Nhớ tới hài tử này, Quý thục phi thoáng như trở lại lúc trước, khi mình mới là một tiểu cung nữ, cùng nàng ấy hầu hạ thái hậu, nàng ấy là cung nữ tên Xuân, lớn lên xinh đẹp như hoa, mắt phượng quyến rũ luôn luôn tà mị ướt át. Xuân yêu một người không nên yêu, Đoan Mộc Thanh Lam tuấn mỹ đã cướp đi linh hồn nàng. Xuân mỗi ngày đều len lén ngắm nhìn người mình yêu say đắm, vị quân vương vô tình kia. Thiếu nữ tràn ngập mộng mơ, tựa như bầu trời trong suốt thỉnh thoảng xuất hiện một áng mây, nhưng hồng nhan bạc mệnh. Xuân cuối cùng được quân vương yêu mến, Xuân có mang hài tử của quân vương, mỗi ngày nàng đều mong muốn mình có thể trở thành một phi tần, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam rất nhanh quên đi nữ nhân đối với hắn tràn ngập si mê kia. Một người cung nữ có mang hài tử của quân vương, nàng không có ngự y cùng bà đỡ bên người, sự đố kị của hoàng hậu nào có thể dung nạp Xuân. Quý thục phi nhớ kỹ năm ấy chỉ có nàng canh giữ bên người Xuân, mùa đông năm ấy dị thường hàn lãnh, ngày nào cũng đổ tuyết lớn, gió gào thét, lạnh như cắt. Xuân sinh hài tử vào một ngày tuyết lớn, Quý thục phi không biết làm sao, một cung nữ thật không biết đỡ đẻ. Xuân đau đớn vô lực, nàng cắn chặt lấy đệm giường, hài tử sinh ra thật gian nan. Quý thục phi rơi nước mắt, nàng không biết làm sao để giúp đỡ Xuân, lúc sinh hài tử ra cũng là lúc nàng kết thúc sinh mệnh mình. Xuân đã nói với Quý thục phi rằng: “Ta không có phụ mẫu, mạng của ta rất khổ. Ta mong muốn hài tử của ta có phụ mẫu thương yêu nó. Hài tử này giao cho muội muội nuôi nấng, nó là hài tử ông trời ban tặng cho muội muội, hài tử này tên là Bảo Dư, nhờ muội muội nuôi nấng nó, không nên nói ra thân thế của nó, cứ để cho hài tử này tưởng rằng muội là mẫu thân của nó nha.”

Quý thục phi chặt đứt cuống rốn của hài tử, đưa cho Xuân đặt trong ngực mình, Quý thục phi quỳ gối tại Phi Oánh cung đau khổ cầu xin thái hậu, mong muốn thái hậu làm chủ để hài tử này có một danh phận, Xuân đã vì hài tử này mà chết, Quý thục phi muốn hài tử này có một cuộc sống tốt. Hài tử của cung nữ có thể có danh phận gì, Quý thục phi còn nhớ rõ thái hậu phi thường từ ái, nâng nàng dậy, dùng thanh âm nhu hòa quyết định vận mệnh của hắn: “Một hài tử của cung nữ, trong cung có thể có danh phận gì. Hoàng hậu sẽ hại hắn. Ngươi đã cầu xin ai gia, ai gia chỉ cho ngươi một con đường, ai gia tặng ngươi cho hoàng thượng, hài tử này sẽ có danh phận. Nếu ngươi thương cảm Xuân, thương cảm hài tử này, vì hài tử này trở thành một phi tần, ngươi có nguyện ý. Xuân là trừng phạt đúng tội, nàng ta quá tham vọng, cho nên chết không oan. Ngươi lại khác, ngươi tiến cung đã bang trợ ai gia và hoàng thượng, ngươi có ân với hoàng thất, hoàng thượng sẽ niệm tình mà đối xử tốt với ngươi.”

Cứ như vậy Quý thục phi trở thành một phi tần của Đoan Mộc Thanh Lam, nhị hoàng tử tên là Bảo Dư, Quý thục phi chưa bao giờ nhắc đến thân sinh của hắn là ai, nàng tuân thủ ước định với Xuân, cả đời không nói thân thế của hài tử này, muốn hài tử này cho rằng nàng là mẫu thân của hắn.

Xin lỗi, ta đã phụ sự giao phó của ngươi. Trong lòng Quý thục phi thầm nói, ta không bảo vệ tốt hài tử này, ta đã tận lực, ta không thể ngăn cản quyết định của hoàng thượng, linh hồn ngươi trên trời hãy phù hộ cho hài tử này.

——— ————————

Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam đưa đến võ trường, thị vệ ở đây đã sớm nhận được thông báo, Hạ Pháp cũng là một trong những thị vệ này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế và hoàng tử Tề quốc, vị hoàng đế và hoàng tử này khiến hắn vô cùng ấn tượng. Hạ Pháp nhớ lúc trước, đi trên đường gặp qua họ một lần, khi đó đã nghĩ hai người này không phải người bình thường, hiện tại chứng thực dự cảm của hắn chính xác. Nếu hoàng thượng cùng lục hoàng tử muốn đấu võ, nhân lúc này nhìn xem lục hoàng tử có phải là người mà phụ thân dự đoán hay không. Hạ Pháp tìm một vị trí tốt nhất, quan sát Đoan Mộc Dĩnh.

Trên đường đi Đoan Mộc Dĩnh không nói nhiều với Đoan Mộc Thanh Lam, hắn không muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam nói, vì hắn cho rằng không có gì để nói. Mà sự yên lặng đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Đoan Mộc Thanh Lam.

“Dĩnh nhi còn đang tức giận vì trẫm không tin ngươi nói phải không, trẫm là người, mà người cũng sẽ phạm sai lầm, Dĩnh nhi không nên cùng trẫm tính toán lâu như thế chứ. Mỗi ngày người đều lơ phụ hoàng, không quan hệ, vậy phụ hoàng chờ ngươi hết giận, Dĩnh nhi chủ động hòa phụ hoàng.” Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đanh đá, tay hắn nắm chặt tay Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhìn nhìn, vì sao lại nắm chặt vậy chứ. Cho dù ngày hôm nay nắm chặt, thì ngày mai cũng sẽ buông ra.

“Hoàng thượng, cát tường điểu đang bay trên trời.” Lý Phúc chỉ lên bầu trời nói, “Mau nhìn bầu trời, đã nhiều năm nô tài không phát hiện cát tường điểu khiêu vũ, hoàng thượng, đây là điềm lành!”

Mọi người ở võ trường đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời xanh thẳm, hai cát tường điểu, mở đôi cánh hoa lệ bay lượn trên không trung, Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh cát tường điểu khiêu vũ, mỹ lệ như trong truyền thuyết. Một cánh chim màu sắc rực rỡ tỏa kim quang giữa không trung rơi xuống, Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, như hoa nở, nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm mê hoặc Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam tiếp được lông chim, cát tường điểu kêu lên một tiếng báo hiệu may mắn, rồi giang cánh bay đi.

Cát tường điểu trong truyền thuyết khiêu vũ trước mặt mọi ngươi, chúng nó sẽ mang đến may mắn cho người được nó khiêu vũ. Đoan Mộc Thanh Lam mang lông chim cắm trên tóc Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh không nói gì, lúc lông chim được cắm lên tóc hắn khiến người khác cảm thấy hắn không thuộc về trần thế.

“Lông chim thực sự là mỹ lệ, bọn chúng cảm tạ ngươi cứu hài tử của bọn chúng, ngươi nhận lấy a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cười thu hồi lông chim. Sự tình hôm nay nhất định sẽ khiến trong cung oanh động, thậm chí quốc gia khác cũng oanh động. Đây là nói rõ thần chúc phúc Tề quốc, tâm tình Đoan Mộc Thanh Lam nhất định sẽ rất tốt.

Đoan Mộc Dĩnh đi vào võ trường, hắn không có quên mục đích chuyến đi này của mình, ngày hôm nay muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam đấu võ phân cao thấp. Ta cần chọn vũ khí gì ni, Đoan Mộc Dĩnh liếc mắt thấy một cây đao, cái chuôi này đao tựa hồ thật lâu không dùng, mặt trên rất nhiều bụi bặm. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy bả đao, hắn rút chuôi đao ra. Thanh quang chợt lóe, gió sương nhiều năm như thế cũng không ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó, đao phong nhè nhẹ ám hồng sắc quang mang, như là có oan hồn đang chế ngự. Thậm chí Đoan Mộc Dĩnh còn nhìn ra oan hồn này khắc sâu dã tâm, đao của ai vậy, chủ nhân của cây đao này là dạng người thế nào.

“Hảo nhãn lực, Dĩnh nhi rất thích cái chuôi đao này sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy một bảo kiếm, hắn tiếp nhận khau lau mềm mại, chà lau bảo kiếm của hắn, chậm rãi kể ra nguồn gốc của bảo đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, “Đây là chiến đao của Thái tổ hoàng đế, đã nhiều năm không có ai mở ra. Bọn họ đều nói bảo đao này có oan hồn, linh hồn đó không tiêu tan, vẫn bám lấy bảo đao không muốn rời đi.”

“Phụ hoàng, vì sao đem bảo đao của khai quốc hoàng đế để ở nơi này.” Đoan Mộc Dĩnh cũng bắt đầu dùng khăn Thập Lục đưa tới chà lau bảo đao. Thực sự là một binh khí tốt, Đoan Mộc Dĩnh phi thường thích nó, ánh sáng phảng phất như đang nói chuyện, giống như chính mình đang nghe bảo đao nói về nguồn gốc của nó.

“Thái tổ hoàng đế trước khi chết có nói, người sống, còn binh khí là vật vô tri. Bất quá chỉ là một cây đao mà thôi, đặt ở võ trường để hậu thế sử dụng, muốn đời sau nhớ kỹ gian khổ lúc khai quốc thế nào. Thế nhưng nhiều năm không ai sử dụng nó, bởi vì … vỏ đao quá cũ nát.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, chà lau xong bảo kiếm, Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới trung tâm võ trường.

“Ngọc trai có bị vùi lấp, bụi bặm cũng không che dấu được ánh sáng của nó, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nhi thần ghi nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cũng chà lau xong đao, đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành một lễ: “Phụ hoàng, thỉnh.”

“Hảo, phụ hoàng sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi phải tự giác ngộ.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam không hề giống ánh mắt của một người phụ thân, hắn dùng nhãn thần cừu địch để nhìn Đoan Mộc Dĩnh, dùng một loại áp bách tới gần Đoan Mộc Dĩnh.

Toàn bộ tinh thần Đoan Mộc Dĩnh đề phòng, trước mặt hắn không phải là quân vương, không phải là phụ thân, mà là địch nhân, bọn họ phải phân thắng bại. Cảm giác áp bách đến từ Đoan Mộc Thanh Lam nhắc nhở Đoan Mộc Dĩnh phải cẩn thận, không thì hắn sẽ thụ thương. Mà thân thể hài tử này không thể phát huy được sức mạnh đến cường đại, muốn thắng thật gian nan.

Đoan Mộc Dĩnh xuất thủ, Đoan Mộc Thanh Lam tựa hồ xem thấu được chiêu thức của Đoan Mộc Dĩnh, hắn không nhanh không chậm hóa giải thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này cùng hắn liều mạng, đấu pháp thuần thục, chiêu thức không hoa lệ nhưng phi thường thực dụng, nội lực Đoan Mộc Dĩnh tăng lên so với trước không ít, nhưng thế còn chưa đủ, không thể đánh bại được hắn.

Trên trán Đoan Mộc Dĩnh chảy ra mồ hôi, võ công Đoan Mộc Thanh Lam cực kỳ cao, so với Dạ Dương còn cao hơn rất nhiều. Cùng cao thủ so chiêu để nâng cao võ công, Đoan Mộc Dĩnh tuy phải dùng hết sức, nhưng Đoan Mộc Dĩnh rất hài lòng, ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn sẽ không tiến bộ, chỉ có không ngừng rèn luyện mới có thể mạnh lên. Trong cung còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, Đoan Mộc Dĩnh không biết, thế nhưng hắn biết máu mình đang sôi trào. Hắn tìm về cảm giác sảng khoái phóng ngựa ra chiến trường, cùng thị vệ tỷ thí, bọn họ sẽ không xuất toàn bộ thực lực, bọn họ sợ thương tổn hoàng tử. Cùng Đoan Mộc Thanh Lam tỷ thí, không có bất luận cố kỵ gì, dùng hết toàn lực chém giết, lúc này mới vui vẻ.

Đoan Mộc Dĩnh tránh thoát một kiếm hiểm của Đoan Mộc Thanh Lam, tốc độ quá nhanh, Đoan Mộc Dĩnh chỉ có thể chống đỡ mà không thể phản công. Trên trán hắn mồ hôi chảy ra càng ngày càng nhiều, trên người cũng đổ mồ hôi. Đao trong tay càng ngày càng nặng. Thể lực càng ngày càng chống đỡ hết nổi. Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh sắp kiên trì không được, hắn một kiếm đánh bay đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, triệt để kết thúc trận đấu này.

“Phụ hoàng võ công cái thế, nhi thần thua tâm phục khẩu phục.” Đoan Mộc Dĩnh tự đáy lòng đối với Đoan Mộc Thanh Lam kính phục, tôn kính đối thủ mạnh hơn mình, thừa nhận mình không bằng người khác. Đoan Mộc Dĩnh cho tới bây giờ phi thường thành thực, luôn tán thưởng người giỏi hơn mình.

“Dĩnh nhi cũng rất tốt, lúc trẫm bằng tuổi của ngươi, võ công không bằng một nửa.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, “Thành tựu vượt lên trước phụ thân, đây là cái trẫm vẫn muốn nhìn, làm tốt.”

“Cảm tạ phụ hoàng đã khích lệ.” Đoan Mộc Dĩnh nỗ lực chiếm được khẳng định, tâm lý tự nhiên âm thầm vui vẻ. Hắn mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện võ công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn, hắn cũng không biết đó là tâm pháp gì, hắn chỉ biết mình có khả năng đi vào mộng của người khác, người khác cũng có thể đi vào trong mộng của hắn, Kỳ Duyên kia chỉ ghé qua có một lần, hắn là người như thế nào.

Đoan Mộc Dĩnh lâm vào suy nghĩ sâu xa, Đoan Mộc Thanh Lam lại gần Đoan Mộc Dĩnh, vỗ vỗ Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi, nhìn ngươi một thân mồ hôi, cùng trẫm đi tắm.”

“Tắm rửa, ôn tuyền sao? Phụ hoàng, nhi thần muốn đi.” Đoan Mộc Dĩnh từng nghe danh tiếng về ôn tuyền của Tề quốc, lần này có cơ hội xem. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới một vấn đề, phụ hoàng có ý đồ với mình, cùng nhau tắm rửa có cảm giác thật lo lắng a. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sao lại đơn giản đáp ứng như thế, thật không có đầu óc mà.

Đoan Mộc Thanh Lam rất thích nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Đoan Mộc Dĩnh, nghĩ phi thường thú vị, lúc trắng lúc đỏ lúc lại đen, có phải đang nghĩ tới chuyện cùng hắn tắm rửa hay không, Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, “ Dĩnh nhi không cần lo lắng, trẫm không phải người như vậy. Trẫm sẽ chờ Dĩnh nhi giao trái tim mình cho trẫm, cam tâm tình nguyện cùng trẫm một chỗ.”

Đoan Mộc Dĩnh cũng tiến đến bên tai Đoan Mộc Thanh Lam nói: “Phụ hoàng, ngươi không nỗ lực thật tình, không thể nào có được trái tim người khác, đôi khi nỗ lực cũng không nhất định sẽ thành công, phụ hoàng hẳn là hiểu nhi thần nói gì a.”

“Ngươi là một phôi hài tử, hơn nữa rất tham, như vậy không tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam vươn tay, chạm một chút lên môi Đoan Mộc Dĩnh , cảm xúc mềm mại ướt át khiến hắn yêu thích không buông tay.

Đoan Mộc Dĩnh cắn ngón tay Đoan Mộc Thanh Lam một cái, Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đau nhức, Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không ngốc, người yêu thương đế vương chung quy không có kết cục tốt, người được đế vương yêu cũng không có mấy người có kết cục tốt. Nhi thần không nói, thế nhưng trong lòng nhi thần rõ ràng.”

Hạ Pháp ngồi tai nơi người khác không thể thấy được quan sát Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, vị đế vương của Tề quốc này võ công trác tuyệt, khuôn mặt nhìn như mỉm cười nhưng lại có khí thế uy nghiêm, khí thế đủ để uy hiếp bất cứ người nào muốn tiếp cận người của hắn. Đoan Mộc Dĩnh chỉ là một hài tử, mặc dù còn là thiếu niên, nhưng so với những hài tử cùng lứa thì hắn là một nhân tài kiệt xuất. Bọn họ tuy là phụ tử, nhưng bầu không khí giữa bọn họ vô cùng ám muội. Hạ Pháp nghĩ đến người mình yêu mến, người đó cũng là phụ thân của mình. Người đó luôn luôn chăm sóc hắn, luôn luôn mỉm cười với hắn, trong lòng Hạ Pháp tràn ngập bóng dáng thiên thần của Kỳ Duyên.

Bỗng nhiên cửa võ trường bị đóng lại, những thị vệ ở đây đều rút ra bảo kiếm, bọn họ nhằm phía Đoan Mộc Thanh Lam. Cung biến, ám sát? Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh biết tình cảnh không tốt, bọn họ rút ra binh khí của mình chiến đấu với thích khách. Thị vệ trung thành lẫn với thích khách cải trang thị vệ, không thể phân rõ. Hạ Pháp vừa nhìn tình huống, thực sự là trời ban cơ hội, đây là thời cơ tiếp cận hoàng tử tốt nhất. Hạ Pháp không chút do dự rút ra loan đao chạy vào trận hỗn chiến, Hạ Pháp mặc kệ những người này là thị vệ hay thích khách, chỉ cần ăn mặc giống nhau đều giết.

Đoan Mộc Dĩnh phát hiện có một thị vệ sử dụng loan đao, hắn đang giúp chúng ta, người này là ai vậy? Thị vệ trong cung không có người sử dụng loan đao, mà người này cũng không giống thị vệ trong cung. Có thêm hắn chúng ta sẽ đỡ vất vả một chút.

Đoan Mộc Thanh Lam giống như quỷ, vẻ mặt càng thêm thị huyết, những thích khách này chỉ khiến cho hắn càng thêm hưng phấn. Thật lâu không có cảm giác giết người thống khoái như vậy. Dĩnh nhi võ công rất tốt, giết người không chút nào nương tay, không giống lần đầu tiên giết người, rõ ràng từ trước đến nay hài tử này chưa từng giết qua một con gà. Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm muốn biết bí mật của Đoan Mộc Dĩnh. Cái thị vệ dùng loan đao kia là ai, hình như là người ngoại tộc, thế nhưng hắn lại giúp chúng ta. Người trung với ta sẽ được hảo hảo tưởng thưởng!

Loan đao của Hạ Pháp như ánh trăng, đao phong lóe ra chỗ nào, tiên huyết vẩy ra chỗ đó. Lúc Hạ Pháp giết người, con mắt của hắn sẽ biến thành hồng sắc, tựa như dã thú. Người thấy đều sợ run, đó không phải là ánh mắt của con người! Thủ pháp giết người của Hạ Pháp giống như biểu diễn vũ đạo, thân hình lướt qua, giơ tay chém xuống, lúc ưu nhã mỉm cười cũng là lúc đoạt đi sinh mệnh.

Tất cả thích khách đều bị giết, trong đó có một số thị vệ bị oan. Đoan Mộc Thanh Lam đứng trước những thi thể này, sờ sờ cằm, những thích khách này là do ai phái tới. Có khả năng ẩn vào hoàng cung, chứng minh trong cung có tiếp ứng, đã được an bài tốt. Có người khẩn cấp muốn ta chết a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play