Vân Tả Ý đi về hướng văn phòng của mình. Cảnh sắc hai bên đường vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Đám rễ cây đại thụ uốn lượn ẩn núp trên trên mặt đất nhàn nhã mà giàu cảm xúc nhưng Vân Tả Ý không tâm trạng nào thưởng thức cảnh đẹp.

Thật sự là đáng chết. Hôm nay hắn đi đến phòng học hỏa hệ ma pháp, vốn tính xin phép nghỉ học dùm cho đệ tử, dù sao bọn họ vắng mặt là vì bị hắn trừng phạt. Bình thường tuy hắn đối xử bọn họ thực nghiêm khắc, bị xưng là ác ma Hội trưởng , nhưng hắn vẫn rất quan tâm bọn họ. Nếu đám đệ tử xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía họ. Không nghĩ tới, hắn vừa mới đi đến cửa phòng đã nghe có người đang nhục mạ đệ tử mình. Người kia có vẻ là sư phụ nhưng dùng lời lẽ mắng chửi hơi quá ……Điều này làm cho hắn hôm nay mới phát hiện mình có một tính cách mới, là “bao che khuyết điểm”. Ngay thời điểm lão nhân kia mắng thật sự quá khó nghe, hắn nhịn không được lên tiếng, không nghĩ tới lão già kia tuyệt không giống một sư phụ, cư nhiên xuất ra lời vũ nhục. Tuy cuối cùng hắn đã hung hăng giáo huấn một chút, nhưng tâm tình vẫn không khá hơn….

” Hội…… Sư phụ.”

Một giọng ôn nhu ngọt ngào gọi hắn, Vân Tả Ý lập tức nhìn qua bên cạnh. Cách hắn không xa, dưới táng cây cổ thụ, một nữ nhân xinh đẹp dáng người yểu điệu thướt tha đang mỉm cười nhìn hắn, làm cho Vân Tả Ý thất thần một lát.

” Sư phụ , ngài…… Ngài tính đi đâu?” Hồng Mân mặt đỏ ửng, lắp bắp hỏi bạch mã hoàng tử .

” À, ta tính đi đến văn phòng.” Bị câu hỏi của Hồng Mân bừng tỉnh, Vân Tả Ý trả lời.

” Vậy sư phụ, ngài.. ngài có thời gian rảnh hay không? Ta còn có vài đề mục không hiểu lắm……” Hồng Mân càng nói âm thanh càng nhỏ, nhưng nàng vẫn khởi dũng khí nói xong, sau đó chờ mong nhìn Vân Tả Ý .

” Này……” Hôm nay ban ngày không rảnh, văn kiện mới vừa truyền đến còn chưa xem, nếu cố gắng một chút, buổi tối có thể rút ra chút thời gian ….

” Nếu, nếu thật sự không có thời gian, quên đi, em không sao.” Hồng Mân thấy Vân Tả Ý khó xử, vội vàng nói.

” Ách, ha ha, ta chưa nói ta không có thời gian, chính là suy nghĩ khi nào thì có thể giảng bài cho ngươi.” Thấy Hồng Mân hiền lành đáng yêu, am hiểu ý người, Vân Tả Ý bật cười.

” A, ngài nói là ngài đáp ứng .”

Hồng Mân hưng phấn kêu, sau đó thấy Vân Tả Ý cười cười biết là đang cười mình, mặt càng đỏ. Hắn cười thật là đẹp , nếu hắn có thể thường xuyên cười thì tốt quá….. Hồng Mân đỏ mặt nghĩ.

” Đúng vậy, ta đáp ứng. Ân. Hôm nay ban ngày không có thời gian. Buối tối đi. Buổi tối ngươi đến nhà của ta, ta cho chỉ ngươi. Đúng rồi, chắc ngươi không biết đường, tan học ta tới đón ngươi. Ý, ngươi mặt sao hồng quá vậy, có phải mắc bệnh không?” Chưa từng trải qua tình cảm luyến ái, Vân Tả Ý không tự phát giác có gì bất ổn trong lời nói của mình. Hắn chỉ thấy mặt đỏ là bất thường, làm một sư phụ, hắn quan tâm đệ tử là chuyện đương nhiên.

” A, không có việc gì…… Ta không sao……” Mặt đã muốn hồng đến không thể hồng hơn, Hồng Mân liên tục lắc đầu. Trời ạ, đi đến nhà hắn…… Hắn tới đón nàng…… Không, không thể suy nghĩ, không thể suy nghĩ nữa.

” Ngươi thật sự không có việc gì sao, mặt của ngươi hồng như vậy có cần đi gặp thầy thuốc không? ”

” Ta…… Ta thật sự không có việc gì, Hội…..Sư phụ hẹn gặp lại.” Nói xong câu đó, Hồng Mân bỏ chạy trối chết.

Ta thật sự đáng sợ sao? Đối với việc khó hiểu này, Vân Tả Ý cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi cho thanh danh “ác ma Hội trưởng” của mình. Thanh danh thật là đáng sợ. Lắc đầu, hắn tiếp tục hướng về văn phòng, tâm tình do gặp Hồng Mân cũng dễ chịu hơn…….

Cùng lúc đó, tại vài địa phương khác:

Cảnh tượng thứ nhất:

Một đám đệ tử rất cố gắng viết bài tập. Khối lượng bài tập thật nhiều, trên bàn mỗi người đều chất một đống sách tham khảo. Thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng kêu “Mẹ ơi” cùng tiếng mắng “Trời ơi”…..

” Lão Đại, đề này làm như thế nào?” Khiếu Minh cắn cắn cán bút.

” Đi đi đi, ngươi không nghe ác ma kia nói sao? Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta, tự mình đọc sách đi.” đang bị một đề bài làm cho mau điên rồi, Thang Mộc không kiên nhẫn chỉ vào bên cạnh “ngọn núi” sách nho nhỏ.

” A, không thể nào……” Nhìn đống sách trước mặt, cán bút trên miệng Khiếu Minh rớt xuống .

” Ta nói, huynh đệ à, ngươi thành thật một chút đi. Ngươi xem ngươi hại Tây Lâm thê thảm bao nhiêu, đừng mang họa đến cho chúng ta.” Lao Lạp một tay khoát vai Khiếu Minh, một tay cầm một quyển sách đưa đến.

” Ta cái gì……” Vốn muốn phản bác, nhưng Khiếu Minh vừa nhấc đầu liền nhìn thấy trong góc một bóng người sắp chết trong chồng sách lịch sử liên minh, không tự chủ được ngậm miệng lại. Ngây người một hồi, hắn thành thành thật thật tự tay tìm sách tham khảo.

Cảnh tượng thứ hai:

Ai Đấu mặt âm trầm nhìn Trọc Luân . Đều do người kia, gây bại hoại thanh danh học viện Ai Lý .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play