợi tin tức đại thắng của các vị tướng quân!" Gia Cát Lượng nhìn Công Dã Kiền một mực giữ im lặng cười nói. Công Dã Kiền cũng trả lời với mà một nụ cười.
"Tốt, hãy làm theo phương pháp của quân sư, chúng ta ' hỏa thiêu sườn Bác Vọng ' !" Lưu Bị thoải mái nở nụ cười.
"Quân sư, tại hạ còn có một nghi vấn!" Công Dã Kiền đột nhiên hỏi.
"Mời nói!" Gia Cát Lượng đáp.
"Theo như ý của quân sư, đại thắng, thế nhưng vì sao quân sư không phái đại quân đi trước chặn đường lui của Liêu Giang, như vậy chẳng phải là bọn hắn căn bản không thể trốn thoát sao? Hơn nữa, quân ta còn có thể thừa cơ phản công Uyển Thành, chẳng phải rất tốt sao?" Công Dã Kiền nói khiến cho đám người Lưu Bị đều nhìn Gia Cát Lượng với ánh mắt trông mong.
"Ha ha, kế này của Công Dã tiên sinh mặc dù không tệ, thế nhưng chúng ta cũng phải nhìn ra là quân ta chưa đủ thực lực. Thứ nhất nếu chúng ta đánh chiếm Uyển Thành, tương đương với trực tiếp mời Hứa Thành đến đánh chúng ta, tuy quân ta cùng Tào Tháo đã định ra minh ước, thế nhưng đối mặt với quân Hứa Thành có thực lực cường đại, Uyển Thành cuối cùng khó có thể giữ vững. Hai là nhị vị tướng quân Vương Uy, Lý Thông ở Phàn thành cũng không phải là nhân vật chỉ để bài trí. Lần này tuy Liêu Giang vượt qua bọn hắn, thực sự nhất định hai vị tướng quân Vương Lý sẽ chặn đường lui của chúng, hoặc là nhân cơ hội đánh Uyển Thành, cho dù chúng ta làm như vậy, chỉ sợ cũng có hiệu quả không lớn a...!" Gia Cát Lượng nói.
"Thì ra là thế, quân sư quả nhiên đại tài, Công Dã Kiền bái phục!" Công Dã Kiền nhìn Gia Cát Lượng thi lễ một cái.
"Không dám!" Gia Cát Lượng cũng đáp lễ lại.
"Tốt, nếu như thế, mọi người hãy làm theo như lời quân sư, bắt đầu đi bố trí" Lưu Bị thấy không có người lên tiếng hỏi nữa, rốt cục ra lệnh. Thế nhưng hắn cũng không biết, đây là một mệnh lệnh đâm đầu vào chỗ chết.
Lúc này Liêu Giang phái tiên phong là Thái Sử Từ. Dù sao, Ngụy Duyên đã có một lần dùng tia chớp, cho dù Thái Sử Từ thua trong trò hơi Tướng quân bảo cũng sẽ không nhường cơ hội này cho hắn.
Thế nhưng trên con đường này, Thái Sử Từ lại cảm thấy vô cùng buồn bực, bởi vì Liêu Giang luôn không ngừng phái người lệnh cho hắn đi thong thả, đừng nóng vội! Kết quả, đường đường là một Khinh Xa tướng quân, mang theo một vạn kỵ binh mà Liêu Giang nài nỉ lấy được từ Hứa Thành, tốc độ hành quân rõ ràng chỉ hơn hai mươi dặm. Lúc này tốc độ còn kém hơn cả "Khinh xa"!
Thế nhưng, thời gian chịu đựng khổ ải cuối cùng chấm dứt, ngay trong lúc Thái Sử Từ đang không ngừng thầm oán trách vận khí của mình, Liêu Giang lại mang theo binh mã đuổi tới, hơn nữa rốt cục Liêu Giang hạ lệnh cho hắn, cấp tốc xuất kích!
Vì vậy thậm chí Thái Sử Từ chẳng buồn lên tiếng nói chuyện, một vạn kỵ binh nhanh như điện chớp tiến thẳng về hướng Tân Dã.
Nhưng mà mới tiến quân không được bao xa, Thái Sử Từ lập tức đụng phải đối phương, hơn nữa còn là người quen biết đã lâu. Tuy giao tình của hai người thật sự khá nhạt, thế nhưng cuối cùng thì vẫn là người quen biết, Văn Sính! Mà đi theo Văn Sính, ước chừng có một vạn người.
"Tướng đến là Văn Sính sao?" Trong thấy đối phương, thế nhưng vì thời gian quá lâu, cho nên, Thái Sử Từ vẫn muốn trước tiên xác định lại thân phận của đối phương.
"Đúng là Văn mỗ, Thái Sử tướng quân từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!" Văn Sính chắp tay nói, hắn vốn còn muốn nói chuyện mấy câu " lôi kéo tình cảm", cùng Thái Sử Từ, thế nhưng trên đường đi, Thái Sử Từ đã sớm không nín nhịn được nữa. Ngay khi hắn nghe thấy Văn Sính thừa nhận, lập tức cả người giống như hổ đói gặp con cừu nhỏ, hai mắt tỏa ánh sáng thèm thuồng.
"Ha ha ha, đang lo một đường nhàm chán, vừa vặn đã có người đưa tới cửa!" Thái Sử Từ cười lớn một tiếng, sau đó hắn mạnh mẽ quát: "Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi xông tới. Văn Sính, nếu như đã đến, hoặc là xuống ngựa đầu hàng, hoặc là ngươi cũng đừng trách mâu của Thái Sử Từ quá máu tanh!" Hô xong, Thái Sử Từ còn cảm thấy tự hào vì chính mình nói ra được hai câu đó, tuy Ngụy Duyên cùng mình đều đã học được hai câu dạo đầu kinh điển giết người từ chỗ Liêu Giang, thế nhưng người thứ nhất có cơ hội nói ra trên chiến trường lại là Thái Sử Từ hắn! Khó trách Liêu tướng quân nói hai câu này là kinh điển, cảm giác nói lên quả nhiên không giống với bất kỳ điều gì.
". . ." Văn Sính thật không ngờ cảnh cáo giết người mà cũng có thể nói có trình độ như này, hắn nhất thời ngơ ngẩn. Sau một hồi lâu, hắn mới có phản ứng, nói: "Văn mỗ là chiến tướng Kinh Châu, sao có thể hàng ngươi?"
"Tốt, chúng tướng sĩ, theo ta giết!" Không để cho Văn Sính tiếp tục có cơ hội nói chuyện, trường mâu Thái Sử Từ một lần hành động, xung trận, ngựa lên trước, đánh về hướng Văn Sính, mà phía sau hắn, một vạn thiết kỵ như mãnh hổ xổ cũi, cũng mãnh liệt hành động.
Văn Sính bị phái đi dụ địch, cho nên, bất kể như thế nào, hắn đều chỉ có thể thất bại, huống chi, bên cạnh hắn tuy nhìn qua có hơn vạn quân mã, trên thực tế chỉ là ba nghìn bộ binh mà thôi, nào có thể chống lại hơn vạn thiết kỵ của Thái Sử Từ?
Cho nên, giao chiến qua một khắc, Văn Sính bị đánh tơi bời mà bỏ chạy. Thật sự thì không phải hắn muốn trốn nhanh như vậy, dù sao hắn cũng là Đại tướng Kinh Châu có số má. Cho dù hắn đi dụ địch, hắn cũng muốn dụ cho có thể diện mới được, thế nhưng quân kỵ binh của Thái Sử Từ có lực công kích thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho hắn không thể không trốn.
"Truy!" Trong mắt Thái Sử Từ, Văn Sính là một nhân vật có giá trị tuyệt đối, là một tuyệt đại chiến công. Từ sau khi Ngụy Duyên tập kích chiến Tào Nhân, vẫn thỉnh thoảng biểu hiện chỉ cao khí ngang ở trước mặt hắn, khiến cho hắn vô cùng phiền muộn, mà nếu như hắn muốn vượt qua Ngụy Duyên một bậc, nhất định phải làm được những sự việc mà Ngụy Duyên cũng không thể làm được. Ngụy Duyên ngàn dặm tập kích Tào Nhân, tuy chiến công lớn lao, thế nhưng lại cũng không có giết được một Đại tướng đáng kể cho nên nếu như lần này hắn có thể bắt hoặc là giết chết Văn Sính, thì hắn sẽ có tiền vốn khiêu chiến cùng Ngụy Hổ Nha.
"Cẩn thận, Văn Sính này chạy trốn quá nhanh, binh mã cũng không nhiều như vậy thoáng nhìn qua, chỉ sợ có lừa dối!" Một kỵ sĩ đột nhiên xuất hiện, đuổi tới bên người Thái Sử Từ, lập tức kỵ sĩ nghiêng đầu nói với Thái Sử Từ.
"Biết rõ, ngươi yên tâm là được!" Thái Sử Từ nói mà không quay đầu lại, hắn hiện tại đã nghĩ ngợi thu thập Văn Sính.
"Ha ha, đuổi vội vã như vậy, muốn thu thập Văn Sính sao? Đừng tưởng rằng thu thập được hắn là có thể vượt qua ta, ngươi có thể lập công, ta cũng có thể lập công, còn muốn hơn ta sao? Ngươi đừng mơ mộng hão huyền" Tên kia kỵ sĩ cười ha hả, nhìn Thái Sử Từ nói.
"Hừ! Ngươi cũng chỉ là vì vận khí tốt, hãy đợi đấy! Giá!" Thái Sử Từ tức giận nói, hắn quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên kỵ sĩ kia, chỉ thấy dưới mũ trụ chính là gương mặt Ngụy Duyên!
Một gã Khinh Xa tướng quân, một gã Hổ Nha tướng quân ở phía sau, ngươi một câu ta một câu không ai nhường ai, thế nhưng tốc độ của bọn hắn tuyệt đối không vì thế mà chậm lại, cho nên Văn Sính, kẻ bị truy đuổi cũng không có thời gian rảnh rỗi, thanh nhàn để vừa đi vừa ngắm cảnh ven đường. Văn Sính thật không ngờ Thái Sử Từ lại mang toàn bộ là kỵ binh, hắn càng không ngờ rằng, hơn ba nghìn binh mã mà hắn mang đến dụ địch, trong thời gian rất ngắn rõ ràng đã bị chém giết hơn phân nửa. Thời gian mới trôi qua chốc lát, bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại mấy phó tướng hòa thân binh cỡi ngựa, thế nhưng, hắn đã không có thời gian suy nghĩ về trận đánh vừa rồi. Dựa theo kế hoạch, hiện tại hắn chỉ có thể dẫn Thái Sử Từ chạy hướng về phía sườn Bác Vọng.
Thế nhưng Văn Sính càng chạy càng cảm thấy con đường này quá dài! Vốn, bởi vì sợ Thái Sử Từ giật mình, Gia Cát Lượng định ra kế sách là Văn Sính sẽ giao chiến cùng Thái Sử Từ ở một nơi cách sườn Bác Vọng ước chừng năm mươi dặm. Gia Cát Lượng cho rằng, truy đuổi người trên một quãng đường dài có thể khiến cho Thái Sử Từ nghiện, sau đó, đuổi thẳng vào sườn Bác Vọng, thế nhưng đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ của Thái Sử Từ, quãng đường dài này cũng thiếu chút nữa đã lấy mạng Văn Sính. Ai bảo chiến mã của quân kỵ binh Thái Sử Từ đều là ngựa tốt, nếu không phải Thái Sử Từ coi trọng thân phận Văn Sính, cố ý bắt sống hắn, không thì đã sớm bắn một mũi tên tiễn đưa hắn thăng thiên.
Thế nhưng, vận mệnh của Văn Sính coi như không xấu tới cực điểm, phía sau hắn còn có Lưu Bị đỡ đòn.
Lưu Bị mang theo một vạn người, giả mạo thành ba vạn đại quân làm hậu đội cho Văn Sính. Dù sao hiện tại cũng Lưu Bị hắn cũng có thực lực không nhỏ, không dám mang theo quân hỗn tạp ứng chiến, sợ bị quân địch phát giác, cho nên lần này hắn mang quân đến dụ địch một vạn binh sĩ đều là Kinh Châu binh chính quy. Chỉ có điều một vạn người này phần lớn là thủ hạ cũ Thái Mạo ở lại Tương Dương, đương nhiên ba nghìn người của Văn Sính cũng giống như vậy.
Mà từ phía xa xa nhìn thấy đại kỳ của Lưu Bị, Thái Sử Từ lập tức cùng Ngụy Duyên liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, vui mừng cực đại, hơn nữa còn vô cùng bội phục!
"Trước tiên giao cho ngươi" Nói xong câu đó, Ngụy Duyên liền yên lặng lui trở về trong đại quân. Lúc này mặc dù hắn mặc trang phục của lính kỵ binh, hắn cũng không để người ta chú ý, mà Thái Sử Từ thậm chí còn không lên tiếng hỏi chuyện, chiến trận cũng không thay đổi, liền mang theo đại quân đánh thẳng về hướng Lưu Bị.
Lưu Bị vốn ý tưởng mình xuất trận, trước tiên đánh hai chiêu cùng Thái Sử Từ, sau đó mình sẽ làm bộ không địch lại, lại xua quân công kích kế tiếp chính mình sẽ mang người "Chạy trốn" .
Thế nhưng hành động này của Thái Sử Từ làm cho hắn không thể làm gì.
Truy kích hơn mười dặm, đại quân kỵ binh của Thái Sử Từ đã có biểu hiện rối loạn, không còn hình thành đội hình khinh kỵ binh, đối với tình huống quân bộ binh đã tập kết thành trận thế hoàn chỉnh thì sẽ không thể tạo thành lực tấn công hiệu quả, thậm chí còn còn có thể bị đánh bại, sao hắn lại làm như này?
Thế nhưng lúc này không còn thời gian mà ngẫm nghĩ nữa, Thái Sử Từ sắp xông lại rồi, có cần dùng Cung Tiễn Thủ bắn tên hay không?
Thế nhưng, Lưu Bị vẫn còn là Lưu Bị, tuy bất đắc dĩ, hắn luôn còn có thể biểu diễn trờ chơi, đùa giỡn người khác!
Chỉ thấy hắn rút hai kiếm ra, hét lớn một tiếng, giả bộ như dũng mãnh vô cùng, vọt tới trước mặt Thái Sử Từ , vừa chạy vừa kêu to: "Thái Sử Từ nhãi ranh, Lưu Bị ở chỗ này, còn không mau mau xuống ngựa đầu hàng?"
"Ha ha tên tai dài mông lớn!" Đi theo Liêu Giang một thời gian dài, trình độ mắng chửi người của Thái Sử Từ thăng tiến rất nhanh, một câu nói này khến cho Lưu Bị vô cùng uất nghẹn.
Sau đó, hai người giao thủ!
Lưu Bị hai tay hai kiếm miễn cưỡng đánh hai chiêu cùng cương mâu luôn ra chiêu rất nhanh, mà lúc này thậm chí Lưu Bị đang giả bộ cũng không cần phải giả bộ nữa, hắn quay ngựa bỏ chạy, sau đó đương nhiên là một bên tiếp tục truy đuổi, một bên tiếp tục chạy.
Không lâu sau Lưu Bị chạy đến chỗ ngã ba, một con đường thông thẳng tới sườn Bác Vọng, một đường khác nối thẳng Tân Dã!
Lưu Bị mang theo đội ngũ còn sót lại đi theo con đường lên sườn Bác Vọng, Thái Sử Từ cũng chăm chú chạy tới. Khi tới giao lộ, hắn thậm chí còn không cần dừng lại suy nghĩ, hắn chỉ cười một tiếng dữ tợn, cương mâu cầm trong tay hướng lên trời, sau đó một vạn thiết kỵ phía sau hắn lập tức liền chia làm hai đường, một đường do một gã trang phục như kỵ binh bình thường, tay cầm đại đao chỉ huy, tiến thẳng theo con đường dẫn tới Tân Dã, một đường khác thì vẫn đang đi theo Thái Sử Từ truy kích theo phương hướng Lưu Bị đào tẩu.
Một người nguyện "Truy", một người nguyện "Trốn" .
Rốt cục, Lưu Bị tiến vào sườn Bác Vọng!
"Thế nào? Vậy Thái Sử Từ tới rồi sao?" Lưu Bị nhìn thân binh bên người hỏi, hắn vừa mới phái người xem xét tình huống đằng sau, con đường lên sườn Bác Vọng không dễ đi, hơn nữa Thái Sử Từ lại mang theo kỵ binh, cho nên truy đuổi không quá gấp gáp.
"Chúa công, theo kịp rồi!" Thân binh đáp.
"Tốt, chúng ta tiếp tục tiến vào bên trong!" Lưu Bị nói.
. . .
"Chúa công, việc lớn không tốt!" Ngay tại thời điểm Lưu Bị chuẩn bị đi qua địa điểm mà Trương Phi đang mai phục, từ phía đối diện với hắn, từ lối ra sườn Bác Vọng ở mặt bên kia, có một người cưỡi ngựa xông lại.
"Làm sao vậy?" Lưu Bị vội hỏi, hắn đương nhiên nhận ra đây là người một nhà.
" Đại tướng Ngụy Duyên dưới trướng Liêu Giang đột nhiên xuất hiện tại sườn Bác Vọng bên kia, bị quân sư phát hiện. Hiện tại, quân sư đang mang binh tới giao chiến, mời chúa công nhanh chóng tiến đến, không nên dừng lại tại sườn Bác Vọng!" Người tới gấp giọng nói.
"Bị phát hiện rồi!" Lưu Bị chấn động mãnh liệt trong lòng, hắn lập tức rống to: "Lập tức rút lui! Toàn quân rút lui"
Nghe thấy tiếng la của Lưu Bị, lập tức đã có người đi tới báo tin Trương Phi, Hoàng Trung đang mai phục ở sơn cốc phía sau.
Lúc này Văn Sính, người một mực phụ trách bọc hậu cũng xuất hiện, hắn la lên: "Chạy mau, Thái Sử Từ phóng hỏa đốt núi"
Lưu Bị kỳ thật không may. Phải biết rằng, Gia Cát Lượng xếp đặt đánh một trận ở sườn Bác Vọng quả thật rất không tệ, cho dù Thái Sử Từ không theo vào bên trong thì cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với Lưu Bị. Dù sao chủ lực của Lưu Bị vẫn còn đang trấn thủ Tân Dã, thế nhưng bất kể là Hứa Thành hay là Liêu Giang, đều rất quen thuộc kiểu trận chiến này tới mức không thể quen hơn, nào có thể không nghĩ tới chiêu này?
Thái Sử Từ dẫn người truy kích, thế nhưng Ngụy Duyên lại cũng không đi cùng Liêu Giang, hắn một mực ẩn thân tại trong quân Thái Sử Từ. Khi đến chỗ ngã ba, hắn dẫn theo một nửa kỵ binh lượn quanh đại lộ, dùng tốc độ nhanh nhất, từ bên sườn Bác Vọng, phóng về phía bên kia, mà Thái Sử Từ thì sao? Hắn lập tức cố ý giả vờ đường núi khó đi, làm chậm lại tốc độ, kéo chậm tốc độ chạy trốn của Lưu Bị, mục đích bọn hắn làm như vậy chính là muốn dùng một đòn đánh Sói —— chắn hai đầu! Đương nhiên Liêu Giang sẽ phân tích cho bọn hắn khả năng bố trí của đại quân Lưu Bị trong sườn Bác Vọng, đến lúc đó bọn hắn chỉ cần ngăn chặn hai đầu, lại phóng hỏa một đốt núi, thậm chí không cần đánh trận chiến này mà có thể lấy được thành quả chiến đấu lớn nhất, Kinh Châu đương nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng mọi thứ đều có ngoài ý muốn! Ngụy Duyên đang tiến quân theo cạnh ngoài sườn Bác Vọng, mà Phó Sĩ Nhân vốn chuẩn bị các đồ vật nhóm lửa xong, lại không biết như thế nào hắn lại không canh giữ ở bên trong sườn Bác Vọng, ngược lại hắn lại chạy ra, hơn nữa số mạng hắn còn lớn hơn số con rệp, đụng phải tên sát tinh Ngụy Duyên này. Kết quả, hắn là kẻ đầu tiên đã bị Ngụy Duyên tru sát dưới đại đao của mình, thế nhưng cũng chính bởi vì điểm này, Gia Cát Lượng ở giữa điều hành trận chiến mới phát hiện Ngụy Duyên đến. Dưới tình thế cấp bách, Gia Cát Lượng đành phải phái người lập tức đi vào trong sườn Bác Vọng thông báo cho đám người Lưu Bị đi ra ngoài, hơn nữa hắn còn phái binh mã hộ vệ của mình liều mạng ngăn cản Ngụy Duyên, rốt cục hành động này của Gia Cát Lượng khiến cho Lưu Bị đám người Trương Phi cùng Hoàng Trung cùng với đang trong cốc có thể kịp thời nhận được tin tức. Bằng không, nếu như Ngụy Duyên thành công đạt được mục đích của mình, thuận lợi vào trong cốc, sau đó từ ở bên trong một đường phóng hỏa hướng ra phía ngoài, trong cốc chất đầy các đồ vật nhóm lửa, đám người Lưu Bị cũng đừng nghĩ tới có người còn sống mà đi ra ngoài sườn Bác Vọng. Điều này cũng may mắn mà có Gia Cát Lượng luôn luôn khá coi trọng đối với an toàn của mình, mang binh mã hộ vệ rất nhiều. Bằng không, không chỉ có đám người Lưu Bị không thể cứu ra ngoài mà ngay cả Gia Cát Lượng hắn cũng sẽ bị Ngụy Duyên thuận tay giải quyết mất.
"Thái Sử Từ phóng hỏa đốt núi? !" sau khi Lưu Bị nghe được câu này, hắn suýt chút nữa ngất đi, thế nhưng, cũng may là đã rất nhiều lần trốn chạy từ bên trong tuyệt cảnh để khỏi chết đã giúp hắn rèn luyện thần kinh cứng cỏi cưỡng ép lấy lại bình tĩnh cho hắn.
"Lập tức, đi về phía trước, phía trước quân sư đang chống cự Ngụy Duyên, bọn hắn khẳng định còn không kịp phóng hỏa, chúng ta còn có hi vọng lao ra ngoài!" Lưu Bị không biết là đang khích lệ người khác hay là cổ vũ chính bản thân mình, thế nhưng tốt xấu gì thì đây cũng coi như là một lý do rất tốt.
Trương Phi cùng Hoàng Trung cũng dẫn đội xuất hiện. Vốn chỗ ẩn núp của bọn hắn đều lựa chọn chỗ an toàn, nếu như bọn hắn là người phóng hỏa, tự nhiên lửa không thể đốt cháy tới chỗ bọn hắn. Thế nhưng Thái Sử Từ phóng hỏa thì lại là chuyện không giống với bọn hắn, đó là đốt núi, cũng không phải là chỉ đốt đường núi. Nếu như bọn hắn vẫn tiếp tục trốn ở bên trong, cơ hội sinh tồn thật sự quá xa vời.
Bên người Lưu Bị còn có hơn ngàn người, Trương Phi cùng Hoàng Trung cũng có đội ngũ ngàn người. Một nhóm hơn ba nghìn người, bắt đầu tiến đi trên sơn đạo hẹp hòi ra ngoài sườn Bác Vọng. Lúc này vì có mấy viên Đại tướng lâm nguy không sợ, thong dong an bài, khiến cho đội ngũ vốn có khả năng hỗn loạn trở nên đâu vào đấy, cộng thêm mọi người đang chạy trối chết, tốc độ đi đường rõ ràng không chậm hơn so với đi trên bình nguyên.
Nếu như Hứa Thành ở đây, hắn có lẽ sẽ đặt tên cuộc hành quân này của Lưu Bị là "Thi chạy cùng tử thần ", thế nhưng, tử thần cũng không phải dễ dàng mà có thể tránh được, tuy thoát khỏi đại hỏa truy đuổi đằng sau, thế nhưng cũng không có nghĩa là quân Lưu Bị có thể xông qua ngọn lửa chặn đường phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT