Trương Huyễn ngồi một mình trong đình một lát, hắn còn đang cẩn thận nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Lư Trác. Thật ra bên trong vẫn còn rất nhiều thứ chưa thỏa mãn, cần tự mình lý giải.
Lư Thanh chắc chắn sẽ không nói với phụ thân rằng nàng có tình cảm với mình. Đó là tính cách ngượng ngùng của một thiếu nữ, nên nàng sẽ giấu trong lòng.
Nhưng Lư Trác chưa chắc đã không đoán ra. Hai người trẻ tuổi cùng ở cùng với nhau hai ngày hai đêm, cùng chung hoạn nạn, khó mà không sinh ra tình cảm. Lư Trác hiển nhiên cũng hiểu được điều này, nhưng muốn giữ sự trong sáng cho con gái nên mới bảo Đại Ân Minh giữ trong lòng.
Trương Huyễn còn đoán được ý tứ khác của Lư Trác khi tìm mình. Đó chính là hy vọng mình không truyền tin này ra ngoài, như vậy không chỉ liên lụy đến danh dự của Lư gia mà ông ta cũng không muốn Thôi gia đến gây chuyện. Dù sao thì ở một mức độ nào đó, Lư gia cũng không thể đắc tội với Thôi gia.
Trương Huyễn đột nhiên cảm thấy vô vị. Điều gì Lư Trác cũng suy xét đến cả rồi, chỉ có một điều ông ta chưa nghĩ tới, đó là cảm nhận của con gái mình. Ông ta căn bản không để tâm tới tình cảm của con gái, chỉ cần con gái bình an vô sự, giữ được sự trong sạch thì ông ta không để ý tới chuyện gì nữa. Nói cho cùng, không ta cũng chỉ quan tâm bản thân.
Lúc này, có mấy người khách đang cười nói đi dọc theo con đường mòn về phía ngôi đình. Trương Huyễn không muốn bị ồn ào nên liền xoay người rời khỏi đình. Vừa xuống núi đã thấy Lư Khánh Nguyên vội vàng chạy tới:
- Trương hiền đệ, ta tới chậm rồi.
- Ngọc Lang đâu?
Trương Huyễn không thấy La Thành, tò mò hỏi.
- Lần này Ngọc Lag thật sự bị ngăn trở rồi, mỗi lần nhìn thấy đường muội (em họ) của ta đều muốn trốn. Lần này đã bị muội ấy ép buộc ở lại để nói chuyện cùng muội ấy.
Trương Huyễn không kìm nổi, cười nói:
- Chính là Vân cô nương đó hả?
- Ngươi cũng biết à?
Lư Khánh Nguyên ha ha cười:
- Tiểu nha đầu đó nhanh mồm nhanh miệng, lại thông minh tuyệt đỉnh, không biết sẽ quấn lấy Ngọc Lang bao lâu. Lần này Ngọc Lang đau đầu rồi.
Lư Khánh Nguyên đưa Trương Huyễn đi qua một cái sân, vừa cười vừa nói:
- Ta đưa đệ tới gặp một vài bằng hữu, có lẽ đệ sẽ cảm thấy hứng thú.
Lư Khánh Nguyên được phụ thân dặn dò, phải coi Trương Huyễn như là khách quý. Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng trong lòng Lư Khánh Nguyên hiểu, coi như khách quý không chỉ thể hiện ở đối đãi mà phải đưa hắn vào sâu hơn.
Lư Khánh Nguyên đưa Trương Huyễn đi tới phía trước đại sảnh. Mấy cái sân ở trước đó đều chật kín khách khứa.
Lư Khánh Nguyên và Trương Huyễn đi vào một cái đình nhỏ, trong đình có mấy người, đều là tử đệ của các đại danh môn Hà Bắc. Nhìn thấy Lư Khánh Nguyên đi vào, tất cả đều đứng dậy thi lễ.
- Đây đều là bằng hữu của ta, cũng là khách quý của Lư gia. Để ta giới thiệu với đệ.
Lư Khánh Nguyên giới thiệu từng người với Trương Huyễn.
- Vị này là Thôi Văn Tượng, Thôi thị ở Bác Lăng.
Lư Khánh Nguyên lại thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Phụ thân là Thôi Triệu, gia chủ của Thôi thị ở Bác Lăng, hiện giờ đảm nhiệm chức Công bộ Thị lang. Hắn là người có khả năng sẽ là gia chủ của Thôi thị trong tương lai.
- Ngưỡng mộ đã lâu!
Ánh mắt Trương Huyễn híp lại, đánh giá người được gọi là gia chủ tương lai của Thôi thị này. Đây chính là Thôi Văn Tượng, người muốn kết hôn với Lư Thanh sao?
Thôi Văn Tượng cực kỳ lễ nghĩa, sau khi đã được chủ nhà giới thiệu, liền đứng dậy chào hỏi Trương Huyễn. Lư Khánh Nguyên tiếp tục giới thiệu người khác:
- Vị này là Lý Minh Thanh, danh môn Lý thị ở Triệu quận.
Lý Minh Thanh hình thức nho nhã phóng khoáng. Trong hành động có vài phần tiên phong đạo cốt khiến Trương Huyễn nghĩ tới Lý Tĩnh. Lý Tĩnh là con cháu dòng chính của Lý thị ở Triệu quận, nói không chừng còn là bác họ của Lý Minh Thanh này. Hắn cũng cười đáp lễ. Lý Minh Thanh mỉm cười gật đầu.
- Vị này là Bạch Tín Dương, Bạch thị ở Tương Quốc!
Một công tử trẻ tuổi, dáng người cao gầy như cây gậy trúc đứng dậy thi lễ.
- Vị này là Bùi Văn Dật, Bùi thị ở Văn Hỉ, cháu của Bùi Ngự sử đại phu.
Trương Huyễn đã từng gặp Bùi Uẩn trong vụ án ở Thiên Tự Các. Ấn tượng của Trương Huyễn về Bùi Uẩn rất tốt nên cũng tỏ ra kính trọng đặc biệt với Bùi Văn Dật.
Bùi Văn Dật cũng hướng về phía Trương Huyễn thi lễ. Những con cháu danh môn này đều được nhận một quá trình giáo dục tốt nên ai nấy đều nho nhã lễ độ, tuyệt không có chút nào thất lễ.
- Vị này chính là Thôi Nguyên Hàn, Thôi thị ở Thanh Hà, cũng là bạn tốt của ta.
Hơn mười người đều là con cháu từ các danh môn của các quận Hà Đông, Hà Bắc. Mà Lư Khánh Nguyên cũng chính là một thành viên trong số đó. Lúc này, một người làm của Lư gia vội vàng chạy tới, nói với Lư Khánh:
- Nhị Lang, ngoài cửa lớn không có ai đón khách, Nhị gia chủ đã nổi giận bỏ đi rồi!
Lư Khánh Nguyên không biết phải làm sao, hôm nay y phụ trách đón khách, ở ngoài cửa không có ai đón khách nghĩa là trách nhiệm của y. Lư Khánh Nguyên đành áy náy nói với Trương Huyễn:
- Xin Trương công tử thứ lỗi, tôi tạm thời không tiếp công tử được một lát!
- Không sao, mời Lư huynh cứ tự nhiên.
Lư Khánh Nguyên xin lỗi mọi người rồi bước nhanh đi. Lư Khánh Nguyên vừa mới đi, Bạch Tín Dương ngồi bên cạnh Trương Huyễn liền cười nói:
- Mọi người ngồi đây đều là con cháu các gia tộc ở Hà Bắc. Trương thị ở Thanh Hà là danh gia vọng tộc ở Hà Bắc. Trương Huyễn công tử có phải là người của Trương thị ở Thanh Hà không?
Bạch Tín Dương tuy rằng nói rất khách khí nhưng trong lòng gã thực sự cảm thấy không thoải mái. Thấy Trương Huyễn mặc một chiếc áo đay mỏng, đầu đội khăn bằng, hoàn toàn là cách ăn mặc của thường dân, bên hông còn đeo một cây đao. Đeo đao thì không sao nhưng vỏ đao nhìn cũ rích, khiến cho người ta nghi ngờ hắn là thị vệ của Lư thị. Vậy mà hắn lại ngồi cạnh mình.
Trương Huyễn cũng chú ý tới, đám công tử này ai nấy đều mặc áo gấm, ngọc bào, đầu đội kim quan, thắt lưng đeo trường kiếm đẹp đẽ. Mình ngồi ở đây có lẽ không hợp lắm.
Trong lòng thầm cười khổ một tiếng. Xem ra, A Viên quả thật có dự kiến trước, nhưng làm sao mà biết mình sẽ bị kéo vào trong đám con cháu danh môn này chứ.
Thật ra Trương Huyễn biết, tới danh môn làm khách cũng nên mặc đẹp một chút mới thể hiện được sự tôn trọng với chủ nhà. Chỉ có điều, trời sinh hắn đã có tính không thích mặc đẹp, từ nhỏ đã chỉ thích mặc quần áo thể thao. Sau khi tòng quân thì mỗi ngày đều mặc quân trang, vào Học viện Lục Quân cũng đều mặc quân phục. Lớn bằng này rồi nhưng Trương Huyễn còn chưa từng mặc tây phục.
Hơn nữa, hôm nay thật sự hắn cũng không muốn tới làm khách. Đến thiệp mời chính thức hắn còn không có thì nói gì tới làm khách? Vì thế nên cũng không cần nghĩ nhiều đến cách ăn mặc. Hắn chỉ muốn tìm cơ hội để gặp Lư Thanh một lần, nếu không căn bản cũng không tới đây.
Cho nên Trương Huyễn mới mặc chiếc áo đay màu xanh mà mình thích nhất. Ai ngờ lại bị Lư Khánh Nguyên kéo vào chỗ đám con ông cháu cha này khiến cho hắn cũng cảm thấy lúng túng.
Tuy nhiên, dù có chút xấu hổ nhưng hắn cũng không cho rằng mình kém bọn họ một bậc. Cho nên khi Lư Khánh Nguyên mời hắn ngồi, hắn cũng thản nhiên ngồi xuống.
Trương Huyễn thản nhiên cười nói:
- Tại hạ không có quan hệ gì với Trương thị ở Thanh Hà cả. Khẩu âm của tôi cũng không phải giọng của người Thanh Hà. Tôi thật ra là người Trường An, xuất thân bình dân.
- Ồ.
Bạch Tín Dương ồ dài một tiếng, trên mặt có chút không tự nhiên, không tự chủ được mà xoay người về phía khác, cách xa Trương Huyễn.
Lúc này, Thôi Văn Tượng đưa mắt về phía Lý Thanh Minh một cái, Lý Thanh Minh hiểu ý, lại cười nói:
- Nghe Khánh Nguyên nói, Trương hiền đệ làm quan ở Lạc Dương, không biết giữ chức gì ở Lạc Dương?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trương Huyễn. Vừa rồi, âm lượng của Trương Huyễn không lớn nhưng rất nhiều người đều nghe rõ. Hóa ra là xuất thân bình dân. Điều này khiến cho bọn họ không hiểu, xuất thân bình dân mà có thể tham dự thọ yến của Lư gia, hay hắn làm quan?
Trương Huyễn cười cười:
- Tại hạ là thị vệ của Yến vương phủ.
Mọi người nhìn nhau. Xem ra, Lư Khánh Nguyên lại tái phát bệnh “hàn môn xuất anh hùng” rồi. Không ngờ lại đem đến một tên thị vệ nhỏ nhoi cho bọn họ. Bọn họ đương nhiên là xem thường Trương Huyễn nhưng càng tức giận Lư Khánh Nguyên không phân biệt được quy tắc cấp bậc tôn ti dòng dõi.
Từ thời Đông Hán, chế độ thế phiệt đã ăn sâu vào cả vùng đất Trung Nguyên. Ở thời đó, ai cũng muốn trang hoàng cho mình trở thành danh gia vọng tộc. Đến người có xuất thân nghèo hèn như tên giặc cỏ Đậu Kiến Đức cũng ưỡn ngực tự xưng mình là con cháu danh thần thời Hán.
Chế độ đó dưới thời Tuy vẫn vô cùng sâu sắc. Triều chính Đại Tùy và mọi thứ quyền lực ở trong tay Hoàng đến nên không sợ bị những gia tộc thế phiệt đó nắm giữ.
Trong thời đại triều Tùy, mọi người đều coi sự kết giao với con cháu quý tộc là một sự vẻ vang. Nhưng con cháu nhà thường dân cũng rất ít khi có thể vào được giới quý tộc.
Thông hôn giữa các thế gia, khi kết hôn vô cùng để ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Mặc dù một gia đình của cải chồng chất như núi nhưng hậu nhân của danh môn đó sa sút, nghèo không ngóc đầu lên được thì cũng không có cửa kết thân với những người đi trước.
Đây là sự thật của xã hội. Đối với danh môn thế gia mà nói, tôn nghiêm của thế gia nhất định phải giữ gìn, lợi ích của gia tộc luôn luôn phải xếp hạng nhất.
Vì lợi ích của gia tộc, danh dự, tình thân, lương tri những thứ đó đều có hể hy sinh. Thậm chí đến cả tính mạng của mình cũng có thể bỏ qua. Mà loại ý thức trung thành đối với tập đoàn nhỏ cũng vừa lúc tập trung nòng cốt cùng một chỗ có thể tồn tại với tất cả thế gia môn phiệt
Đám con cháu danh môn không để ý tới việc tận tâm với dân của Đại Tùy, cuối cùng dẫn đến việc thay đổi triều đại. Thế gia đã trải qua rất nhiều triều đại nhưng họ vẫn luôn sừng sững không ngã.
Tuy rằng, trong thế gia cũng có người có chút kiến thức như Lư Khánh Nguyên, nhưng cực kỳ hiếm, chẳng khác gì lông phượng, sừng lân trong giới thế gia.
Thật ra, Lư Khánh Nguyên cũng không phải không hiểu, anh ta cũng muốn cố gắng thay đổi thói xấu này cho nên mới dẫn Trương Huyễn đến gặp đám co cháu thế gia này. Đáng tiếc, lực lượng yếu kém, chẳng những không hiệu quả mà còn làm cho mình cũng bị đám con cháu thế gia đó bài xích.
Trong đình trầm mặc một hồi, Thôi Văn Tượng ho khan một tiếng, tiếp tục nói với mọi người vấn đề vừa rồi:
- Hà Bắc tuy có nội ưu, nhưng ta cảm thấy họa ngoại xâm mới là uy hiếp lớn nhất. Nay đem thực lực hùng mạnh của một nước để đối phó với một Cao Cú Lệ nhỏ bé, nhưng Đột Quyết ngày càng lớn mạnh lại coi như không nhìn thấy, đặc biệt là không khôn ngoan. Một khi đại quân Đột Quyết xuôi xuống nam Hà Bắc, thì những nơi họ đi qua sẽ bị san phẳng. Thế gia Hà Bắc dựa vào cái gì mà tồn tại? Thật khiến cho người ta lo lắng!
Lý Thanh Minh tiếp lời cười nói:
- Ta cảm thấy Văn Tượng huynh quá lo lắng rồi. Đột Quyết tuy có dã tâm xâm lược phía nam nhưng uy hiếp lớn hơn nữa lại là Hà Đông và Quan Lũng. Hà Bắc đứng thứ hai. Đột Quyết rất yêu quý mã lực, sẽ không bỏ gần tìm xa. Hơn nữa, Khả Hãn Đột Quyết và Đại Tùy có quan hệ thông gia, làm sao có thể nói đánh là đánh?
Mọi người nhao nhao thảo luận. Trương Huyễn thấy bọn họ không nói đến điểm chính, liền cười nói:
- Đột Quyết không phải là không có dã tâm xâm lược phía nam mà là Hãn vị của Thủy Tất Khả Hãn không xong rồi. Bên ngoài có các bộ phận bất mãn với Đột Quyết thống trị, bên trong thì huynh đệ tranh quyền. Nếu ông ta xuống phía nam, thắng thì không sao, một khi thất bạn, tất nhiên sẽ xảy ra nội loạn. Ông ta không thể không suy xét đến điểm này. Cho nên một hai năm nay Đột Quyết mới không xuôi xuống phía nam.
Cho dù phân tích của Trương Huyễn rất sâu sắc nhưng trong đình lại hoàn toàn yên tĩnh. Không ai đáp lời của hắn. Sau đó, Thôi Văn Tượng vừa cười vừa chuyển đề tài nói:
- Nghe nói danh kỹ của Triệu Quận, Tống Huyền Ngọc tài nghệ vô song, Thanh Minh huynh có tới thân mật một chút không?
- Ta đâu có, chắc là Văn Tượng huynh có suy nghĩ này hả?!
Mọi người vỗ tay cười to, lại gạt Trương Huyễn sang một bên, không ai hỏi đến hắn. Đây chính là bạo lực lạnh văn nhân. Bọn họ ai nấy cũng nho nhã lễ độ, ỷ vào thân phận của mình nên tuyệt đối sẽ không nói chuyện với người không cùng vị trí với mình, cũng sẽ không châm chọc khiêu khích. Nhưng họ dùng cách phớt lờ những kẻ mà họ không thích giao du.
Trương Huyễn chỉ ngồi một lát liền đứng dậy rời đi. Hắn chịu đựng đám con cháu quý tộc ngạo mạn này như thế là đủ rồi. Bạch Tín Dương liếc nhìn bóng dáng Trương Huyễn, khinh thường nói:
- Tên nhà quê không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đến chào hỏi tối thiểu cũng không biết!
Thôi Văn Tượng dường như rất căm tức, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, không nói tới hắn nữa, coi như không có cái tên đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT