Hạng Thiên Khải biết rõ sai lầm của mình khiến Vệ quốc bị biệt quốc chiếm đoạt, thế nhưng làm một quốc chủ bị người khác chỉ trích ngay mặt, phi thường xấu hổ. Hạng Thiên Khải tức giận, “Hừ, hảo hảo giáo huấn những kẻ man tộc này cho trẫm, dám nhục mạ trẫm, bọn họ muốn chết!”

Tướng quân Vệ quốc nghe mệnh lệnh, thống lĩnh binh sĩ triển khai trận hình, chủ động xuất kích, Hạ Pháp cong khóe môi, rút loan đao giơ lên cao, binh sĩ phía sau cũng rút loan đao ra, các chiến sĩ Bạc nhân không giống như binh sĩ của Tề quốc, sử dụng binh khí cũng không tương đồng, bọn họ thành thạo sử dụng loan đao, thích mặc khôi giáp chế tác bằng da trâu. Lúc người Vệ quốc bắt đầu xuất kích, Hạ Pháp phát sinh tiếng gào bén nhọn, chiến sĩ Bạc Nhân lập tức đáp lại hắn, âm thanh kêu to. Đây là Bạc Nhân huyết chiến cường địch, biểu hiện của việc giết đối phương không để lại một phiến giáp, là phương thức truyền tin tức cho tộc nhân phía sau.

“Sát —–” Chiến sĩ Bạc Nhân dưới sự thống lĩnh của Hạ Pháp và Kỳ Duyên, thúc mã xung phong, cùng người Tề quốc đại chiến một hồi. Thời khắc giao tranh, người Vệ người mới hiểu được vì sao nói Tề quốc là do man tộc cấu thành, sức chiến đấu của bọn họ có bao nhiêu cường. Thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh giỏi về tác chiến trên ngựa, đao phong sắc bén, giơ tay chém xuống không chút do dự. Vệ quốc thấy cảnh suy tàn trước mắt, bỗng nhiên một vị tướng quân hô, “Công kích chiến mã của bọn họ, không có chiến mã bọn họ sẽ không khác gì bộ binh!”

Người Vệ quốc dùng câu liêm (*) đối phó với chiến mã của Bạc Nhân, nhưng bọn họ không biết rằng, trước đây Bạc Nhân tộc là nhờ vào việc làm thích khách mà mưu sinh, lúc bọn họ không có chiến mã là lúc thể hiện bản lĩnh thích khách hay nhất! Chiến mã của Hạ Pháp bị sẫy, hắn phi thân nhảy xuống chiến mã, giơ tay chém xuống, lấy đi cánh tay của binh sĩ Vệ quốc, Bạc Nhân chiến sĩ không có chiến mã vẫn vô địch. Bất quá chỉ là kỵ binh biến thành thích khách mà thôi, Bạc Nhân càng thêm cường hãn, bộ binh Vệ quốc lại càng không chống đỡ được. Hạ Pháp muốn dụ dỗ người Vệ quốc đi vào mai phục, hắn bỗng nhiên phát sinh một tiếng thét chói tai, đá bay một kỵ binh Vệ quốc, đoạt lấy chiến mã, quay đầu ngựa lại, chiến sĩ Bạc Nhân cũng phát sinh tiếng thét chói tai, cùng thủ lĩnh hành động, quay đầu ngựa, tháo chạy.

“Truy!” Hạng Thiên Khải ra lệnh, kỵ binh Vệ quốc liền đuổi theo kỵ binh của Bạc Nhân. Hạng Thiên Khải nghĩ Bạch Nhân tộc cũng không không có gì đáng sợ, đánh nửa ngày chẳng phải bại mà lui sao, đâu phải đối thủ của mình.

“Giặc cùng đường không nên đuổi theo, vạn nhất đi vào bẫy sẽ có hại cho chúng ta.” Một vị lão tướng quân nói.

“Hừ, trẫm biết giặc cùng đường không nên đuổi theo, thế nhưng cũng không thấy chúng ta sẽ thất bại.” Hạng Thiên Khải nói. Hắn nhìn bụi mù cuồn cuộn nổi lên phía xa xa, hắn muốn thắng một lần.

Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng kèn hưởng, bốn đạo nhân mã vây quanh đại doanh của hắn, hắc sắc khôi giáp cùng cờ lệnh tượng trưng cho Tề quốc, cứng cỏi, bất khuất, trầm ổn, tự nhiên. Trọng giáp bộ binh đi ở phía trước cầm trong tay tấm chắn thật lớn, trên tấm chắn có khắc đồ đằng Chu Tước của Đoan Mộc gia. Trọng hình khí giới chiến xa đứng ở trung tâm, kỵ binh sắp hàng hai bên. Bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam là Đoan Mộc Dĩnh, hắn lo lắng ái nhân của mình thụ thương, vì vậy để Đoan Mộc Ngọc Hàn thủ vệ đại doanh, mang theo Đoan Mộc Dĩnh xuất chiến. Đoan Mộc Dĩnh là người duy nhất mặc ngân sắc khôi giáp, bọn họ đứng đối diện với Hạng Thiên Khải. Đoan Mộc Du cùng Đoan Mộc Dư thống lĩnh một đạo nhân mã vây quanh phía Đông đại doanh Vệ quốc, Trầm Luyện cùng Đoan Mộc Tuyết vây quanh phía Tây bọn họ. Phía Bắc đại doanh Vệ quốc là một con sông, Đoan Mộc Thanh Lam không sợ những người này nhảy xuống sông chạy trốn, cái sông kia rất sâu, biết bơi còn có thể chết đuối.

Hạng Thiên Khải không nhận ra Đoan Mộc Thanh Lam, hắn chỉ thấy giữa đội quân có hai người một lớn một nhỏ, hai người kia đều là tuấn mỹ vô song, hai người có dáng dấp tương tự nhau, có thể thấy được hai người kia là quan hệ huyết thống. Bọn họ hẳn là Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh.

“Liệt trận!” Tướng quân Vệ quốc hô một tiếng, binh sĩ đều đề phòng, bọn họ sắp thành trận hình, chuẩn bị khai chiến.

Hạng Thiên Khải đứng ở phía trước, lớn tiếng nói rằng: “Tề quốc quốc chủ, thỉnh tiến lên đây, trẫm có chuyện muốn nói.”

Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Hạng Thiên Khải, hắn cảm giác không có cái gì nguy hiểm, Vì vậy thúc mã đi tới phía trước, đứng bên cạnh trọng giáp bộ binh. Đoan Mộc Thanh Lam hỏi: “Ngươi muốn nói gì, có gì cứ nói.”

“Vì sao Tề quốc phải công kích quốc gia của ta.” Hạng Thiên Khải hỏi.

“Vì sao? Quốc chủ còn chưa rõ sao? Nhị hoàng tử của trẫm ở Vệ quốc nhận hết dằn vặt như thế nào, thiếu chút nữa chết ở Vệ quốc. Trẫm phải báo thù cho nhị hoàng tử, trẫm vẫn chưa quên sỉ nhục lần trước, Tề quốc bại trận phải cống thành trì cho ngươi! Bởi vậy trẫm muốn Vệ quốc các ngươi diệt quốc, hoàn lại những sỉ nhục cùng thống khổ mà các ngươi mang đến cho Đoan Mộc gia chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ lại thảm bại nhiều năm trước dưới tay Vệ quốc, bị ép đưa nhi tử làm con tin, biết được nhi tử mình bị dằn vặt suýt chết, nội tâm cuồn cuộn cừu hận, dường như hừng hực liệt hỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy tâm linh Đoan Mộc Thanh Lam.

“Chuyện của nhị hoàng tử là do trẫm quá dung túng tiên tri, trẫm sẽ giết tiên tri thay nhị hoàng tử báo thù, trẫm muốn dùng thành trì đổi lấy hòa bình, thỉnh quốc chủ cho bách tính Vệ quốc một con đường sống.” Ngữ khí của Hạng Thiên Khải hầu như là thỉnh cầu.

“Trẫm sẽ không giết lung tung bách tính Vệ quốc, chỉ cần bọn họ thuận theo Tề quốc chúng ta, làm con dân của Tề quốc, trẫm hoan nghênh tất cả những người thuận theo mình. Thành trì của ngươi trẫm có thể tự tay đoạt, trẫm không cần ngươi tặng thành trì cho trẫm. Trẫm là hậu duệ của chiến thần, trẫm muốn cái gì sẽ dựa vào hai tay của mình đoạt lấy. ” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hắn nhìn lướt qua binh sĩ của mình, hùng tráng uy vũ, khí thế hủy diệt, lại nhìn quân đội Vệ quốc, sĩ khí quá thấp, đâu là đối thủ.

Hạng Thiên Khải không nghĩ tới thỉnh cầu bị bác bỏ, Đoan Mộc Thanh Lam nói rõ muốn hắn chết, đặt quyết tâm nhất định phải diệt Vệ quốc, trời muốn ta vong! Hạng Thiên Khải ai thán trong tâm. “Đã như vậy, khai chiến.”

Chiến tranh giữa Vệ quốc quốc chủ cùng Tề quốc quốc chủ cứ như vậy triển khai mở màn, người Vệ quốc tử thủ thành lũy cuối cùng, Tề quốc một lần lại một lần tiến công đại doanh Vệ quốc, Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở trên ngựa, mỉm cười, hắn đang thưởng thức thắng lợi của mình và sự chật vật của Hạng Thiên Khải.

“Phụ hoàng, nhi thần phát hiện nội tâm người rất xấu.” Đoan Mộc Dĩnh bướng bỉnh vừa cười vừa nói.

“Sao nội tâm của phụ hoàng lại xấu được?” Đoan Mộc Thanh Lam quay đầu hỏi.

“Phụ hoàng không tiếp thu cầu hòa Hạng Thiên Khải, người đang bức hắn đến đường cùng, tuyệt không nhân từ a.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói.

“Trẫm rất nhân từ, trẫm đáp ứng hắn không giết người Vệ quốc vô tội, nếu như người Vệ quốc không thành thật, công nhiên hướng trẫm khiêu khích, trẫm sẽ không nương tay.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thẳng chiến trường, lời nói phi thường cường ngạnh.

“Hoàng thúc cùng nhị ca dẫn đầu công tiến đại doanh, Ngũ ca thích làm náo động nhất định bị chọc tức.” Đoan Mộc Dĩnh cười chỉ vào Đoan Mộc Tuyết đang tức giận kêu oa oa trong loạn quân.

“Nơi nào cũng náo loạn được, cũng không ngại mất mặt.” Bộ mặt của Đoan Mộc Thanh Lam co quắp, có đôi khi hắn nghĩ, nếu Đoan Mộc Tuyết không phải là nhi tử của mình, thật muốn giết chết cho rồi. Hắn nhớ lại chuyện ngày xưa của Đoan Mộc Tuyết, từ nhỏ đến lớn không tranh giành, cũng không học lễ nghĩa, điển hình vô tâm vô phế, chỉ biết ăn với đánh nhau. Đoan Mộc Thanh Lam suy nghĩ nửa ngày , rốt cục Đoan Mộc Tuyết giống ai, cuối cùng không cho ra kết luận.

Hạng Thiên Khải được các tướng quân bảo hộ, mở đường máu trong loạn quân, người Tề người bưu hãn như mãnh hổ, trước mặt những người này, bọn họ giống như sơn dương đang đợi làm thịt. Bây giờ Hạng Thiên Khải đã biết vì sao Đoan Mộc Thanh Lam không thỏa hiệp, tự tin tràn đầy muốn đoạt đi quốc thổ của mình, là hắn có thực lực mạnh đến vậy. Chỉ dựa vào ảo thuật của tiên tri là vô ích, không có tiên tri bang trợ, hơn nữa còn là đội quân chắp vá, bọn họ không thể kham nổi một đòn của đại quân Tề quốc.

Hạng Thiên Khải được các tướng quân bảo hộ chạy ra ngoài, Đoan Mộc Thanh Lam thấy bọn họ chạy thoát, không có sốt ruột hạ lệnh ngăn cản, chỉ là nhìn theo hướng bọn họ đào tẩu.

“Phụ hoàng, không phái người truy giết bọn hắn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn sao?” Đoan Mộc Dĩnh nhàn nhạt nói.

“Cần trẫm động thủ sao, phương hướng bọn họ đào tẩu vừa lúc là nơi Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên mai phục, trẫm muốn nhìn xem Kỳ Duyên chọn lựa thế nào.” Đoan Mộc Thanh Lam có chút đắc ý.

“Phụ hoàng, sao ngươi lại làm khó sư phụ chứ, sư phụ rất khó xử.” Đoan Mộc Dĩnh hờn dỗi, Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy tê tê.

“Ngươi thực không muốn nhìn Kỳ Duyên cọn lựa thế nào sao?” Đoan Mộc Thanh Lam không tin Đoan Mộc Dĩnh tôn kính sư phụ hắn như vậy, huống chi Kỳ Duyên không thể so sánh với Dạ Dương. Dạ Dương, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới Dạ Dương, lại nghĩ chỉ cần Dạ Dương ngoắc ngoắc tay, Đoan Mộc Dĩnh sẽ lập tức chạy đến, thực không có cảm giác an toàn, phải nghĩ biện pháp đẩy Dạ Dương đi xa. (^o^ anh không nhớ ngày xưa em í bán đứng Dạ Dương sao *hắc hắc*)

“Muốn nhìn!” Đoan Mộc Dĩnh vui vẻ nói.

————————————————-

Hạng Thiên Khải một đường chật vật chạy trốn, có thị vệ tướng quân hộ tống hắn, hắn quay đầu lại nhìn vẫn không thấy truy binh. Đường nhỏ trong rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng vó ngựa mất trật tự. Bọn họ chạy trốn quá mức thuận lợi, không có truy binh, chẳng lẽ Đoan Mộc Thanh Lam không muốn mình chết sao? Hạng Thiên Khải đoán không ra suy nghĩ của Đoan Mộc Thanh Lam, hắn chạy trối chết, hoàn toàn không kịp nghĩ gì. Lúc này trong rừng cây, một tiếng rít bén nhọn xé rách không gian yên tĩnh, Hạng Thiên Khải vừa nghe sợ đến run run, đây là ám hiệu truyền tin của Bạc Nhân, hắn mới vừa nghe qua. Thanh âm giống như chiêu bài câu hồn.

Trong rừng cây, bóng người hoảng động, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, Hạng Thiên Khải nhìn lại, thị vệ phía sau bị người Bạc Nhân tộc ẩn nấp trong bụi cây đánh xuống chiến mã, trực tiếp giết chết. Hắn sợ đến liều mạng quật chiến mã, hắn muốn chạy trốn. Các tướng quân của hắn liều mạng cùng Bạc Nhân chém giết, thế nhưng Bạc Nhân ngày càng nhiều. Mắt đã thấy đại lộ phía trước, nhưng Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên mang theo chiến sĩ Bạc Nhân ngăn cản đường chạy trốn của hắn.

“Hạng Thiên Khải, ngươi không thể chạy trốn dễ dàng như vậy.” Hạ Pháp nắm loan đao, nói.

“Kỳ Duyên, nể tình trước kia, ngươi để ta đi được không.” Ngữ khí của Hạng Thiên Khải hèn mọn, cầu xin.

Kỳ Duyên bất vi sở động, trong mắt hắn có chút không đành lòng, thế nhưng lập tức khôi phục thanh minh. “Ta cho ngươi đi, Đoan Mộc Thanh Lam sẽ bỏ qua cho ta sao, sẽ bỏ qua cho những người Bạc Nhân tộc quy thuận hắn sao?” Kỳ Duyên nói. Hắn đối mặt với lựa chọn, Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn lựa chọn, nếu hắn buông tha Hạng Thiên Khải, thả Hạng Thiên Khải thì Đoan Mộc Thanh Lam sẽ bỏ qua cho Hạ Pháp với hắn sao. Bạc Nhân tộc thật vất vả mới có nhà, sao có thể vì một lúc không đành lòng, hủy đi gia viên của chính mình.

“Kỳ Duyên, trước kia ta đối đãi ngươi không tệ, có thể nói là hết sức sủng ái, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy!” Hạng Thiên Khải lên án.

Kỳ Duyên lẳng lặng nhìn Hạng Thiên Khải, con đường cuối cùng của quân vương nhu nhược, cỡ nào trào phúng. “Quốc chủ, chuyện này không phải do ta quyết định, ngươi hỏi Hạ Pháp, ngươi xem hắn đáp ứng hay không đáp ứng.”

Đẩy chuyển khó xử sang cho ta. Hạ Pháp nhìn dưỡng phụ của mình, phàm là những người đối với Kỳ Duyên có ý đồ đều phải chết. Huống chi hắn là người dưỡng phụ từng yêu. Đôi mắt Hạ Pháp tối sầm lại, khóe môi vung lên, “Quốc chủ thực sự là một người rất sợ chết, ngày hôm nay ta lĩnh giáo. Nếu ngươi tự sát ta sẽ hạ lệnh thả binh sĩ của ngươi, nếu ngươi muốn chạy đi, ta sẽ để thủ hạ giết tất cả các ngươi, cho ngươi chọn lựa.”

Hạ Pháp vứt vấn đề cho Hạng Thiên Khải, binh sĩ cùng tướng quân của hắn còn đang đấu với chiến sĩ Bạc Nhân. Một vị tướng quân hô, “Bệ hạ, không thể nghe hắn, ta thề sống chết bảo hộ người đi ra ngoài.” Người Vệ quốc cấp thiết rống giận, tâm Hạng Thiên Khải cảm động không gì sánh được.

Lúc Hạng Thiên Khải nghe xong kiến nghị của Hạ Pháp, bắt đầu phẫn nộ muốn chửi ầm lên, nhưng kịp lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, nói với Hạ Pháp: “Cảm tạ ngươi.” Hắn quay đầu lại nhìn các tướng sĩ hăng hái chiến đấu đẫm máu, Hạng Thiên Khải so sánh một chút, cuối cùng hắn hỏi Kỳ Duyên một câu, “Kỳ Duyên, ta hỏi ngươi, trước kia chúng ta cùng một chỗ, ngươi có thích ta không.”

Kỳ Duyên không biết trả lời thế nào, Hạ Pháp cầm tay hắn, không muốn hắn nói. Kỳ Duyên không muốn thương tổn Hạ Pháp, cũng không thể không trả lời Hạng Thiên Khải, Kỳ Duyên nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt, hắn mỉm cười với Hạng Thiên Khải. Hạng Thiên Khải quyến luyến nhìn dáng tươi cười của Kỳ Duyên, hắn yêu nhất nụ cười ôn nhu của Kỳ Duyên, đôi mắt bao hàm nhiều tình cảm làm hắn say mê. Kỳ Duyên nói: “Như nước.” Hạng Thiên Khải sáng tỏ, hắn đặt bảo kiếm trên cổ, cố sức một cái, tiên huyết vẩy ra, Hạng Thiên Khải ngã trên nền cỏ xanh mượt, hắn nhìn bầu trời lam sắc, giống như lần đầu tiên hắn nhìn vào đôi mắt của Kỳ Duyên, chính là lần đầu tiên hắn thật sự yêu say đắm. Kỳ Duyên nói “như nước”, nhu tình như nước, hắn có yêu ta như vậy đã là đủ rồi, vậy là đủ rồi…

Hạ Pháp tuân thủ lời hứa, để cho người Vệ quốc chạy đi, những người này mang đi thi thể của hoàng đế bọn họ. Bọn họ bi thống, thất thanh khóc rống lên, bọn họ muốn vì hoàng thượng báo thù, là hoàng thượng cho bọn họ một con đường sống.

“Cảm tạ ngươi, Hạ Pháp, là ngươi cho hắn tôn nghiêm mà chết đi, lưu lại một danh tiếng tốt, cảm tạ ngươi.” Kỳ Duyên nói.

“Phụ thân, ta mặc kệ ngươi nói “như nước” là có ý tứ gì, ta chỉ biết hoàng đế nhu nhược đó đã chết, từ nay về sau ngươi là người của ta, ngươi chỉ có thể yêu ta.” Hạ Pháp bá đạo tuyên bố. Hạ Pháp không thèm để ý ánh mắt căm hận của người Vệ quốc, hắn không quan tâm những người Vệ quốc này thấy bọn hắn thế nào, bọn hắn vốn đã là một đám lang, đâu cần phải tô son trát phấn chính mình.

Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên mang theo Bạc Nhân hướng Đoan Mộc Thanh Lam báo cáo — Hạng Thiên Khải tự vẫn. Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe, trong lòng khoái trá. Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên, biểu tình không có gì biến hóa. Xem ra Kỳ Duyên cùng Hạng Thiên Khải chỉ là quá khứ, thực nhàm chán mà, vốn tưởng có náo nhiệt để xem, Đoan Mộc Dĩnh bất mãn quệt quệt mũi.

Tề quốc toàn thắng, vì vậy trong đại doanh một mảnh vui mừng, Đoan Mộc Thanh Lam từ đại doanh của Vệ quốc thu được không ít lương thực, còn có thịt còn có rau dưa. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn chiến lợi phẩm mà nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Ăn thịt của Vệ quốc, uống rượu của Vệ quốc, có trở thành người Vệ quốc hay không.”

Trong tiệc rượu, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện bắt đầu thi thố, Đoan Mộc Ngọc Hàn chiếu cố Trình Thu Vũ, Dạ Dương cùng Đoan Mộc Du chơi rất thân, hai người trò chuyện về binh pháp bày binh bố trận. Đoan Mộc Dư lại cùng Long Uyên nói về kỳ văn dị sự, Hạ Pháp và Kỳ Duyên nói chuyện với mấy lão nhân trong Bạc Nhân tộc, Đoan Mộc Dĩnh uống say khướt, làm nũng trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam. Trầm Thanh Dung chê cười Đoan Mộc Thanh Lam không có biện pháp dạy dỗ nhi tử, Đoan Mộc Thanh Lam nói lại, ngươi với ta là tám lạng nửa cân, ngươi cũng không có biện pháp dạy dỗ Trầm Luyện. Đang lúc bầu không khí hòa hợp, một vị bạch y thiếu nữ mang theo một cái đầu người đứng trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, quỳ gối thủ lễ: “Hoàng thượng, tiểu nhân có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Bạch Yến đứng lên mà nói, ngươi có cái gì muốn hỏi trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

Bạch Yến đứng lên cười hỏi: “Hoàng thượng, ngày hôm trước người nói, vô luận là ai giết Phi Nhiễm đều có thể thăng quan.”

“Trẫm có nói qua, không sai, chỉ cần có thể làm chứng.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, há có thể giả bộ.

“Tiểu nhân giết Phi Nhiễm, Bạch Yến muốn hoàng thượng tưởng thưởng.” Bạch Yến nói xong dâng lên một đầu người. Thị vệ bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam tiếp nhận, Kỳ Duyên liếc mắt liền nhận ra cái đầu này là của Phi Nhiễm.

“Kỳ ái khanh, nhìn xem đây có phải là Phi Nhiễm không?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

Kỳ Duyên tỉ mỉ nhìn một chút, nói rằng: “Bệ hạ, chính là Phi Nhiễm.”

“Thật tốt quá, trẫm hận nhất những tiên tri tự cho mình là đúng, nhất là Phi Nhiễm, người này thực đáng chết. Bạch Yến, ngươi làm rất tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói, thấy đầu Phi Nhiễm, tất cả mọi người vui mừng không gì sánh được. Thần tử của Tề quốc đều biết Phi Nhiễm dã tâm bừng bừng, hắn dùng đệ tử khống chế quốc chủ, gián tiếp khống chế thiên hạ, quá đáng chết.

“Bệ hạ, người đã hứa hẹn, Bạch Yến có thể làm quan hay không?” Bạch Yến vừa cười vừa nói.

Ngạch… Đoan Mộc Thanh Lam trát trát nhãn tình, nhìn chung các quốc gia, triều đình không có nữ tử làm quan, cái này không tốt lắm a. Thế nhưng mình là hoàng thượng, miệng vàng lời ngọc, không thể thất hứa. Đoan Mộc Thanh Lam suy nghĩ nửa ngày, hắn nghĩ đến mỗi ngày vào triều luôn luôn có một nữ phẫn nam trang, có chút không thích hợp. Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ một chút, “Trẫm phong Bạch Yến làm ngự tiền thị vệ, cấp bậc tứ phẩm, ban thưởng Bạch Yến gấm vóc khen ngợi sự anh dũng.” Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ như vậy, ngự tiền thị vệ không sợ gặp nhiều người, vừa lúc Bạch Yến là nữ nhân, có thể ở ngoài cung hành tẩu, có một nữ thị vệ ở ngoài cung cũng không phải chuyện xấu.

Bạch Yến được thăng quan, người khác cũng không dị nghị. Yến hội cứ theo lẽ thường tiến hành, Bạch Yến rất thoả mãn, mình là nữ nhân làm ngự tiền thị vệ đầu tiên trong thiên hạ, cấp bậc tứ phẩm ni, chức quan được bao nhiêu bổng lộc a? Bạch nhãn mang theo nghi vấn nhìn Long Uyên, sau đó vui vẻ tiến đến bên người lão chủ tử của mình, hưng phấn hỏi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play