Đoan Mộc Thanh Lam xuất hiện phía sau Đoan Mộc Dĩnh, hắn kéo Đoan Mộc Dĩnh về phía sau mình, tinh thần đề phòng, vận sức chờ phát động. Chỉ cần Kỳ Duyên có hành động gì, hắn sẽ xông lên bóp chết y.

Kỳ Duyên không nói gì chỉ nhún nhún vai, rõ ràng ta không có ác ý, chẳng lẽ biểu hiện của ta không chân thành? Kỳ Duyên buồn cười nói: “Tề quốc quốc chủ, ngươi không cần khẩn trương như vậy, tiểu nhân sẽ không gây bất lợi với hoàng tử. Tiểu nhân tới nơi này bang trợ các ngươi, tiểu nhân biết quốc chủ muốn tiêu diệt Vệ quốc, cũng biết hoàng tử muốn diệt hết tiên tri ở Lương quốc.” Kỳ Duyên không nhanh không chậm nói, nhưng kinh động đến hai người kia.

Suy nghĩ bị người thám thính, ai lại không tức giận, đối với người này tràn ngập sát ý. Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam có chút buồn bực, Đoan Mộc Thanh Lam thẹn quá hóa giận muốn giết Kỳ Duyên. “Hừ, thần thức bị hủy diệt, ngươi muốn đầu thai chuyển thế cũng không có cơ hội!”Trên tay phải của Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi tụ tập một quang cầu, lộ ra sát ý thị huyết.

Đoan Mộc Dĩnh bay đến giữa không trung, cố sức tung quang cầu kia, Kỳ Duyên khoát tay, mở một tầng quang trong suốt phòng bị, quang cầu bị ngăn trở một cách đơn giản. Trong tay Đoan Mộc Thanh Lam xuất hiện một bảo kiếm lớn, thân kiếm phóng hồng quang, chuôi kiếm có gắn một viên bảo thạch, Kỳ Duyên vừa nhìn thấy bảo kiếm, có chút giật mình.

“Không nghĩ tới ngươi đã tu luyện đến tầng thứ hai mươi ba, khó gặp được một quân vương có khả năng tu luyện đến vậy, ta không muốn cùng ngươi là địch, ta muốn đến xem nhi tử của ta, lần sau tái kiến.” Thân mình Kỳ Duyên di động rất nhanh, khiến Đoan Mộc Thanh Lam không kịp phản ứng, hắn đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh chưa kịp động, đã bị Kỳ Duyên hôn môi một chút, Kỳ Duyên vui cười tiêu thất, Đoan Mộc Dĩnh choáng váng.

“. . . .” Đoan Mộc Thanh Lam bị Kỳ Duyên làm cho tức chết! Hắn là nhi tử của ta, nhi tử của ta chỉ ta mới có thể hôn! (lí luận gì đây anh) Đoan Mộc Thanh Lam tức giận kéo Đoan Mộc Dĩnh qua, hôn nhẹ bên trái bên phải, Đoan Mộc Dĩnh né tránh, hôn ta sao, ta là đồ chơi của các ngươi sao.

Đoan Mộc Thanh Lam đối với việc Đoan Mộc Dĩnh tránh né càng không hài lòng, vì sao lại tránh ta, lẽ nào ta không bằng ngoại nhân tóc vàng kia? Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sắp giận đến phát điên, sắp bị hắn ôm nghẹt thở, Đoan Mộc Dĩnh cố sức đẩy Đoan Mộc Thanh Lam ra, nhưng chỉ vô dụng.

“Vì sao cự tuyệt trẫm, là bởi vì Mặc Triền sao.” Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm bất mãn sự phản kháng của Đoan Mộc Dĩnh, sao lại muốn đẩy ta ra, lẽ nào ta đối với ngươi không tốt. Hay bởi vì Kỳ Duyên kia nói gì với ngươi.

“Phụ hoàng nghĩ gì vậy, ngày đó Dĩnh nhi đã nói, muốn tâm của Dĩnh nhi, ngươi thật tình sao?” Đoan Mộc Dĩnh lẳng lặng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, trong ánh mắt tràn ngập hàm ý không tín nhiệm.

Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ đôi mắt Đoan Mộc Dĩnh, đôi mắt thâm sâu lãnh liệt như hàn băng, đông lạnh trái tim hắn. Đoan Mộc Thanh Lam thả lỏng lực đạo nơi tay, điều hài tử này hỏi hắn, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không biết làm sao, hắn có thể dùng cái gì để đổi lấy thật tâm của Đoan Mộc Dĩnh đây.

“Nếu như đây là một trò chơi, nhi thần muốn kết thúc bây giờ. Dù sao chúng ta cũng là phụ tử, đây là loạn luân, phụ hoàng cũng hiểu vấn đề này. Ngươi là đế vương, cái danh loạn luân sẽ xóa nhòa công danh vĩ đại của ngươi, ngươi không sợ sao?” Đoan Mộc Dĩnh mong muốn Đoan Mộc Thanh Lam có thể dùng lý trí để đối đãi hắn, không phải vui đùa, không phải trò chơi, “Có phải nhi thần lớn lên rất giống thái hậu hay không, vì dung mạo này mà trở thành người phụ hoàng coi trọng nhất, nếu không nhờ phúc dung mạo này, nhi thần làm sao được phụ hoàng để tâm.”

“Phụ hoàng cũng không biết phụ hoàng có thực lòng hay không, có lẽ từ ngày thái hậu chết đi trẫm luôn cảm thấy thương tâm. Hôm qua phụ hoàng thấy trên người ngươi chảy máu, phụ hoàng thấy đau khổ, tâm phụ hoàng đã lay động. Phụ hoàng muốn cùng ngươi một chỗ, phụ hoàng không sợ thiên cổ bêu danh, danh tiếng của phụ hoàng đã sớm vấy bẩn từ lúc phụ hoàng giết chết người thân của mình, phụ hoàng còn sợ nữa sao. Phụ hoàng nghĩ tới ngươi, phụ hoàng sợ ngươi bị bêu danh nếu như cùng phụ hoàng ở một chỗ. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng vì người khác mà suy nghĩ, chẳng lẽ Dĩnh nhi không cảm động sao?” Đoan Mộc Thanh Lam không còn thái độ vui đùa, biểu tình nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Dĩnh, nói ra suy nghĩ của chính mình, cho dù có rơi vào địa ngục, hắn cũng muốn cùng người này rơi xuống.

Đoan Mộc Dĩnh do dự, bị lừa gạt một lần bị thương tổn qua một lần, hắn còn có thể tin tưởng sao? Người này là phụ thân của hắn, là một hoàng đế, hắn tùy thời đều có thể thay lòng đổi dạ, tùy thời đều có thể giết mình, những người cùng hoàng đế ở một chỗ không có mấy người có kết cục tốt. Huống hồ nơi này còn có hoàng hậu, còn có Dương quý phi hận bọn hắn thấu xương a, ta làm sao có thể sinh tồn trong cung.

“Nhi thần cũng không biết, nhi thần không thể đáp lại phụ hoàng. Nhi thần là một người nhu nhược, nhi thần nghĩ tới rất nhiều vấn đề, thế nhưng nhi thần không muốn chết trong cung, phụ hoàng, nhi thần không có lực lượng bảo hộ mình, nhi thần còn có thể làm gì ni.”

“Tin tưởng chính ngươi, tin tưởng phụ hoàng, đây là điều ngươi nên làm.” Thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thanh Lam vang lên bên tai Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh tựa ở trên người Đoan Mộc Thanh Lam, nghe tiếng tim đập của Đoan Mộc Thanh Lam, mạnh mẽ hữu lực giống như người này vậy.

“Phụ hoàng không phải dùng ta làm vật thay thế sao, phụ hoàng dùng thật tình yêu thương sao?” Đoan Mộc Thanh Lam nghe thanh âm từ ngực mình truyền đến, rầu rĩ nhưng lại yên bình. Đó là thanh âm của sự an tâm, tựa như lúc sư phụ ở bên cạnh khi mình sinh bệnh, ôm lấy mình, xướng ca dao cho mình nghe. Khi đó hài tử nho nhỏ tựa vào ngực, lắng nghe thanh âm trong lồng ngực sư phụ, cảm giác thật thoải mái.

Đoan Mộc Thanh Lam không nghe Đoan Mộc Dĩnh nói tiếp, sao Dĩnh nhi trở nên an tĩnh như thế, hắn cúi đầu nhìn, Đoan Mộc Dĩnh đang ngủ trong lòng hắn. Đây là hắn tín nhiệm ta sao, Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, ngồi ở dưới giàn hoa tử đằng mỹ lệ, cánh hoa màu tím mềm nhẹ phủ lên người họ, dây leo xanh đậm như chiếc giường lớn, nâng niu ôm lấy hai con người.

——— —————— ———

Thai nhi trong bụng Cơ hoàng hậu từ từ lớn lên, nàng mang theo cái bụng lớn đến thăm Đoan Mộc Dĩnh, chỉ vì muốn giành được cảm tình của quân vương. Tuy rằng không cam lòng, nhưng Cơ hoàng hậu biết tâm của hoàng đế không đặt trên người nàng. Đoan Mộc Dĩnh được coi trọng loại bỏ đi Mặc Triền là điều có lợi với nàng, lần này cùng Dương quý phi đấu, dĩ nhiên nàng dành thắng được.

“Mẫu hậu, thân thể của người bất tiện, không nên khổ cực như thế, nhi thần đã khỏe rồi.” Đoan Mộc Dĩnh tựa ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đã tốt hơn mấy ngày hôm trước.

“Dĩnh nhi không cần lo lắng cho thân thể của mẫu hậu, mẫu hậu tự biết chăm sóc, thương thế của ngươi chuyển biến tốt, mẫu hậu yên tâm hơn.” Cơ hoàng hậu cười ôn nhu, trên tay cung nữ bên cạnh hoàng hậu là một lầu các bằng gỗ khéo léo tinh xảo, Cơ hoàng hậu cầm lấy nó giao cho Đoan Mộc Dĩnh, “Hiện tại Dĩnh nhi nằm trên giường dưỡng thương, chắc hẳn rất buồn chán, mẫu hậu cho ngươi một món đồ chơi, ngươi hảo hảo dưỡng thương a.”

“Nhi thần tạ ơn mẫu hậu.” Đoan Mộc Dĩnh tiếp nhận món đồ chơi kia, cầm lấy lầu các tinh xảo đó, bắt đầu tìm tòi.

“Đây là cái hộp do ngoại tộc tiến cống, ngươi chuyển động lầu các, sẽ có âm thanh. Mẫu hậu cũng không rõ, chính ngươi nghiên cứu nha.” Cơ hoàng hậu thương yêu sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, hắn mà là nhi tử của ta thì thật tốt, trong tay ta sẽ có một lợi thế hơn người. Đáng tiếc a, Cơ hoàng hậu sờ sờ bụng mấy, ta muốn hài tử này sẽ là công chúa cao quý nhất.

Quý thục phi đi tới, cùng Cơ hoàng hậu nói chuyện, nữ nhân nói về trang phục cho nữ hài tử, Đoan Mộc Dĩnh không quan tâm, hắn nghiêng nghiêng đầu nghiên cứu cái hộp kia. Cái hộp bề ngoài là một lầu các, chia làm ba tầng, khéo léo tinh mỹ. Đoan Mộc Dĩnh phát hiện lầu các có thể chuyển động, hắn dùng lực chuyển động lầu các, chợt nghe tiếng nhạc, sau đó lầu các dừng lại, thanh âm phát ra thực dễ nghe, hảo hảo nghe. Đoan Mộc Dĩnh nheo hai con mắt lại thưởng thức nhạc.

“Nương nương, hoàng tử, Dương quý phi tới.” Thập Lục từ ngoài cửa chạy vào, hướng Hoàng hậu cùng Thục phi nương nương bẩm báo, muốn bọn họ đề cao cảnh giác.

“Sao nàng lại tới đây, lần trước Dĩnh nhi thụ thương nàng cũng không ghé qua một lần, lần này nghĩ thông suốt rồi sao.” Cơ hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, gặp mặt không tránh khỏi một phen thần thương khẩu chiến, nữ nhân xảo quyệt đó cần phải đề phòng.

Cơ hoàng hậu đứng dậy đi ra bên ngoài, trước tấm bình phong đặt một ghế bành, phía sau là một bức tranh vẽ hoa mẫu đơn, hoàng hậu ngồi phía trên được hoa mẫu đơn làm nổi bật, ưu nhã xinh đẹp mà cao quý. Quý thục phi ngồi dưới nàng một chút, cầm trong tay phật châu chậm rãi chuyển động, Lý Hoài An đững ở bên trái hầu hạ các nàng.

Dương quý phi chưa thấy bóng, một thanh âm tiên phiêu thanh thúy đã vào cửa: “Ai nha nha, nhìn mới nhớ, nghĩ muốn đến thăm lục hoàng tử, mà vừa đi cái đã quên.”

Hương khí son phấn bay tới, Dương quý phi là người thích trang điểm đậm, phủ phục sức hoa mỹ, đinh hương trên người rung động, “Muội muội vấn an tỷ tỷ.” Dương quý phi cười nhiệt tình, hành lễ với hoàng hậu, Quý thục phi cũng hành lễ với Dương quý phi, Thập Lục đặt một chiếc ghế dưới chỗ hoàng hậu một chút, Dương quý phi nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi ở trên ghế, tay nàng cầm theo một chiếc quạt, hiện tại là mùa thu, khí trời phi thường lạnh, dùng quạt để làm gì a? Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu vừa nhìn liền minh bạch, đây là giả vờ ưu nhã thanh cao. Trong lòng Cơ hoàng hậu cảm thấy buồn cười, nàng nhớ tới trước đây hoàng thương từng nói qua, Dương quý phi phất quạt rất đẹp, rất mỹ lệ.

“Muội muội vốn muốn sớm đến thăm lục hoàng tử, nhưng mấy ngày nay trên người khó chịu, làm lỡ việc, hiện tại đưa một ít thuốc bổ đến thăm lục hoàng tử.” Dương quý phi khoát tay, cung nữ dâng lên rất nhiều lễ vật, “Đây đều là một ít thuốc bổ, cấp lục hoàng tử bồi bổ thân thể. Bổ được thân thể, hoàng thượng cũng vui vẻ không phải sao.”

“Cảm tạ ý tốt của tỷ tỷ, muội muội thay mặt Dĩnh nhi nhận.” Quý thục phi mỉm cười, nhìn như chân thành biểu thị cảm tạ.

“Đều là người một nhà, khách khí làm gì. Tỷ tỷ đi xem thân thể Dĩnh nhi ra sao.” Dương quý phi đứng lên, Quý thục phi đưa nàng đến phòng ngủ của Đoan Mộc Dĩnh. Cơ hoàng hậu cũng không có động, nàng dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.

Lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh nhìn Dương quý phi gần như thế, sao nàng trát nhiều son phấn như vậy, sao nàng lai phẩy quạt, trời rất nóng sao? Thật không lý giải được hành vi của nữ nhân này.

“Quý phi nương nương hảo, Dĩnh nhi vấn an người.” Đoan Mộc Dĩnh tỏ rõ bộ dáng cục cưng ngoan hiền, hướng Dương quý phi hành lễ, Dương quý phi lập tức ngăn hắn lại.

“Ai nha nha, hoàng hậu nương nương đều miễn ngươi hành lễ, ta sao dám để cho ngươi hành lễ.” Dương quý phi tươi cười, nhưng con mắt của nàng không cười, nàng nhìn Đoan Mộc Dĩnh với nhãn thần phi thường hung ác, tựa như nhãn thần của con trai nàng – Đoan Mộc Kỳ, quả nhiên là mẫu tử liên tâm, nhãn thần đều như nhau.

Đoan Mộc Dĩnh làm bộ không có nhìn thấy, mỉm cười với Dương quý phi.

“Thập Lục, sao còn không thượng trà, thật không có con mắt.” Quý thục phi khiển trách.

“Nô tài biết sai rồi, nô tài lập đi làm.” Thập Lục vội vãn chạy ra ngoài bảo cung nữ dâng trà.

“Ai nha, cái lầu các này thật tinh xảo, cho ta nhìn một cái được không.” Dương quý phi liếc mắt thấy món đồ chơi trong tay Đoan Mộc Dĩnh , món đồ chơi tinh mỹ như thế, bên trong nhất định là có dấu bộ phận then chốt.

“Quý phi nương nương muốn xem, Dĩnh nhi cho ngài nhìn, cẩn thận một chút, Dĩnh nhi rất thích cái hộp biết hát này.” Đoan Mộc Dĩnh đưa cho Dương quý phi.

“Đồ tốt như thế, là ai tặng Dĩnh nhi vậy.” Dương quý phi loay hoay với cái hộp hỏi.

“Mẫu hậu đưa cho Dĩnh nhi đùa.” Đoan Mộc Dĩnh cười nói.

“Ta nói ni, quả nhiên là hoàng hậu nương nương.” Dương quý phi suy nghĩ cả nửa ngày với hộp đò chơi, bỗng nhiên buông tay, món đồ chơi rớt trên mặt đất. “Ai nha, ngươi bảo phải cẩn thận, nhưng ta chỉ trượt tay một chút, cái này bị phá hủy, Dĩnh nhi chớ có trách ta, ta cũng không muốn vậy.”

Tâm Đoan Mộc Dĩnh động một chút, thế nhưng biều hiện bình thường: “Không sao, chỉ là một món đồ chơi, mất công tu sửa một chút là được.”

“Dĩnh nhi thực sự là thông minh, muội muội, ngươi thật có phúc khí.” Dương quý phi lập tức giả vờ khích lệ.

Lòng Quý thục phi không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn là dáng tươi cười, “Hài tử này cũng không nghe lời như Kỳ nhi, tỷ tỷ mới có phúc khí ni.”

Hai người vừa nói cười, một bên hướng ra ngoài, hoàng hậu ngồi ở trên ghế nghe xong động tĩnh cũng nhất thanh nhị sở. Dương quý phi khách khí cười, nói lời từ biệt, lúc ra có liếc mắt nhìn Cơ hoàng hậu, Cơ hoàng hậu diện vô biểu tình, Dương quý phi phe phẩy quạt đi ra ngoài.

“Hừ! Trượt tay một chút, không qua được mắt bổn cung đâu.” Cơ hoàng hậu giận dữ, món đồ chơi mà nàng tặng hài tử bị quăng ngã, đây là ngươi lăng mạ ta. Được rồi, muốn đấu thì ta đấu! Đây cũng là một chuyện tốt, lúc thái hậu còn sống rất ghét nàng ta, rất chướng mắt nàng ta, sau khi thái hậu chết nàng ta mới chậm rãi được sủng ái, để xem có bản lĩnh gì. Bản cung hướng hoàng thượng đề bạt huynh đệ của muội muội, bản cung xem nàng ta kiêu căng được đến bao giờ!”

“Tỷ tỷ không nên tức giận như thế, cẩn thận thân thể.” Quý thục phi khuyên bảo.

“Nàng ta khi dễ ngươi không có chỗ dựa, tỷ tỷ minh bạch, dám khi dễ người thành thật sao.” Cơ hoàng hậu đứng dậy cáo từ, Quý thục phi tiễn nàng ra khỏi Phi Oánh cung.

Cơ hoàng hậu tâm tình thật không tốt, chậm rãi ra khỏi Phi Oánh cung, bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó, lập tức phân phó cung nữ bên người , “Mau triệu kiến thái tử, bảo ta có việc tìm hắn.”

Cung nữ lập tức đi tìm thái tử, Cơ hoàng hậu thở phào một cái, khôi phục đáo dáng vẻ của một chi mẫu, nàng cùng cung nữ chẫm rãi trở về cung điện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play