La Thành trừng mắt nhìn hắn một hồi, cậu ta cuối cùng xác định Trương Huyễn không phải đang nói giỡn, mới kiềm chế niềm vui như điên trong lòng, chậm rãi gật đầu:
- Chúng ta một lời đã định!
Dương Quảng lấy cớ cuộc chiến với Cao Ly lần thứ nhất diệt trừ U Châu Đô đốc tiền nhiệm Nguyên Hoằng Tự, hoàn toàn nhổ bỏ thế lực quý tộc Quan Lũng ở U Châu, bổ nhiệm tâm phúc của mình là Quách Huyến làm Đô đốc U Châu, lại đề bạt Bắc Bình quân sứ La Nghệ bị Nguyên Hoằng Tự gạt bỏ ở nơi xa xôi làm phó Đô đốc, sai hai người nắm giữ quân chính đại quyền ở U Châu.
Trước mắt La Nghệ mặc dù chỉ là phó Đô đốc U Châu, nhưng Đô đốc Quách Huyến là quan văn, cho nên thực quyền quân đội vẫn nắm giữ trong tay La Nghệ.
Tuy nhiên Dương Quảng vẫn cảm thấy quân đội U Châu quá nhiều, lợi dụng cuộc chiến lần thứ ba với Cao Ly làm cái cớ, điều động ba vạn quân U Châu, hơn nữa ba vạn quân đội này sẽ không trở về được nữa, trên thực tế chính là cắt giảm năm vạn quân U Châu xuống còn hai vạn.
Mặc dù cuộc chiến chinh phạt Cao Câu Ly lần ba đang tiến hành hừng hực khí thế, nhưng trong phủ La Nghệ lại hết sức an tĩnh, không chịu ảnh hưởng của cuộc chiến chút nào.
Trương Huyễn vào ở trong phủ La Nghệ đã hơn nửa tháng, La Thành mặc dù là người thanh cao khí ngạo, nhưng nhân phẩm cũng rất tốt, hơn nữa cực kỳ giữ chữ tín, cậu ta không chỉ tự mình nghiên cứu Tử Dương thập tam kích, còn viết ra tâm đắc của mình, không giữ lại chút này dạy hết cho Trương Huyễn.
Đúng là được ích lợi từ sự trợ giúp của La Thành, khiến cho Trương Huyễn rốt cuộc nắm giữ được kích pháp phức tạp và bí quyết võ công hoá phức tạp thành đơn giản mà hắn không cách nào lý giải được.
Lúc này Trương Huyễn lại đang hưởng thụ phúc lợi hạng nhất của phủ Đô đốc, bên hông viện phủ Đô đốc có một hầm băng rất lớn, đây cũng là một loại cơ sở cơ bản của gia đình giàu có thời xưa, gia đình giàu có đều có hầm băng, mùa đông trữ băng, mùa hè thì hưởng thụ, hầm băng trong hoàng cung là một toà Băng cung.
Tuy rằng hầm băng phủ Đô đốc còn xa mới với tới Băng cung, nhưng ít ra cũng là một toà băng điện nhỏ, phạm vi chừng hai mươi trượng, bên trong cất giữ mấy vạn khối băng cứng cực lớn, quy mô kinh người.
Đây cũng là kiệt tác của đô đốc tiền nhiệm Nguyên Hoằng Tự. Nguyên Hoằng Tự vô cùng biết hưởng thụ, thê thiếp rất nhiều, gã cất giữ nhiều khối băng như vậy cũng không phải để ăn, mà là để đặt ở các kẹt tường trong phòng. Mặc kệ bên ngoài nóng rực như lửa, nhưng trong phòng lại nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cả mùa hạ như mùa xuân, coi như là điều hoa thời xưa.
Trương Huyễn đã phục dụng Tử Thai Đan, cả người nóng khô khó chịu, luyện võ ở hầm băng tuy rằng không bằng với công năng rèn luyện võ trong giếng như vậy, nhưng hắn cần luyện tập kích pháp, giữ sông cũng có thể, chỉ là độ đóng băng của nước sông U Châu không đủ, không thể hạ thấp được sự nóng khô trong cơ thể của hắn.
Trương Huyễn cởi trần nửa người trên, phía dưới chỉ mặc một cái quần cụt, múa may một cây thiết kích bảy mươi cân, ở trong hầm băng bổ chém đâm chọc, kích ảnh bay múa đầy trời.
Dưới sự trợ giúp của La Thành, hắn đã hoàn toàn hiểu được Tử Dương thập tam kích, mặc dù chỉ là đâm bổ, chọc khoét vô cùng đơn giản, nhưng ẩn chứa mấy trăm loại biến hoá, các loại tổ hợp sức lực, hắn không cách nào biếng nhát, chỉ có thể khổ luyện từng thứ một, quen tay hay làm.
Trương Huyễn từ buổi sáng đến bây giờ đã luyện được hai canh giờ, cả người mồ hôi đầm đìa, lại phấn chấn tinh thần, cả người tràn đầy sức lực bùng nổ, thiết kích bảy mươi cân từng chút một nhẹ hơn so với lúc ban đầu.
Lúc này, hắn cảm giác nhiệt lượng trong cơ thể bắt đầu lui dần, Trương Huyễn hét lớn một tiếng, nhảy lên thật cao, hung hăng vỗ xuống một kích, 'keng' một tiếng vang thật lớn, khối băng lớn dày một thước bị chia năm xẻ bảy, hắn vừa thu kích lại, thở dài một hơi, buông lỏng thân thể.
Từ sau khi ở thảo nguyên thành công hoàn thành đột phá tụ lực lần đầu, Trương Huyễn bắt đầu thực sự tiến hành đột phá tụ lực lần hai, nhưng Trương Trọng Kiên nói cho hắn biết, sau khi thực hiện đột phá lần đầu, đột phá về sau cũng không thể tận sức theo đuổi, mà phải tuần tự theo hai chữ 'tự nhiên', khiến cho sức lực trong cơ thể tự nhiên mà được thực hiện đột phá, nếu không, cho dù đột phá lần hai có thể thành công, nhưng muốn thực hiện đột phá lần ba thì không có khả năng nữa rồi.
Trương Huyễn ghi khắc lời Trương Trọng Kiên nói, không hề tận lực theo đuổi hiệu quả sức lực, mà đặt hết tất cả tinh lực vào việc luyện tập kích pháp, chính là loại luyện công tự nhiên này. Khoảng chừng sau mười ngày luyện công ở hầm băng, hắn cảm giác sức lực của mình tích luỹ chầm chậm, đã có điềm báo trước đột phá lần nữa rồi.
Tuy nhiên cho dù như thế, hắn cũng không để trong lòng, vẫn cực kỳ chú tâm luyện tập kích pháp của hắn.
Trương Huyễn đi ra khỏi hầm băng, một làn sóng nhiệt đánh tới trước mặt, và cùng với sóng nhiệt ép sang, còn có một tiểu nha hoàn mười một mười hai tuổi.
Tiểu nha hoàn tên là A Viên, người cũng như là tên, bộ dạng mập mập trắng trắng, tròn như châu sáng như ngọc, cô bé là người quận Thanh Hà, ba năm trước phụ mẫu đều mất, bị bọn buôn người bán đến U Châu, thê tử La Nghệ Lữ phu nhân thấy cô bé đáng thương, đã mua lại cô bé hầu hạ công tử La Thành.
Trong phòng La Thành có bốn nha hoàn, sau khi Trương Huyễn vào, La Thành đã sai cô bé đến hầu hạ Trương Huyễn. A Viên vô cùng lanh lợi, rất biết săn sóc người khác, cô bé biết Trương Huyễn mới từ trong hầm băng đi ra, trong ngoài lạnh nóng khác biệt quá lớn, cho nên đặc biệt chuẩn bị một thùng nước giếng.
- Công tử, nhận lấy!
A Viên vội đưa một cái khăn mặt lạnh cho Trương Huyễn.
- Đa tạ!
Trương Huyễn tiếp nhận khăn mặt lau mặt và cổ, lại dứt khoát xách lên một thùng nước giếng dội từ trên đầu xuống, chỉ cảm thấy người mát mẻ cực kỳ, dường như từng cái lỗ chân lông đều mở rộng, hắn gào to sảng khoái, bước nhanh đi về phía trong viện của mình, tiểu nha hoàn theo sát phía sau hắn.
- Công tử, muốn đi ăn cơm trưa không?
- Bây giờ là lúc nào rồi?
- Đã quá giữa trưa rồi.
Trương Huyễn nhướn mày, đây đã đến xế chiều rồi sao? Hắn lại hỏi:
- A Viên, Ngọc Lang nhà cô đã trở về rồi sao?
Ngọc Lang là tên lúc nhỏ của La Thành, trong phủ người lớn đều xưng hô cậu ta như vậy, các tiểu nha hoàn thì gọi cậu ta là Ngọc công tử. Quen thuộc với La Thành, Trương Huyễn cũng bắt đầu gọi thẳng tên lúc nhỏ của cậu ta, hôm nay Lữ gia dường như có chuyện, trời mới sáng, La Thành đã theo mẫu thân trở về nhà mẹ đẻ.
- Cậu ấy vừa trở về, nhưng phu nhân chưa có về.
Trương Huyễn đi đến nhà bếp ăn cơm trưa trước, sau đó mới trở về chỗ ở của mình.
Chỗ ở của Trương Huyễn tuy rằng không thể so sánh với phòng của quán trọ, tuy nhiên cũng tinh tế khéo léo, đặc biệt có một loại ý nhị. Vừa mới vào viện, đã nghe La Thành gọi hắn từ phía sau, Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy La Thành mồ hôi đầm đìa chạy tới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT