Mà trong khi đại quân Viên Thiệu bị Chu Thương cùng Hách Chiêu cho khiến cho sứt đầu mẻ trán, bên quân Tào Tháo cũng bắt đầu có hành động!

Từ khi sự kiện Quan Vũ qua đi, tình hình Tào doanh vẫn như vậy. Mấy ngày nữa lại trôi qua, trong mấy ngày này, Quan Vũ cũng không hề ra khỏi đại trướng, hắn chỉ ở bên trong, mà người Tào doanh cũng không có ai đến quấy nhiễu hắn. Cho đến tận khi Tào Tháo khỏe hơn đôi chút, mới phái người tới mời hắn tới thương nghị công việc tiến công Huỳnh Dương!

"Thành Huỳnh Dương phòng thủ cổ quái vạn phần, khiến cho người ta khó có thể dự tính, chúng ta nên dùng biện pháp nào tiến công mới tốt?" Tào Tháo vuốt dải băng trắng quấn trên đầu, vẻ mặt đau khổ hỏi.

"Chúa công, Cung nỗ thủ do Lưu Duyên tướng quân huấn luyện có thể có tác dụng áp chế, cho nên, đây chính là bước đầu tiên của chúng ta!" Trình Dục đứng ra nói.

"Lời nói đúng là như thế, nhưng nhiều cung nỗ thủ như vậy mà trước mắt cũng chỉ có thể để cho chúng ta lên tới tường thành, đi vào cửa thành mà thôi, nhưng chúng ta lại không thể rời khỏi tường thành đi xuống bên dưới, bên trong cổng thành còn có động giấu binh, chúng ta phải đột phá thế nào qua nơi này?" Hạ Hầu Đôn nói.

"Ngoại trừ những thứ đó ra, ở trong cổng thành còn xếp đặt thiết kế Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), một khi tiến vào trong, chỉ sợ sẽ trở thành bia ngắm cho Cung nỗ thủ đối phương, điểm này, khó đối phó hơn!" Tào Ngang cũng nói.

"Ai. . . !" Tào Tháo nghiến răng, lại nhức đầu! Hắn nhìn chúng thuộc hạ khoát tay áo, ý bảo bọn họ tiếp tục thương nghị.

"Kỳ thật, những xếp đặt thiết kế này coi như là đã lộ ra, không còn gì đáng sợ, chúng ta vẫn có phương pháp đối phó, thế nhưng, nếu như bọn chúng còn có thủ đoạn khác, chẳng phải chúng ta còn phải tổn thất thủ hạ sao?" Tuân Du cũng nêu ra một vấn đề!

"Có thể cho quân cung nỏ rời khỏi trận, tiến gần tới thành tường hơn một chút, nên có thể trên đại thể ngăn chặn Cung nỗ thủ quân địch phía trên Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành). Còn động giấu binh bên trong cổng thành thì chỉ cần cẩn thận một chút, có mãnh tướng dẫn người ngăn cản, cho dù đối phương có nhiều hơn cũng không đáng sợ, sau đó, chúng ta sẽ phải đối phó với phía trong nội thành, cần tướng lĩnh cầm quân cẩn thận từng li từng tí, có lẽ có thể đánh chiếm thành!" Quách Gia nói.

"Cùng lắm thì chúng ta dùng hỏa tiễn đốt thành này là được, tránh khỏi phiền toái!" Tào Hưu đột nhiên la lên.

"Theo như lời binh lính lúc trước đi theo Tào Hồng Tướng quân tấn công lên thành tường nói, ở bên trong tường thành, đa số kiến trúc bằng đất đá, rậm rạp chằng chịt, chỉ sợ cũng không thể thiêu đốt! Cho dù có thể thiêu cháy, mặc dù mùa xuân nhiều gió, chỉ sợ cũng theo không kịp tốc độ cứu hỏa của bọn chúng!" Sau khi Mãn Sủng nghe tin Lưu Biểu xuất binh tiến công Hứa Thành, hắn đi đến nửa đường đã trở về, lúc này lên tiếng nói, xem ra hắn vẫn rất hiểu rõ tình hình.

"Cứu hoả phải dùng nước. . . !" Tào Ngang cúi đầu trầm tư, hắn nói tiếp: "Đúng rồi, mọi người còn nhớ rõ biện pháp lúc trước Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại dùng để vây khốn Từ Vinh tại Huỳnh Dương không?"

"Đào giếng cắt đứt nước mạch, cho chúng chết khát!" Hạ Hầu Đôn hưng phấn kêu lên.

"Kế này không được!" lúc này Tào Tháo lên tiếng nói: "Với trí lực của Hứa Thành với Trương Liêu, há chúng có thể không thể nghĩ tới những thứ này sao? Đây chỉ là tự mình tìm phiền toái!"

"Thế nhưng phụ thân. . ." Tào Ngang nói: "Nếu bọn họ không đề phòng thì sao? Chúng ta có thể không uổng phí một binh một tốt mà có được Huỳnh Dương!"

"Không được!" Tào Tháo vuốt đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói.

"Công tử!" Quách Gia ở một bên khuyên nhủ: "Lúc này sĩ khí quân ta không phấn chấn, chúng ta cũng không biết thật sự quân Hứa Thành trong thành Huỳnh Dương đã chuẩn bị những thứ gì, cho dù bọn chúng không có phòng bị, một khi chúng ta bắt đầu đào giếng, tất nhiên Trương Liêu có cách để biết rõ, chỉ cần bọn chúng tranh thủ thời gian dự trữ đầy đủ nước uống, muốn chờ tới khi bọn chúng chết khát, vậy sẽ không biết phải cần bao nhiêu thời gian. Khi thấy một thời gian dài mới có hiệu quả, mà trong thời gian ngắn không thấy hiệu quả, sĩ khí tất sẽ lại hạ xuống. Rốt cuộc chúng ta không chống đỡ nổi!"

"Nhưng cứ tốn hao binh sĩ, sĩ khí cũng sắp không chịu nổi!" Tào Ngang nói.

"Quan mỗ nguyện lĩnh một đội quân, tấn công nội thành!" Quan Vũ đột nhiên đứng ra nói.

"Quan tướng quân, việc này không thể đùa bỡn!" Trình Dục nói.

"Ai nói Quan mỗ nói đùa?" Quan Vũ nhìn thoáng qua chư tướng trong trướng, mắt xếch híp mắt càng thêm lợi hại, hắn nói: "Giống như Phụng Hiếu tiên sinh nói, chỉ cần Tào công mệnh lệnh Lưu Duyên tướng quân dùng cung nỗ thủ áp chế quân mai phục ở trên Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), Quan mỗ hoàn toàn nắm chắc có thể đánh vào nội thành!"

"Thế nhưng thành Huỳnh Dương phòng phủ vô cùng kỳ quái, khó có thể đo lường được, nhất định trong nội thành cũng có cơ quan. Lần này Vân Trường đi chẳng phải nguy hiểm sao?" Tào Tháo lo lắng nói, mấy người Quách Gia sợ hắn lo lắng, cũng có không cáo hủy đi hắn Quan Vũ muốn bỏ đi, cho nên ngữ khí của hắn vẫn cực kỳ ân cần!

"Đa tạ Tào tướng quân cân nhắc vì Quan mỗ, nhưng Quan mỗ chính là chiến tướng kinh nghiệm sa trường, một chút nguy hiểm sao có thể làm gì được mỗ? Hơn nữa từ khi xuất chiến đến nay, Quan mỗ vẫn không được xuất chiến nhiều, sớm đã đến lúc không kiên nhẫn được nữa. Xin mời Tào tướng quân hạ lệnh!" Dứt lời Quan Vũ lại chắp tay với Tào Tháo.

"Chúa công, nếu như Quan tướng quân đã yêu cầu, hãy để cho Quan tướng quân xuất chiến !" Quách Gia đề nghị Tào Tháo.

". . ." Sau khi quan sát kỹ Quan Vũ vài lần, Tào Tháo lại nhìn Quách Gia, giống như cảm thấy hai người bọn họ có điểm gì là lạ, nhưng vì hắn rất đau đầu nên không tiếp tục miệt mài suy nghĩ. Hắn nói: "Được rồi! Ngày mai Vân Trường lãnh binh tấn công thành trì, dù thế nào cũng phải cẩn thận!"

. . .

Ngày hôm sau, trước thành Huỳnh Dương!

Quân Tào bày trận, vẫn như hai lần trước, đầu tiên đại trận Cung nỗ thủ do Lưu Duyên huấn luyện phát uy, khiến quân Hứa Thành trên tường thành bị bức lui xuống dưới, nhưng lần này hắn cũng không cần như vậy mà đã xong. Ngay sau khi quân Hứa Thành bị buộc xuống dưới, Lưu Duyên mệnh lệnh đại trận di chuyển lên trước một đoạn, sau đó lại là một hồi loạn tiễn, sau đó lại di chuyển lên trước, lại bắn tên, cứ như vậy đại trận Cung nỗ thủ quân Tào dồn đến dưới tường thành!

"Oanh!" Quân Tào đi theo phía sau quân Cung nỗ thủ của Lưu Duyên nhìn thấy tình hình này, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, đụng gỗ mở đường, phá mở cửa thành, sau đó, Quan Vũ vung Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên, kẹp Trảo hoàng phi điện dưới háng, dẫn đầu xông vào cửa thành!

Mới vừa tiến vào động cổng thành, Quan Vũ rất cẩn thận, nghiêm mật đề phòng. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy hai cửa động sâu rất to, hắn lập tức xông ra ngoài! Trong động giấu binh không có người, cung nỗ thủ quân Hứa Thành trên ủng thành có lẽ đã bị tử thương vô cùng nghiêm trọng nên đã triệt hạ đi tránh né mưa tên, không cần lo lắng!

Như vậy hãy xông qua cửa thành thứ hai của Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành) nhìn xem bên trong đến cùng còn có những thứ gì!

"Xông lên!" Quan Vũ lại vung đao, các binh sĩ quân Tào đều gầm lên, vọt tới cổng thành thứ hai, đụng gỗ cũng giơ lên xông tới!

"Hãy để cho Quan Vân Trường ta thấy, các người còn có thủ đoạn lừa bịp nào nữa!" Quan Vũ cầm đại đao, thầm suy nghĩ trong lòng!

"Ai! . . . Không thể ngờ tới lại là hắn! Chẳng lẽ Quách Gia quách Phụng Hiếu biết rõ ta bố trí sát cơ ở chỗ này, để cho hắn đi tìm cái chết sao?" Liêu Giang, giờ phút này hắn đang đứng ở trong địa đạo phía dưới tường thành Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), nhìn xuyên qua khe hở một không gian rộng lớn giống như cái sân ở giữa hai bức tường gạch!

"Trọng Cử! Làm sao vậy? Sao ngươi lại cho rằng Quách Gia muốn làm như vậy?" Trương Liêu hỏi: "Những nhân tài trong Tào doanh đều rất không đơn giản! Chẳng phải Tuân Du được xưng là: tính toán không bỏ sót! Sao ngươi không cho rằng là hắn?"

"Cái gì mà tính toán không bỏ sót? Ít nhất hắn phải biết đôi chút tình hình thì mới làm được. Hắn căn bản hoàn toàn không biết gì về ta cả. Dù hắn có muốn tính toán không bỏ sót cũng không thể làm được! Mà ta nói là Quách Gia, là vì ở dưới trướng Tào Tháo, chính người này giỏi mưu kế nhất, hơn nữa, người này còn giỏi sử dụng kế sách thích hợp với từng đối phương. Nếu như hắn đưa ra chủ ý này vậy lần này hắn có thể là cho Quan Vũ đến dò xét tình hình của chúng ta, cho dù Quan Vũ chết cũng không tổn thất người của Tào doanh!" Liêu Giang cũng không quay đầu lại, hắn vẫn lộ ra nhìn ra ngoài từ khe hở đó.

"Nói bậy! Quan Vũ là Đại tướng Tào doanh, thanh danh vang xa, năng lực cũng cực kỳ xuất sắc, Tào Tháo vô cùng thân thiết với hắn, sao hắn có thể bị Tào Tháo bán đứng?" Trương Liêu trách mắng.

"Ta không nói là Tào Mạnh Đức muốn bán đứng Quan Vũ! Ta nói là Quách Phụng Hiếu!" Liêu Giang không vui nói. Căn bản Trương Liêu nghe mà không hiểu điều hắn muốn nói!

"Vậy càng nói bậy!" Trương Liêu nói: “Quách Gia chính là mưu sĩ hạng nhất trong Tào doanh, đương nhiên hắn phải tận tâm tận lực giúp đỡ chủ công của mình, giúp đỡ Tào Tháo tăng cường thực lực còn không kịp. Sao hắn có thể ám toán Đại tướng nhà mình? Nếu như thủ hạ của Viên Thiệu thì còn có thể, ta cũng không từng nghe nói có loại người này trong Tào doanh!"

"Ai da! Ngươi không hiểu!" Liêu Giang tất cả xong lay động tay, hắn không có ý định nói thêm gì nữa!

"Vì cái gì không nói?" Trương Liêu túm lấy tiểu tử này lôi ra khỏi lỗ hổng, nói: "Nói! Để cho ta nghe lý do của ngươi!"

"Ai nhé! Sư phụ của ta, Trương Văn Viễn tướng quân của chúng ta! Ngài hãy để cho ta nhìn một chút nữa, được không? Sau này chúng ta hãy nói!" Liêu Giang biết mình bố trí những gì ở sau cánh cổng thành Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành) này, lúc này tính mạng Quan Vũ đã mất bảy thành. Nếu như hắn tiến vào cửa thành này, vậy hắn đã mất đi chín thành tánh mạng, mà một thành cuối cùng, chờ hắn gặp cơ quan, cũng sẽ mất nốt! Cho nên, việc quan trọng nhất trước mắt đương nhiên là tranh thủ thời gian quan sát kỹ hơn vị "Vũ Thánh Nhân ", "Quan Thánh đế quân" này!

"Một đám binh sĩ có cái gì tốt mà nhìn?" Trương Liêu lại túm Liêu Giang quay trở lại, hắn nâng cằm Liêu Giang lên và nói: "Nói đi!"

"Được, được, ta nói!" Ai! Trong tay Trương Liêu có "Thượng phương bảo kiếm ", có toàn quyền quyền xử trí Liêu Giang. Liêu Giang không thể không nghe theo lời của Trương Liêu, nhất là những ngày này không biết vì sao, Trương Liêu lại biết tạo "giầy chật" cho người ta đi (ví với việc ngầm gây khó khăn cho người khác, cũng ví với việc ràng buộc, hạn chế), mà đến hiện tại, người duy nhất bị Trương Liêu hắn làm hại chính là Liêu Giang. Nếu như Liêu Giang vẫn muốn cuộc sống ngày sau tốt hơn, hắn chỉ biết buông tha cho nguyện vọng nho nhỏ này của mình!

"Ngày xưa Quan Vũ đi theo Lưu Bị chiến bại, bị quân Tào Tháo vây ở trên núi đất, điều này tướng quân ngài biết chứ?" Liêu Giang chủ động cải biến xưng hô đôi chút, trước kiếm đôi chút thoải mái rồi nói sau.

"Đương nhiên!" Trương Liêu gật đầu nói.

"Vậy hắn ước định cùng Tào Tháo, Ừ, ước định thứ hai ngài cũng biết?" Liêu Giang lại hỏi.

"Hình như có một sự việc như vậy! Ta nhớ không rõ. Chúa công lại ước hẹn với thủ hạ sao? Hẹn chuyện gì?" Khi Lưu Bị chiến bại, đánh mất Từ Châu, Trương Liêu vừa mới đến dưới trướng Hứa Thành, đang bận rộn công việc giao nhận, tiếp thu quân đội, sau đó hắn lập tức tiến quân ra khỏi Hổ Lao quan, đánh chiếm Huỳnh Dương, sau đó lại phải bố trí phòng ngự, loay hoay làm hết việc này việc kia, nào có thời gian rảnh rỗi đi nghe những chuyện không đâu!

"Quan Vũ vì bảo vệ phu nhân của Lưu Bị nên mới bị bao vây. Tuy rằng hắn vốn định tự tử để tận trung nghĩa, thế nhưng hắn cũng không thể đành lòng, không phải là vì Cam thị sao? Cho nên khi Trình Dục khuyên bảo hắn, hắn đã ước định cùng Tào Tháo: một, hắn chỉ tạm thời đầu hàng, đến lúc nghe tin tức của Lưu Bị, hắn có thể rời khỏi! Tào Tháo không thể ngăn cản! Thứ hai, nếu như Tào Tháo đã đáp ứng điều kiện kia của hắn thì Tào Tháo có ân đối với hắn, hắn sẽ giúp Tào Tháo giao chiến, nhất định phải lập công, mà nếu như hắn không lập được công lao, hắn tuyệt đối sẽ không ly khai!" Liêu Giang chậm rãi nói!

"Về sau thì sao? Tào Tháo có đồng ý không?" Trương Liêu đôi chút không hiểu Tào Tháo, chẳng lẽ làm chủ công đều phải không giống người thường?

"Khi Tào Tháo đồng ý với Quan Vũ thì vẫn còn không biết khi đó Lưu Bị sống chết thế nào, hơn nữa lúc ấy rối loạn, ai biết hắn còn có thể sống sót hay không? Mà cho dù số mạng Lưu Bị may mắn, không chết, cùng lắm thì phái người ở bên cạnh Quan Vũ giám sát là xong, không để người mang tin tức của Lưu Bị tới cho hắn nghe, chẳng phải kết thúc sao?!"

"Mặc dù điều này không làm trái với ước định kia, thế nhưng lại không đúng!" Trương Liêu nói: "Dùng đường ngang ngõ tắt đối với ngay thẳng trung nghĩa, thật sự khiến cho người ta cười chê!"

"Tào Tháo cũng đã có nói ‘Thà ta phụ người trong thiên hạ, chớ không để người trong thiên hạ phụ ta ’ mà Trần Công Đài chính là chứng minh! Nếu không phải hắn thật sự ưa thích vũ dũng của Quan Vũ, lại muốn biểu hiện mình cầu hiền như khát nước, nào hắn sẽ đồng ý hai điều kiện kia!"

"Tướng quân, cửa thành mở, có cần cho các tướng sĩ động thủ?" Ở phía trên truyền đến tiếng thân binh, các Cung nỗ thủ ở bên trong hai tầng Ủng thành ( Ủng thành - bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành) xin mệnh lệnh!

"Nói cho mọi người không nên gấp, đến lúc Tào Tháo hoặc là quân đội phía sau của chúng tiến vào thì hãy ra tay!" Liêu Giang ra lệnh.

"Tướng quân. . . ?" Mặc dù biết Liêu Giang đã sắp đặt một ít cơ quan, cũng là có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhưng hiện tại Trương Liêu ở chỗ này, hắn mới thật sự là tổng chỉ huy, cho nên, dựa theo quy định, thân binh vẫn nhìn hỏi dò ý tứ Trương Liêu.

"Hãy làm theo như ý tứ của Liêu Hiệu úy, đi truyền lệnh đi!" Trương Liêu phất phất tay, hắn rất hài lòng đối với biểu hiện của tên thân binh này, đây mới là huấn luyện nghiêm chỉnh !

"Đám người Quan Vũ muốn đi qua, Trương tướng quân, tướng quân hãy nhanh đi chuẩn bị một chút!" Liêu Giang ghé mắt nhìn qua khe hở, nói với Trương Liêu.

"Cẩn thận, chú ý quan sát!" Mỗi lần một cửa thành bị phá mở, Quan Vũ cũng không lập tức hô to tiến công, mà hắn để cho đám binh sĩ thủ hạ cẩn thận lục lọi tiến lên, dốc sức đập phá động giấu binh ở tường gạch hai bên cổng thành. Vì Liêu Giang với Hứa Thành hợp lực bố trí cơ quan giảo quyệt, hắn cũng không khỏi không hành động như thế!

"Tướng quân, phía trước không có gì, chẳng qua là. . ." Một tiểu binh ở phía trước quay ra, quay đầu lại nhìn Quan Vũ hô.

"Chỉ là cái gì?" Quan Vũ vừa hỏi vừa giục ngựa đi theo!

"Đây là cái gì. . . ! ?" Dù là Quan Vũ dũng cảm hành đầu thiên hạ, đảm lượng lớn nhất, nhưng đối mặt loại tình cảnh quỷ dị như này hắn vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng! Hắn chỉ thấy ở sau cửa thành, con đường chia ra làm ba, chính giữa một lối đi đi thông vào trong thành, mà hai lối đi hai bên thì phân biệt đi về hai bên. Đương nhiên điều này vẫn không có gì, nhưng đường trong thành lại vô cùng chật hẹp, hơn nữa hai bên những con đường này đều là —— tường! Lối đi này kéo dài, hơn nữa bầu không khí ở nơi này, giống như là ba lối đi thông tới Quỷ Vực, làm cho lòng người có chút run rẩy!

"Quan tướng quân, chúng ta không thể vào bên trong" Các tiểu binh đôi chút lùi bước, đều co lại trong miệng động cổng thành. Bọn hắn đều xuất thân bình thường, bọn hắn rất quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình. Nhưng bọn hắn cũng không biết, ở trên đỉnh đầu của bọn hắn, những phục binh Trương Liêu thu xếp, ở bên trong tường thành cũng đang nín hơi ngưng mắt nhìn, chỉ sợ bị bọn họ phát hiện. Nếu không phải vì còn phải đợi hậu đội quân Tào, tình thế tốt như này, chỉ sợ những phục binh kia sớm đã không chờ được, ra tay hạ thủ!

"Sợ cái gì?" Giống nhau Liêu Giang đã dự tính, Quan Vũ hét lớn một tiếng, nói: "Trong chiến trận, tự nhiên phải anh dũng tiến về phía trước, nào có đạo lý lui về phía sau? Ngươi!" Quan Vũ giơ tay chỉ vào tên tiểu binh đã đưa ra câu hỏi, nói: “Bò lên trên tường thành, nhìn xem đằng sau có cái gì?"

". . . Cái này. . . là …!" Tiểu binh run rẩy, dưới sự trợ giúp của đồng bạn, hắn bò lên trên tường!

"Thiệt nhiều ngõ nhỏ ! Quan tướng quân, nơi đây sao nhiều ngõ nhỏ như vậy! Ôi, chỗ đó, có con đường, đúng, lại có một chỗ ngoặt, có một sườn dốc vươn ra từ phía sau, nên chúng ta có thể trực tiếp từ trên tường thành đi tới, tiến vào bên trong thành này! Nhưng mà con đường này có vẻ hơi dài!" Tiểu binh lại kinh hồn bạt vía la lên: "Nhưng sao lại không thấy quân địch? ( hắn không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, hắn chính là một bia ngắm ) tường này cũng không có cái gì, chẳng qua bức tường rất dầy, chừng vài xích!"

"Mấy người nữa lên đi, các người đi xuống xem đằng sau có phòng ngự gì hay không! ?" Quan Vũ ra mệnh lệnh này khiến cho sắc mặt mấy tiểu binh vô cùng đau khổ, như sawos chảy ra nước! Mặc dù Quan Vũ đôi chút thương hại bọn hắn, nhưng hắn cũng không có cách nào, thời điểm này không được phép có hai từ thương cảm!

Khi đi quan sát, các tiểu binh lại đã trở về, "Quan tướng quân, trong vòng hai dặm đằng sau đều không có người!"

"Hả?" Quan Vũ trầm tư trong một giây lát. Điều này khiến hắn không khỏi phải cẩn thận cân nhắc, hắn nói: "Ngươi trở về báo tin cho Tào công tử ( Tào Tháo đau đầu, do kia con trai trưởng Tào Ngang chỉ huy toàn quân. Đương nhiên có người ở bên cạnh phụ tá chỉ đạo ), nói ta dẫn người tiến vào. Các tướng sĩ, hướng phải, chậm chạp tiến lên!"

"Quan tướng quân, có người tới từ sườn bên kia!" Một tiểu binh vừa mới lộn mình trở lại la lên.

"Nhìn rõ ràng là người nào không?" Quan Vũ hỏi.

"Đại kỳ của đối phương! Hình như là một tướng quân, còn mang theo một đám binh sĩ!" Tên tiểu binh la lên.

"Nếu như đối phương từ sườn bên qua đi tới, chỗ đó sẽ không có vấn đề gì" Quan Vũ thầm suy nghĩ, sau đó, hắn lại hô lên: "Kẻ thù sắp xuất hiện, cẩn thận phòng ngự!"

Chỉ chốc lát sau, từ chỗ rẽ bên phải con đường kia, Trương Liêu mang theo mấy trăm binh sĩ đi vòng ra. Đây là lần đầu tiên hắn hiện thân ở trước mặt tướng sĩ quân Tào. Lần này hắn cũng không muốn xuất hiện nhưng vì tình thế bắt buộc. Mà từ sau lần bí mật đánh úp doanh trại, Quan Vũ luôn không quên hắn, vừa thấy bộ dáng của hắn, Quan Vũ lập tức nhớ ra!

"Thì ra là một bại tướng dưới tay ta, ngươi cũng dám tới đây ngăn ta sao? Sao không thấy hai tên bại tướng kia?" Quan Vũ luôn luôn rất kiêu ngạo!

"Quan Vũ, Quan Vân Trường! Ha ha ha!" Trương Liêu đột nhiên cười to, nói: "Hoàn cảnh hẹp hòi như này, chẳng lẽ ngươi nghĩ những tiểu binh đằng sau ngươi có thể xông qua vòng vây mấy trăm tướng sĩ của ta ngăn chặn sao? Đáng chê cười!" Mà trong khi hắn đang nói chuyện, mấy trăm binh sĩ đã xếp thành nhiều hàng, dựng tấm chắn, hình thành trận thế!

". . . ! ?" Quan Vũ sững sờ. Lúc này hắn mới hiểu rõ ý tứ của đối phương. Đối phương cũng không có cạm bẫy gì cả, mà chỉ muốn dùng ít ngăn nhiều! sức chiến đấu của binh sĩ Quân Hứa Thành luôn luôn vượt xa binh lính của những chư hầu khác, hơn nữa nghe nói binh sĩ quân Hứa Thành am hiểu nhất giao chiến thành thị, mấy trăm binh sĩ ngăn trở phía sau hắn, chen lấn chằng chịt một đoàn, thật sự có thể hoàn toàn phát huy hết sức người.

"Hừ!" Quan Vũ lạnh hừ lạnh một tiếng, sau đó còn còn gọi một tiểu binh mang tín hiệu gửi tới Tào Ngang ở đằng sau, cũng không hề trả lời Trương Liêu, hắn phóng ngựa thẳng tiến tới chỗ Trương Liêu. Lúc này thời gian hắn vào thành đã không ngắn, không thể lại lãng phí!

"Giết!" Trương Liêu quát to một tiếng, nhưng thanh âm của hắn giống như không đủ lực, điều này làm cho Quan Vũ, một mực hết sức chăm chú, có chút ngạc nhiên!

"Đ...A...N...G...G!" Vì Quan Vũ giao chiến với Trương Liêu ở chính giữa con đường nhỏ hẹp, bởi vì binh khí của hai người đều rất dài, uy lực cũng không nhỏ, khiến cho hai phe binh sĩ, vốn phải giao chiến với nhau, đều bị ngăn cản, để cho bọn hắn trở thành người xem!

Ngay từ đầu, Trương Liêu dũng mãnh hơn người, đánh khó phân thắng bại cùng Quan Vũ, nhưng chỉ sau hai ba mươi hiệp, hắn có vẻ thở hổn hển. Xem ra hình như Trương Liêu sắp không chịu nổi!

"Nhận lấy cái chết!" Quan Vũ đang càng đánh càng dũng cảm, càng đánh càng hưng phấn, hắn thích nhất là đơn đấu, bất kể là chống lại ai, hắn đều ưa thích biểu hiện một chút năng lực của bản thân hắn!

"Rút lui!" Rốt cục bắt được cơ hội, Trương Liêu đánh một đao bức lui Quan Vũ, hắn quay đầu ngựa lại, bỏ chạy vào trong. Hình như trước đó Trương Liêu muốn cho các binh sĩ ngăn Quan Vũ lại, nhưng Quan Vũ lại chỉ quấn lấy hắn, các binh sĩ căn bản không thể xen vào chính giữa hai người bọn hắn. Đến tận lúc này, hắn chỉ còn biết "Trốn" ! Mà hắn vừa trốn, mấy trăm binh sĩ thủ hạ dĩ nhiên không còn sĩ khí, tất cả cũng lập tức bỏ chạy!

Tướng sĩ quân Tào thấy tình cảnh này, cùng hô một tiếng, đều muốn đuổi theo!

"Giặc cùng đường chớ đuổi!" Đối với kẻ thù, Quan Vũ thật sự vẫn rất cẩn thận, hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương! Hắn chỉ đứng nhìn Trương Liêu dẫn người bỏ chạy qua lối rẽ.

Thế nhưng, sự việc trên đời lúc nào cũng không theo lòng người! Nhất là trên thế giới này lúc nào cũng có một số người đui mù, không biết tốt xấu, tựa như Trương Liêu bây giờ, ở trong lòng Quan Vũ, chính là tự nhiên tha hắn một mạng một cách uổng phí, thả hắn một con đường sống, nhưng khi người vừa mới khuất sau lối rẽ, thì có một câu ca dao truyền đến trong lỗ tai Quan Vũ:

"Quan Vũ Quan Vân Trường, trung nghĩa vô song, sứ quân còn sống, vội vàng giúp Tào Tháo!"

". . ." Tiếng ca vừa lọt vào tai, sắc mặt Quan Vũ lập tức trở nên như muốn rỉ máu, mắt xếch càng mở thật lớn, hai tròng mắt như muốn phá ra ngoài, Trảo hoàng phi điện giống như cũng cảm nhận được phẫn nộ cùng sát ý cuồng bạo của chủ nhân, không ngừng đạp vó ngựa trên nền gạch! Mà binh lính đi theo hắn, thì đều lo lắng lo lắng bất an mà nhìn hắn, sợ hắn đột nhiên nổi giận.Tuy rằng mấy người Quách Gia không truyền ra sự việc xảy ra trước đó mấy ngày, Quan Vũ cũng không nói đến, nhưng trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được. Các tướng sĩ Tào quân cũng ít nhiều nghe được chuyện này. Khi bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Quan Vũ, thầm nghĩ chuyện này đúng là không giả! Bọn hắn không thể ngờ rằng Trương Liêu lại có thể biết lợi dụng điểm này, chỉ cảm thấy kẻ thù đáng giận cực kỳ âm hiểm! Kỳ thật bọn hắn đã đổ oan uổng cho Trương Liêu, đây chính là kế sách mà Liêu Giang định ra, vì để chọc giận Quan Vũ, về phần mấy ngày hôm trước có chuyện này hay không, chỉ sợ kết quả đều giống nhau!

"Xông lên! Giết. . . !" Tiếng la xông lên tận trời, như muốn băm nát mây trắng trên trời!

"Xông lên!" Chuyện đã tới nước này rồi, đừng nói xông lên, mà ngay cả dốc sức liều mạng cũng phải làm! Đám binh sĩ Quân Tào, một mực theo sát ở sau lưng Quan Vũ, toàn thể tiến về phía trước, vọt tới.

"Quả nhiên có một sườn dốc!" Sau khi vọt tới chỗ quẹo, Quan Vũ thấy được một sườn dốc như lời tên tiểu binh đã nói lúc trước, có thể lướt qua những bức tường chán ghét này, theo sườn dốc đi thông vào nội thành Huỳnh Dương!

"Các tướng sĩ, tiến lên, Huỳnh Dương là của chúng ta rồi!" Quan Vũ giục ngựa xông trận trước tiên, Trảo hoàng phi điện thật sự chạy quá nhanh, ở phía sau hắn, chính là các tướng sĩ Tào quân xem ra. Hành động này gọi là dũng cảm, mà ở trong mắt tướng sĩ quân Hứa Thành đang mai phục phía trước, thì gọi là muốn chết!

"Ròng rọc sắt —— chuẩn bị!" Một tên tiểu Hiệu giơ tay lên!

Quan Vũ tới gần sườn dốc!

"Ròng rọc sắt —— đẩy lên đỉnh sườn dốc!" Tên tiểu Hiệu lại chỉ huy! Bọn hắn trốn ở phía sau sườn dốc này, mà sườn dốc này nghiêng rất cao, cho nên mấy tên tiểu binh đi dò đường của Quan Vũ không thể nhìn thấy bọn hắn đang trốn ở sau sườn dốc.

Quan Vũ bắt đầu xông lên sườn dốc! Hắn vẫn không chú ý tới một vật rất to xuất hiện ở phía trước, bởi vì hắn đang quay đầu về phía sau, hạ lệnh thủ hạ nhanh lên một chút!

"Bắn xe!"

"Ầm ầm!" Mang theo uy thế cường đại không thể chống cự, một"Ròng rọc sắt" thật lớn, hình trụ, bằng sắt, có thể ngăn cản toàn bộ sườn dốc ( giống như xe lu cản đường ), đang lăn về hướng Quan Vũ đang kích động xông lên sườn dốc công! Đương nhiên, cũng kể cả các tướng sĩ Tào quân phía sau hắn đã bị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!

Quan Vũ quay đầu bỏ chạy! So sánh giữa trút hận cùng bảo toàn tánh mạng, hắn vẫn đưa ra lựa chọn chính xác. Nói gì đi nữa, hắn cũng muốn giữ được tánh mạng để có thể lại đi tìm, trợ giúp Lưu Bị !

Cơ thể của Trảo hoàng phi điện quá dài, suýt chút nữa nó không quay vòng được!

Trảo hoàng phi điện thật vất vả mới có thể quay đầu, nó cũng bắt đầu chạy, nhưng lần này, Trảo hoàng phi điện, luôn luôn được Quan Vũ yêu thích cũng có không phát huy tác dụng! Tuy rằng tốc độ của nó rất nhanh, thế nhưng, nó chạy bằng bốn chân, "Ròng rọc sắt" đang lăn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hơn nữa ở trước mặt Trảo hoàng phi điện, còn có các tướng sĩ Tào quân, chen chúc, không len nổi chặn đường, mà hai bên thì chính là tường vây rất cao, nó cũng không thể nhảy qua, cho dù nó có thể nhảy qua, nó lấy đà ở chỗ nào? Con đường này căn bản chỉ rộng hơn một ít so với một con hẻm mà thôi! Còn nữa, dù trọng lượng cơ thể Quan Vũ không tới 200 cân, nhưng lại còn có Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Sức nặng như vậy, nó không bị đè ngã mà còn có năng lực chạy trốn nhanh như vậy cũng đã rất giỏi rồi!

"Liêu Hiệu úy này an bài thật sự quá độc! ‘ ròng rọc sắt ’ lăn xuống, sợ không ít hơn mười vạn cân lực lượng, không phải những người này đều bị đè nát sao?" Bên cạnh tên tiểu Hiệu chỉ huy thả “ròng rọc sắt”, sau khi thả xong, các tiểu binh thầm nói chuyện.

"Đè nát vẫn còn tốt hơn so với việc chúng ta phải đi dốc sức liều mạng!" Tiểu Hiệu nặng nề vỗ cho tên lính quèn vừa nói một cái, hắn nói "Những an bài của Liêu Hiệu úy, làm cho chúng ta đã phải làm bao nhiêu việc, Các người còn ở nơi này lải nhải sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy Hoàng tam, chẳng lẽ ngươi muốn đi đánh nhau sống chết không biết sao?" Bên cạnh có người cười hỏi.

"Ai nói ta muốn hả?" Tên tiểu binh gọi là Hoàng tam la lên: "Ta chỉ nói là thi thể bị đè nát thì rất khó thu thập, các người nói có đúng hay không?"

"Có cái gì mà khó thu thập?" Tên tiểu Hiệu ở một bên la lên: "Dùng cái xẻng xúc thì không phải sẽ xong sao? Chỉ như xúc tuyết mà thôi! Sau đó lại dùng nước dội mấy lần, tất cả hoàn thành!"

"Oa! Vẫn Hồ lão đại ngài rất sáng suốt!" các tiểu binh đồng loạt nịnh nọt!

"Không chỉ có sáng suốt, hơn nữa còn thần võ!" Hoàng tam kia lại hưng phấn mà nói: "Quan Vũ thanh danh thật lớn, còn không phải hắn vẫn chết ở trong tay chúng ta sao? Sau này chuyện này truyền ra ngoài, có kẻ nào còn dám coi thường chúng ta không?"

"Đúng đúng đúng. . ." Một đám tiểu nhân vật lâm vào trong tình cảnh tự sướng cực kỳ mãnh liệt, ngay cả tên tiểu Hiệu vốn đôi chút thanh tỉnh hơn lúc này cũng có vẻ mặt say mê. Nhưng lúc này khu vực trước mắt bọn hắn không xa đã sớm trở thành một mảng đầy máu thịt, bọn họ có thể ở một nơi như này, ngửi thấy mùi máu tanh, vẫn có biểu hiện như không, cũng đã không phụ tín nhiệm của Trương Liêu mà sắp xếp bọn hắn ở nơi này! ( Điều này cũng nói lên bọn hắn cũng rất có thực lực, tối thiểu nhất chính là những người đã trải qua bách chiến, bằng không sao có thể bình yên đối mặt cảnh tượng máu me nhầy nhụa ở phía trước? )

Ngoài thành, nhận được tin báo của Quan Vũ, Tào Ngang mang người vọt tới cửa thành tầng ngoài! Bên trái hắn chính là Hạ Hầu Đôn, phía bên phải là Vu Cấm, mỗi một tướng lãnh đều cố gắng mang một bộ mặt lạnh lùng nhất. Khi nghe tin báo của Quan Vũ là bên trong thành này thật sự quá mức quỷ dị, vốn theo ý của Quách Gia, không nên đi vào trong, bởi vì Quách Gia hắn cảm thấy có chút bất an trong lòng! Thế nhưng vì chuyện đã đi tới bước này, Quan Vũ đã dẫn người xông vào, đám người mình lại muốn lui về, có coi được không?

Cho nên, bọn họ "Làm việc nghĩa không được chùn bước" mà vọt vào chính trong cạm bẫy mang tên là "Huỳnh Dương" mà Trương Liêu với Liêu Giang tỉ mỉ xếp đặt thiết kế, chuẩn bị đầy đủ, hao tốn công sức tu sửa lại!

"Bắn tên!" Ngay khi mấy tướng lãnh ở phía trước sắp đi vào bên trong thành Huỳnh Dương, Phương Đồng, người vẫn một mực quan sát bọn hắn, rốt cục hạ lệnh, lập tức từ chính giữa tường thành Huỳnh Dương, rớt xuống từng khối cục gạch, ngay sau đó, ở chính giữa tường thành, lộ ra một đám "Cửa sổ ", mà từ trong những cửa sổ này bay ra ngoài, chính là từng mũi tên nỏ đoạt mệnh!

"Không tốt! Mau quay lại!" Cũng không biết là người nào hô lên trước tiên, nhưng dưới mắt đây chính là mệnh lệnh chính xác nhất! Tuy rằng. . . hơi trễ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play