Tà dương hoàng hôn trải xuống cánh đồng bát ngát, một trận bụi mù bay qua, tiếng vó ngựa hướng đến biên cảnh của Vệ quốc. Kỵ sĩ thân hắc sắc
chiến giáp, thần tình ngưng trọng. Vào lúc canh ba, bọn họ tới gần thành nhỏ nơi biên cảnh của Vệ quốc. Năm vạn nhân mã lặng yên không một tiếng động, không có khói bếp không có hỏa quang, giữa đêm khuya rừng rậm đen kịt một mảnh. Tại một vị trí nào đó mơ hồ lòe ra một tia sáng, lúc sáng lúc tối.
Địa đồ được treo trên một gốc câu đại
thụ, Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dĩnh, Hạ Pháp và Kỳ Duyên cung các
tướng lĩnh đang tham thảo làm sao hành quân, bọn họ phải thu thập các
thành nhỏ lân cận biên cảnh của Vệ quốc và Tề quốc.
“Trác thành này nguyên bản là lãnh thổ của Đại Tề ta, bị người Vệ
quốc chiếm, hiện tại chúng ta sẽ lấy lại. Bách tính trong thành chủ yếu
là người Tề quốc, người Vệ quốc số ít, hơn nữa người Tề quốc và người Vệ quốc sống chung không hợp, bách tính Tề quốc ở đó sẽ không hợp tác với
người Vệ quốc. Chúng ta đoạt lại thành trì có thể nói là không tốn sức
quá nhiều. Chiến dịch trọng yếu nhất không phải ở đây, mà là tại khâu
nguyên ( vùng trung du) cách đó
không xa.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. “Truyền lệnh xuống phía dưới, công
thành không được ham chiến, không được tàn sát dân lành, bổ sung lương
thảo, lưu lại một trăm nhân mã gìn giữ cái đã có, lập tức rút quân. Trẫm muốn biểu hiện thế sấm sét của Tề quốc, muốn bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tuân chỉ!” Các tướng quân cùng gầm nhẹ, sau đó nghiêm nghị không tiếng động.
Đoan Mộc Thanh Lam hạ mệnh lệnh, “Bình minh xuất phát, công thành!”
Sĩ quan cấp cao vội vã tán đi, sĩ tốt trong khoảng thời gian này
tranh thủ ăn lương khô cùng thịt kiền, trấn an chiến mã, uy mã nghĩ ngơi và hồi phục mã một chút. Chiến mã không thể phát sinh tiếng động, thấp
giọng phát ra tiếng phì phì trong mũi. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam cũng giống các binh sĩ, ăn bánh bột ngô và thịt kiền.
“Dĩnh nhi, lần này để hoàn thành tâm nguyện của ngươi, phụ hoàng mang ngươi thượng chiến trường, thế nhưng phụ hoàng sẽ không thể chăm sóc
ngươi trên chiến trường, ngươi phải dựa vào chính mình, trên chiến
trường địch nhân sẽ không nhìn ngươi tuổi còn nhỏ mà thương hại ngươi,
phải bảo vệ tốt chính mình.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Nhi thần hiểu rõ.” Đoan Mộc Dĩnh cắn một miếng bánh bột ngô, nói tiếp, “Phụ hoàng quên kiếp trước nhi thần là ai.”
“Trẫm không quên, kiếp trước ngươi anh hùng, nhưng kiếp này ngươi là
ái tử của trẫm, trẫm lo lắng một chút cho nhi tử là thường tình.” Đoan
Mộc Thanh Lam sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh.
“Phụ hoàng, nhi thần có thể làm nhi tử của người là do phúc khí tu
luyện được từ kiếp trước.” Đoan Mộc Dĩnh xem trái xem phải không có
người chú ý bọn họ, bẹp, hôn Đoan Mộc Thanh Lam một chút.
Đoan Mộc Thanh Lam nhíu mày, sờ sờ lên mặt, cũng cầm lấy thịt kiền
ăn, “Dĩnh nhi, lần sau hôn phụ hoàng, phải lau khô miệng, bánh bột ngô
cọ trên mặt phụ hoàng.” (ha hả ~ ca còn làm bộ)
“… Nhi thần nhớ kỹ.” Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, hôn ngươi ngươi còn chê
ta. Đoan Mộc Dĩnh ăn uống xong xuôi, tựa ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam nghỉ ngơi, Đoan Mộc Thanh Lam mở mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời
mờ mờ, sao mai lóng lánh, hắn lôi Đoan Mộc Dĩnh đứng lên, lên ngựa. Tất
cả binh sĩ cũng lên ngựa, chờ hoàng đế ra lệnh một tiếng tiến công.
Cửa thành của Trác thành vừa mở, binh sĩ thủ thành mắt buồn ngủ mông
lung, duỗi lại thắt lưng, chậm rãi buông cầu treo. Bách tính lui tới
thưa thớt. Đột nhiên vùng quê sấm rền âm hưởng, những tảng lớn hắc sắc
đông nghịt kéo tới, hàng vạn hàng nghìn binh sĩ cực nhanh lao vào, nhằm
phía cửa thành. Binh sĩ thủ thành chưa kịp phản ứng, vừa có định hướng
tướng quân thủ thành bẩm báo, đã bị vũ tiễn bắn chết. Bách tính trên
đường đều hiểu rõ tránh né, bách tính nhìn kỹ, hắc sắc chiến kỳ bay cao
trong gió, là quân đội của Tề quốc chúng ta! Dân chúng trong thành sôi
trào, quan binh thủ thành Vệ quốc choáng váng.
Đoan Mộc Thanh Lam chạy ở phía trước, đối diện với tướng quân thủ
thành của Vệ quốc, kiếm của Đoan Mộc Thanh Lam rất nhanh chợt lóe qua,
cùng tướng quân thủ thành giao chiến. Đoan Mộc Thanh Lam quay đầu lại
quát lớn: “Giết hết binh sĩ của Vệ quốc, để cho một người chạy thì mang
đầu mình tới gặp!”
“Vâng!” Binh sĩ Tề quốc không lưu tình chút nào chém giết binh sĩ Vệ quốc.
Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp chạy ào vào nha môn trong thành, quan viên nha
môn vừa tỉnh ngủ còn chưa kịp rời giường, đã thấy tướng quân vận khôi
giáp hắc sắc đứng trước mặt hắn.
“Tướng quân là người phương nào, muốn nộp lương thảo cũng chờ lão phu rửa mặt xong đã, vô lễ xông vào bên trong như vậy, không sợ lão phu xử
tội các ngươi sao. Các ngươi một thân hắc sắc chiến giáp, người Vệ quốc
sao có thể vận chiến giáp hắc sắc của Tề quốc, các ngươi rốt cuộc là
người phương nào!” Lão quan viên râu tóc lộn xộn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. (^o^ ngây thơ thế lão)
“Lão gia ngươi xem cho rõ ràng, ta là tướng quân Tề quốc, có thể nào
không vận chiến giáp hắc sắc! Chúng ta không đến nộp lương thảo, chúng
ta đến lấy thành của ngươi″ Trong đôi mắt hồng sắc (màu đỏ) của Hạ Pháp
tất cả đều là trào phúng.
“Các ngươi là người Tề quốc, người Tề quốc đến chiến thành!” Lão quan viên như ở trong mộng mới tỉnh, chỉ cảm thấy hai chân vô lực, té trên
mặt đất.
Chém giết quan viên ở Trác thành, lưu lại một trăm nhân mã trông coi
Trác thành. Binh sĩ của Vệ quốc nằm la liệt trên đường, Đoan Mộc Dĩnh
theo sát bên người Đoan Mộc Thanh Lam. Bọn họ lập tức thống lĩnh nhân mã chạy nhanh như bay, bọn họ muốn công chiếm những thành trì lân cận.
Chiến mã của Đoan Mộc Dĩnh chạy phía trước, xa xa hắn trông thấy một
binh sĩ Vệ quốc cưỡi ngựa, giống như muốn đến thành trì phía trước
truyền tin. Đoan Mộc Dĩnh hừ lạnh một tiếng, tháo cung tiễn xuống, vãn
cung, chợt nghe “Sưu”, một thanh âm vang lên, vũ tiễn bay ra, binh sĩ Vệ quốc kia ngã xuống ngựa bỏ mình.
“Hảo tiễn pháp, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.” Lão tướng quân tán thán nói.
“Lão tướng quân quá khen.” Đoan Mộc Dĩnh nói, rất khiêm tốn. Đoan Mộc Thanh Lam gật đầu, nhi tử của mình tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi
người đều xuất sắc, trong lòng vô cùng đắc ý.
Đoan Mộc Thanh Lam khiêu khích hỏi Đoan Mộc Dĩnh, “Dám cùng trẫm thi ai cưỡi ngựa tốt hơn không, Dĩnh nhi?”
“Có gì không dám, bất quá nhi thần thắng muốn thưởng.” Đoan Mộc Dĩnh lòng dạ hẹp hòi, thưởng cho cái gì, trước hết không nói.
“Hảo, đây chính là Dĩnh nhi nói, người thắng có thưởng. Bắt đầu!”
Đoan Mộc Thanh Lam thúc mã cuồn cuộn, Đoan Mộc Dĩnh đuổi kịp phía sau
hắn, một đường bay nhanh đi.
Đại quân Tề quốc trong ba ngày liên thủ thu thập thành, tin tức này
đến được triều đình Vệ quốc đã là ngày sau. Vệ quốc quốc chủ Hạng Thiên
Khải tức giận ném rơi tất cả trân bảo trên bàn, Hạng Thiên Khải tới tới
lui lui, vừa đi vừa tức giận nói lầm bầm.”Hừ, những con quỷ Tề quốc,
muốn chiếm lĩnh thổ địa của Vệ quốc chúng ta, cướp đoạt tài phú của
chúng ta, hừ, vọng tưởng! Tướng quân binh sĩ các thành này, trẫm nuôi
không bọn họ, một đám phế vật! Hừ!”
Dực Cánh ngồi ở trên ghế, híp mắt, “Bọn họ còn chưa ăn đắng, còn chưa biết điều. Đoan Mộc Thanh Lam chiến bại một lần, vẫn canh cánh trong
lòng, nhị hoàng tử của hắn chết ở Vệ quốc, hắn có thể không muốn báo thù sao. Theo ý kiến của thần, thần đến Tố Vân cung mời cha cùng các sư
huynh đệ, nhất định người Tề quốc có đến mà không có về.”
“Thật sao?” Hạng Thiên Khải bình tĩnh một chút tâm tình của mình,
cũng ngồi ở trên ghế, đã đến tuổi trung niên nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ trung. Năm đó tiên tri cũng dùng ảo thuật trên chiến trường, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm lợi hại, ảo thuật của tiên tri đối với hắn vô
dụng. Nếu không phải Phi Nhiễm an bài mật thám bên cạnh Đoan Mộc Thanh
Lam, bọn họ nhất định đã thua. Lần này Đoan Mộc Thanh Lam tiến công rào
rạt, chắc chắn là muốn san bằng Vệ quốc, trả lại mối nhục.
“Bệ hạ, Dực Cánh có bao giờ lừa người đâu, chỉ cần người muốn gì được đó, Dực Cánh lần không phải trăm phương nghìn kế giúp người đó sao. Lần này Tề quốc mạo muội xâm chiếm quốc gia của ta, phụ thân ta sao có thể
mặc kệ. Huống hồ những thành trì bọn họ đánh tới, đều là những thành trì chúng ta từng chiếm lĩnh của Tề quốc. Trong những thành trì này người
Tề quốc chiếm đa số, bọn họ ước gì lần thứ hai trở về Tề quốc, bởi vậy
trong ba ngày có thể thu thập thành trì là do địa lợi nhân hòa. Kế tiếp
bọn họ muốn tiến công thành trì của Vệ quốc sẽ không đơn giản như vậy,
bách tính cùng quân đội của Tề quốc cũng không phải ngồi không, huống có chúng ta còn có người giúp đỡ, bệ hạ yên tâm đi.” Dực Cánh chẳng hề để
ý, hắn đã định liệu trước, muốn mau nhanh thông tri Phi Nhiễm phái người đến hỗ trợ. Lần này tiên tri của Tố Vân cung toàn thể xuất động, trợ
giúp Vệ quốc đánh Tề quốc. Ánh mắt Dực Cánh âm trầm, Đoan Mộc Thanh Lam
có Kỳ Duyên bang trợ hắn, còn có tên tiểu hài tử chết tiệt Đoan Mộc
Dĩnh, nhưng trong Tố Vân cung cao thủ như mây, các ngươi song quyền nan
địch bốn chưởng (^o^ có thể hiểu là ít sao thể thắng nhiều), người cuối cùng chiến thắng sẽ là chúng ta!
“Ai, nghe ngươi nói xong, là ta dung túng người khác ngược đãi Đoan
Mộc Dư đến chết, mới cho Tề quốc có cái cớ, bọn họ quang minh chính đại
đánh Vệ quốc chúng ta, vì nhị hoàng tử báo thù, trả lại mối nhục.” Hạng
Thiên Khải thở dài một tiếng, hối hận đã không kịp, năm đó Đoan Mộc Dư
chỉ là một thiếu niên, đi tới Vệ quốc làm chất tử, lúc đó bao nhiêu
người vì thiếu niên mỹ lệ này mà khuynh đảo. Đoan Mộc Dư ôn hòa thiện
lương, nhưng không thích tiên tri. Thiếu niên này bị làm nhục đến chết,
Hạng Thiên Khải vạn phần tiếc hận, khi đó hắn không nghĩ tới Tề quốc sẽ
trả thù. Thám tử mật báo về, Đoan Mộc Thanh Lam hạ lệnh giết chết tướng
sĩ Vệ quốc, nói với binh sĩ, nếu để một Vệ cẩu chạy thì dùng tính mệnh
chính mình đổi lại. Thủ đoạn càng ngày càng độc ác vô tình, có thể thấy
được hận ý của hắn có bao nhiêu cường liệt.
“Dực Cánh, thám tử nói Kỳ Duyên đi theo bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam,
ngươi lần trước tới Vân thành tìm hiểu, sao không nghe ngươi nhắc tới Kỳ Duyên đang ở Tề quốc?” Hạng Thiên Khải đột nhiên hỏi chuyện tình Kỳ
Duyên, trong lòng Dực Cánh cả kinh, hắn nhìn Hạng Thiên Khải, sắc mặt và ngữ khí nói chuyện rất bình thường, Dực Cánh yên lòng.
“Lần trước thần không có nhìn thấy Kỳ Duyên, không phải Kỳ Duyên đã
chết sao, sao hắn lại ở Tề quốc?” Dực Cánh che giấu tâm tình ghen ghét,
tận lực không biến hóa biểu tình.
“Hắn và Đoan Mộc Thanh Lam cùng một chỗ, hắn còn có nhi tử tên Hạ
Pháp, con hắn là tướng quân của Đoan Mộc Thanh Lam.” Hạng Thiên Khải
nhắm mắt lại, trong lòng đều nghĩ về dáng vẻ mỹ lệ của Kỳ Duyên. Nếu hắn còn bồi tại bên người mình thì mình sẽ không có nhiều ưu sầu như vậy.
Kỳ Duyên luôn am hiểu ý người, luôn luôn nói, hoàng thượng phải tự mình
quyết định, không nên luôn luôn dựa vào tiên tri. Hiện tại, mình là
hoàng thượng, thế nào lại có cảm giác là con rối trong tay tiên tri, bị
bọn họ nắm đi. “Các ngươi luôn luôn nói Kỳ Duyên dựa vào bề ngoài mỹ lệ
mà giành được vinh hoa phú quý, trẫm hỏi ngươi, vì sao nhi tử của Kỳ
Duyên có thể làm tướng quân, Đoan Mộc Thanh Lam không phải là một người
có thể dưỡng phế vật, nếu như không có thực học, con hắn làm thế nào để
trở thành tướng quân, không thể nói con hắn làm tướng quân vì hắn bò lên long sàn của Đoan Mộc Thanh Lam được, đó chỉ là cái cớ.”
“Con hắn là thủ lĩnh Bạc Nhân tộc, Đoan Mộc Thanh Lam thu phục Bạc
Nhân, thủ lĩnh của bọn họ dĩ nhiên sẽ là tướng quân.” Dực Cánh khinh bỉ
nói, nhi tử của Kỳ Duyên cũng không thấy lợi hại, bất quá bởi vì là thủ
lĩnh mà thôi.
“Ngươi biết cái gì, Bạc Nhân thị một dân tộc cường giả, thủ lĩnh
không có bản lĩnh sao có thể phục chúng. Ân…” Hạng Thiên Khải không hài
lòng, Dực Cánh còn đang chửi bới Kỳ Duyên, nếu thực sự Kỳ Duyên là một
phế vật, thế nào có thể dạy dỗ được một nhi tử làm tướng quân như vậy.
Ai, đều tự trách mình quá tin tiên tri, cùng Tề quốc gây chiến tranh.
“Người đâu, tuyên đại tướng quân cùng thừa tướng tới gặp trẫm.”
“Hoàng thượng, người muốn?” Dực Cánh hỏi.
Hạng Thiên Khải liếc mắt nhìn Dực Cánh, tựa như đang nhìn một người
ngu ngốc, “Trẫm muốn phái binh nghênh địch, Vệ quốc có thể nào bị người
khác xâm lược.”
Chính ở phía sau, hai thị vệ mang theo một hắc y nhân xông vào trong
cung, hắc y nhân một thân bụi bặm nhận không ra dáng dấp, hắn cầm trong
tay một kim bài thông hành, nhìn thấy Hạng Thiên Khải thì úp sấp quỳ
trên mặt đất, hồng hộc thở dốc: “Bệ hạ, không tốt, Tấn quốc hướng quốc
gia của ta khai chiến, đã chiếm lĩnh năm thành trì!”
“Cái gì!” Lân này Hạng Thiên Khải không còn ném trân bảo, mà là kinh
ngạc nói không nên lời nói. “Nước ta cùng Tấn quốc không hề có hiềm
khích, luôn luôn hòa thuận ở chung, vì sao Tấn quốc hướng quốc gia của
ta khai chiến?”
“Đại tướng quân của bọn họ nói, tiên tri Phi Nhiễm phụng mệnh hoàng
thượng, ép buộc tiên tri Tấn quốc mưu hại quân vương. Quân vương giận
dữ, hạ lệnh đánh Vệ quốc, muốn bệ hạ hủy Tố Vân cung, giết chết tiên tri của Tố Vân cung thì bọn họ sẽ lui binh.”
“A… Đây là có chuyện gì, trẫm đâu bảo Phi Nhiễm cưỡng bức tiên tri
Tấn quốc mưu hại quân vương.” Hạng Thiên Khải cất cao thanh âm, tức giận xanh cả mặt, toàn thân run lên, giơ ngón tay chỉ vào Dực Cánh: “Ngươi,
ngươi, các ngươi dùng danh nghĩa của trẫm mưu hại quân vương của Tấn
quốc, lá gan cũng quá lớn!”
“Bệ hạ, chúng ta cũng là vi người. Ngươi muốn nhất thống thiên hạ,
Tấn quốc sớm muộn cũng là một cản trở, chúng ta buộc phải bỏ Tấn quốc.
Gia phụ sắp xếp đã lâu, kiếm một người giả làm Tấn quốc quốc chủ để vu
thao túng Tấn quốc. Không nghĩ tới Tấn quốc quốc chủ không có chết, Tề
quốc giúp hắn đoạt lại hoàng quyền. Những việc này đều do Đoan Mộc Thanh Lam làm, Đoan Mộc Thanh Lam liên hợp Tấn quốc đánh Vệ quốc, bọn họ có
âm mưu đã lâu.” Dực Cánh vì chính mình biện giải.
Biểu tình của Hạng Thiên Khải dữ tợn hung ác độc địa, hắn đi từng
bước một hướng tới Dực Cánh, Dực Cánh sợ hãi nuốt nước bọt, Hạng Thiên
Khải chưa bao giờ có vẻ mặt này đối với hắn, rất giống ác quỷ muốn ăn
thịt người, sợ đến mức Dực Cánh không dám lộn xộn. “Gây họa cho quốc gia của trẫm, con dân của trẫm phải thay các ngươi thu thập cục diện rối
rắm, ngươi cho mình là ai! Nói giúp trẫm chỉ là mượn cớ, trẫm không tin! Nếu như tiên tri của Tố Vân cung các ngươi không thể lui binh, cẩn thận trẫm giết sạch các ngươi!”
“Bệ hạ yên tâm, tiên tri của Tố Vân cung chúng ta sao có thể không
đánh lại những người thường này, chúng ta là sứ giả của thần, lời nói
đều là ý chỉ của thần, bệ hạ có chúng ta bảo hộ, có thiên thần ưu ái,
người sợ cái gì, chúng ta có thể mượn cơ hội này diệt trừ những kẻ cản
trở người nhất thống thiên hạ.” Dực Cánh lấy lại dũng khí, vô hạn tự
tin, kiên định tin tưởng lực lượng của Tố Vân cung, hắn tin tưởng bọn
hắn là sứ giả của thần, bọn hắn nói là thiên ý.
“Hừ!” Hạng Thiên Khải không nói thêm với hắn.
“Truyền ý chỉ của trẫm, trong vòng nửa canh giờ các đại thần đều
phải tới nghị sự đường, không thì bãi quan về nhà!” Y bào của Hạng Thiên Khải vung lên, nổi giận đùng đùng, bước nhanh tới nghị sự đường, những
tiên tri này không đáng tin cậy, mình phải dựa vào quân đội và tướng
quân của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT