Thái hậu thấy Khang vương khỏe hơn nhiều, thế này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy Trắc phi Lý thị bây giờ đang bận rộn túi bụi lại cảm giác có chút không đúng, bỗng nhiên bà nhớ tới Khang vương phi.

Ở thời khắc mấu chốt này nàng ta đi đâu? Vì sao không thấy mặt?

Một dự cảm không tốt trào dâng trong lòng, bà đứng dậy bảo Trắc phi Lý thị đang bưng trà tới cho bà đến bên cạnh hỏi, “Ta hỏi con, Khang vương phi đâu?”

Tay Trắc phi Lý thị đang cầm ly trà cũng run lên, cố gắng ổn định tâm thần, nói, “Con cũng không rõ, lúc sáng đã đi ra ngoài, vẫn chưa trở về.”

“Thật vậy sao?”

Ánh mắt Thái hậu lợi hại, không giận mà uy, người đứng nhìn bên cạnh trong lòng run rẩy, nhưng Trắc phi Lý thị lại đứng thong dong, đặt trà lên bàn trà, thái độ cung kính, nhưng giọng điệu không ti (thấp hèn, hèn mọn) nói: “Thật sự con không biết.”

Thái hậu nghĩ đến đức hạnh xưa nay của Trắc phi Lý thị, một chút hoài nghi cũng tan thành mây khói, chẳng qua rất nhanh bà lại bất an, chẳng lẽ nàng ta thật đi tìm Hoàng đế rồi?

Chẳng lẽ là như vậy?

Nàng ta có biết liêm sỉ hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Thái hậu lại càng thấy giận dữ, kém chút thở không ra hơi, bà nghiến răng ken két, cứng ngắc ngồi trên giường, ánh mắt đảo qua Khang vương uống nước thuốc đã ngủ yên, trong lòng càng rơi vào hầm băng, lạnh lẽo như vậy, khó chịu như vậy.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ bà đã sai rồi sao?

Trắc phi Lý thị cúi đầu không nói, chăm chú nhìn sắc mặt vàng vọt của Khang vương, trong ánh mắt có vài phần bi phẫn cùng đau lòng, có điều không ai nhìn thấy.

Vĩnh viễn đều là vậy, không ai nhìn thấy nàng trả giá thế nào.

Chốc lát sau, Thái hậu cũng dần bĩnh tĩnh lại, có điều ánh mắt vẫn đỏ hoe dọa người, có thể thấy tâm tình của bà cũng không lãnh ngạnh như bề ngoài.

Trắc phi Lý thị nghe Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói, “Nàng ta dám bước vào cung Minh Hòa này một bước, cũng là lúc chết của nàng ta! Tốt nhất có thể... một bước bấu víu cành cao, đừng cho ta có cơ hội bắt được!”

Ngữ khí Thái hậu lành lạnh, ngay cả Trắc phi Lý thị khi nghe xong cũng nổi da gà.

***

Lúc này Hoàng đế lại mang vài phần châm chọc nhìn Khang vương phi, thật giống như đang nhìn một thằng hề buồn cười, khinh miệt như vậy, làm người nhìn thật không thoải mái, điều này làm cho Khang vương phi khi đến tràn đầy nhiệt huyết bị dội nước lạnh cũng thanh tỉnh lại.

Cũng may nàng đến có chuẩn bị, cho nên khi thấy dùng sắc đẹp không dao động được Hoàng đế, nhưng dùng một chuyện khác dâng lên chắc chắn Hoàng đế cũng phải thua mình.

Có điều nghĩ tới bản thân mình không dùng được mà phải dùng một biện pháp khác khiến trong lòng Khang vương phi hơi chua xót, ánh mắt Hoàng đế không hề có độ ấm thật giống như muốn lăng trì vậy, làm nàng đau đớn thấu xương.

Đúng vậy, nàng cho rằng mình lộ ra vẻ mặt bất lực, thần thái điềm đạm đáng yêu, nếu Hoàng đế có tình với mình,, căn cứ vào tính chinh phục của nam nhân cũng sẽ bày tỏ thái độ với nàng.

Đệ đệ đã từng phản bội Hoàng đế, từng đoạt nữ nhân của mình, bây giờ y đoạt lại những thứ thuộc về mình, lại khiến nữ nhân này cúi đầu xưng thần, đây là chuyện hấp dẫn nhường nào? Nhưng cố tình Hoàng đế lại không hề thiết tưởng (nghĩ tới) đến nàng!

Bởi vì nàng phát hiện... Hoàng đế vốn không cần những thứ này!

Rốt cuộc là vì sao?

Rất nhanh trong mắt nàng bỗng hiện lên hình bóng Chu Thanh Nhược, là vì có nàng ta sao?

Không... Tại sao lại như vậy?

Hoàng đế có tình yêu mới, có nữ nhân mới, cũng có tình cảm mới dựa vào, cho nên đối với những kỹ xảo này đó của nàng đều chẳng thèm ngó tới sao?

Khang vương phi nhớ tới tình cảnh Chu Thanh Nhược từng quỳ gối trước mặt mình cầu xin tha thứ, nghĩ tới dáng vẻ hèn mọn của nàng ta, cảm thấy khí nghẹn nơi ngực không chỗ phát tiết! Nữ nhân này dựa vào cái gì đứng trên đầu mình?

Hoàng đế nhìn thấy gương mặt Khang vương phi âm tình bất định, đột nhiên cũng mất đi tính nhẫn nại, y không đoán cũng biết tâm tư nữ nhân này, vốn muốn dùng bản thân hấp dẫn y, nhưng thấy y không hề dao động, chắc đang uể oải khổ sở?

Đúng vậy, nếu như lúc trước có thể y sẽ cố gắng chinh phục nàng, dù sao đoạt lại nữ nhân này làm cho y có cảm giác đạt được thành tựu, đặc biệt thấy Khang vương thật tâm thật dạ yêu thích nữ nhân này, nếu có thể để Khang vương nếm tư vị thống khổ bị đoạt người mình thương yêu, y cũng vui vẻ đi làm!

Nhưng bây giờ, chuyện này hết thảy đều biến thành vô vị!

Bởi vì bây giờ trong phòng y, có một nữ nhân khác đang chờ y, tuy nàng không phải là nữ tử xinh đẹp nhất thế gian, trong mắt y cũng không ai có thể thay thế được, chuyện này đến đây là đủ.

Trong khoảnh khắc này, Hoàng đế phát hiện, chấp niệm nhiều năm của bản thân, trong chớp mắt cũng đã tan thành mây khói.

Bây giờ y là người thắng, mà những người này cũng chỉ là những con kiến mà thôi, mặc cho y giày vò.

Nhìn thấy khuôn mặt Hoàng đế ngày càng mất tính nhẫn nại, Khang vương phi như được hắt nước lạnh bỗng thanh tỉnh lại, bây giờ không phải lúc hối tiếc bi thương, bất kể thế nào nàng sống sót chẳng phải quan trọng nhất? Khang vương phi buồn bã nghĩ.

“Ta biết Bệ hạ muốn được cái gì, ta có thể trợ giúp ngài.”

Một lát sau, Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt chớp động.

“Chắc chắn chàng sẽ đồng ý.” Khang vương phi dần yên tĩnh trở lại, “Bệ hạ hãy tin ta, nếu nói trên đời này ai hiểu chàng nhất, thì phải là ta.”

Đột nhiên Hoàng đế cảm thấy nữ nhân trước mắt có chút đáng sợ, nàng ta đúng là vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn!

Thế nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt phiền toái cho y.

Hoàng đế đi nhanh, tới cũng rất nhanh, Chu Thanh Nhược vừa mới cầm đôi vớ khâu xong chợt nghe người hầu bảo Hoàng đế đã trở lại.

Mặt nàng vẫn mang theo thần thái điềm tĩnh đứng dậy đi đón, Hoàng đế đương nhiên biết dù sao mình cũng không hề có lỗi với Chu Thanh Nhược, nhưng khi nhìn thấy nàng cũng không nhịn được cẩn thận đánh giá thần sắc của nàng.

Chu Thanh Nhược như nhìn thấu tâm tư Hoàng đế, hé miệng cười, mang theo vài phần giảo hoạt bướng bỉnh cười nói, “Bệ hạ sao vậy? Có phải đột nhiên phát hiện nô tỳ cũng là mỹ nhân hiếm có không?”

Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Thanh Nhược, đôi mắt xinh đẹp, còn mang theo thần thái có vài phần giảo hoạt, cảm thấy như đứa bé bướng bỉnh vô cùng đáng yêu, làm lòng y cũng mềm mại theo, nhịn không được cười lên, nói, “Nàng thật đúng là không biết ngượng.”

Hai người cứ như vậy một người chế nhạo, một người không nhịn được cười nhạo, không khí bỗng chốc cũng trở nên thoáng đãng hơn, ngay cả đám người hầu cũng cảm nhận được không khí vui vẻ giữa hai người, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Trẫm nghe nói nàng phái người ra ngoài cung mua này nọ?” Hoàng đế ngồi phía dưới Chu Thanh Nhược, nắm tay nàng, giọng nói vừa cưng chiều vừa dịu dàng, y bỗng muốn cưng chiều nàng, yêu nàng, làm cho nàng mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, thế thì lòng của y cũng theo đó tung bay.

Chu Thanh Nhược thẹn thùng nói, “Đột nhiên không biết sao lại muốn ăn nhưỡng bì (được làm từ bột, bột hấp cùng nước sốt, cắt thành từng sợi to). Kết quả trong phòng ăn lại không chuẩn bị, ngự trù hỏi thiếp có thể chờ hay không, thiếp thật sự rất muốn ăn, nên bảo người ra ngoài cung mua, thiếp nhớ phố Tây có một cửa hiệu lâu đời, nhưỡng bì làm vừa mềm mại trơn bóng, chua ngọt ngon miệng.” Chu Thanh Nhược nói tới chỗ này còn khoa trương nuốt nước miếng, nói, “Bệ hạ muốn ăn không, cùng nếm thử nhé?”

Lại nói tiếp nhưỡng bì là món ăn vặt của Cam Túc, Thiểm Tây, Thanh Hải, lúc trước khi nàng đi học còn chưa được ăn qua, nhưng khi đến ký túc xá em gái cùng phòng là người Thiểm Tây, mỗi lần về sẽ mang một thùng nhưỡng bì về, mấy người nửa đêm bị đói đều lấy nhưỡng bì ăn, thường hay ăn cũng thích luôn món ăn vặt này, bây giờ nàng nhớ lại cũng cảm thấy ăn rất ngon.

Đương nhiên, bây giờ Chu Thanh Nhược cũng không biết đang hoài niệm về quá khứ, hay thật sự muốn ăn món ăn vặt này, dù sao đầu bếp bên ngoài làm sao sánh nổi trù nghệ Ngự Thiện Phòng, một món nhưỡng bì nho nhỏ thì tính là gì?

Nhưng chuyện này không quan trọng, với thân phận hiện tại của Chu Thanh Nhược, muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, cũng chỉ là một câu nói, mà nàng cũng không muốn uất ức mình.

Hoàng đế thấy vẻ mặt thèm ăn như đứa trẻ của Chu Thanh Nhược, đôi mắt sáng rỡ, tràn đầy mong đợi, giống như nhưỡng bì này là một món sơn hào hải vị, không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay vuốt tóc Chu Thanh Nhược nói, “Trẫm cũng muốn nếm thử một chút.”

Càng gần ngày Hoàng đế đi xa, Chu Thanh Nhược càng cảm giác Hoàng đế không nỡ, ánh mắt y càng dịu dàng triền miên, thần thái càng thân thiết yêu thương, tươi cười cũng nhiều hơn, điều này làm Chu Thanh Nhược cũng quên mất sạch tính cách Hoàng đế lúc trước có bao nhiêu quái gở khó lấy lòng.

Hai người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, cũng chỉ là ăn cái gì, chơi cái gì, hoặc là cùng Hoàng đế nói một ít chuyện chính sự, Chu Thanh Nhược là một người thông minh, thường xuyên có thể đưa một số đề nghị mới mẻ cho Hoàng đế, ví dụ như làm Chu Thanh Nhược không hiểu nhất là, vào thời đại này khoa cử vẫn chưa được phổ biến, đơn giản mà nói, vẫn là dựa vào tiến cử mà được ra làm quan.

Cho nên dòng dõi quý tộc thời đại này rất kiêu ngạo.

Đương nhiên cũng có hộ bộ chuyên tiến cử nhân tài, nhưng so sánh với việc tiến hành khoa cử lựa chọn trong phạm vi cả nước vẫn kém rất nhiều.

Hoàng đế nghe lời nói của Chu Thanh Nhược bỗng trầm mặc, lúc đầu Chu Thanh Nhược nói đến chuyện này cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên!

Chế độ khoa cử vốn là chế độ rất tốt, chẳng lẽ nó không tồn tại được? Cho nên khi biết thời đại này không có nên vội vàng nói ra.

Nhưng nói xong nàng liền hối hận, đề nghị này rất to gan, cũng rất kinh hãi thế tục, hơn nữa với thân phận hiện tại của nàng thật sự hơi không thích hợp.

Đương nhiên đối với thời hiện đại chế độ khoa cử khẳng định sẽ thực hiện được, nhưng ở nơi này... Chỉ có quý tộc tài năng mới được làm quan, ý nghĩ này có vẻ hơi lớn mật, bởi vì trong mắt những người này người bình dân không có tư cách, nghĩ đến đây Chu Thanh Nhược hơi sợ hãi co rút thân mình.

Thật ra Hoàng đế đã sớm bất mãn cách thức chọn lựa quan viên này rồi, nhưng y lại không tìm được phương thức thích hợp, kết quả bị Chu Thanh Nhược nhắc nhở liền cảm thấy phương pháp này quá tốt!

Nhưng bây giờ muốn thực hành chuyện này thực sự hơi khó khăn, vẫn nên diệt trừ khối u ác tính này rồi sẽ bắt đầu thực thi?

Chờ y suy nghĩ xong lại nhìn thấy Chu Thanh Nhược đang sợ hãi co rút thân mình.

Thế này Hoàng đế mới nghĩ tới ý nghĩ này không chỉ tuyệt diệu còn rất lớn mật, cũng không trách Chu Thanh Nhược nói xong liền sợ hãi, vươn tay ôm Chu Thanh Nhược vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng ấm giọng nói, “Đừng sợ, Trẫm thấy biện pháp này rất tốt, nhưng bây giờ thật sự không phải lúc.”

Chu Thanh Nhược cảm nhận Hoàng thượng có thiện ý, thế này mới dần dần thả lỏng nói, “Chỉ cần Bệ hạ không cảm thấy đề nghị này của thiếp quá mức lớn mật làm liều đã tốt lắm rồi.”

Hoàng đế lại lộ ra ý cười tán dương, nói thật lòng, “Ở Mạc Bắc, rất nhiều hộ gia đình đều là nữ nhân làm chủ, Trẫm nhìn nhiều, ý nghĩ trong lòng cũng thoáng hơn, nữ nhân cũng không thiếu người khiến người ta kính nể, Trẫm không phải người cổ hủ, lòng dạ hẹp hòi, tuy nàng là nữ nhân, nhưng có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, thì cũng là người rất tuyệt vời, Trẫm cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ tức giận? Còn cảm thấy nàng lớn mật?”

Tiếng cười Hoàng đế sang sảng chấn động lồng ngực, làm Chu Thanh Nhược cũng cảm thấy tâm tình y rất vui vẻ, rốt cuộc cũng yên lòng, lập tức nghĩ, Hoàng đế đến Mạc Bắc sinh sống một đoạn thời gian cũng là chuyện tốt, thật giống như mang một vương tử ra ngoài nhân gian nếm trải cuộc sống khó khăn của dân chúng, cảm thụ cuộc sống chân chính, bất kể tâm tính hay nhân sinh quan cũng có sự thay đổi rất lớn.

Theo một cách nói nào đó, đây cũng là kinh nghiệm nhân sinh tốt nhất đúng không?

Mặc kệ nói như thế nào Chu Thanh Nhược cũng rất thích Hoàng đế văn minh như vậy, nàng nhiệt tình ôm lại, dịu ngoan nói, “Vừa rồi sắc mặt Bệ hạ thật khó coi.”

Hoàng đế hơi áy náy nói, “Vừa rồi Trẫm cảm thấy biện pháp này quá tốt, lại không đúng thời điểm, cảm thấy tiếc hận thôi.” Trên mặt lập tức lộ vẻ hưng trí bừng bừng nói, “Đi, cùng Trẫm viết ra kế hoạch điều lệ, chuyện này đến cùng là phải làm sao!”

Chu Thanh Nhược có chút do dự, Hoàng đế lại giống như một đứa trẻ hưng phấn lôi kéo tay nàng nói, “Mau, Trẫm thực sự chờ không kịp nữa.”

Chu Thanh Nhược không biết làm sao, trong lòng lại rất cao hứng, cùng đi thư phòng với Hoàng đế, hai người cùng nhau thảo luận làm sao thực hiện chuyện khoa cử này và một số tình hình khác, không giống không khí Chu Thanh Nhược bên này thanh thoát dễ thở, Khang vương phi bước chân trở về lại nặng nề.

Chính mình vừa mới đi ra, kẻ ngốc cũng biết nàng đi đâu rồi? Sau khi trở về còn có thể sống tốt qua ngày sao?

Chính mình tích dũng khí thật lâu, thế này mới có dũng khí đi vào cung Minh Hòa.

Trong cung Minh Hòa thật im ắng, ngay cả một cung nữ cũng không thấy, lòng nàng thật sự có chút khủng hoảng, cảm thấy bầu không khí nơi này có chút không đúng.

Nhưng nghĩ đến lý do thoái thác của mình nàng lại tự tin, nàng đã sớm suy nghĩ xong phải nói Khang vương thế nào, nàng quyết định cùng y đồng sanh cộng tử.

Đúng, nàng dự định để Khang vương nghĩ nàng buông tha việc Hoàng đế truyền triệu.

Tuy sự thật không phải thế này, vốn Hoàng đế không có... động tâm với nàng, công nhận chuyện này đã làm nàng suy sụp, nhưng không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sống sót, lại nói, nàng đã đáp ứng Hoàng đế thuyết phục Khang vương nói ra việc Hoàng đế bị oan lúc trước, cho nên bây giờ muốn được Khang vương tín nhiệm lần nữa, lúc này chắc chắn Hoàng đế sẽ không đối kháng cùng Khang vương, hai người làm sao biết nàng đang nói dối chứ?

Nhưng tình hình hiện tại trong cung này cũng làm nàng rất bất an.

Đến khi nàng đi vào nội thất, chợt nghe được giọng nữ già nua mà uy nghiêm nói, “Rốt cuộc ngươi cũng chịu trở về?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play