Tiêu Tuấn Lương quyết định phải về nước, Đoan Mộc Dư nghĩ Hùng Ngưu
là người Tấn quốc, đưa hắn về là hợp lý nhất, Bạch phát ma y rất không
cao hứng, không muốn đầu bếp mình coi trọng phải đi, vừa định kháng nghị đã bị nhãn thần hung ác độc địa của Đoan Mộc Dư làm nghẹn họng. Là ai
dám tùy tiện bán độc dược cho đối phương, câm miệng lại.
“Cảm tạ quốc chủ đã chiếu cố nhân gia,
ai, nếu như ta là Vương gia của Tề quốc thì thật tốt.” Tiêu Tuấn Lương
ngồi trên xe ngựa, lưu luyến không rời.
Lời này vừa nói ra, lực sát thương cực đại, những người đến đưa tiễn đều đen mặt, ước gì hắn đi mau.
Đoan Mộc Dĩnh lạp lạp ống tay áo của Đoan Mộc Thanh Lam, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, thả hổ về rừng, sẽ lưu hậu hoạn.”
“Trẫm tự có an bài.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, trong mắt lóe lên sát ý
băng lãnh. Chờ Tiêu Tuấn Lương đi rồi, Đoan Mộc Thanh Lam mới nói với
những người bên cạnh: “Khải hoàn quay về triều, trẫm có đại sự muốn
thương lượng với các ái khanh.”
——————————————-
Tiêu Tuấn Lương ngồi ở trên xe ngựa, nhớ lại hồi ức gặp gỡ với mọi
người ở Dại Tề, chỉ có thể ai thán một chút, nhiều mỹ nam như vậy. Đường biên cảnh không dễ đi, rất xóc nảy, hơn nữa rừng cây sum xuê. Tiêu Tuấn Lương quan sát địa hình xung quanh, đôi lúc lại trò chuyện với Hùng
Ngưu vài câu. Tỷ như Hùng Ngưu là người ở nơi nào, phụ mẫu lúc còn sống
làm nghề gì, Hùng Ngưu cũng kiên trì trả lời mọi câu hỏi. Hùng Ngưu liều mạng chịu đựng sự ẻo lả của Tiêu Tuấn Lương, song song phi thường mong
muốn bọn thị về bên cạnh đến thay thế cho mình, nhưng những thị vệ của
Tề quốc vẫn cưỡi ngựa làm ngơ.
Thích khách là một vấn đề muôn thủa, trên đường tịch mịch có thích
khách làm bạn âu cũng là an ủi. Tiêu Tuấn Lương nháy mắt nhìn thích
khách, vũ khí của bọn họ đều là chiến đao của quân đội Vệ quốc. Bởi vì
Tiêu Tuấn Lương đang ở nơi giao nhau giữa ba nước, phía nam là quốc thổ
Tấn quốc, phía tây là quốc thổ Tề quốc, ở giữa là quốc thổ Vệ quốc, nên
những thích khách đã chọn nơi này để hạ thủ .
Thị vệ Đoan Mộc Thanh Lam phái đi theo hộ tống Tiêu Tuấn Lương đều rút vũ khí ra, “Bảo hộ Vương gia!”
Thích khách không cho người khác nửa điểm chuẩn bị, tiến lên cùng
những thị vệ giao thủ. Cánh tay phải của Tiêu Tuấn Lương bị bẻ gãy, tay
trái cầm lấy một bảo kiếm, chí ít hắn cũng muốn tự vệ. Hùng Ngưu rút ra
đại đao của mình, hắn phải bảo vệ Tiêu Tuấn Lương, đây là trách nhiệm
của hắn. Thích khách rất nhiều, Hùng Ngưu cùng thích khách chém giết lẫn nhau. Đại đao uy vũ sinh phong, binh khí tương tiếp, hỏa quang văng
khắp nơi. Tay trái Tiêu Tuấn Lương sử dụng kiếm không thành thạo, cũng
may thân hình hắn linh hoạt, tránh thoát được chiến đao của thích khách. Thủ lĩnh của bọn thích khách võ công rất cao, đao pháp quái dị, mỗi một động tác của hắn đều mềm dẻo mà hữu lực, giống như vũ đạo. Đây là loại
võ công Tiêu Tuấn Lương chưa bao giờ gặp qua, bỗng nhiên Tiêu Tuấn Lương nghĩ đến vũ đạo trong nghi thức cầu khẩn của tiên tri, chiêu thức của
người này với vũ đạo của tiên tri hoàn toàn giống nhau! Bọn họ là người
do Tố Vân cung phái tới!
Thủ lĩnh của nhóm thích khách có đôi mắt hồng sắc (màu đỏ), sát ý nổi lên bốn phía thì biến thành ám hồng sắc(^o^ màu đỏ hắc ám). Tiêu Tuấn Lương đang thụ thương không phải là đối thủ của hắn, “đương”
một tiếng, bảo kiếm của Tiêu Tuấn Lương bị đánh bay, thủ lĩnh thích
khách định bổ xuống một đao chém chết hắn. Hùng Ngưu liền kéo Tiêu Tuấn
Lương ra sau, cản lại đao phong của thích khách, trong mắt thủ lĩnh
thích khách tràn ngập tiếu ý (^-^ ý cười ), hắn đã gặp được đối thủ, xem ra võ công của nam nhân hùng tráng này không hề kém.
“Vương gia đi theo ta.” Hùng Ngưu kéo Tiêu Tuấn Lương bỏ chạy, thích khách lại một lần nữa ngăn cản bọn họ đào sinh (đào sinh = tìm lối thoát). Hùng Ngưu phát sinh một tiếng tê rống, toàn thân gân xanh tăng vọt, huy vũ đại đao, thích khách bị thương không ít. Tiêu Tuấn Lương nhanh chân
bắt lấy một chiến mã, phi thân lên ngựa, thúc mã chạy tới bên cạnh Hùng
Ngưu.
“Hùng Ngưu bắt lấy!” Tiêu Tuấn Lương hét lớn một tiếng, Hùng Ngưu một đao đánh bay đao của thủ lĩnh thích khách, phi thân thượng lên chiến
mã, ôm lấy Tiêu Tuấn Lương phóng ngựa chạy vội đi.
“Thủ lĩnh, có đuổi theo không?” Một người thích khách hỏi.
“Sự tình xong xuôi, lui lại.” Trong đôi mắt hồng sắc (màu đỏ) của
thích khách tất cả đều là tiếu ý, “Đi.” Thủ lĩnh thích khách ra lệnh một tiếng, tất cả thích khách nghe được đều nhanh chóng rời đi.
Hùng Ngưu mang theo Tiêu Tuấn Lương ở trong núi vòng vo nửa ngày, còn chưa tìm được đường đi, xung quanh đều là cỏ dại. Hùng Ngưu nói với
Tiêu Tuấn Lương: “Vương gia, chúng ta lạc đường.”
“Lạc đường. . .” Tiêu Tuấn Lương cảm thán vì sao mình lại không may
như vậy, đầu tiên là cánh tay gãy xương, hồng loan tinh cũng bay, hiện
tại về nhà thì gặp thích khách, bây giờ là lạc đường, cái này gọi là
chuyện gì chứ! Lá gan của tiên tri Vệ quốc quá lớn, chờ ta trở lại, sẽ
cùng hoàng huynh thương lượng một chút phải báo thù thế nào!
“Hùng Ngưu, nhân gia đã đói bụng.” Tiêu Tuấn Lương sờ sờ bụng.
“Vương gia, Hùng Ngưu tìm cái gì đó cho ngài ăn.” Hùng Ngưu nhận mệnh xuống ngựa, giao chiến mã cho Tiêu Tuấn Lương, tự mình đi tìm đồ ăn.
Tiêu Tuấn Lương ngồi ở trên tảng đá chờ, hắn bắt đầu hồi tưởng một ít
vấn đề, gần đây hắn gặp phải rất nhiều chuyện, còn có những thích khách
kỳ quái, vì sao tiên tri muốn ám sát Vương gia. Nếu như nói là Tề quốc
phái thích khách ám sát ta, lại càng không phải, bọn họ có thể nhân lúc
hai quân đánh nhau mà giết chết ta nhưng Đoan Mộc Tuyết chỉ là bẻ gãy
cánh tay của ta. Tiêu Tuấn Lương suy nghĩ, trở lại phải cùng ca ca
thương lượng một chút.
Hùng Ngưu mang về mấy hai con chim trĩ, đốt lửa để nướng ăn. Nghe
hương vị, Tiêu Tuấn Lương thấy bụng mình càng đói, tay hắn vội vàng cầm
chim trĩ, kết quả bị bỏng, “Ai u nóng quá!” Rụt tay trở về, ngón tay bị
bỏng rất đau, Tiêu Tuấn Lương bỏ ngón tay vào trong miệng, tràn ngập oán niệm nhìn chim trĩ. Hùng Ngưu thở dài bất đắc dĩ, cầm lấy chim trĩ, xé
một miếng thịt đưa tới trước mặt Tiêu Tuấn Lương, tức giận nói: “Vương
gia há mồm, tiểu nhân uy ngươi ăn.”
Tiêu Tuấn Lương phi thường phối hợp há mồm, nhấm nháp hưởng thụ thịt
nướng, Tiêu Tuấn Lương phát hiện kỳ thực bộ dáng Hùng Ngưu rất dễ nhìn,
tuy có vẻ cộc lốc, nhưng ngũ quan đoan chính, vóc người cường tráng
khiến người khác nhìn vào có cảm giác tin cậy. Nếu như vẻ mặt của hắn
không bất đắc dĩ như vậy thì tốt rồi.
Ăn một con xong, Tiêu Tuấn Lương nghĩ còn chưa ăn no, thế nhưng nếu
ăn tiếp Hùng Ngưu sẽ không có ăn. “Hùng ngưu, ta ăn no rồi, ngươi ăn
đi.” Tiêu Tuấn Lương có chút xấu hổ, không thể để cho người khác thấy
nhân gia ta ăn nhiều, như vậy sẽ để lại cho Hùng Ngưu ấn tượng không
tốt.
Hùng Ngưu cũng đói bụng, vài miếng đã giải quyết xong, kỳ thực hai
người chưa từng ăn no. Hùng Ngưu nhìn thấy trời sắp tối, đã ăn chút gì
đó, bây giờ bọn họ muốn nghỉ ngơi, nhưng ngủ thế nào bây giờ?
Trên mặt đất vừa lạnh vừa ẩm ướt. Tiêu Tuấn Lương nhíu mày, vội vội
vàng vàng cuộn áo choàng lại, ban đêm núi hoang rất lạnh, vạn nhất có dã thú lui tới thì làm sao bây giờ, ngủ cũng là một vấn đề.
“Vương gia đang suy nghĩ cái gì.” Hùng Ngưu hỏi.
“Chúng ta buổi tối ngủ thế nào?” Tiêu Tuấn Lương hỏi. “ Vạn nhất dã
thú lui tới, chúng ta khẳng định bị ăn tươi. Hiện tại một cánh tay của
ta không thể động, vạn nhất dã thú tới, ta sẽ là gánh nặng cho ngươi.”
“Người vì cái này mà phát sầu, dễ làm.” Hùng Ngưu nở nụ cười, Tiêu
Tuấn Lương cũng có lúc yếu đuối, loại cảm giác vô lực này khiến Hùng
Ngưu nghĩ rằng mình vững vàng không gì sánh được, bởi vì đại tướng quân
cần hắn chiếu cố, một loại hư vinh cùng thỏa mãn tự nhiên nảy sinh.
Trong lúc nhất thời làm ra chuyện khiến sau này hắn thấy hối suốt đời,
hắn ôm lấy Tiêu Tuấn Lương đi đến một gốc đại thụ, Tiêu Tuấn Lương vừa
kịp giật mình, Hùng Ngưu đã ôm hắn phi thân lên cây, Hùng Ngưu ngồi trên cành cây, dựa lưng vào thân cây, Tiêu Tuấn Lương được hắn ôm vào trong
lòng. “Như vậy không cần lo lắng bị dã thú ăn tươi, điện hạ có thể an
tâm ngủ.” (chậc)
“Cảm tạ ngươi Hùng Ngưu.” Tiêu Tuấn Lương tựa trong lòng Hùng Ngưu,
nghe tiếng tim đập cường kiện hữu lực, cảm thụ cái ôm ấp ấm áp, cánh tay cường tráng ôm lấy thân thể mình, Tiêu Tuấn Lương luôn luôn chờ đợi có
một người mỗi ngày bảo hộ mình như vậy, hiện tại hắn rốt cục đợi được. (ó.ò)
“Hùng Ngưu, ngươi thấy bản thân mình thế nào?” Tiêu Tuấn Lương nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu nhân nghĩ mình cũng ổn, chưa đạt đến mức thật dễ nhìn nhưng cũng không xấu đến mức nhận không ra người.” Hùng Ngưu nói.
“Hùng Ngưu, ngươi không phát hiện kỳ thực bộ dáng ngươi rất đĩnh suất sao?” (^o^ ta nghĩ “đĩnh suất” gần giống như là “nam tính” í)
“Không có.”
“Hùng Ngưu, kỳ thực bộ dáng ngươi rất đĩnh suất.”
“Thật sao, cảm tạ Vương gia đích khích lệ.”
“Ta cũng vừa mới phát hiện.” (oạch)
“. . .”
———————————————————-
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe thị vệ trở về báo cáo Tiêu Tuấn Lương gặp thích khách, Đoan Mộc Thanh Lam quá sợ hãi, vội vã nói rằng: “Nhanh tìm kiếm Tiêu Vương gia, Dĩnh nhi, ngươi dẫn nhân mã đi tìm Tiêu Vương
gia.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ Tiêu Tuấn Lương thật không
may, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, ý nói, thích khách không phải đều do ngươi an bài sao?
Đoan Mộc Thanh Lam lắc đầu, ý nói, không phải ta.
Đoan Mộc Dĩnh bĩu môi, biểu thị không tin, ngươi có vô số tiền khoa. (^o^ tiền khoa = tiền án, tiền sự)
Đoan Mộc Thanh Lam phất một tay, không tin thì thôi.
———————————————————————
Sáng sớm, thái dương đã lên, Hùng Ngưu tỉnh lại, nhưng Tiêu Tuấn
Lương còn chưa tỉnh ngủ, Hùng Ngưu dựa vào ánh dương quang, tỉ mỉ quan
sát Tiêu Tuấn Lương. Tiêu Tuấn Lương thực sự là đẹp, mặt mày thanh tú,
da thịt trắng nõn non mịn, môi đỏ mọng diễm lệ, nếu như hắn không hóa
trang và không ẻo lả, phỏng chừng có không ít người thích hắn. Bỗng
nhiên Hùng Ngưu nhớ tới, chính mình cứu đại tướng quân, sau này có thể
sẽ gặp may, danh tiếng đại chấn? Hoàng thượng ban cho mình rất nhiều
bạc, sau đó mình có thể cưới vợ, bình an hạnh phúc sống suốt đời (^o^ cứ mơ đi anh). Hiện thực và lý tưởng luôn luôn khác nhau, Hùng Ngưu đã quên mất điểm này.
“Tiêu Vương gia, Tiêu Vương gia ——” Ngoài bìa rừng truyền đến từng
đợt hoán thanh, nghe giọng nói hẳn là thị vệ của Tề quốc được phái tới
tìm bọn họ. Tiêu Tuấn Lương bị tiếng gọi ầm ĩ đánh thức, vui vẻ nói
rằng: “Hùng Ngưu, có người đến tìm chúng ta.”
Đoan Mộc Dĩnh dẫn binh sĩ tìm kiếm Tiêu Tuấn Lương, tìm nửa ngày,
không gặp hình bóng. Chợt nghe tiếng rống của Hùng Ngưu từ phía xa xa,
“Chúng ta ở chỗ này!” Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh thầm mắng, mệnh ngươi ghê gớm thật, tính toán ngươi như vậy mà ngươi cũng không chết. Nhưng trên
mặt Đoan Mộc Dĩnh đều là biểu hiện mừng rỡ như điên, dẫn binh sĩ theo
hướng thanh âm chạy tới trước mặt Tiêu Tuấn Lương, thở phào một cái.
“Tiêu Vương gia, phụ hoàng ta biết được ngươi gặp thích khách, lo
lắng vạn phần. Cũng không biết người phái thích khách ám sát là ai, vạn
nhất ngài có sơ xuất gì, làm sao chúng ta có thể ăn nói với Tấn quốc
quốc chủ, cũng không thể làm minh bạch mọi chuyện.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Ta không oán các ngươi, ta sẽ hướng hoàng huynh nói rõ tất cả. Thích khách rất giống Tiên tri của Vệ quốc, võ công của thủ lĩnh đám thích
khách rất giống với vũ đạo cầu phúc của tiên tri, hơn nữa hắn còn có con mắt hồng sắc (màu đỏ). Tiên tri của Tố Vân cung có người ngoại tộc, con mắt không giống người Trung Nguyên, những tiên tri này, hừ!” Tiêu Tuấn
Lương hừ lạnh một tiếng, những tiên tri này, lá gan cũng quá lớn, rốt
cuộc bọn họ muốn làm cái gì.
“Nguyên lai là như vậy a, bản vương trở lại cũng hướng phụ hoàng nói
rõ tất cả, thỉnh phụ hoàng định đoạt.” Đoan Mộc Dĩnh trong lòng khẽ
động, mỉm cười nói.
“Hùng Ngưu, chúng ta về nhà a.” Tiêu Tuấn Lương cười cầm lấy tay Hùng Ngưu, muốn Hùng Ngưu cùng nhau về nhà.
“Vương gia, tiểu nhân được hoàng thượng phái làm thị vệ của Nhân thân vương, tiểu nhân không thể cùng người về nhà.” Trong lòng Hùng Ngưu mơ
hồ bất an, thế nào sau một đêm, cảm giác bầu không khí không thích hợp?
“Thế nhưng ngươi hôm qua cùng nhân gia ngủ cùng một chỗ, thế nào ngày hôm nay lại không nhận?” Tiêu Tuấn Lương cố ý nói rất lớn, mọi người
chung quanh đều nghe được. Đoan Mộc Dĩnh há to miệng, a, Hùng Ngưu cùng
son phấn Vương! Trách không được ta thấy hai người là lạ, nguyên lai là
cái kia! (Khổ cho Hùng Ngưu ca quá ^o^ làm ơn mắc oán a)
“Vương gia, sao ngươi có thể nói như vậy a, ngày hôm qua tiểu nhân
cùng người chỉ ngủ, trong lúc đó cái gì cũng không có.” Hùng Ngưu khẩn
cấp biện minh, nói rõ rồi chứ, thực sự nói rõ rồi chứ!
“Vậy ngươi ôm nhân gia ngủ như vậy, tỉnh ngủ lại không nhận, Hùng
Ngưu, như vậy không phải là nam tử hán đại trượng phu.” Tiêu Tuấn Lương
tiến đến trước mặt Hùng Ngưu, cười cực kỳ đắc ý, nói rõ ta đã thích
ngươi, ngươi đừng hòng chạy a.
Mặt Hùng Ngưu co quắp, hắn phi thường hối hận, ngày hôm lại hảo tâm
như thế, thương cảm Tiêu Tuấn Lương, kết quả là bị phiền phức.”Vương
gia, tiểu nhân không có a. . . .”
Đoan Mộc Dĩnh phi thường đồng tình nhìn Hùng Ngưu, nói rằng: “Hùng
Ngưu a, Nhân thân vương không cần ngươi bảo hộ, ngươi theo tiêu Vương
gia về nước làm thị về của hắn a.” (^o^đây là cách đồng tình của Dĩnh nhi nhà ta)
“Hiếu thân vương, tiểu nhân thực sự không có cái gì với Vương gia. . . .” Hùng Ngưu không biết giải thích thế nào cho rõ, ai, ta thật không
may!
Tiêu Tuấn Lương cảm thấy mỹ mãn nằm trên xe ngựa, Hùng Ngưu ở phía
trước điều khiển mã xa. Tiêu Tuấn Lương hướng Hùng Ngưu nói chuyện
phiếm, “Hùng Ngưu, về nhà chúng ta động phòng a.”
Mã xa liệng một cái, sai lệch một chút, Hùng Ngưu sát sát mồ hôi lạnh, “…”
“Hùng Ngưu, làm Vương phi của ta a.” (chết Hùng Ngưu ca rồi a)
“. . . Vương gia, người đừng khiến tiểu nhân kích động được không.”
—————————————–
Đoan Mộc Dĩnh hoàn thành nhiệm vụ, trở lại đại doanh Tề quốc, cùng
đoàn người Đoan Mộc Du khải hoàn quay về triều. Đoan Mộc Dĩnh và Đoan
Mộc Thanh Lam ngồi chung cùng một chỗ, Đoan Mộc Thanh Lam cầm một quyển
tấu chương, chăm chú xem. Đoan Mộc Dĩnh ngồi trên đùi Đoan Mộc Thanh
Lam, “Phụ hoàng, nhi thần hỏi người một việc.”
“Thích khách ám sát Tiêu Tuấn Lương, nhi thần suy đoán là phụ hoàng
bảo Hạ Pháp mang theo người của Bạc Nhân tộc đi làm.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
Đoan Mộc Thanh Lam thiêu mi, mang theo một tia mỉm cười, thân thủ nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Đoan Mộc Dĩnh, xẹt qua bờ môi của hắn, sau đó vuốt
ve vành tai khéo léo của thiếu niên. “Ngươi đã biết, ngươi nói một chút
vì sao ngươi biết ta phái Hạ Pháp đi làm chuyện này?”
“Con mắt hồng sắc, công phu sát nhân như vũ đạo của tiên tri, chỉ có
Hạ Pháp có con mắt hồng sắc, võ công của Hạ Pháp là do Kỳ Duyên dạy, Kỳ
Duyên xuất thân tiên tri, võ công của Hạ Pháp hiển nhiên là có liên quan đến Tố Vân cung.” Đoan Mộc Dĩnh dùng sức cọ trên người Đoan Mộc Thanh
Lam, giống như con mèo nhỏ tìm một nơi thoải mái, sau đó nằm úp sấp
xuống.
“Ngươi a, ngươi không phải ái tử của trẫm, ngươi là cái bụng của
trẫm.” Một cánh tay của Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, một tay cầm lấy tấu chương xem, hắn lãnh đạm nói rằng, “Tứ ca ngươi cùng Trình
Thu Vũ sắp tới Cẩm Vân thành, dù ngươi có bao nhiêu oán hận với Trình
Thu Vũ đi nữa cũng nên nhẫn một chút, tứ ca ngươi ít về nhà, Trình Thu
Vũ cũng ở không lâu, ngươi không nên vì báo thù mà gây sự.”
“Đã biết, nhi thần không gây sự, nể mặt tứ ca nên nhi thần sẽ kiên
nhẫn một chút.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói. Ta sẽ không gây sự với
hắn, nhưng ta sẽ khiến hắn trong lòng khó chịu. Đối với huynh đệ mình
tàn nhẫn như vậy, ta cùng hắn là thân sinh (ruột thịt), bởi vì tiên đoán mà từ nhỏ ta phải nhận hết dằn vặt. Các ngươi không ai coi ta là người nhà, không ai quan tâm ta, cuối cùng còn tham gia vào
âm mưu hại chết ta. Trình Thu Vũ, đối mặt với đệ đệ của mình, tuy rằng
từ nhỏ chúng ta không có sống cùng nhau, nhưng chúng ta là thân huynh đệ a, vì sao ngươi tuyệt tình như vậy. Lẽ nào ngươi không có hổ thẹn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT