Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp được sắp xếp ở tại cung gần Phi Oánh cung, bọn họ
cũng được Đoan Mộc Thanh Lam đãi ngộ. Đường dài mệt mỏi, Kỳ Duyên tắm
rửa sạc sẽ, tẩy đi bụi bặm, thay lễ phục của Bạc Nhân tộc, Đoan Mộc
Thanh Lam triệu kiến hắn. Kỳ Duyên rất thận trọng, mọi chuyện đều sắp
xếp thỏa đáng, cùng thái giám tuyên chỉ rời đi.
Hạ Pháp nhìn theo bọn họ, hắn ngồi bên bàn, cầm lấy bầu rượu chậm rãi uống, Hạ Pháp nghĩ, có lẽ Kỳ Duyên sẽ không về nhanh. Hắn lo lắng vì Kỳ Duyên có bộ dáng
đẹp như vậy, khó bảo toàn hoàng đế kia không chú ý hắn. Hạ Pháp đợi được một lúc lâu, bình rượu đã uống hết, trong lòng Hạ Pháp bất an, sao Kỳ
Duyên vẫn chưa trở về, hắn có gặp chuyện gì không, nếu như hoàng đế dám
chạm vào hắn, ta sẽ giết chết hoàng đế. Hạ Pháp buông ly rượu, vểnh tai
lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân vang lên, cuối cùng Kỳ
Duyên cũng đã trở về.
Kỳ Duyên tiêu sái tiến đến, ngồi bên cạnh Hạ Pháp, “Đã muộn như thế, ngươi còn chưa ngủ, lo lắng cho phụ thân sao?”
Hạ Pháp nhìn Kỳ Duyên từ trên xuống dưới, quần áo chỉnh tề, không có lộn
xộn, cuối cùng yên tâm. Hai tayHạ Pháp ôm lấy Kỳ Duyên, “Đúng vậy, phụ
thân, ta lo lắng ngươi sẽ bị hoàng đế kia khi dễ, nếu như hắn dám chạm
vào ngươi, ta sẽ. . .” Mặt Hạ Pháp úp vào tóc của Kỳ Duyên, ngửi mùi
hương quên thuộc, cũng không nói thêm gì nữa.
Tựa ở trước ngực Hạ Pháp, trong lòng Kỳ Duyên cảm thấy rất hạnh phúc, có người lo lắng cho
hắn, vì hắn mà đứng ngồi không yên, làm hắn cảm động. Kỳ Duyên cầm tay
Hạ Pháp, nói, “Đoan Mộc Thanh Lam không phải người như vậy, hắn tìm ta
là vì muốn thử ta, cuối cùng hắn tin tưởng ta, cùng ta nói chuyện về
Lương quốc. Hắn chuẩn bị đến kinh thành của Lương quốc – Vọng thành,
hoàng đế của Lương quốc sắp đại hôn, hắn muốn thuyết phục hoàng đế Lương quốc hợp tác đối phó với Vệ quốc. Hắn muốn chúng ta cũng cùng đi Vọng
thành, đã lâu rồi ta không đến nơi đó, không biết có phồn hoa như trước
nữa không.”
Hạ Pháp bất mãn nói lầm bầm hai tiếng, “Ngoài việc
mong muốn Bạc Nhân tộc có cuộc sống hạnh phúc, trong lòng ngươi còn quan tâm ai khác nữa không. Ta hỏi phụ thân, trong lòng phụ thân ta có quan
trọng không.”
“Đương nhiên quan trọng, chúng ta là phụ tử, tình cảm thân thiết như vậy, sao lại không quan trọng.” Kỳ Duyên ôn nhu nói.
“Chúng ta không phải phụ tử!” Cuối cùng Hạ Pháp cũng bạo phát cảm tình của
hắn, không còn chút tôn kình, hắn đặc biệt lớn mật, hắn thấp giọng quát, “Ta không muốn ngươi trở thành phụ thân của ta, ta chỉ muốn ngươi trở
thành ái nhân của ta. Ngươi đã biết, ngươi giả vờ ngu ngốc, trốn tránh
vấn đề. Chúng ta không phải phụ tử, chúng ta không có quan hệ huyết
thống. Ngươi nuôi nấng ta, đem tài nghệ của ngươi dạy cho ta. Ta đối với ngươi vô cùng cảm kích, thế nhưng quan hệ phụ tử không phải là điều ta
muốn, ta muốn cùng ngươi tư thủ suốt đời, ở bên cạnh ta khó khăn với
ngươi đến thế sao. Phụ thân, ngươi cho ta một đáp án, ta không muốn mỗi
ngày đều bất an thống khổ, muốn ôm ngươi lại không thể ôm ngươi.”
Hạ Pháp ngẩng đầu, vành mắt phiếm hồng, hắn nhịn xuống, hắn không muốn tỏ
ra yếu kém. Kỳ Duyên nhắm mắt lại, thở dài, hắn biết cảm tình của Hạ
Pháp, hắn vẫn luôn lảng tránh. Quan hệ phụ tử khiến hắn không dám tiến
thêm một bước. Vì sao lại thống khổ, năm đó yêu thương quốc chủ của
Lương quốc, cuối cùng lại bị đuổi khỏi Lương quốc, trong lòng tràn ngập
tư vị chua xót, buồn bã rời khỏi nơi bi thương, bây giờ nhớ lại cũng
khiến hắn nhói đau. Cho đến khi Vệ quốc quốc chủ đầy hắn lưu vong nơi
hoang dã, thì tâm của hắn đã chết, luôn miệng nói người yêu nhau cuối
cùng cũng xa nhau, không có ai bồi hắn đi tới cuối cùng của nhân sinh.
“Kỳ thực ta biết lòng của ngươi, ta không biết phải làm sao để đối mặt với
mối quan hệ này, ta trốn chạy, ta nghĩ sau một thời gian ngươi sẽ gặp gỡ được một nữ nhân tốt, ngươi sẽ yên nàng, như vậy chẳng phải là rất tốt
sao. Thế nhưng ngươi cố chấp, ngươi cố chấp, ngươi chưa từ bỏ ý định,
ngươi muốn ta phải làm sao.” Kỳ Duyên yếu ớt nói, thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ, nặng nề thở dài.
Hạ Pháp nắm vai Kỳ Duyên, hắn không
đành lòng nhìn thấy khuôn mặt đau thương của Kỳ Duyên, hắn bắt đầu xin
lỗi, “Xin lỗi, ta thương tổn ngươi, phụ thân ta, ta luôn lo lắng cho
ngươi. Ta chỉ muốn ngươi cùng ta cả đời tư thủ, ta không còn yêu cầu gì
nữa. Xin lỗi, phụ thân.”
Kỳ Duyên giơ tay lên, ôm Hạ Pháp, Hạ
Pháp giật mình, tại sao khi mình nói với Kỳ Duyên tâm ý của mình, hắn
lại chủ động ôm lấy mình, đây là vì sao.
“Hạ Pháp, cho ta một ít
thời gian, ta muốn suy nghĩ cho chắc chắn mối quan hệ của chúng ta. Sau
khi ta từ Vọng thành trở về có lẽ chúng ta có thể có kết quả.” Kỳ Duyên
nhẹ nhàng nói.
“Hảo, cảm tạ phụ thân.” Hạ Pháp ôm chặt lấy Kỳ Duyên, giống như muốn đem hắn hãm vào xương tủy mình, hòa hợp nhất thể.
“Ngươi muốn giết ta sao.” Kỳ Duyên giận dữ nói.
“Ngạch, phụ thân, chúng ta ngủ đi.” Hạ Pháp ôm lấy Kỳ Duyên hướng vào nội thất, Kỳ Duyên bị hành động bất thình lình của hắn làm kinh sợ hô lên một
tiếng, Hạ Pháp hài lòng cười đến sáng lạn. Kỳ Duyên phát hiện lá gan Hạ
Pháp càng ngày càng lớn. Quên đi, không so đo với hắn, Kỳ Duyên quyết
định không nhìn hắn.
“Khi còn bé ta làm nũng muốn phụ thân ôm ta
ngủ, hiện tại ta có khả năng ôm được phụ thân rồi. Khi đó ta đã thầm
hứa, ta phải có cánh tay rắn chắc, để ôm lấy phụ thân, ta phải có bờ vai mạnh mẽ, có thể cho phụ thân dựa vào, thần quan tâm ta, nên nguyện vọng của ta đã thực hiện được.”
Hạ Pháp phi thường thỏa mãn, ôm Kỳ
Duyên đi tới phòng ngủ, đặt Kỳ Duyên ở trên giường. Trong lòng Kỳ Duyên
cũng cảm khái, nhớ tới lúc mới gặp gỡ hài tử này, hài tử này còn thấp bé như thế, hiện tại lại cao to như vậy, so với mình còn cao lớn cường
tráng hơn.
“Khi còn bé ngươi thường làm nũng, mà hiện tại cũng
như vậy.” Kỳ Duyên cười nói, hắn ngồi xuống mới nhớ tới giày của mình
con chưa cởi, Hạ Pháp nhanh tay hơn, giúp Kỳ Duyên cởi giầy, cởi ra áo
khoác, cũng giống như Kỳ Duyên giúp Hạ Pháp cởi quần áo như lúc bé, thật cẩn thận.
Hạ Pháp cũng cởi giầy, cởi xuống áo khoác, nằm ở trên
giường, xốc chăn lên người, ôm lấy Kỳ Duyên không buông tay, Kỳ Duyên bị hắn ôm như vậy đã thành thói quen, cũng không có giãy dụa. Trong lòng
Hạ Pháp len lén nở nụ cười một tiếng, mục đích sơ bộ đã đạt được.
Kỳ Duyên cảm thấy ngứa ơ cổ, lại là Hạ Pháp náo loạn, hắn đang hôn lên cái cổ duyên dáng của Kỳ Duyên, “Đáng chết, ngươi, hài tử này, có thể thành thật hay không.” Thanh âm kháng nghị của Kỳ Duyên bị nén lại khi Hạ
Pháp lớn mật hôn lên môi hắn. Kỳ Duyên mở to hai mắt, hài tử hôn ta,
không phải hắnđồng ý cho ta suy nghĩ một thời gian sao, hắn không tuân
thủ lời hứa. Hạ Pháp không hài lòng với kháng cự của Kỳ Duyên, thanh âm
có chứa mị hoặc nói: “Phụ thân, lúc này ngươi nên nhắm mắt lại phối hợp
với ta.”
“Ngươi này. . . Ân. . .” Kỳ Duyên vừa định nói, Hạ Pháp
nhân cơ hội tham nhập vào trong miệng của hắn, đầu lưỡi linh xảo, xoát
qua hàm răng, quyến rũ lưỡi Kỳ Duyên, Kỳ Duyên bị hắn hôn đến đầu óc hỗn loạn, khóe miệng chảy xuống một đạo chỉ bạc.
Hạ Pháp liếm đi chỉ bạc nơi khóe mội của Kỳ Duyên, lần thứ hai tham trụ, loạn động mọi ngóc ngách trong miệng Kỳ Duyên. Thân thể Kỳ Duyên phát nhiệt, hắn hừ nhẹ
một tiếng, chủ động gần kề Hạ Pháp, ôm lấy thân thể Hạ Pháp.
Hạ
Pháp khẽ cắn xương quai xanh của Kỳ Duyên, hai tay cởi ra y phục của Kỳ
Duyên, đầu lưỡi xoát quá nách, một đường hướng trước ngực di động. Đầu
lưỡi linh xảo hàm trụ nhũ châu trước ngực đã cương lên từ lâu, đầu lưỡi
khẽ liếm, khiến nhũ châu càng trở nên phấn hồng, khoái cảm tê dại lan
tràn trong cơ thể, thân thể Kỳ Duyên vặn vẹo, giống như ngầm đồng ý
trung lại mang theo cổ vũ, trong lòng Hạ Pháp mừng thầm, hóa ra phụ thân đã chậm rãi tiếp thu mình. Bàn tay to cởi đai lưng của người dưới thân
ra, dùng tay nắm lấy dục vọng từ lâu đã ngẩng đầu. Mặc dù Kỳ Duyên ý
loạn tình mê, nhưng vẫn còn một tia lý trí nhỏ, hắn bỗng nhiên nắm lấy
tay Hạ Pháp, “Hạ Pháp, chúng ta là phụ tử, chúng ta không thể như vậy. . . A!” Hạ Pháp không đợi hắn ngăn cản, cúi người hàm trụ dục vọng của Kỳ Duyên trong miệng, đầu lưỡi để ở đỉnh dục vọng, bàn tay lại bắt đầu vỗ về chơi đùa trên cơ thể đối phương. Kỳ Duyên thở gấp một tiếng, muốn
ngăn cản lại muốn được nhiều yêu thương hơn, trong lòng hắn mọc lên một
loại cảm giác thẹn với lương tâm, loại cảm giác này khiến hắn càng thêm
mẫn cảm. Hắn cắn chặt môi, cuối cùng buông tay, lý trí nhỏ nhoi đã tiêu
tan thành mây khói.
Hạ Pháp cởi y phục của mình ra, phơi bày thân thể cường kiện trước mặt phụ thân, Kỳ Duyên liếc mắt nhìn thấy phần hạ
thân cực lớn của hắn, vô ý thức rụt lui về phía sau. Hạ Pháp nở nụ cười, thoải mái ôm lấy phụ thân, bên tai nói nhỏ: “Ta sẽ không tiến nhập
trong thân thể phụ thân, ta đã nói là cho phụ thân thời gian tiếp thu,
hiện tại ta chỉ muốn thu một ít lợi tức, không phải phụ thân sẽ không
cho ta chứ.”
“Ngươi tên chết tiệt!” Kỳ Duyên đánh sau lưng Hạ
Pháp một chút, nhưng hắn không cự tuyệt Hạ Pháp cầu hoan, việc đã đến
nước này, hơn nữa cũng là hắn không đúng, không cần tỏ vẽ miễn cưỡng.
Hạ Pháp dính sát vào Kỳ Duyên, thân thể dây dưa, hạ thân nóng bỏng bị kỹ
xảo bàn tay bộ lộng ma sát, mồ hôi đọng trên trán Hạ Pháp, nhiễm sắc
hồng giống như bị nhiệt tình của hắn thiêu đốt. Sương mờ bao phủ hai mắt Kỳ Duyên, thu lại trong đáy mắt màu đỏ của Hạ Pháp, Hạ Pháp cúi đầu
xuống hôn lên môi Kỳ Duyên, lưu lại dấu vết của chính mình.
Vô lực run rẩy, tình cảm mãnh liệt, bạch quang chợt lóe trước mắt, bạch dịch nóng bỏng trào ra.
“Phụ thân thật mỹ lệ, như tuyết liên hoa nơi thiên sơn, ta muốn tất cả của
phụ thân đều thuộc về ta.” Hạ Pháp ôm chặt Kỳ Duyên không chịu buông
tay, Kỳ Duyên không thể tránh được đành tùy ý hắn ôm mình ngủ như vậy.
Kỳ Duyên lặn lội đường xa vốn mệt mỏi, hắn đã sớm uể oải muốn nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng nghe được Hạ Pháp nói gì đó với mình, hình như là kể ra mơ ước của bàn thân.
“Lúc ta còn nhỏ, tộc nhân nói ta là một
người may mắn, phụ thân ta là Đại Tư Tế, tương lai ta không làm thủ lĩnh cũng sẽ làm tư tế. Nhưng những điều này không phải là điều ta muốn, thủ lĩnh cũng tốt, tư tế cũng được, ta chỉ muốn phụ thân. Nhiều người để ý
phụ thân, mỗi ngày ta đều phòng bị bọn họ, khi đó ta nghĩ, ta phải nhanh lớn lên, ta hứa nguyện với thần, ta phải có cánh tay rắn chắc, để ôm
lấy phụ thân, ta phải có bờ vai mạnh mẽ, có thể cho phụ thân dựa vào. Ta phải có sức mạnh thật lớn, vì phụ thân xoay chuyển bầu trời. Ta phải có thực lực tuyệt đối, có thể sánh vai với phụ thân mà đi, không muốn đứng xa ngưỡng vọng phụ thân. Phụ thân, ngươi nghe được không.” Hạ Pháp nói
xong, Kỳ Duyên cũng không có lấy một điểm phản ứng, chẳng lẽ là tự mình
nói với mình sao? Hạ Pháp nhìn kỹ, Kỳ Duyên đang ngũ. Ngạch. . . Uổng
phí tâm tình của mình.
Hạ Pháp bất đắc dĩ cười cười, hôn lên mặt Kỳ Duyên, chính cũng nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn ôm Kỳ Duyên tiến nhập mộng đẹp.
——— —————— ————-
Đoan Mộc Dĩnh không thể ngủ được, người bên cạnh hắn là nam nhân được xưng
là phụ thân. Ngày hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn dị
thường thương cảm. Hắn nhớ lại khoảng thời gian này, kiếp trước cùng
kiếp này giao nhau một chỗ. Hình thành một hố sâu thật lớn, hắn bị rơi
vào đó, không thể thoát ra. Hắn muốn đi Lương quốc, gặp mặt sư phụ, muốn báo thù, muốn hung hăng trả thù những người đó. Ta chết chuyển thế làm
người, nhưng chiến hữu của ta chết, ai sẽ khóc thương cho bọn họ.
Vén màn lên, Đoan Mộc Dĩnh đứng dậy mặc thêm y phục đi ra bên ngoài, thanh
kiếm hoàng đế khai quốc đã dùng được treo giữa tấm bình phong, bây giờ
nó đã trở thành vật thân thuộc của hắn. Rút ra lưỡi dao sắc bén, hàn
quang chợt lóe, sát khí sắc bén xé rách một bên lụa mỏng.
“Ngươi
cũng hiểu được cô đơn sao, chiến trường ngập máu, có lẽ hợp với ngươi
hơn là cuộc chiến cung đình. Ở đây khiến ngươi suy tàn, bọn họ sẽ giết
chết nhiệt tình của ngươi, tiêu hủy chiến ý của ngươi, ngươi sẽ biến
thành một thanh sắt vụn, đặt tại tông miếu để mọi ngươi thắp hương cúng
bái. Nó sẽ nhiễm bẩn thân thể của ngươi, bẻ gẫy linh hồn của ngươi,
ngươi còn là lưỡi dao sắc bén sao?” Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy cái chuôi đao, đặt tại bên tai, thân đao lạnh lẽo tiếp xúc với da, Đoan Mộc Dĩnh rùng
mình một cái. Hắn đối với chuôi đao này như đối với tình nhân, đặc biệt
yêu quý, lặng lẽ nói nhỏ, “Có một ngày chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, bay về phía bầu trời tự do, chạy trốn nơi thiên địa rộng lớn. Không cần lo
lắng bị giết, không cần phải suy nghĩ nhiều, cuộc sống vô cùng đơn
giản.”
Ý định còn chưa hoàn thành, mà đã hy vọng xa vời như vậy.
Lúc bần cùng thì hy vọng phú quý, lúc chân chính hưởng thụ phú quý, lại
thấy thời gian bần cùng thật hạnh phúc. Hi sinh cái gì chiếm được cái
gì, mỗi ngày lo dữ lấy cũng mệt mỏi.
Đoan Mộc Dĩnh lắc đầu, sao
mình lại trở nên đa sầu đa thế này, thật không giống chính mình. Một đôi bàn tay to ôm lấy thắt lưng hắn, hắn rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc
ấm áp.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì.”
Đoan Mộc Dĩnh hướng
ra phía sau, tựa ở trrong lòng Đoan Mộc Thanh Lam.”Nhi thần đang nghĩ
muốn quay lại Vọng thành của Lương quốc một lần, gặp lại những người đó, muốn có một kết thúc.”
“Ngươi muốn đến đó gặp ai?” Đoan Mộc
Thanh Lam cảnh giác, hắn biết kiếp trước của Đoan Mộc Dĩnh là Trình Thu
Bình, hắn không bỏ xuống được những người này, trong đó Dạ Dương là
người hắn không quen được nhất, bây giờ Dĩnh nhi vẫn còn nhớ đến Dạ
Dương kia, hắn đối với Dạ Dương chỉ là tình phụ tử sao?
“Phụ
hoàng ngươi không nên suy nghĩ nhiều, nhi thần chỉ muốn kết thúc mọi
việc, cũng không phải là ôn lại chuyện tình, phụ hoàng không cần lo
lắng.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Ngươi thấy trong cung phiền muộn, vậy
sau sinh thần của trẫm, trẫm mang ngươi tới Vọng thành của Lương quốc
tham gia đại hôn của quốc chủ Lương quốc. Khi đó ngươi sẽ nhìn thấy
người ngươi muốn gặp, trẫm sẽ không can thiệp.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Hắn ôm chặt ái tử của mình, trẫm không can thiệp, thế nhưng trẫm sẽ ở
cạnh ngươi, thuận tiện thương lượng với quốc chủ Lương quốc chuyện kia.
“Vọng thành a, tường cao hai mươi trượng, thành tường vô cùng kiên cố. Loạn
thạch bay tán loạn cũng không thể chọc thủng thành tường. Vọng thành
trung có mười vạn dân, thương đội kinh thương lui tới buôn bán tấp nập,
dương liễu lả lướt, mỹ nhân hương nhuyễn. Thương nhân cùng văn sĩ tụ
hợp.” Đoan Mộc Dĩnh tường thuật lại về Vọng thành trong trí nhớ, đối với mình mà nói, nơi đó vừa là cố hương vừa là địch quốc. Ông trời a, ngươi đang đùa giỡn phải không, sao lại dằn vặt tâm linh một người như vậy,
để ta sinh ra ở đó rồi lại để ta hận nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT