Edited by Bà Còm

Tạ Hộ phái người đi mời đại phu xong liền tính trở về phòng đọc sách, bất quá, còn chưa vào cửa đã nghe tiểu nha đầu ở bên ngoài hồi bẩm, nói là Lan di nương cầu kiến.

Tạ Hộ nhíu mày, kêu nha đầu thỉnh nàng ta tiến vào.

Hai người gặp mặt ở phòng khách, Lan di nương cũng không hề hàn huyên mở đầu mà trực tiếp hỏi Tạ Hộ: “Hôm qua nghe ma ma nói lại, Thiếu phu nhân đã thả hài tử kia đi?”

Tạ Hộ kêu nha đầu dâng trà mời Lan di nương uống, nghe xong câu hỏi của nàng ta cũng không nóng nảy trả lời, bình tĩnh thản nhiên uống một ngụm trà rồi mới mở miệng: “Lan di nương đang nhắc đến Trường Thọ sao? Đúng vậy, ta thả hắn trở về.”

Sắc mặt Lan di nương biến đổi, bàn tay phải nắm chặt lấy một góc của bàn trà, gằn giọng nói với Tạ Hộ: “Thiếu phu nhân cũng quá hồ đồ, hài tử kia tay chân không sạch sẽ, nếu Thiếu phu nhân không thể xử trí cứ trực tiếp giao cho thiếp thân là xong. Thiếu phu nhân cứ mặc kệ hắn như vậy, sau này nếu gặp phải tai họa gì, thật không biết nên truy cứu trách nhiệm cho ai.”

Tạ Hộ buông chén trà, thở ra một hơi rồi đạm nhiên nhìn thoáng qua Lan di nương, lạnh mặt nói: “Các ngươi không phải cảm thấy hài tử kia là người của Thương Lan Uyển nên mới giao cho ta xử trí sao? Ta ngược lại không thể hiểu được, chuyện của Thương Lan Uyển khi nào tới phiên Lan di nương có thể thay ta xử lý? Sau này hắn sẽ gây ra tai họa gì? Nếu có thì ta đứng ra chịu trách nhiệm là được. Những dược liệu hắn trộm ngày hôm qua, sáng nay ta cũng đã sai Hoa Ý đưa về lại, chưởng quầy khố phòng cũng thấy. Còn những đồ vật Lan di nương bảo rằng do hắn trộm đi, rốt cuộc không có nhân chứng tang chứng, dựa vào cái gì liền đổ hết trên đầu hắn?”

Lan di nương không nghĩ tới Tạ Hộ sẽ vì tiểu tử kia mà nói chuyện với nàng ta kiểu như vậy. Mấy năm nay ở Định Quốc Công phủ, nàng ta hiệp trợ Nhị phu nhân quản gia, địa vị trong phủ đã sớm không phải một di nương có thể nhận được. Lúc nãy Lan di nương công nhận mình nói hơi nặng, bất quá vẫn tức tối nha đầu này không biết nặng nhẹ, bỏ lỡ mất cơ hội mình vất vả lắm mới tìm thấy, thật sự bực bội!

Hít sâu một hơi, Lan di nương nhịn xuống lửa giận, nhếch môi nói ra những câu có ý đe dọa Tạ Hộ: “Thiếu phu nhân nói quá lời, chẳng qua đối với thiếp thân việc nào phải ra việc đó, hành vi trộm cắp tuyệt đối không thể nuông chiều. Thiếp thân sợ sau này trong phủ dưỡng ra một "con sâu làm rầu nồi canh", cho nên mới nghĩ phải nghiêm khắc xử trí việc này. Nếu Thiếu phu nhân dung túng như vậy, chẳng phải là đã ném gia quy ra sau đầu rồi sao? Sau này thử hỏi làm thế nào khiến người phục tùng Thiếu phu nhân? Thiếp thân càng sợ chuyện này truyền tới tai lão thái quân, hiện giờ lão thái quân để Thiếu phu nhân quản lý mọi việc của Thương Lan Uyển, nếu Thiếu phu nhân hành sự không đúng mực như vậy, sau này quyền lợi quản sự chỉ không biết lại phải phân phối như thế nào?”

Tạ Hộ nhìn bộ mặt giả từ bi của Lan di nương, chẳng thèm tỏ ý kiến với chuyện nàng ta lôi lão thái quân ra để đe dọa, mà chỉ hỏi đến một vấn đề khác: “Từ trước đến nay Lan di nương đãi nhân dày rộng, vì sao lại đối xử nghiêm khắc với một mình Trường Thọ như vậy? Chẳng lẽ bởi vì Lục Châu của Thúy Phượng các?”

Lan di nương sắc mặt lạnh lùng, lại làm ra vẻ đoan chính cười khẩy: “Thiếu phu nhân nói gì thế, thiếp thân vì sao phải gây khó xử cho tiện tì đó? Chỉ là hài tử kia trộm đồ vật, nhân chứng tang chứng đều thu được, thiếp thân chiếu theo quy củ để xử lý mà thôi, đâu thể gánh nổi hai từ nghiêm khắc của Thiếu phu nhân."

“Nghiêm khắc hay không nghiêm khắc, ta cũng không tranh cãi với Lan di nương, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, dược liệu mà Trường Thọ trộm đã trả trở về, ta cũng đích miệng răn dạy hắn. Vẫn là câu nói kia, những đồ vật khác chưa chắc chính là hắn trộm, cho nên vì sao có thể chắc chắn tính ở trên đầu của hắn?” Tạ Hộ từ ghế tựa đứng lên, dạo bước trước mặt Lan di nương vài vòng, sau đó mới mỉa mai: “Còn chuyện quyền lợi quản sự của Thương Lan Uyển... nói thật ta cũng không hề lưu luyến. Con người của ta sợ nhất phiền toái, nếu Lan di nương có thể khiến lão thái quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không cho ta quản, ta đây liền thật sự phải cảm ơn Lan di nương giúp đỡ.”

Tạ Hộ đang cười khảytrong lòng, những người này thật đúng là tự coi trọng bản thân quá mức -- lúc xưa nếu bọn họ có thể giựt được Thương Lan Uyển từ trong tay của phu quân thì còn lâu bọn họ mới chịu nhả ra, làm bộ như có lòng tốt chơi cái màn "thuận nước giong thuyền" để nàng quản lý; hiện giờ phu quân đích thân giao quyền quản gia của Thương Lan Uyển cho nàng, bọn họ thật khen ngược, nghĩ đến dùng chiêu "di hoa tiếp mộc", lấy những thứ vốn không phải do bọn họ có thể quyết định đem ra uy hiếp nàng.

(Di hoa tiếp mộc: nghĩa là "Dời hoa ghép cây", chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen)

Lan di nương đứng bật dậy, mặt mày chùng xuống lạnh giọng đe dọa Tạ Hộ: “Đừng trách thiếp thân không nhắc nhở Thiếu phu nhân, chớ nên "vác đá nện vào chân mình". Hài tử kia của Lục Châu toàn phủ trên dưới đều biết là của Đại công tử, hôm nay Thiếu phu nhân giúp bọn họ, thiếp thân sẽ chờ xem sau này hài tử kia có nhớ rõ lòng tốt của Thiếu phu nhân hay không? Chỉ sợ hắn chờ không kịp muốn giúp đỡ mẫu thân tính kế Thiếu phu nhân đấy.”

Tạ Hộ cười như không cười nhìn nàng ta: “Hài tử kia toàn phủ trên dưới đều cảm thấy là của Đại công tử sao? Ta thấy coi bộ chưa chắc đâu, không phải Lan di nương cũng tin chuyện này chứ nhỉ? Hài tử là của ai, ngươi và ta trong lòng đều hiểu rõ, hiện giờ ta chỉ là không muốn nháo lớn. Lan di nương nếu cứ tiếp tục làm ta khó chịu, vậy thì ta sẽ... không thể cố gắng nhịn được nữa đâu.”

“Ngươi!” Lan di nương chỉ vào Tạ Hộ một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời, ánh mắt phẫn nộ tựa hồ muốn băm vằm Tạ Hộ rồi nuốt vào bụng, sau đó mới cắn chặt hàm răng phất tay áo bỏ đi.

Tạ Hộ từ cửa sổ khắc hoa nhìn theo bóng dáng nàng ta rời đi, lâm vào trạng thái trầm tư.

Xem ra Lan di nương thật đúng là đã biết không phải là hài tử của phu quân, vậy thì tiểu tử kia là của ai? Thế nhưng lại làm nàng ta dung không nổi?

Lan di nương là thiếp thị của Nhị lão gia, nếu tiểu tử kia là hài tử của Nhị lão gia... vậy thật ra cũng có thể thuyết phục. Tuy nhiên, nếu hắn là hài tử của Nhị lão gia, vậy thì người động thủ sửa trị Trường Thọ và Lục Châu không phải nên là Nhị phu nhân sao? Làm thế nào lại đến phiên Lan di nương một cái thiếp thị ra tay?

Trong đầu suy nghĩ những việc này, Tạ Hộ quay về phòng, thay đổi bộ xiêm y mặc trong nhà. Hoa Ý từ bên ngoài đã trở lại, vội vàng uống vài ngụm nước rồi đến hồi bẩm cùng Tạ Hộ.

Đóng cửa lại, Tạ Hộ ở tiểu thư phòng nghe Hoa Ý bẩm báo: “Phu nhân, nô tỳ nghe được chút chuyện kỳ quái. Mấy năm nay Lục Châu vẫn luôn bị giam lỏng ở Thúy Phượng các, chỉ có lần trước vào ngày đại thọ của lão thái quân, nàng ta mới được thả ra một lúc. Hôm đó cũng không biết nàng ta ở hoa viên gặp ai, qua mấy ngày liền có hai ma ma đến trang điểm cho Lục Châu, sau đó Lục Châu được kiệu nâng đi nơi khác, vài ngày sau mới trở về. Khi về đến liền bệnh thực nghiêm trọng, chỉ vì trong phủ không ai thỉnh đại phu cho nàng ta, hài tử Trường Thọ kia mới bất đắc dĩ đi trộm dược cho nàng.”

Tạ Hộ từ sau án thư đi ra, nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi: “Nâng đi nơi nào?”

“Cụ thể là ở chỗ nào thì không có ai biết. Bất quá khẳng định là đưa đến Đông uyển, mà ở Quốc Công phủ người có năng lực sai người nâng tới nâng lui chỉ sợ cũng chỉ có mấy lão gia và các công tử, nô tỳ đoán không ra là ai.”

Hoa Ý vì tìm hiểu những chuyện này mà không khỏi phí miệng lưỡi với bao nhiêu người. Lúc này đem tất cả sự tình nói cho Tạ Hộ nghe xong, Hoa Ý mới cảm thấy thoáng thả lỏng một ít.

Tạ Hộ đi qua đi lại, trong đầu suy nghĩ về chuyện này.

Quả nhiên, hoa phục trên người Lục Châu là có người cố ý cho nàng ta mặc, hiện giờ nghe xong tin tức Hoa Ý tìm hiểu mang về, chỉ sợ chính là ngày ấy Lục Châu ra ngoài bị người nào đó trong phủ nhìn trúng, sau đó lén nâng nàng ta đi. Trong hai ngày đó xảy ra chuyện gì thì Tạ Hộ không biết, bất quá khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì, bằng không Lục Châu cũng sẽ không sinh bệnh nghiêm trọng như vậy. Tuy rằng đại phu còn không tới bẩm lại bệnh tình của Lục Châu, nhưng sáng nay Tạ Hộ thấy có vẻ thật là nghiêm trọng, mà trong ánh mắt Lục Châu tựa hồ cũng mất đi ý cầu sinh. Trong đầu Tạ Hộ linh quang chợt lóe, nghĩ tới hôm nay Lục Châu không màng tất cả, nhất định phải ở trước mặt nàng làm bộ rất quen thuộc với Đại công tử, mục đích không phải vì làm nàng ghen ghét, mà là muốn mượn miệng của nàng báo cho Đại công tử biết, sau đó... phải chăng có ý gửi gấm?

Lục Châu đã không còn ý muốn sinh tồn, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ có Đại công tử là nhân nghĩa, vì thế muốn đem Trường Thọ phó thác cho Đại công tử chăm sóc?

“Ngươi nói, có thể là Nhị lão gia hay không?” Tạ Hộ hỏi Hoa Ý. Hoa Ý ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Hộ trả lời: “Nô tỳ lại đi tìm hiểu xem sao, phu nhân hoài nghi là Nhị lão gia nhìn trúng Lục Châu?”

Tạ Hộ hít sâu một hơi nói: “Ta cũng không xác định, chỉ là suy đoán. Ngươi đi thăm dò thử coi, tốt nhất tìm mấy người làm việc trong viện của Nhị phòng hỏi cho rõ ràng -- gần đây Nhị lão gia hay đi đến phòng thiếp thị nào, trong Quốc Công phủ ông ta có mấy tiểu viện? Tất cả những chuyện như vậy đều hỏi thăm rõ ràng rồi trở về báo lại cho ta.”

Hoa Ý nhớ kỹ Tạ Hộ dặn dò, gật đầu liền lui xuống.

Sau khi Hoa Ý rời đi không bao lâu thì Ngọc Tiêu mang theo đại phu bắt mạch cho Lục Châu đã trở lại.

“Người bệnh lúc trước thân mình đã không khỏe, hàng năm làm lụng vất vả quá độ, có chút ưu tư thành tật, sau được điều dưỡng một hồi đã thoáng tốt hơn. Chẳng qua gần đây hẳn là đã chịu kích thích mạnh, hiện giờ bệnh lại tái phát, bị thương tim phổi tâm mạch, rất có thế không trụ được.”

Lão đại phu là người Tạ Hộ kêu Ngọc Tiêu mời từ bên ngoài trở về, cho nên không lệ thuộc bất kỳ kẻ nào, là một đại phu có thể tin tưởng được.

Tạ Hộ gật đầu hỏi: “Nếu dùng dược tốt để chữa trị, vậy còn có thể cứu được hay không?”

Lão đại phu vuốt ve chòm râu bạc trắng chậm rãi nói: “Thật ra cũng không phải không thể, nếu trong phủ chịu lấy nhân sâm lộc nhung làm thành dược liệu quý báu để tẩm bổ, cứ vậy an tĩnh mà dưỡng qua hai ba năm thì cũng có thể không quá đáng ngại. Chỉ là cách này tốn kém không ít, gia đình bình thường chỉ sợ không thể cáng đáng nổi. Bất quá nếu là nhà giống như phu nhân đây, nếu có tâm cứu thì không thành vấn đề.”

“Phải không? Vậy thỉnh lão tiên sinh cứ việc khai ra phương thuốc, dược liệu quý báu trong phủ chúng ta có thể lo liệu được. Thỉnh lão tiên sinh cần phải tận tâm.”

“Được. Lão hủ đương nhiên sẽ làm hết sức.”

Ngay sau đó lão đại phu liền viết xuống một phương thuốc, thật đúng như lời ông ta nói, các loại dược liệu quý báu cơ hồ đều tập trung ở đây. Phương thuốc này nghe nói là phương thuốc cổ truyền, chuyên môn dùng để trị liệu ưu tư thành tật, điều trị tâm mạch, gọi là Tùng Hạc Duyên Niên.

Tạ Hộ đọc lướt qua một chút phương thuốc này, một chén thuốc ít nhất phải hai mươi lượng bạc. Dược này còn không phải chỉ cần uống một ngày hai ngày là có thể "thuốc đến bệnh trừ", mà còn phải liên tục điều trị một hai năm, như thế tính ra đã phải tốn hết cả mấy ngàn lượng bạc, quả thực không phải một nhà bình thường có thể chịu nổi.

Đem phương thuốc giao cho Trúc Tình, Tạ Hộ lấy tiền riêng của mình đi bốc thuốc. Tuy Trúc Tình khó hiểu cách làm của Tạ Hộ nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Mà Tạ Hộ cũng không phải không biết tiếc bạc, chỉ vì nghĩ đến Lục Châu dù sao cũng là mẫu thân của Ninh Thọ. Tương lai Ninh Thọ sở dĩ biến thành như vậy nói không chừng chính là có quan hệ đến cái chết của mẫu thân hắn. Đời trước, chủ tử vì một Ninh Thọ mà bị mất đi không biết bao nhiêu thần tử, tạo thành tổn thất to lớn biết bao nhiêu. Nếu đời này nàng có thể giữ được mạng của Lục Châu, vậy sau này Ninh Thọ có thể sẽ không thay đổi thành một thế hệ gian thần. Nếu hắn nhớ rõ ân đức này, bằng bản lĩnh của hắn thì tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho chủ tử, vậy chủ tử sẽ chẳng khác gì "hổ thêm cánh".

Đây là tư tâm của Tạ Hộ, bất quá tư tâm này không thể tiết lộ cho ai khác, chỉ có thể một mình nàng bắt tay đi làm.

*Đăng tại Wattpad*

Buổi tối Thẩm Hấp trở về mang cho Tạ Hộ hai hộp mứt hoa quả trân châu, hai hộp bánh hoa cúc. Hiện giờ mỗi ngày hắn trở về đều sẽ có thói quen xách quà vặt trong tay, nhìn ánh mắt kinh hỉ của Tạ Hộ, hắn liền có cảm giác thập phần thỏa mãn.

“Hôm nay thiếp tìm một đại phu đi đến xem bệnh cho Lục Châu, chẩn đoán là ưu tư thành tật, mệt nhọc quá độ, gần đây lại không biết bị kích thích gì mà dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu. Nếu để mặc kệ chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Đại phu đã khai một phương thuốc, nếu điều dưỡng cho tốt thì vẫn có thể cứu chữa.”

Tạ Hộ vừa cởi áo ngoài cho Thẩm Hấp vừa thuật lại sự tình ban ngày. Tuy nhiên nàng lại không nói ra phương thuốc kia quý giá bao nhiêu, bởi vì nàng biết, nếu Thẩm Hấp muốn nàng hôm nay đi thăm Lục Châu, đó chính là có tâm muốn cứu nàng ta, sẽ không bởi vì phương thuốc quá quý mà không cứu, cho nên nàng cũng không cần thiết nói quá nhiều, chỉ cần để phu quân nhìn thấy kết quả sau cùng là được.

Thẩm Hấp hơi dang hai tay, hưởng thụ Tạ Hộ phục vụ bên người, nhìn nàng vì mình mà bận trước bận sau, miễn bàn trông mê người đến độ nào. Biết nàng luôn làm việc ổn thỏa, hắn còn có điều gì mà không yên tâm đâu chứ.

“Ai, Lục Châu cũng là kẻ đáng thương. Nàng là nha hoàn hồi môn của nương, lớn hơn ta mười hai tuổi. Khi còn nhỏ, ta gần như được nàng nuôi lớn, nàng giống như là tỷ tỷ của ta. Sau đó đã xảy ra một chút sự tình, trong bụng nàng có hài tử, nếu ta không ra mặt bảo hộ nàng, chỉ sợ nàng đã bị ném xuống giếng, một thi hai mệnh. Những năm đầu ta không có cách gì có thể quan tâm mẫu tử của nàng, bọn họ cũng ăn không ít khổ. Hiện giờ tình huống đã tốt hơn chút, nàng có rảnh liền đi xem bọn họ, cũng coi như thay ta đáp trả một ân tình.”

Tạ Hộ gật đầu, nàng đã sớm đoán được cảm tình của Lục Châu và phu quân không bình thường, vì thế chỉ cần nói như vậy là nàng đã có thể minh bạch.

“Phu quân yên tâm đi. Thiếp sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.”

Tạ Hộ đang cởi đai lưng cho Thẩm Hấp, đột nhiên lại bị phu quân kéo lên ôm vào trong ngực: “Nàng hiền huệ như vậy, muốn ta thưởng nàng thế nào đây?”

Tạ Hộ đỏ mặt lên, cúi đầu dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Thiếp đâu cần phải thưởng, đây là việc nên làm.”

Thẩm Hấp mỉm cười chăm chú nhìn nàng, chưa bao giờ cảm thấy có người nào làm hắn an tâm như thế, nhìn nàng là đủ để có thể quên hết mọi phiền não, vứt bỏ hết thảy, chỉ nghĩ muốn nhiều thêm một khắc để hưởng thụ sự bình an mà nàng mang đến.

Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy ánh mắt của phu quân đã bắt đầu biến hóa, đột nhiên cảm thấy vòng eo mỏi nhừ, nhớ tới vào mỗi buổi tối mệt nhọc đến độ nào. Tròng mắt Tạ Hộ vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn nói với Thẩm Hấp: “Bất quá, nếu phu quân nhất định muốn thưởng, thiếp coi như cũng có một yêu cầu.”

Thẩm Hấp đang "ý loạn tình mê" gặm cắn vành tai và cổ của Tạ Hộ, cảm giác được thân thể biến hóa, nghe Tạ Hộ nói như vậy bèn gác mặt trên hõm vai của nàng trả lời: “Nàng nói đi, mặc kệ nàng muốn cái gì ta đều làm cho nàng.”

Tạ Hộ kinh hỉ một phen, duỗi tay thoáng đẩy Thẩm Hấp ra một chút, đôi mắt đen nhánh lóe sáng: “Vậy thiếp có thể cầu hai ngày nghỉ ngơi hay không? Chỉ hai ngày thôi, cũng không... ô.. ô...”

Lời còn chưa nói xong thì gáy Tạ Hộ đã bị một cổ sức lực ép về phía trước, sau đó là đôi môi bị một trận khí huyết cuồn cuộn đoạt lấy, nàng sắp sửa hít thở không thông thì phu quân mới buông ra, ở bên tai nàng thì thầm: “Ngoại trừ chuyện này, bất luận chuyện gì khác đều có thể.”

Tạ Hộ treo ở cánh tay phu quân thở hổn hển, chỉ cảm thấy "ba hồn bảy vía" suýt bay mất, mơ mơ màng màng lại bị người nào đó ôm vào trong ngực khi dễ một hồi lâu mới được tha.

*Đăng tại Wattpad*

Mấy ngày kế tiếp, Tạ Hộ ngày ngày phái người đi đưa dược cho Lục Châu. Lục Châu uống vài ngày thì nha hoàn tới hồi bẩm nói là khí sắc đã tốt hơn một chút. Tạ Hộ liền quyết định kêu Trúc Tình đích thân đi bốc thêm hai tháng dược lượng đem về phủ, đưa đến tiểu viện của Lục Châu. Sau đó lại chuyển một nô tỳ từ Thương Lan Uyển đến viện của Lục Châu, ngày ngày chuyên môn phụ trách sắc thuốc.

Lại qua thêm ba bốn ngày nữa, tiểu nha đầu kia đột nhiên trở về bẩm báo với Tạ Hộ, nói là đã hai ngày nay Lục Châu không có trong viện.

Tạ Hộ kinh hãi: “Ngươi nói cái gì? Nàng đi đâu vậy?”

Tiểu nha đầu hoảng sợ lắc đầu: “Nô tỳ không biết, mỗi ngày nô tỳ chỉ phụ trách nấu thuốc đưa cho Lục Châu cô cô, nhưng hai ngày nay nô tỳ đều không thấy Lục Châu cô cô, Trường Thọ cũng mỗi ngày ngồi ở ngạch cửa thất hồn lạc phách chờ đợi. Nô tỳ nghĩ phu nhân phái nô tỳ đi chăm sóc Lục Châu cô cô, hiện giờ Lục Châu cô cô không ở trong viện, nô tỳ đâu biết chăm sóc ai, cho nên mới trở về báo cho phu nhân.”

“Ngươi nói cụ thể một chút, vì sao nàng không ở trong viện?”

Trong lòng Tạ Hộ dâng lên dự cảm không tốt.

Tiểu nha đầu thuật lại: “Hai ngày trước đột nhiên có hai ma ma tới viện búi tóc và trang điểm cho Lục Châu cô cô, sau đó buổi tối Lục Châu cô cô đã được người nâng kiệu ra khỏi viện. Trường Thọ chạy theo phía sau bọn họ một quãng rồi bị mấy người kia đuổi trở về. Nô tỳ nhìn biểu tình thản nhiên của những người canh viện, thấy coi bộ chuyện này xảy ra không phải là lần đầu tiên, bèn nghĩ chờ một chút xem sao. Ai ngờ chờ qua hai ngày... Cô cô vẫn chưa trở về...”

Tạ Hộ buông xuống quyển sách trong tay, đứng lên kêu Đan Tuyết và Trúc Tình cùng chạy đến Thúy Phượng các.

Khi nàng đuổi tới thì phát hiện hai bà tử canh giữ Thúy Phượng các đang lấp ló ở ngưỡng cửa thăm dò nghe ngóng cái gì. Tạ Hộ đi đến hừ một tiếng, bọn họ liền rụt đầu lại. Tạ Hộ lạnh giọng hỏi: “Lục Châu đã trở lại?”

Hai bà tử liếc nhau, liên tục gật đầu: “Vâng vâng, bẩm Thiếu phu nhân, Lục Châu đã trở lại. Vừa rồi được người nâng về.”

Tạ Hộ không để ý tới bọn họ lập tức đi vào, hai bà tử muốn ngăn trở, lại bị Đan Tuyết mỗi tay đẩy ra một người.

Tạ Hộ vừa bước qua cửa liền nghe tiếng khóc của Trường Thọ. Khi nàng vào phòng thì thấy Lục Châu bị đặt trên giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, trên mặt, trên người, trên cổ, trên tay tất cả đều lộ vết thương. Tạ Hộ tới gần thì Trường Thọ lập tức đề phòng che trước người Lục Châu, Đan Tuyết kéo hắn ra. Tạ Hộ ngồi vào mép giường, cầm tay Lục Châu đưa lên nhìn kỹ, sau đó lại thoáng kéo vạt áo nàng ta ra, phát hiện bên trong cũng là vết thương chồng chất. Trong đó có những vết thương thoạt nhìn thực sự khả nghi, giống như là... đôi khi phu quân chơi xấu, ở trên người nàng làm ra những dấu vết khuê phòng...

Tạ Hộ nắm tay Lục Châu, nhẹ giọng kêu nàng ta: “Lục Châu? Lục Châu? Là ta, Đại công tử kêu ta tới thăm ngươi.”

Ánh mắt trống rỗng của Lục Châu tựa hồ có chút động tĩnh, chậm rãi chuyển ánh mắt qua dừng lại trên người Tạ Hộ, dường như phải chăm chú nhìn thật lâu mới nhận ra Tạ Hộ là ai. Đôi môi nàng ta khô nứt, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn: “Đại... công tử?”

Tạ Hộ gật đầu: “Phải, Đại công tử! Đại công tử kêu ta tới.”

Lục Châu đột nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc, nhìn Tạ Hộ si ngốc cười một tràng, thanh âm khàn khàn: “Đại công tử... Đại công tử... Ha ha ha ha ha ha...”

Miệng nàng ta liên tục nói mấy chữ này, thần thái gần như điên cuồng. Đột nhiên thần sắc của Lục Châu biến đổi, muốn che miệng nhưng che không kịp, một búng máu tươi phun ra bắn vào trên nệm giường, nhìn thấy ghê người.

Trường Thọ bổ nhào đến bên giường kêu to: “Nương -- -- nương -- -- nương thế nào rồi, nương -- --”

Lục Châu giơ cánh tay khẳng khiu như que củi muốn đụng vào người Trường Thọ, nhưng khi ngón tay sắp đụng tới Trường Thọ thì lại thu trở về. Sau đó Lục Châu cuộn người lại thành một khối, phủ lên người chăn bông cũ nát bao phủ hoàn toàn thân hình của mình.

Tạ Hộ thấy nàng ta như vậy, làm sao mà không hiểu rốt cuộc trên người Lục Châu đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu Tạ Hộ một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc là ai...

Ánh mắt dừng lại trên bãi máu Lục Châu mới phun ra, chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn lợi hại, thất hồn lạc phách đứng lên nói với Trúc Tình: “Đi kêu đại phu! Đi mời Trâu đại phu trong phủ đến đây, cứ nói là ta truyền, lập tức mời đến!”

Trúc Tình lĩnh mệnh mà đi.

Tạ Hộ chạm vào vai Trường Thọ đang khóc thút thít, lại bị hắn hất tay ra, ánh mắt oán hận nhìn Tạ Hộ hét lên: “Không cần ngươi làm bộ tốt bụng! Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!”

“..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play