Lư Khánh Nguyên tuy rằng xuất thân danh môn thế gia, nhưng y vẫn là loại khác biệt trong đám con cháu danh môn, ôm hoài viễn lớn, kính ngưỡng anh hùng thiên hạ. Tuy rằng Trương Huyễn lúc này cũng không phải anh hùng hào kiệt gì, nhưng hiện tượng Đại Tuỳ loạn thế đã có, hình dáng Trương Huyễn xuất thân hàn vi như vậy nhưng không giống người bình thường, đúng là có cơ hội trở nên nổi bật.

Lư Khánh Nguyên cũng có lòng kết giao, liền nhiệt tình mời Trương Huyễn:

- Nếu như đến rồi thì cùng nhau vào phủ ngồi chơi.

Trương Huyễn nhìn sắc trời một chút, sắc trời đã không còn sớm, nếu như hắn đồng ý đi làm khách, vậy cũng chỉ có thể qua đêm ở Lư gia rồi, điều này sẽ ảnh hưởng chuyện luyện võ của hắn.

Trương Huyễn áy náy nói:

- Lần sau đi! Lần sau đệ nhất định đến.

La Thành hiểu rõ tâm tình Trương Huyễn nóng vội phải trở về, liền cười nói:

- Để cho huynh ấy đi đi! Nếu không đêm nay huynh ấy đừng mơ đến chuyện ngủ không ngon giấc.

- Được rồi! Vài ngày nữa là ngày thọ thần của ông nội huynh, huynh mời đệ đến, không cho phép từ chối nữa nha!

Trương Huyễn thấy y nhiệt tình thành khẩn, liền vui vẻ đồng ý:

- Đệ nhất định đến.

- Vậy chúng ta một lời đã định!

Lư Khánh Nguyên mừng rỡ trong lòng, lại thi lễ với Trương Huyễn, vội dẫn theo La Nghệ hấp tấp chạy về Lư phủ.

Trương Huyễn thấy giờ giấc đã không còn sớm, vội thúc ngựa rời khỏi Lư thị sơn trang, hăng hái chạy về phía huyện Kế.

Trương Huyễn một hơi chạy đi hơn ba mươi dặm, phía trước là mảng lớn rừng cây và đồi núi, hắn cần phải vượt qua vùng đồi núi gần bốn mươi dặm nữa, mới có thể nhìn thấy thành huyện Kế.

Nhìn thoáng qua sắc trời lần nữa, đã nhanh chóng đến giờ khắc hoàng hôn, trong lòng Trương Huyễn bối rối, lúc này Trác quận đã tiến vào trạng thái chiến tranh, khi trời tối, cửa thành sẽ đóng, bất kể là ai cũng không cách nào vào thành nữa.

Hơn nữa Trương Huyễn đi theo La Thành ra đi quá vội vàng, không có mang túi da tuỳ thân của hắn, bên người ngoại trừ một thanh đao cũng không có vật gì khác nữa, ngay cả một văn tiền cũng không có, không vào được thành, hắn chỉ có thể ăn ngủ ngoài đồng rồi.

Trương Huyễn lúc này mới phát hiện hồ lô nước của hắn bỏ quên ở lò rèn rồi, thời tiết nóng bức, hắn chạy đến mồ hôi đầm đìa, vừa gấp vừa khát, hắn muốn tìm một dòng suối nhỏ, lại phát hiện bên đường phía trước có một lão già đang trồng trọt.

Trương Huyền vội vàng giục ngựa chạy vội đến, thật xa đã chắp tay nói:

- Lão trượng có thể cho vãn bối một chén nước không?

Lão già nhìn hắn một cái, chậm rì rì từ trong hũ đổ ra nửa chén nước, đi tới đưa cho Trương Huyễn:

- Rất không khéo, chỉ còn nửa bát thôi, cậu hãy uống đỡ vậy!

- Đa tạ lão trượng!

Trương Huyễn tiếp lấy bát nước uống một hơi cạn sạch, tuy rằng chỉ có nửa bát nước, còn lâu mới có thể giải khát, nhưng vẫn là có còn tốt hơn không.

Hắn cầm bát trả lại cho lão già, hỏi tiếp:

- Xin hỏi lão trượng, ta chạy vào huyện thành, nơi này có con đường nhỏ gần hơn không?

- Có đấy!

Lão già chỉ về phía tây:

- Bên kia có con đường núi. Có thể trực tiếp xuyên qua mảnh đồi núi này, nếu so với đi trên quan đạo gần hơn mười dặm.

Trương Huyễn mừng rỡ.

- Đa tạ!

Hắn giục ngựa rời khỏi quan đạo chạy về hướng tây, lão già ở phía sau hô:

- Yên tâm đi! Nơi này của chúng tôi không có cướp núi giặc trộm.

- Đa tạ!

Trương Huyễn thúc ngựa chạy đi chưa đến một dặm, quả nhiên nhìn thấy một con đường qua núi, hơn nữa bóng cây rậm rạp, vô cùng mát mẻ, sơn đạo cũng không coi là hẹp, có thể chứa một chiếc xe ngựa đi qua.

Trương Huyễn dọc theo sơn đạo chạy đi một hơi hơn mười dặm, mặt trời rốt cuộc xuống núi rồi, trên sơn đạo trở nên âm u hơn, đường núi cũng biến thành vô cùng hẹp, phía phải sơn đạo là dốc đứng cao tới vài chục trượng, mà phía bên kia lại là khu rừng rậm rạp, bụi cỏ mọc lung tung, làm cho người ta có một loại cảm giác không an toàn.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy chỗ quẹo ngoặt phía trước có người hưng phấn hô to:

- Đến rồi! Đến rồi!

Trương Huyễn ngẩn ra, phía trước có người đang đợi mình sao?

Hắn ghìm chặt chiến mã, chỉ thấy một lão già bộ dạng người làm chạy tới, ông ta thấy Trương Huyễn, lại xem xét phía sau lưng hắn, lập tức vẻ mặt thất vọng, hiển nhiên Trương Huyễn không phải người ông ta muốn đợi.

- Biện nhị thúc là bọn họ tới sao?

Phía trước lại truyền đến một giọng nói nữ tử trẻ tuổi, giọng nói vô cùng ngọt ngào mềm dịu, phảng phất như đang mồ hôi đầm đìa lại có một cơn gió mát thổi tới, mát mẻ dễ chịu như vậy, khiến người ta say mê.

- Không phải!

Lão già cười khổ một tiếng, chắp tay hỏi Trương Huyễn:

- Xin hỏi công tử lúc đến có gặp được một người nam tử mặc áo ngắn màu đen, cưỡi một con ngựa gầy ốm hay không?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Tôi trên đường đến đây, một người cũng không có nhìn thấy.

- Kỳ quái, y đi đâu rồi?

Trương Huyễn thúc ngựa tiến lên, vòng qua chỗ ngoặt, một chiếc xe ngựa thồ xuất hiện đầy bất ngờ ở trước mặt hắn, Trương Huyễn liếc mắt một cái liền phát hiện vấn đề, bánh xe gỗ phía trái xe ngựa đã vượt ra ngoài vách núi, xiêu vẹo, kẹt ở trên tảng đá lớn.

Xung quanh xe ngựa tổng cộng có ba người, một người phu xe ngồi xổm ở trước tảng đá lớn mặt mày nhăn nhó và lão gia nhân vừa mới hỏi hắn, ở trong xe còn có một nữ tử trẻ tuổi, Trương Huyễn lúc đi vòng qua, thoáng nhìn sang, nhìn thấy một bộ quần áo trắng như tuyết.

Cả chiếc xe ngựa chắn ngang quan đạo, cho dù Trương Huyễn làm như không thấy, hắn cũng không cách nào chắp cánh bay sang.

- Công tử, thật xin lỗi, xe ngựa hỏng rồi, không có cách nào để cho công tử đi trước.

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho lão gia nhân:

- Cầm giúp ta!

Hắn bước nhanh đi đến trước xe ngựa, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, chỉ thấy bên cạnh trục lỗ trên bánh xe đã có điểm nứt ra rồi, tuy nhiên đây không phải vấn đề lớn, xe ngựa vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp, mấu chốt là bánh xe kẹt ở trong tảng đá lớn, hơn nữa đúng lúc chuyển qua chỗ ngoặt, nếu như lui về phía sau, cả cỗ xe ngựa cũng sẽ rơi xuống núi, phía trước lại bị tảng đá lớn ngăn trở, không cách nào đi tiếp.

- Hoặc là đẩy rơi khối đá lớn này, hoặc là nâng xe ngựa lên!

Phu xe thở dài, hiển nhiên hai phương án gã đều không có cách nào để làm.

Trương Huyễn quan sát kỹ một chút, bánh xe đúng lúc kẹt ở giữa hai khối đá, nếu như tuỳ tiện nâng xe ngựa lên, chỉ sợ toàn bộ bánh xe đều sẽ bị kéo rơi theo, chỉ có thể tách một tảng đá trong đó ra trước, tiếp đó nâng xe ngựa lên.

Trương Huyễn lại vỗ mấy tảng đá lớn, mấy tảng đá lớn đều cắm thật sâu vào trong đất, chí ít nặng có hơn ngàn cân.

- Xin hỏi công tử, có cách di dời chúng nó hay không?

Giọng nói ngọt ngào mềm mại từ phía sau Trương Huyễn truyền đến, Trương Huyễn vừa quay đầu lại, nữ tử trước mắt bất ngờ khiến cho hắn hơi ngây dại.

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân lại đứng phía sau lưng hắn, nhìn qua cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, dáng người bậc trung, dong dỏng cao, mặc một bộ áo mỏng ngắn đến khuỷu tay màu xanh nhạt dài chừng đến eo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, bên trong cũng là một cái váy ngắn rộng thùng thình màu trắng, vạt áo thêu một đường viền hoa tinh mỹ, váy dài chấm đến đất ôm lấy sơn phong, dáng người thon thả kia của nàng vô cùng thướt tha.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play