"Ai! Từ khi Dương Nhị cướp sạch Nghiệp Thành của chúng ta, người lui tới đã ít đi rất nhiều!" một lão Binh nhìn qua thì khoảng hơn năm mươi tuổi, đứng ở trước cửa thành, tắm ánh nắng mặt trời, nói với những các tiểu binh cùng nhau phơi nắng ở bên cạnh.
"Đúng vậy! Hắn ***, ngay cả chất béo của chúng ta cũng giảm nhiều!" Một binh sĩ trong đó, khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt mọc ra một sợi lông màu đen rất dài nói. Lúc hắn nói chuyện, sợi lông màu đen lay động, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hình như là sáng lên, phản xạ ánh sáng cực kỳ khó coi.
"Đúng vậy, ta nói, Hắc mao! Ngươi mỗi ngày đều lẩm bẩm không có chất béo, vậy vì sao lúc trước ngươi không đi theo Dương Nhị kia, sao ngươi còn ở chỗ này làm gì? Ta nghe nói đám dân chúng đi theo Dương Nhị rời đi, đều được phân chia đất đai, phân chia trâu bò, hiện tại cuộc sống vô cùng thoải mái! Ai!" Lại có một binh sĩ dáng vẻ hơi gầy nói với "Hắc mao" nói.
"Hắn ***! Ngươi nghĩ Lão Tử không muốn sao?" "Hắc mao" thấp giọng nói, vừa nói hắn còn vừa nhìn nhìn lâu thành, sợ quan quân ở phía trên nghe thấy, " Lúc ấy Lão Tử không phải không muốn. Chư hầu thiên hạ, có người nào thực làm, thực sự nghĩ cho dân chúng hay sao? Ta cho rằng Dương Nhị giống giặc Khăn vàng huynh đệ Trương Giác như trước, cũng chỉ biết lừa gạt người khác, chờ đến Tịnh Châu thì lại bỏ mặc dân chúng! Ai ngờ tất cả những điều người ta nói đều là sự thật! Hiện ta hối hận cũng không còn kịp!"
"Điều này cũng đúng! Lúc ấy ta cũng muốn đi, nhưng bà nương trong nhà đang bệnh, sao có thể đi xa? Ông trời không để chúng ta đi! Lúc này, vừa nghĩ tới những người rời đi, ta đỏ mắt mà muốn khóc!" binh sĩ gầy, người khơi mào câu chuyện, nói.
"Thôi đi ngươi! Bì Hầu! Ngươi cho chúng ta không biết hay sao? Khi đó ngươi một mực trốn ở nhà, ôm không ít tiền, mấy khối vải thô, đặt gần lò sưởi phía dưới đầu giường các ngươi, sợ không may gặp binh tai, về sau an ổn, ngươi thừa cơ mang theo bà nương của ngươi ra khỏi thành đi tránh nạn, còn nói may mắn nhơ binh sĩ thủ thành người ta tốt bụng, không ngăn cản ngươi, hiện đang hối hận! Ha ha!" Mấy tiếng cười vang lên khiến cho "Bì Hầu" đỏ mặt.
"Hừ! Mấy người tiểu tử các ngươi! Chỉ biết đứng ở chỗ này mà hối hận! Đúng là không biết nghĩ, Nghiệp Thành có hơn mười vạn người, nếu như người ta muốn lừa gạt, cũng sẽ không lừa gạt như vậy, không sợ những người này bạo động sao? Chuyện đó cũng không dễ đối phó! Nếu không phải lão đầu tử ta đã ở Nghiệp Thành mấy chục năm, ta đã sớm đi theo!" lão Binh kia chen vào nói.
"Hồng gia! Nghe nói bên quân Hứa Thành có một Đại tướng gọi là Hồng Phong, lực lớn vô cùng, võ nghệ cao cường, không phải là người trong tộc của ngươi đó chứ?" "Hắc mao" cười hì hì thay đổi chủ đề, nhìn hỏi hắn.
"Nếu như ta có một người trong tộc như vậy, ta sẽ cho hắn bắt tất cả các ngươi lại, lần lượt ném từng người vào trong nước!" "Hồng gia" đáp lễ nói: "Hơn nữa, ta họ Hồng chính là người trong tộc Hồng Phong, vậy ngươi Vương hắc mao, hẳn là ngươi cũng là người trong tộc Vương Việt vô địch thiên hạ hay sao?"
"Ha ha! Ta lại nghĩ là chỉ sợ người ta không nhận!" "Hắc mao" làm vẻ mặt thất vọng, giống như vừa mới bị Vương Việt cự tuyệt!
"Ha ha ha" "Bì Hầu" cố gắng đè nén tiếng cười, không để cho người trên lâu thành nghe thấy, hắn nói: "Ngươi muốn nhận họ hàng với Vương Việt sao? Nếu là như vậy, chẳng phải ta có thể nhận Dương Nhị làm anh em bà con hả? Ngươi cũng đừng quên, biểu đệ ta mang họ Dương. Nếu theo như cách nói của các ngươi, nói không chừng hắn chính là người một nhà cùng Dương Nhị! Ha ha ha! Nói như vậy, ta có thể phát tài rồi!"
"Ngươi, đồ tham tiền! Ngươi suốt ngày chỉ muốn phát tài! Ngày bình thường ngươi đúng là đồ vắt cổ chày ra nước. Ngươi đừng có nằm mộng! Ngươi xem những gia đình giàu có ở Nghiệp Thành chúng ta, nào có nhỏ mọn như ngươi! Cho nên ngươi muốn trở nên giàu sang, tuyệt đối không thể keo kiệt!" "Hắc mao" khinh thường nói.
"Có người đến!" Ngay khi mấy người đang trò chuyện rất say sưa, hai con ngựa, chở hai người, chạy rất nhanh về hướng cổng thành! Chỉ có điều nhìn dáng vẻ chiến mã, giống như đã chạy đường rất xa, hơi thở dồn dập, ở trong giá lạnh của mùa xuân, liên tục thở ra hơi thở màu sương trắng, tan biến trong không khí.
"Nhanh. . . ! Nhanh. . . Đi tới báo cáo, quân Hứa Thành công phá Phạm Dương, Cao Lãm tướng. . . quân bị vây khốn ở Dịch Kinh, nhanh đi!" Vừa đến cửa thành, không để những binh tính thủ cửa thành ngăn cản, lập tức hai kỵ sĩ đã ngã xuống ngựa, giống như cực kỳ mệt mỏi!
"Ta đi nói cho Trương hiệu úy!" "Sấu Hầu" quay đầu chạy lên lâu thành. Đây chính là đại sự, hắn, một tên lính quèn, cũng biết U Châu thất thủ rồi!
Hai người kỵ sĩ dựa vào ngựa, không ngừng há miệng thở phì phò, "Hắc mao" nhìn thấy tình cảnh này, hắn vội vàng cầm một bầu nước đến, đưa cho hai người lính.
"Hai vị, Cao Lãm tướng quân cũng không thể phòng chống quân Hứa Thành sao?" "Hắc mao" cẩn thận hỏi. Loại lính truyền tin này luôn luôn có tính cách rất kiêu ngạo, một tiểu tốt canh giữ cổng thành như hắn không thể đắc tội được, nhưng hắn vẫn không nhịn được tò mò, lên tiếng hỏi.
"Khục!" Có thể là nước quá mát, uống nước, người lính bị sặc một cái.
"Xin lỗi, đại nhân, chúng ta quen uống nước lạnh, không có chú ý!" "Hồng gia" nhìn thấy cảnh này, hắn vội vàng xin lỗi!
"Không có gì!" Kỵ sĩ bị nghẹn khoát khoát tay ý bảo chính mình không có việc gì!
"Hai vị, chức quan của hai vị là gì? Có phải là hai vị tướng quân không" "Hồng gia" đột nhiên lại hỏi.
"Ừ! . . ." Hai gã kỵ sĩ sững sờ, ánh mắt như điện lập tức đánh về phía hai mắt "Hồng gia". Dưới khí thế như sóng điện đó, "Hồng gia" khẽ lảo đảo, thân hình nhoáng một cái, suýt chút nữa ngã nhào trên đất!
"Các người. . . ? !" "Hắc mao" không phải là đồ ngốc, khi hắn nhìn thấy tình cảnh này, đã biết rõ hai kỵ sĩ này là địch mà không phải là bạn! Hắn vừa định quay người hô to, đã bị một tiếng quát nặng nề, chói tai gọi lại.
"‘ Hắc mao ’, không muốn chết, chớ đi!" Người lên tiếng chính là "Hồng gia" !
"Hồng gia" này cực kỳ có uy tín trong đám tiểu tốt canh giữ cổng thành, "Hắc mao" nghe lời “Hồng gia” nên đứng lại! Mà lúc này, hai gã kỵ sĩ sớm đã ngăn chặn con đường của hắn, thái độ mệt mỏi lúc trước, nào còn để lại nửa phần?
"Hai vị đến từ Tịnh Châu hay là từ Ti châu đến?" "Hồng gia" nhỏ giọng hỏi: "Các người không phải lại muốn tập kích chiếm lĩnh Nghiệp Thành chứ?"
Hai người kỵ sĩ không trả lời, cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào "Hồng gia" với "Hắc mao ", trong mắt tràn đầy vẻ hỏi dò!
"Ha ha! Hai vị, tiểu lão nhân sống nhiều năm như vậy, sắp trở thành lính canh cổng thành bốn mươi năm. Đôi mắt này rất độc đó! Người nào ta chưa từng gặp qua sao?" "Hồng gia" thoáng có chút đắc ý nói: "Hai vị bề ngoài đúng là rất mệt mỏi, thế nhưng chúng ta đều là người một nhà mà hai vị vẫn còn cầm chặt lấy ngựa không tha, là có ý gì? Điều này có ý nghĩa là hai vị rất không biết diễn trò, giả bộ sốt ruột, trong mắt lại vô cùng bình tĩnh. Còn nữa tiểu lão nhân đã từng chứng kiến cũng không phải ít binh lính truyền tin, hàng năm đều có rất nhiều người, sao lại chỉ có các người chạy đến cửa thành rồi không đi tiếp? U Châu thất thủ chính là chuyện đại sự, nào tới lượt đi báo cáo một Thành môn hiệu úy nhỏ bé? Hơn nữa, nếu quả thật là tin tức khẩn cấp, binh lính truyền tin đã quát lên từ rất xa rồi, sao hai vị, thậm chí chút âm thanh cũng đều không có?"
"Ha ha!" Rốt cục, một người trong hai gã kỵ sĩ lên tiếng, hắn nói: " Vị lão ca này không đơn giản! Nhưng U Châu thất thủ chính là chuyện đại sự sao? Nếu tạo thành khủng hoảng chẳng phải không hay sao? Chuyện này sao có thể kêu la truyền bá? Chúng ta chém giết xông ra ngoài từ lớp lớp vòng vây, đi đến cửa thành, mệt mỏi thật sự không đi được, dừng một chút coi như là hợp lý, nắm ngựa không tha không càng nói rõ bọn chúng ta nghỉ một lát rồi còn phải tiếp tục chạy sao? Hơn nữa, nào có chuyện dùng hai người tới đoạt cửa thành hay sao?"
"Hừ!" Tất cả luận cứ đều bị bác bỏ (chứng minh là sai), hình như "Hồng gia" có chút tức giận, hắn nói: "Nhưng các người không phải là bị tiểu lão nhân ta lừa gạt sao?"
"Không cần phải gấp gáp‘ Bì Hầu ’ nói là đi tìm Trương hiệu úy, đó là Thành môn hiệu úy , quản lý suốt một mặt tường thành, dài mấy dặm! Không thể sẽ tới nhanh được!" Thì ra "Hắc mao" chứng kiến một gã kỵ sĩ khác luôn nhìn vào trong thành, hắn lên tiếng nói để giảm bớt tình hình, hắn cũng không muốn làm cho hai người cảm thấy sự tình khẩn cấp, sẽ làm thịt cả hắn và "Hồng gia". Nếu điều đó xảy ra thì chẳng có lợi.
"Các người không sợ chúng ta giết các người?" Kỵ sĩ nói chuyện với "Hồng gia" đã cảm thấy tình huống lúc này như không còn nắm giữ trong tay, lên tiếng nói!
Lời này của hắn khiến cho "Hồng gia" cùng "Hắc mao" nghe mà cảm thấy giá lạnh trong lòng. Vẫn là "Hồng gia" nắm chắc trong lòng, hắn nói: "Chúng ta ở chỗ này cũng không được tốt lắm! Từ khi Dương Nhị tướng quân của các ngươi tới nơi này, thời gian qua trong Nghiệp Thành càng không dễ chịu, lại phải suốt ngày chuẩn bị đánh trận, những người chúng ta đã sớm chịu đủ rồi, chỉ hy vọng đánh xong nhanh lên một chút. Lúc này, các người đã chiếm được U Châu, lại muốn đến tập kích Nghiệp Thành, xem ra thắng lợi đã định rồi, sao chúng ta còn phải giúp đỡ đám lão gia kia?"
(*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)
"Đúng như vậy!" "Hắc mao" được dẫn dắt, lập tức hắn tán thành nói: "Hiện tại dân chúng trong Nghiệp Thành đều rất hối hận lúc trước không đi theo Dương Nhị tướng quân đến Tịnh Châu. Hiện tại dân chúng đều bị những kẻ làm quan kia vơ vét đến cực khổ, ngay cả nhà chúng ta có người nhà làm lính mà cũng không tránh khỏi”.
Hai người kỵ sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy dở khóc dở cười. Xảy ra chuyện gì vậy? Dương Nhị ở Nghiệp Thành gây ra một trận cướp đoạt quy mô, không chỉ chính bản thân Dương Nhị hắn cao hứng vì đã cướp đoạt mà thậm chí hắn còn cướp đoạt được cả dân tâm, không biết điều này có phải chính là cái gọi người tính không bằng trời tính không?
"Cái này. . . , khục! Chúng ta không phải là thủ hạ của Dương Nhị!" Kỵ sĩ có dáng vẻ tương đối bình thường nói.
"Ta biết rõ ta biết rõ!" "Hắc mao" đột nhiên không còn sợ hãi nữa, hắn nói: "Nghe nói Dương Nhị tướng quân đi theo Phiêu Kỵ Đại tướng quân Hứa Thành đến Ung Châu đánh Trường An, đánh Lã Bố rồi!"
"Vậy hai vị là. . ?" "Hồng gia" cẩn thận hỏi, quân đội do Dương Nhị chỉ huy có quân kỷ tốt, không cướp đoạt của dân chúng, nhưng những người tới này cũng là binh lính dưới trướng quân Hứa Thành!
"Chúng ta là thủ hạ của Bàng Bái tướng quân dưới trướng Phiêu Kỵ Đại tướng quân, ta là Triệu Vân, vị này là, chính là Công Tôn Chỉ tướng quân!"
"Ta. . . Má ơi!" "Hắc mao" sợ hãi kêu lên một tiếng rồi hắn ngã ngồi trên mặt đất, khiến cho "Hồng gia" tức giận xông tới đá hắn!
"Bọn họ là thủ hạ của ‘ Bắc Địa Thương lang ’, có thể làm chúng ta. . ." "Hắc mao" kéo "Hồng gia ", nhỏ giọng nói với hắn, vừa nói hắn vừa làm một động tác cắt cổ.
"Ai nói chúng ta muốn giết các ngươi?" động tác này của "Hắc mao" bị phát hiện, Công Tôn Chỉ cực kỳ bất mãn đối với hành vi này của “Hắc mao’!
"Không có không có. . ." "Hắc mao" sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau. Nếu không phải hắn sợ chết, nói không chừng hắn đã lập tức bỏ chạy!
"Đồ đần!" "Hồng gia" vừa gõ vào gáy "Hắc mao", nói: "‘ Thương lang lướt qua, hoang tàn ’, là nói dùng để đánh người Hồ, cũng không phải nói muốn giết con dân Đại Hán chúng ta, ngươi nha! Mất mặt!" Lời tuy nói như thế, nhưng tay của hắn cũng không nhịn được, thoáng run lên! Đám người Viên Thiệu cũng truyền bá không ít điều bậy bạ về các tướng lĩnh trong quân Hứa Thành, Bàng Bái càng trực tiếp bị tô phồng trở thành một Ma vương giết người, thanh danh cực kỳ đáng sợ, dùng để dọa trẻ con khóc đêm cực kỳ hữu hiệu!
"Dạ dạ dạ! Ha ha hắc!" "Hắc mao" cười ngây ngô hai tiếng, không nói gì nữa, nhưng tròng mắt hắn vẫn thủy chung cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Công Tôn Chỉ với Triệu Vân!
"Tiểu tử Bàng Bái này thậm chí đáng sợ như vậy sao?" Công Tôn Chỉ cũng hơi bị giật mình, Bàng Bái, một kẻ cả ngày hết ăn lại nằm, rồi còn giảo hoạt vạn phần, thậm chí, cách làm người cực kỳ không biết xấu hổ, căn bản cũng không biết cảm thấy hổ thẹn là gì, thường xuyên ôm thị nữ ngủ giữa ban ngày, loại người này mà cũng có lực uy hiếp lớn như này sao?
"Ha ha hắc!" "Hồng gia" đã nghe được câu hỏi của Công Tôn Chỉ, mặc dù đối với hắn mà nói, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu ( thuộc hạ bất kính với quan trên ), nhưng hắn vẫn không dám đưa bình luận đối với hành vi của Bàng Bái! Bởi vậy có thể thấy được, lời đồn hại chết người....!
"May mà chúng ta không từng bước từng bước công thành, bằng không, với thanh danh của Bàng tướng quân, chỉ sợ chúng ta mang tất cả hơn hai mươi vạn kỵ binh tới đánh, cũng không thể đánh hạ Ký Châu!" Triệu Vân nói.
"Bịch!" Đứng không vững nữa, hai chân "Hồng gia" mềm nhũn, hắn cũng ngồi trên mặt đất! Hai mươi vạn kỵ binh, đối với người sống ở khu vực Trung Nguyên mà nói, là điều tuyệt đối có thể hù chết người! Kỳ thật Triệu Vân nói rất đúng. Hiện nay tổng số kỵ binh mà Bàng Bái có thể chỉ huy vào khoảng hai mươi vạn người, nhưng lần này bọn họ chỉ mang tới tám vạn kỵ binh chính quy, những Bát Kỳ Binh đã đi tới tiến công "Bố Đại thành"! Có Phong Ba Ác làm nội ứng, tất cả đều không cần quan tâm quá mức! Hơn nữa bởi vì tất cả bộ tộc Tiên Ti phần lớn tụ tập ở trong thành, càng giảm đi thời gian tìm tòi trên trên thảo nguyên, trực tiếp đánh tận diệt!
"Trương hiệu úy đến rồi!" tiếng kêu của "Bì Hầu" rốt cục truyền đến!
"Vốn có ý định đánh qua cửa ải này, hiện tại xem ra không cần, lão ca, huynh đệ, giúp chúng ta một chút, ứng phó vượt qua cửa ải này, chỉ cần đợi thời gian một nén nhang, ta cam đoan các người không lo nửa đời sau!" Công Tôn Chỉ nhỏ giọng nói.
". . . Tốt!" "Hồng gia" đứng lên trầm tư một chút, rồi hắn mãnh liệt gật đầu một cái đáp ứng, về phần "Hắc mao ", hắn cũng chỉ tụt lại sau một chút mà thôi! Thời loạn thế nhân mạng không bằng cây cỏ, chỉ cần dối trên một chút, có thể quản được cả đời, hơn nữa còn thắng còn rất lớn, cũng khó trách bọn hắn sẽ đồng ý! Nhưng cũng không biết điều này có tính là một kiểu liên minh hay không. Hai Đại tướng thuộc loại hạng nhất lại liên minh cùng hai gã tiểu tốt canh cổng thành, thân phận không thể thấp. Đây là điều trước đây chưa từng xảy ra, mà chỉ sợ sau này cũng không từng có! Đương nhiên, thời gian của liên minh này cũng ngắn nhất từ trước tới nay, chỉ có thời gian một nén nhang!
"Trương hiệu úy ở phía sau!" "Bì Hầu" đi tới, nhìn thoáng qua, hắn phát hiện bầu không khí không thích hợp, nhưng khi chứng kiến ánh mắt của hai người bằng hữu cũ, hắn thông minh mà không hỏi bất kỳ điều gì! Mà Công Tôn Chỉ với Triệu Vân, thì trước khi hắn đến, đã đứng không vững nữa rồi, "Mệt mỏi" dựa lưng vào tường, ngồi xuống trên mặt đất!
"U Châu làm sao vậy?" Một người gọi là Trương hiệu úy đi tới, kéo vạt áo Triệu Vân, kéo hắn đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
"Ngu ngốc!" Tất cả mọi người có mặt ở nơi này, ngoại trừ "Bì Hầu" cùng với Trương hiệu úy này, đều thầm mắng một tiếng trong lòng! Công Tôn Chỉ với Triệu Vân mắng Trương hiệu úy này không có đầu óc, không biết tin tức U Châu bị chiếm đóng không thể nói toạc móng heo! Mà "Hồng gia" cùng "Hắc mao" thì đang vừa mắng, vừa âm thầm đổ mồ hôi lo lắng cho Trương hiệu úy này. Dám xé rách quần áo của Đại tướng thủ hạ dưới trướng "Bắc Địa Thương lang" Bàng Bái, thật sự không biết chữ chết được viết như thế nào! Điều bọn họ lo lắng thật sự có thể xảy ra. May mắn Trương Hiệu úy này kéo áo Triệu Vân, nếu hắn kéo Công Tôn Chỉ, người đã bị Bàng Bái ảnh hưởng, tính cách nóng nảy to như ông trời, nói không chừng lập tức cũng sẽ bị một quyền nghiền nát xương cốt!
"Phạm Dương thất thủ! Cao Lãm tướng quân bị vây Dịch Kinh!" Triệu Vân nói vẻ hữu khí vô lực! Khi nói những lời này, tối thiểu hắn phải hít thở sâu ba lượt!
"Lập tức cùng ta đi gặp Tưởng Nghĩa Cừ tướng quân!" Trương hiệu úy lôi kéo Triệu Vân muốn đi vào trong nội thành!
"Hiệu úy đại nhân, hắn đã mệt mỏi tới mức như vậy, xương cốt đều sắp rụng tới nơi, dù ngài có cưỡng ép kéo hắn đi, chỉ sợ sẽ muốn mạng của hắn!" "Hồng gia" ở một bên nói, đây chính là nhiệm vụ của bọn hắn, nhất định giúp đỡ Công Tôn Chỉ với Triệu Vân lưu ở lại chỗ cửa thành này.
"Quân tình khẩn cấp, nào có thể đợi?" Trương hiệu úy cũng không quay đầu lại, tiếp tục lôi kéo Triệu Vân đi vào trong!
"Tướng quân, ta không đi được!" Triệu Vân cũng cảm thấy buồn nôn, hắn nào ngờ bản thân mình sẽ rơi vào tình cảnh này. Lần đầu tiên hắn hiểu vì sao Công Tôn Chỉ luôn không khách khí đối với Bàng Bái. Loại chủ ý này thực sự tổn hại! Mà Công Tôn Chỉ càng sắp nứt vỡ cái bụng, hắn đã nín nhịn cực kỳ vất vả! Rốt cục có người chia xẻ nổi thống khổ của hắn rồi! Thật sự là thoải mái!
"Ngươi!" Khi nhìn thấy vị Trương hiệu úy này có vẻ sắp nổi giận, "Hắc mao" cũng lên tiếng nói: "Hiệu úy đại nhân, ngài trước tiên có thể đi thông báo cho Tưởng tướng quân. Chúng ta tìm một chiếc xe, sẽ đem người đến phủ tướng quân cho ngài, ngài thấy thế nào?" có đôi khi tiểu nhân vật cũng rất hiểu cơ biến!
"Ừ! Được rồi! Các người mau một chút, đừng làm cho tướng quân đợi lâu!" Sau khi quay nhìn Triệu Vân một lát, Trương hiệu úy miễn cưỡng gật đầu, hắn sải bước rời đi. Khi bỏ đi, hắn nghĩ rằng nếu như quân Hứa Thành đang vây công Dịch Kinh, nên tạm thời sẽ không đến tấn công Nghiệp Thành!
Trương hiệu úy rời đi, mọi người bên trong động cổng thành liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ nở nụ cười! Sau đó, Công Tôn Chỉ nói với Triệu Vân: "Trước kia chúa công nói cái gì mà một con bướm vỗ cánh có thể dẫn tới một cơn cuồng phong, một cái đinh có thể quyết định tồn vong của một quốc gia, ta không tin, hiện tại ta mới biết chúa công đến cùng là có ý gì!"
"'Rầm Ào Ào'!" Tưởng Nghĩa Cừ hất thư sách trên án xuống rơi đầy đất, hắn gào lên: "Điều đó không có khả năng! Làm sao lại như vậy? Làm sao lại như vậy? Cao Lãm lại không thể giữ vững vị trí Phạm Dương. Nếu như xảy ra chuyện đó, chẳng phải Ký Châu đã nguy như chồng trứng sao?"
"Đúng vậy! Tướng quân, ngài xem chúng ta nên làm sao bây giờ?" quả thật Trương hiệu úy đổ đầy mồ hôi, một nửa là vì mệt mỏi, một nửa thì là vì căng thẳng!
"Ngươi, nhanh đi! Ngay lập tức đi tìm Thẩm Chính Nam, mời hắn tới đây!" Tưởng Nghĩa Cừ ra lệnh.
"Thẩm đại nhân đã bị chúa công cách chức rồi, như vậy. . ." Trương hiệu úy có chút mà chần chờ!
"Cái gì cách chức? Lúc này thì thời điểm quan trọng, nào còn chú ý được nhiều như vậy? Còn không mau đi đi!" Tưởng Nghĩa Cừ quát lớn.
"Ty chức tuân mệnh!" Trương hiệu úy thi lễ một cái, xoay người rời đi!
"Đợi một chút, hai người tới báo tin đâu?" Tưởng Nghĩa Cừ lại hỏi.
"Mấy tiểu binh canh cổng thành sẽ lập tức chuyển người tới, hai người đó mệt mỏi tới mức không thể đứng lên!" Trương hiệu úy trả lời.
"Đã biết! Ngươi đi đi!" Tưởng Nghĩa Cừ hoàn toàn không nghi ngờ, hắn không thể ngờ rằng chính tiểu binh trong nhà mình đã bí mật quy hàng rồi!
"Không đúng! Không đúng!" Thẩm Phối vừa nghe nói U Châu thất thủ, hắn lập tức nhảy dựng lên! Thẩm Phối đi đi lại lại trong phòng khiến cho Trương hiệu úy cảm thấy tim mình đập hỗn loạn!
"Thẩm đại nhân, có cái gì không đúng?" Trương hiệu úy nhỏ giọng mà hỏi thăm. Tuy rằng Thẩm Phối đã bị cách chức, hiện tại chỉ là một bình dân, nhưng uy vọng vẫn còn, hắn tuyệt đối không thể vô lễ!
"Bàng Bái được người xưng là ‘ Bắc Địa Thương lang ’, giỏi dùng kỵ binh, cực kỳ nhanh chóng, nhưng hắn có thể đánh bại Cao Lãm hay sao? Cao tướng quân có thành trì làm lá chắn, hơn nữa luôn cẩn thận đề phòng Bàng Bái!" Thẩm Phối hỏi.
"Cái này ty chức không biết, hai sứ giả tới báo tin mệt mỏi không chịu nổi, ty chức cho mấy tiểu binh canh cổng thành tìm chiếc xe chuyển bọn hắn đến chỗ Tưởng tướng quân, cũng không biết đã tới chưa!" Trương hiệu úy nói.
"Là như thế này..!" Thẩm Phối thuận miệng lên tiếng, hắn nói: "Ngươi đi hỏi một chút, ai! Được rồi, ta cùng đi tìm Tưởng tướng quân với ngươi!"
"Tướng quân đại nhân cho ty chức tới mời ngài tới, ta dẫn ngài đi!" Trương hiệu úy vừa nói vừa đi trước dẫn đường! Hắn không biết, hắn đã vô tình coi chủ ý của "Hắc mao" chính là của mình mới không để cho Thẩm Phối sinh lòng nghi ngờ. Bằng không, một tiểu binh cổng thành lại vô cùng nhiệt tình với người mang tin tức, nói gì đi nữa cũng có chút kỳ quái. Huống chi lúc này lại là thời kỳ nhạy cảm! Những lời này của hắn cũng làm cho Nghiệp Thành rốt cục lại một lần nữa rơi vào trong tay quân Hứa Thành. Nhưng lần này, quân Hứa Thành chắc chắn sẽ không rời đi! Dù sao nói đi cũng phải nói lại, cho dù Thẩm Phối sinh lòng nghi ngờ, cũng không còn kịp rồi!
Tiếng kêu gào rốt cục vang lên. Dù Trương hiệu úy này đi hơi nhanh một chút, trong một tòa thành to lớn như này, chạy từ một nhà chạy đến nhà khác đã hết thời gian một nén nhang, tuy rằng hắn rất ra sức, thế nhưng, bất kể là Thẩm Phối hay là Tưởng Nghĩa Cừ, đều không thể lại ban thưởng cho hắn! Lúc Dương Nhị đến, chỉ có sáu vạn binh mã, Nghiệp Thành lại có vài chục vạn dân chúng với bốn vạn đại quân phòng thủ, mà lúc này, binh lực bên trong Nghiệp Thành có lẽ đã bị Viên Thiệu lấy đi hết, dân chúng càng đã sớm được Dương Nhị dạy bảo, nghe tiếng kêu sẽ lập tức đóng cửa. Dù sao quân Hứa Thành chắc chắn sẽ không vô cớ xâm nhập nhà dân, bọn hắn ngược lại muốn đề phòng binh sĩ Viên Thiệu chạy vào trong nhà! Về phần tại sao dân chúng sẽ biết quân đến chính là quân Hứa Thành, chỉ cần nghe khẩu hiệu kêu lên rung trời của vô sô binh sĩ là sẽ biết:
"Thủ hạ Phiêu Kỵ Đại tướng quân Hứa Thành, phụng mệnh công kích quân bản bộ Viên Thiệu, dân chúng Nghiệp Thành không được ngăn trở, tướng sĩ Ngiệp Thành lập tức đầu hàng!"
Dương Nhị có thể công phá Nghiệp Thành là vì có nội ứng, hơn nữa đánh lén, mà Bàng Bái công phá Nghiệp Thành lại chỉ nhờ vào mấy tiểu tốt ở cửa thành, hai viên Đại tướng kịp thời ngăn cản quân phòng thủ lâu thành muốn đóng cửa thành, cùng với Bàng Bái hắn chỉ huy tám vạn của kỵ binh cùng gào to, sau đó, Bàng Bái cũng chỉ phải cho người tuần thành, thu nạp hàng binh là xong, chỉ có ở đánh chiếm Thẩm Phối với Tưởng Nghĩa Cừ thời điểm phí hết một chút khí lực, vốn Thẩm Phối muốn tự vận, hắn lại bị Tưởng Nghĩa Cừ ngăn lại, cuối cùng, đều bị bắt giữ!
"Hắn ***! Hai người các ngươi rõ ràng không nghĩa khí, cũng không nói giúp Lão Tử vài lời lời hữu ích, ta chạy đông chạy tây, mệt mỏi, các người thì ngược lại, chẳng qua chỉ nói giúp mấy câu, nửa đời sau đều không cần buồn nản!" Bàng Bái suất quân đánh chiếm Nghiệp Thành xong, từ trong miệng đồng bạn, "Bì Hầu" được biết chuyện đã xảy ra, lập tức hắn mắng to lên, hắn không thể ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hai đồng sự lâu năm của hắn lại thu được chỗ tốt lớn như vậy, thật sự hắn cảm thấy bất bình, ghen ghét trong lòng!
"Ai da! Cái này. . ." "Hắc mao" gảy gảy lỗ tai, hắn nói: "Ai kêu ngươi chạy nhanh? Còn không phải muốn đi tranh công, kiếm tiền thưởng sao? Chẳng qua là vận khí không tốt lắm mà thôi, nhưng ngươi không oán chúng ta bỏ mặc ngươi được!"
"Ngươi. . ." Không thể ngờ "Hắc mao" rõ ràng được tiện nghi mà còn khoe mã, "Bì Hầu" lập tức đỏ mặt!
"Đúng vậy! Bì Hầu, không có vậy chuyện quan trọng mà! Chẳng phải lúc đó ngươi đã có giác ra có chuyện không đúng rồi sao? Nhưng ngươi cũng không làm gì, đúng không? Đây là công lao! Hiểu không? Hơn nữa, chúng ta chỉ là mấy tên lính quèn mà thôi, người ta là Đại tướng quân, còn có thể keo kiệt ban thưởng cho ngươi hay sao?" Hồng gia an ủi Bì Hầu!
"Ừ! . . ." Bì Hầu mất tự nhiên vặn vẹo, uốn éo thân thể, hắn thoáng thừa nhận lời Hồng gia nói, hắn cũng nghĩ thông suốt. Nếu không phải mình đi tìm Trương hiệu úy, quân phong thủ lâu thành khẳng định sẽ đi xuống dưới tra hỏi, như vậy Công Tôn Chỉ với Triệu Vân phải lập tức khai chiến, có thể đánh chiếm Nghiệp Thành hay không còn rất khó nói!
Vì vậy, Bì Hầu lập tức trấn địnhtâm tư, nhất định hắn phải đi tìm Công Tôn Chỉ với Triệu Vân nói rõ công lao của mình. Hắn tuyệt đối không có khả năng khiến cho cơ hội cứ như vậy không công mà chạy mất! Triệu Vân có thể cho hắn điều gì đó, nhưng hắn lạikhông biết, ở trong mắt Công Tôn Chỉ, hắn chẳng qua chỉ đang thực hiện chức trách của binh sĩ canh cổng thành nên làm một chuyện trùng hợp mà thôi mà hắn muốn thu được điều gì từ trên người Công Tôn Chỉ, tuyệt đối càng không có mắt, cho nên, khi hắn đi tìm Công Tôn Chỉ, Công Tôn Chỉ sai người bắt đuổi hắn đi. Nhưng điều khiến cho mọi người không ngờ tới là tên lính quèn tử Bì Hầu này lại rất quyết tâm, hắn không phải chỉ muốn đi theo Công Tôn Chỉ, mà là trực tiếp đòi tiền!
Mặc dù nhiều lần bị xua đuổi, bị đánh, nhưng hắn sống chết cũng không đi, Công Tôn Chỉ lại thật sự không muốn làm thịt hắn. Đối mặt với một tên cứng cỏi như này, Công Tôn Chỉ cũng đành chịu để cho hắn đi theo. Sau một thời gian ngắn, bởi vì vấn đề cuộc sống, Bì Hầu rốt cục không thể tiếp tục kiên trì, không tiếp tục đi theo sau lưng Công Tôn Chỉ! Mà khi Công Tôn Chỉ đang cảm thấy vô cùng may mắn, Bì Hầu rõ ràng lại xuất hiện, nhưng lần này, gã này đã trở thành một thành viên trong quân đội Công Tôn Chỉ, hơn nữa chính Bàng Bái cho phép hắn trở thành một thân vệ! Thì ra Bì Hầu vốn có ý định buông tha, nhưng tin tức về hắn lại để cho Bàng Bái biết được. Một chuyện hay ho như này sao có thể không được dùng làm trò chơi? Vì vậy, dưới sự trợ giúp của Bàng Bái, hắn lại đã trở về! Cứ như vậy, hắn và Công Tôn Chỉ, hai người bắt đầu chương trình chạy Ma-ra-tông dài đến hơn hai mươi năm, tổng số tiền đòi hỏi càng liên tiếp tăng trưởng. Theo như Bì Hầu nói, số tiền tăng lên chính là tiền lãi. Trong hai mươi năm này, phương thức mà Bì Hầu sử dụng có thể nói bịp bợm chồng chất, mỗi ngày ba lượt, tựa như ba bữa cơm trong một ngày, rất đúng giờ. Chỉ đến đêm đại hôn của Công Tôn Chỉ, vì ăn mừng đại hôn Công Tôn Chỉ, cũng xem như đã quen biết đã lâu, hắn nắm chặt bàn tay, trừ đi ba phần tiền trong sổ ghi nợ!
*********************************
"Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý. . ." Hứa Thành nhìn các bộ hạ đều đang hắn mà xì xào thì thầm đấy, cũng không biết đang nói chuyện gì,
"Chúa công, phía trước chính là Trường An rồi! Có cần bắt đầu tiến công không?" Từ Hoảng thay thế Dương Nhị, thành người đầu tiên lên tiếng hỏi!
"Không cần phải gấp gáp! Ngươi cũng không phải không biết, Vương Việt sư phó của ngươi cách chỗ này cũng không tới một trăm dặm, hiện tại ngươi muốn tiến công, không sợ sau này hắn tìm ngươi tính sổ sao?" Hứa Thành nhìn hỏi hắn.
"Ha ha! Đúng, sao mạt tướng lại quên mất chuyện này nhỉ? Vậy hãy đợi chút đi!" Từ Hoảng lắc đầu, cười cười lui ra! Trương Tú, Diêm Hành Đem đi theo bên cạnh Hứa Thành không xa nhìn thấy cảnh này mà ngây người! Ở chúa công trước mặt, hành động này thật sự quá tùy tiện! Khi lui ra thậm chí còn không cả hành lễ! Chủ công mà bản thân mình nhận không khỏi hơi thiếu uy thế một chút!
"Chúa công từ trước đến nay không nặng nghi thức xã giao! Hai vị cũng không cần ngạc nhiên!" Chứng kiến thái độ của hai người, Tào Tính nói với hai người, hắn và Hác Manh, từ sau khi mấy người Lã Bố bị vây, đã có liên lạc cùng với Hứa Thành, cho nên, khi Lã Bố quay lại Trường An, đi ngang qua Vũ Công cùng Hàm Dương, hắn và Hác Manh đóng cửa thành không ra, chỉ tặng một tí thức ăn và ngựa!
Lã Bố vốn muốn cướp đoạt binh quyền trong tay hai người, tự mình nắm giữ, buông tha Hàm Dương cùng Vũ Công, quay lại Trường An, như vậy trong tay mình đã có binh, cũng dễ nói khi quay về! Nhưng Lã Bố không thể ngờ rằng hai người bọn họ lại đã sớm đầu hàng Hứa Thành, như vậy hắn cũng chỉ còn lại có tam tướng với mười mấy tiểu binh bên người, chính thức trở thành tư lệnh không quân!
Vì thế, Lã Bố mắng chửi hai người từ Vũ Công mắng Hàm Dương, nhưng hai người này trốn trong thành, không gặp hắn! Dù Lã Bố có mắng cũng không nghe thấy! Rốt cục, Lã Bố không chịu được, xám xịt mà quay về Trường An!
Khi Hứa Thành dẫn đại quân tới đây, hai người dâng thành trì, cũng giao binh quyền, Hứa Thành cũng không khách khí, chọn mấy tướng lãnh tạm thời thống lĩnh hai địa phương này, mang hai người bọn họ đi theo bên người!
"Vương Việt muốn tới?" Sau khi ngạc nhiên đối với hành vi "Vô lễ" của Từ Hoảng, hai người Trương Tú với Diêm Hành lập tức nhớ tới câu nói kia của Hứa Thành: Vương Việt sư phó của ngươi cách chỗ này không tới một trăm dặm!
Vương Việt tới làm gì? Chẳng lẽ Hứa Thành đích thân lĩnh quân đội còn không thể đánh hạ Trường An sao? Hơn nữa, không từng nghe nói Vương Việt có thể lãnh binh!
"Đệ nhất thiên hạ!" Trương Tú nhớ tới lúc mình thảm bại trong tay Vương Việt khi còn ở Đồng Quan! Nhớ tới kiếm quang lúc đó, trong lòng của hắn vẫn đôi chút lo sợ bất an, tuy rằng lúc này đã là người một nhà, nhưng sợ hãi của hắn đối với Vương Việt vẫn không giảm!
"Vương Việt cùng Lã Bố, đến cùng ai mạnh ai yếu? Lúc này cũng có thể có một kết quả!" Diêm Hành nói khẽ với Trương Tú, rất dễ dàng đoán được mục đích Vương Việt tới đây.
"Ngươi cho rằng bọn hắn có bao nhiêu phần thắng?" Trương Tú lại nhìn Diêm Hành hỏi.
"Mặc dù ta đã gặp Lã Bố, chưa từng gặp Vương Việt! Không biết!" Diêm Hành rất thông minh mà lảng tránh vấn đề này! Trả lời không đúng chẳng phải mình sẽ mất mặt sao? Nói gì đi nữa mình cũng được coi là một cao thủ, ánh mắt cũng không thể thấp!
"Nếu như là ngươi, đều gặp hai người, hơn nữa, cũng còn đã giao thủ, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng?" Diêm Hành hỏi ngược lại.
"Ta cho rằng Vương Việt sẽ thắng!" Trương Tú nhìn vào ánh mắt hỏi dò của Diêm Hành, đáp: "Ta có thể đối địch hơn trăm hiệp cùng Lã Bố, mà ta, ở trong tay Vương Việt, vẫn không nắm chắc có thể đánh hơn năm mươi hiệp!"
"Không thể nói như thế! Hai người có chiến pháp khác nhau, ngươi đối địch cùng bọn hắn, kết quả tự nhiên cũng sẽ không giống nhau, nhưng điều này cũng không thể đại biểu cho việc ngươi dùng làm giới tuyến mà phân thắng bại giữa hai người!" Diêm Hành lắc đầu nói.
"Ta cũng cho rằng Vương Việt sẽ thắng!" giọng nói của Hứa Thành đột nhiên vang lên ở bên cạnh hai người!
"A...! ? Chúa công!" Hai người cả kinh, vội vàng thi lễ! Bọn họ cũng không phải là Từ Hoảng. Người ta nói gì đi nữa cũng là đại tướng thân tín của Hứa Thành, mình cũng không thể học người ta!
"Sao không hỏi xem vì sao ta lại có loại suy nghĩ này?" Hứa Thành cười hỏi. Nói gì đi nữa luận về thế giao, Hứa Thành hắn có vai vế ngang hàng với Trương Tế. Nếu bàn về chuyện này, Trương Tú còn phải thấp hơn hắn! Loại cảm giác này khiến cho hắn rất thoải mái!
"Cái này. . ." Trương Tú với Diêm Hành cùng nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào!
"Được rồi, được rồi! Vẫn nên đợi sau này hãy nói!" Hứa Thành mỉm cười lắc đầu, lại trở về vị trí của mình!
Đám người Hứa Thành vui vẻ cười đùa nói chuyện, mà trước mặt bọn họ, trong thành Trường An, bầu không khí vô cùng khẩn trương!
Sau khi Lã Bố trở về, bởi vì không có binh mã, vị trí Đại tướng quân chỉ khiến người ta chê cười. Vì không muốn bị tức giận, hắn thậm chí không lên triều, cả ngày trốn ở trong nhà mình, bừa bãi tầm hoan cùng mấy thiếp xinh đẹp!
Mà sau khi vượt qua việc kiểm tra đo lường trung thành của Vương Doãn với Chu Tuyển, Công Dã Kiền, ngay tiếp theo cũng không ngờ cả Bao Bất Đồng, đều đã chiếm được ân sủng của triều đình. Nếu như không phải hai người bọn hắn bại binh mà quay về, một lần nữa thăng quan tiến tước cũng không phải là chuyện mộng tưởng! Nhưng dù vậy, lúc này hai người đã vinh quang tột đỉnh! Ít nhất, ở trong mắt Vương Doãn thì là như vậy!
"Nếu muốn phá địch, lúc này biện pháp duy nhất của chúng ta, chính là thủ, phòng thủ đến khi tin tức thắng lợi của các lộ chư hầu truyền tới!" Công Dã Kiền ở trên triều đình chậm rãi nói. Thời khắc khẩn cấp này, ngay cả Hiến Đế, vì tuổi không lớn, một mực không hỏi triều chính, cũng xuất hiện ở trên triều đình, nhưng Hoàng Đế như hắn cũng không ngồi trên ghế mà ngồi quỳ! ( lại không có ghế, đương nhiên phải quỳ! Những người khác đều giống nhau! )
"Chúng ta có thể thủ ở sao? Hơn mười vạn đại quân mà còn thất bại, bị bại mà ngay cả một tiếng động cũng đều không nghe thấy. Sao ngươi có thể xác định chúng ta có thể thủ thành Trường An?" Phục Hoàn, vị này là quốc trượng, bởi vì Vương Doãn lo lắng một lần nữa xuất hiện chuyện ngoại thích chuyên quyền, hắn một mực đã bị áp chế. Lúc này hắn lần đầu tiên xuất hiện ở trên triều! Nhưng biểu hiện của hắn lại cực kỳ kiêu ngạo! Có thể thấy Vương Doãn lo lắng quả không thừa!
"Ty chức không thể xác định!" Công Dã Kiền hồi đáp.
"Vậy ngươi còn nói như vậy sao?" Lúc này Quốc cữu Đổng Thừa cũng là võ tướng. Đây chính là cái gọi là trong núi không hổ, hầu tử xưng đại vương! Hắn có bản lĩnh bình thường, nếu không hắn cũng sẽ không biểu hiện gấp gáp như vậy!
"Vậy không biết quốc trượng với quốc cữu còn có thượng sách gì sao?" Công Dã Kiền thầm than một tiếng, hỏi ngược lại.
"Lập tức phái người đi cầu viện Thái thú Hán Trung Trương Lỗ, hứa dùng quan to lộc hậu, tất nhiên hắn sẽ đến!" Phục Hoàn nói: "Hứa Thành chịu trong ngoài giáp công, tự nhiên lui bước!"
"Hừ! Chê cười!" Vương Doãn cả giận nói: "Trương Lỗ vốn xuất thân Mễ tặc, là một dạng cùng giặc Khăn vàng, triều đình không truy cứu tội lỗi của hắn, phong hắn làm Thái Thú, hắn lại chiếm lấy Hán Trung, không chỉ đã cắt đứt liên hệ của triều đình cùng Ích Châu, còn không nghe mệnh lệnh thiên triều, tự thành một hệ. Loại người này, quốc trượng đưa hắn đưa tới, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?"
"Hán Trung Trương Lỗ, cho dù hắn dốc hết Hán Trung quân mà đến, cũng không phải đối thủ của Hứa Thành. Hơn nữa sao Hứa Thành lại không phái người đi phòng thủ quan ải đi thông Hán Trung? Hắn có thể tới được không?" Chu Tuyển cũng chậm rãi nói.
"Trương Lỗ cùng Ích Châu Lưu Chương, đánh lẫn nhau đã nhiều năm, hắn vừa ra binh, còn không nói có thể cứu được Trường An hay không, chẳng phải chính hắn tự dẫn lửa thiêu thân sao?" Công Dã Kiền cũng lại đưa tin.
"Vậy. . ." Phục Hoàn cũng không biết nên nói như thế nào nữa!"Chúng ta cũng có thể mời binh Khương Để Lương Châu, chỉ cần cho bọn hắn chút ít vàng bạc châu báu là có thể mời bọn chúng xuất binh! Chỉ cần chúng ta có thể kiên trì một thời gian ngắn, chờ bọn hắn vừa đến, Hứa Thành dĩ nhiên sẽ bị bại lui!"
"Xem ra quốc trượng còn không biết!" Công Dã Kiền tiếp tục hành động lính hầu của Vương phái.
"Cái gì mà chúng ta không biết?" Đổng Thừa hỏi.
"Vừa mới nhận được tin tức, Lương Châu đã bị bộ tướng Từ Vinh, Bàng Đức của Hứa Thành liên thủ đánh hạ. Về phần các bộ tộc Khương Để theo như lời của quốc trượng, đã là một trong những đội quân chủ lực dưới tay Bàng Đức! Hơn nữa, nghe nói những binh mã man di này, bị Bàng Đức huấn luyện khiến quân kỷ nghiêm chỉnh, thậm chí ngay cả việc quấy rối dân chúng đều rất ít! Cũng không biết có phải là thật sự hay không!" Công Dã Kiền mà nói ra một vài điều khiến cho những đại thần không rõ chân tướng cực kỳ sợ hãi! Lương Châu man di luôn luôn cương quyết bướng bỉnh lại sớm đã bị Hứa Thành chinh phục. Chẳng lẽ ngày nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao? Chẳng lẽ trước kia mấy lần triều đình dụng binh ở Lương Châu đều vô ích sao? Sao thành quả thu được lại khác vậy?
"Vương Tư Đồ, vậy trẫm nên làm cái gì bây giờ?" Rốt cục Hiến Đế cũng không kiềm chế được, hắn lo lắng hỏi.
"Bệ hạ, không cần phải gấp, thành Trường An cao, hào sâu, dù Hứa Thành có trăm vạn đại quân cũng đừng mơ tưởng đánh hạ thành. Hơn nữa, dân chúng trong thành từ khi chúng ta tru sát Đổng Trác đến nay, đều trung thành kính yêu bệ hạ, chỉ cần triều đình lên tiếng hô hào, mấy chục vạn dân chúng đều có thể giúp đỡ triều đình, cần gì phải sợ Hứa Thành hắn!" Vương Doãn chắp tay nói.
Chương 116: Không chiến có quả
"Đúng vậy, xin bệ hạ bớt buồn phiền. Hứa Thành nói gì đi nữa vẫn là Phiêu Kỵ tướng quân do triều đình phong. Không nói hắn có thể công phá Trường An hay không cho dù hắn có thể công phá được, hắn cũng tuyệt không dám bất kính đối với bệ hạ, trừ phi hắn muốn trở thành kẻ thù của thiên hạ!" Thái Thường Chủng Phật, từ sau khi Phục Hoàn với Đổng Thừa xuất hiện ở trên triều đình, địa vị của hắn cực kỳ hạ thấp thế nhưng hắn rốt cục cũng tìm được cơ hội nói chuyện!
"Hừ! Tự mình đa tình!" Công Dã Kiền nghe xong Chủng Phật nói mà cười nhạo trong lòng. Hắn thầm nói: "Kẻ thù của thiên hạ? Chúa công cũng sớm đã tính hết rồi, cũng không cần mấy người các người coi chúa công là người như thế nào. Còn không phải các ngươi bị chúa công nắm trong tay, muốn dẹt thì dẹt, muốn tròn thì tròn sao?" Không chỉ có Công Dã Kiền hắn mà ngay cả Vương Doãn với Chu Tuyển cũng cảm thấy khó chịu với những điều Chủng Phật nói, nhất là Vương Doãn nếu không phải Chủng Phật đã trải qua điều tra xem xét nội gian, bằng vào mấy câu nói đó của hắn, Vương Doãn sẽ lập tức ra lệnh tru sát hắn!
"Nếu như thế trẫm an tâm!" Hiến đế nói khiến cho Chu Tuyển với Vương Doãn lại một lần nữa nhíu mày. Đây rõ ràng cũng không phải là điềm tốt!
"Bệ hạ, hiện nay trong triều mặc dù có Chu Thái úy có thể chưởng binh nhưng chúng ta vẫn thiếu mãnh tướng nên biết rằng trong quân có chủ soái, không tướng thì chiến lực cũng không cách nào đi lên được!" Công Dã Kiền lại nhìn Hiến đế tấu.
"Không phải có Đại tướng quân Lã Bố sao? Không phải Trẫm nghe nói hắn trở về rồi sao?" Hiến đế hỏi.
"Cái này. . ." Công Dã Kiền biểu lộ khó xử nhìn về phía Vương Doãn! Lã Bố không lên triều, một mặt vì đại bại trên chiến trường, không gánh chịu nổi trách nhiệm, một phương diện khác chính là vì Vương Doãn không muốn binh quyền lại một lần nữa bị loại người bướng bỉnh như Lã Bố nắm giữ! Như vậy đối với triều đình mà nói chính là tai họa!
"Không bằng như vậy! Thần đi tới thành thực mời Đại tướng quân xuất chiến. Hơn nữa dưới trướng Đại tướng quân còn có ba viên Đại tướng có thể dùng. Đây cũng có thể coi là một trợ lực lớn!" Chu Tuyển thấy sắc mặt xấu hổ của Vương Doãn biết rõ suy nghĩ của Vương Doãn, hắn biết rõ bản thân mình phải ôm việc này mà làm. Bây giờ không phải là lúc đề phòng Lã Bố, không có dũng tướng dẫn đầu, những binh lính mới đưa tới không lâu trong thành Trường An sao có thể chống đỡ cùng đại quân Hứa Thành?
"Ngươi hãy cầm thánh chỉ của Trẫm đi!" Hiến đế ngây thơ nói.
"Cái này cũng không cần thiết. Bệ hạ, Lã Bố chính là Đại tướng triều đình, phân ưu vì Bệ hạ chính là bổn phận cần gì phải hạ chỉ nhắc nhở?" Chu Tuyển cũng không muốn làm theo chủ ý rối bời của Hiến đế đi mời Lã Bố. Nói đùa, có lúc nào Lã Bố coi trọng cái gọi là Thiên tử Đại Hán không? Cầm lấy thánh chỉ của Hiến Đế hắn đi tìm Lã Bố nói không chừng sẽ có phản tác dụng!
Trong khi đang nghị sự thì từ bên ngoài đại điện đột nhiên có một thị vệc chạy vào, hình như có chuyện khẩn cấp phải báo cho Công Dã Kiền. Sau khi tên thị vệ thì thào một hồi vào lỗ tai, Công Dã Kiền khoát tay chặn lại, cho hắn đi xuống!
"Công Dã ái khanh có chuyện gì?" Hiến Đế hỏi.
"Bệ hạ!" Công Dã Kiền mỉm cười khom người đáp: "Lần này Lã Phụng Tiên không muốn ra chiến cũng không được!"
"Hả? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Ái khanh mau mau nói đi!" Hiến đế lập tức hứng thú!
" Vương Việt, người cùng được xưng ‘ vô địch thiên hạ ’ cùng Lã Bố đã tới trong quân Hứa Thành. Hắn tranh tài một trận cùng Lã Phụng Tiên vì cái danh hiệu này!" Công Dã Kiền nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT