Ký túc xá của Sài Thiệu trong vương phủ tốt hơn so với thị vệ bình thường, gã có một gian tiểu viện đơn độc, trong viện có một gốc cây hoè cao lớn, thời điểm giữa mùa xuân, cây hoè lắm cành nhiều lá, dày như che lấp kín căn phòng.

Ký túc xá chia làm hai gian nội ngoại, bên trong là phòng ngủ, gian ngoài là thư phòng và nơi sinh hoạt.

- Ký túc xá của Tự huynh không tệ, còn tốt hơn bên kia của tôi!

Trương Huyễn nhìn cây hoè già trên đầu cười nói.

Hắn cũng vừa mới dọn nhà, giống như Sài Thiệu cũng có một căn phòng hai gian nội ngoại, tuy nhiên trong sân trống rỗng, thiếu mất một cây đại thụ.

- Nếu như đệ thích, chúng ta đổi ký túc xá cho nhau là được, cây đại thụ này sẽ mang đến phiền toái mà đệ không tưởng tượng nổi, sáng sớm mỗi ngày quạ cãi nhau ầm ĩ, có đôi khi huynh hận không thể vung búa chặt gãy nó.

- Vậy hay là thôi đi! Tự Xương giữ lại để bản thân hưởng dụng, ta chỉ nói thế thôi.

Hai người cười cười nói nói vào phòng, Sài Thiệu đóng cửa phòng, cười thần bí, từ thùng lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Trương Huyễn:

- Đây có thể là thứ tốt đấy! Huynh mất sức lực rất lớn mới lấy được.

Sài Thiệu cũng không có hoàn toàn vâng theo lời dặn dò của Đậu Khánh, Đậu Khánh muốn gã dùng một loại phương thức vòng vèo đưa Thanh Thạch Kinh cho Trương Huyễn, nhưng Sài Thiệu lại muốn có được ân tình này.

- Đây là…

Trương Huyễn nhận lấy cái hộp, chỉ cảm thấy nặng trịch, cảm thấy chí ít nặng đến ba bốn cân, hắn mở hộp ra, bên trong là một phiến đá màu xanh, bóng loáng như ngọc, trên mặt khắc đầy đồ án văn tự, nhìn kỹ hơn, không ngờ là một loại phương pháp luyện công.

- Đệ không nên hỏi huynh từ nơi nào có được, huynh chỉ nói cho đệ, loại công pháp này tên gọi là Thanh Thạch Kinh, có thể ngày sau luyện thành Tụ Lực Chi Pháp, đệ vô cùng thích hợp, hơn nữa có người luyện loại công pháp này không ngờ có được ba lần đột phá.

Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve phiến đá bóng loáng này, trong lòng cảm khái thật lâu, hắn biết rõ giá trị của phiến đá xanh này.

Hắn vào Yến Vương phủ đã một tháng, vốn chỉ hy vọng ở Yến Vương học được Tụ Lực Chi Pháp cao mình, nhưng hắn dần dần mới hiểu được, Tụ Lực Chi Pháp chỉ truyền qua đời đời giữa cha con, căn bản sẽ không dạy cho người ngoài, hơn nữa luyện thành loại Tụ Lực Chi Pháp này vô cùng khó khăn, không phải có được một phần công pháp là có thể luyện thành, vẫn còn cần được người từng trải truyền thụ phần lớn kinh nghiệm thực tiễn.

Quyết tâm luyện võ của hắn vốn đã có chút dao động, nhưng từ sau khi hắn có được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, hắn mới chân chính hiểu được sự quan trọng của Tụ Lực Chi Pháp.

Bá Vương thương pháp không chỉ cần có sức lực cực lớn, hơn nữa cần phải có tốc độ biến hoá liên tục, mà cơ sở tốc độ thì ở ngay sức lực, biến hoá từ cực chậm đến cực nhanh, biến hoá từ nửa đường tăng tốc đến nửa đường giảm tốc, hết thảy điều đó đều không rời khỏi sự điều tiết của sức lực.

Không có Tụ Lực Chi Pháp làm cơ sở, hắn căn bản luyện không được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, ngay khi hắn hết đường xoay xở, Sài Thiệu lại tặng cho mình một phần công pháp Tụ Lực rất quan trọng, điều này làm sao không khiến cho Trương Huyễn lòng mang đầy cảm kích được chứ.

Hắn biết loại công pháp này có thể gặp mà không thể cầu, nhất là ngày sau công pháp có thể luyện thành, lại càng vô cùng quý báu, có lẽ thiên hạ cũng chỉ có một số ít ỏi.

- Đại ân của Sài huynh, tiểu đệ tâm lĩnh, về sau sẽ báo đáp chu đáo!

Trong lòng Sài Thiệu cũng hơi hổ thẹn, vỗ vỗ vai Trương Huyễn cười nói:

- Đệ không cần cảm ơn huynh như vậy, đây thật ra là có người đặc biệt tặng cho đệ, huynh chỉ thay người ấy chuyển lại mà thôi.

- Là ai?

Trương Huyễn nghi hoặc hỏi, ai có thể đưa vật quan trọng như vậy cho mình?

- Điều này huynh không thể nói, chẳng qua công pháp là thật, đệ tự mình đi nghiên cứu đi! Có khó khăn hoặc là vấn đề gì, cứ việc đến tìm huynh, huynh sẽ hết sức giúp đệ giải quyết.

-Bất kể nói thế nào, ân tình của Sài huynh, tiểu đệ sẽ khắc sâu trong lòng.

***

Từ sau khi Trương Huyễn thăng chức lên làm Thái tử Thiên Ngưu, đãi ngộ của hắn cũng theo đó được đề cao, bổng lộc mỗi tháng thêm các loại trợ cấp từ mười quan tiền tăng thêm thành mười lăm quan tiền, cuối năm còn có gạo trắng ba trăm thạch, ăn ngủ, quần áo, cũng không cần tiêu tiền của hắn.

Không chỉ có như thế, chỗ nghỉ ngơi của hắn cũng được đề cao, từ căn phòng một người ban đầu biến thành tiểu viện riêng, có dãy phòng tách biệt hai gian trong ngoài, Dương Đàm đồng ý với hắn, gian viện này vĩnh viễn thuộc về hắn, cho dù tương lai hắn không ở Vương phủ, cũng sẽ không để cho người khác vào ở, điểm này đối với hắn vô cùng quan trọng.

Vào đêm, Trương Huyễn cẩn thận chu đáo cởi bỏ súng lục và hai viên đạn cuối cùng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, lại dưới ánh đèn chiêm ngưỡng hai viên đạn loé sáng hết lần này đến lần khác.

Hắn không có khả năng mang súng trên người nữa rồi, hắn phải dung nhập thời đại này, nhất định phải thoát khỏi sự ỷ lại đối với súng lục, hắn nhất định phải dùng đao, dùng cung tiễn, dùng trường thương, dùng sức lực đi xây dựng lại lần nữa tôn nghiêm của hắn, tôn nghiêm thuộc về thời đại này.

Hắn tựa như từ biệt người thương yêu nhất, dùng vải tơ mềm mại bao bọc từng lớp súng lục, cuối cùng để vào trong một cái hộp đồng, hắn bỏ hộp đồng vào trong hang bùn thật sâu ở góc tường, dùng bùn đất lấp lại, rồi dịch mấy tảng đá xanh về chỗ cũ.

Hắn nhất định phải tạm thời rời khỏi súng lục của mình rồi, có lẽ có một ngày, hắn sẽ đào nó ra một lần nữa, khiến cho nó phát huy hai lần huy hoàng cuối cùng thuộc về nó, nhưng tuyệt không phải bây giờ.

Trương Huyễn đứng thẳng người, yên lặng nhìn chăm chú góc tường. Trên bàn nhỏ bên cạnh hắn, Thanh Thạch Kinh Sài Thiệu đưa cho hắn nằm yên tĩnh ở đó, ánh mắt của Trương Huyễn rời hỏi góc tường, cuối cùng dừng lại trên Thanh Thạch Kinh.

Với quy mô khổng lồ của Yến Vương phủ, mỗi tên thị vệ đều có gian phòng riêng của mình, đóng cửa lại, trong căn phòng chính là thế giới của y, y không cần lo lắng có ai đến quấy rầy.

Nằm ở trên giường, Trương Huyễn lục lọi cẩn thận phiến đá xanh có thể thay đổi vận mệnh của hắn này, kích cỡ phiến đá xanh giống như một quyển sách lớn thời đại này, vô cùng mỏng, rất giống một chiếc máy tính bảng đời sau, nhìn ra được là cẩn thận mài giũa mà thành, các cạnh xung quanh rất tròn nhẵn.

Mặt ngoài phiến đá chạm khắc sáu bức hình, bốn bức đầu là đồ hình luyện võ, đều là một nam tử trần truồng ở trong tuyết múa may trọng chuỳ, khác nhau là kích cỡ chuỳ, bên cạnh còn có hàng chữ nhỏ rậm ri rậm rạp chú thích.

Trương Huyễn xem hiểu được ý nghĩa bốn bức đồ hình này, thì ra là chia làm bốn giai đoạn, chuỳ bốn mươi cân, chùy tám mươi cân, chuỳ một trăm sáu mươi cân, chuỳ ba trăm hai mươi cân.

Thời gian cần thiết tuỳ theo mỗi người mà khác nhau, mỗi lần không quá từ mấy tháng đến một năm, nhưng Trương Huyễn phát hiện nội dung giữa những hàng chữ dường như là chuyên môn nhằm vào cùng một người, ở phía dưới cùng có một hàng chữ viết rất rõ ràng, 'Gân mạch cánh tay phải của ngươi có tổn thương, có thể tam đồ thành công, nhưng không thể cưỡng cầu luyện tứ đồ, nếu không sợ rằng toàn thân tàn phế, nhớ lấy!'

Trong lòng Trương Huyễn khó hiểu, đây là đang nói ai?

Lúc này, lòng Trương Huyễn có cảm giác, hắn nghĩ đến lời Sài Thiệu, đây là người khác đặc biệt đưa cho y, như vậy có thể là ai, trên phiến đá xanh có thể có manh mối nào đó hay không?

Hắn từ từ nhắm hai mắt sờ soạng cẩn thận các góc cạnh của phiến đá xanh.

Trên phiến đá xanh có điều răn dạy, vậy nói lên Thanh Thạch Kinh này là vật nguyên gốc, mà không phải bản khác mới làm, nếu như là món nguyên bản, như vậy chủ nhân Thanh Thạch Kinh nhất định sẽ lưu lại một chút dấu vết trên mặt.

Quả nhiên, hắn tìm thấy ở trên góc bên phải phiến đá xanh một chỗ khắc rất cẩn thận, là hai chữ Hán rất nhỏ, hắn lập tức ngồi thẳng người, giơ tay kéo ngọn đèn sang, nhìn kỹ hai chữ Hán kia.

Chữ khắc dấu vô cùng nhỏ, không dễ dàng khám phá chút nào, nhưng Trương Huyễn lại thấy rất rõ ràng hai chữ Hán là: “Trọng Kiên”.

Trương Huyễn quả thật khó có thể hình dung nỗi khiếp sợ trong lòng lúc này của hắn, hoá ra phiến đá xanh này đã là vật giấu kín của Trương Trọng Kiên… Nó làm sao có thể đến được tay Sài Thiệu? Trương Trọng Kiên làm sao có thể tặng nó cho mình?

Nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút, Trương Huyễn liền lập tức tỉnh ngộ. Sài Thiệu là người của Vũ Xuyên Phủ, như vậy phiến đá xanh này nhất định Vũ Xuyên Phủ tặng cho mình, tại sao? Lôi kéo mình, hay là có mưu đồ khác? Hoặc đây là một cuộc giao dịch.

Trong lòng Trương Huyễn loạn thành một đám, hắn biết rõ món bảo bối Thanh Thạch Kinh này, mặc kệ Vũ Xuyên Phủ xuất phát từ mục đích gì đưa nó cho mình, hắn cũng nợ một ân tình rất lớn.

Trương Huyễn tạm thời vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, tập trung toàn bộ tinh lực trên phiến Thanh Thạch Kinh này trong tay, hắn lật ngược phiến đá, mặt trái là cách điều chế dược vật Dịch Cân, ước chừng có hơn ba mươi loại dược vật, mỗi một vị đều có giảng giải phân lượng cẩn thận, phương pháp bào chế cụ thể, viết ra vô cùng cẩn thận.

Trương Huyễn đối với phương pháp luyện công triều Tuỳ đã quen thuộc trong lòng, đại tướng triều Tuỳ luyện công cực kỳ ỷ lại dược vật, cho nên nói có 'Ba phần công sức, bảy phần thuốc thang', phương pháp điều chế luyện công mỗi nhà đều thuộc về tuyệt mật gia tộc, tuyệt không tiết lộ cho người ngoài, ngay cả Vương Bá Đương cũng chỉ cho mình thuốc có sẵn, về phần Bồi Nguyên Đan luyện thành thế nào, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Bản thân Trương Huyễn đối với dược liệu cũng không quen thuộc lắm, hơn nữa tên gọi dược vật triều Tuỳ và đời sau dường như cũng không giống nhau, phần lớn dược liệu hắn căn bản là chưa bao giờ nghe thấy, thí dụ như quỷ ngọc tử, ô tàm đầu, kỳ lân giác, thanh long, mạch đẳng đẳng, nhìn xong hắn không hiểu ra sao cả.

Xem ra chỉ có thể ngày mai tới hiệu thuốc hỏi thử thôi. Trương Huyễn đứng lên, bước nhanh đi đến trước bàn, trải ra một tấm giấy, cẩn thận viết cách điều chế dược hoàn lại.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Huyễn xin nghỉ phép một ngày, đi tới một con phố bán thuốc ở chợ Phong Đô, nơi này hiệu thuốc có hơn mười mấy nhà, đầy đường đều tràn ngập hương vị dược liệu, hắn đi đến hiệu thuốc lớn nhất trên đường tên là Bách Vị Đường.

Bách Vị Đường quy mô rất lớn, bày ra hai cái quầy lớn thật dài, trong quầy gỗ hai bên có mười mấy hàng tủ thuốc, trên mỗi cái tủ thuốc sắp đầy ngăn kéo nhỏ trùng trùng điệp điệp, hoàn toàn giống với phòng thuốc đông y ở thời đại kia của Trương Huyễn.

Mấy chục thầy thuốc bận rộn đến chân không chạm đất, nắm từng bao thuốc quấn xong từ cửa sổ nhỏ đưa cho phòng khám phía bên kia.

Ở bên tường mười mấy tên dược đồng đang ngồi, bọn họ phụ trách nghiền nát, nén thuốc và bào chế thuốc.

- Kính nhờ xem hộ một lát!

Trương Huyễn giao phương thuốc cho một thầy thuốc:

- Thuốc trên đây, nơi này đều có phải không?

Thầy thuốc lườm hắn một cái, cười lạnh một tràng dài nói:

- Chỗ này của chúng tôi chính là một trong ba hiệu thuốc lớn của Đại Tuỳ, nếu như ngay cả nơi này chúng tôi không có, như vậy thiên hạ cũng không có vị thuốc này rồi.

Thầy thuốc nhận lấy phương thuốc, quét mắt qua cực nhanh:

- Đều có, chờ chút!

Gã nhìn phương thuốc quay người rời đi, nhưng vừa mới đi vài bước, lại ngừng lại, chỉ thấy gã gãi đầu hoang mang, kêu một người khác phía trước đến xem phương thuốc.

Lòng Trương Huyễn không khỏi nhảy dựng lên, chẳng lẽ phương thuốc có vấn đề gì?

Một lát, thầy thuốc lại đi trở lại, vỗ thật mạnh phương thuốc lên trên bàn:

- Phương thuốc này của ngươi có vấn đề!

- Chỗ nào?

Trương Huyễn thò người lên trước.

- Ngươi xem vị thuốc này!

Thầy thuốc dùng cây cải thô nhỏ giống như ngón tay chọc thật mạnh:

- Cái gì gọi là Tử Trùng Ngọc Dũng? Ngươi đi hỏi thử người ra phương thuốc này, nó rốt cuộc tên gọi là gì?

Thầy thuốc tuyệt không nói mình không có vị thuốc này, mà nói người làm ra phương thuốc này ghi sai rồi, nhưng vấn đề là, Trương Huyễn đi đâu tìm người làm ra phương thuốc đây?

Hắn ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Ngoại trừ vị thuốc này, những thứ khác đều có phải không?

- Những thứ khác đều có!

Trương Huyễn liền cười nói:

- Vậy vị thuốc này để đó trước đã, lấy cho tôi các vị thuốc còn lại, phải cẩn thận nghiền nát thành phấn.

- Chờ chút!

Thầy thuốc hô to một tiếng.

- Đến một đơn lớn, chuẩn bị nghiền thuốc!

Trương Huyễn rất nhanh đã biết rõ hàm nghĩa 'đơn lớn' trong lời thầy thuốc, một bao thuốc bột hơn ba cân, cuối cùng đòi gần trăm quan tiền của hắn, hắn mang theo mười lượng hoàng kim, gần như toàn bộ đều cống hiến cho hiệu thuốc, đổi về một bao thuốc lớn nặng đến ba cân.

Mãi cho đến buổi chiều, Trương Huyễn mới trở lại Yến Vương phủ, vừa mới vào cửa phủ đã gặp ngay Sài Thiệu.

- Đệ đi đâu, huynh tìm đệ cả buổi sáng?

Sài Thiệu hỏi mang theo một chút oán giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play