Edited by Bà Còm

Tạ Hộ cảm thấy hôm nay trải qua rất có ý nghĩa, bởi vì dường như nàng hiểu biết thêm một ít về thế giới của phu quân, mà điều càng khiến nàng cao hứng hơn là phu quân lại nguyện ý giới thiệu bằng hữu thân thiết nhất cho nàng quen biết, hơn nữa không có chút nào che đậy, đây chứng tỏ phu quân đã đưa nàng vào hàng ngũ người một nhà để tin tưởng. Chỉ cần có sự nhận thức này, Tạ Hộ cảm thấy hết thảy đều có giá trị.

Bọn Phó Thanh Lưu hôm nay tới cọ cơm với mục đích chủ yếu là muốn nhìn thấy người bọn họ cảm nhận là trung thần -- nữ tử có thể làm Thẩm Đại công tử mê thành như vậy -- rốt cuộc trông như thế nào. Hiện giờ người cũng đã gặp được, cơm cũng đã ăn no, vậy thì cũng không còn lý do gì tiếp tục lưu lại.

Thẩm Hấp hỏi bọn họ buổi chiều có muốn đi leo núi hay không? Phó Thanh Lưu không có hứng thú gì với hoạt động này. Nếu là xem ca vũ, đá cầu hay hoạt động vui chơi giải trí cá cược linh tinh gì đó thì Phó Thanh Lưu thật ra có thể tham gia một chút, nhưng cái vụ leo núi ngắm cảnh này thì chỉ có văn nhân tao nhã mới có hứng thú, không thể xứng đôi với Phó Đại công tử chuyên trị tài vận tửu sắc này.

Ăn cơm xong, Phó Thanh Lưu liền chủ động cáo từ. Ba người kia vốn dĩ ỷ lại vào Phó Thanh Lưu làm đầu đàn đi quậy phá cho vui, bây giờ Phó Thanh Lưu muốn chạy thì bọn họ dĩ nhiên cũng không lưu lại, bèn cùng Phó Thanh Lưu đưa ra lời cáo từ.

Tạ Hộ cảm thấy không có vấn đề gì, ngược lại Thẩm Hấp thở dài phân bua: “Những người này chính là như vậy, không có ác ý gì đâu, nàng đừng nóng giận.”

Tạ Hộ cười: “Vì sao thiếp lại nóng giận chứ? Ngược lại cảm thấy các vị công tử đều thật tốt.”

Trong mắt Thẩm Hấp hiện lên một tia nguy hiểm: “Nàng cảm thấy bọn họ đều thật tốt? Tốt ở chỗ nào?”

Tạ Hộ chỉ làm như không phát hiện, không chút nào bủn xỉn khen ngợi bọn họ: “Chỗ nào cũng tốt mà. Vị Phó Thế tử kia nhìn như bất cần đời, thật ra tâm tư tỉ mỉ; Ngô công tử nhìn không giống người tốt, nhưng khi nói chuyện lại cực kỳ bảo hộ huynh đệ; Thường công tử càng không cần phải nói, là người thẳng thắng quang minh chính đại, "khổng võ hữu lực", tương lai tuyệt đối không phải "vật trong ao"; Tô công tử hào hoa phong nhã, tuy nói vẫn chưa được công danh như thân phụ, nhưng tài văn chương tỏa ra tứ phía, tương lai nhất định có thể thành tựu đại sự.”

“Cho nên, nàng liền cảm thấy bọn họ như vậy là thật tốt?” Thẩm Hấp nghe xong Tạ Hộ phân tích, đúng là cũng phải dụi mắt mà nhìn. Lúc trước chỉ cảm thấy nàng thực thông minh, hiện giờ xem ra đâu chỉ là thông minh, giao tiếp nhìn người cũng lõi đời lanh lợi như vậy. Đối với bọn Phó Thanh Lưu, Thẩm Hấp đương nhiên hiểu rõ trong lòng, nếu bọn họ không có bản lĩnh thì làm sao có thể được Thẩm Đại công tử coi trọng đồng ý làm bằng hữu với bọn họ. Bất quá tuy biết như thế, hắn vẫn không thích nàng tỏ vẻ tán thưởng những nam nhân khác.

Thấy biểu tình khó chịu của Thẩm Hấp, Tạ Hộ không khỏi bật cười: “Phu quân nghĩ đến đâu rồi? Ý của thiếp là khi thấy phu quân ở chung với các vị công tử, thần thái cử chỉ thả lỏng hơn rất nhiều, bộ dáng dường như hoàn toàn không có gánh nặng, có thể thấy được phu quân thật tình tín nhiệm các vị công tử. Người có thể làm phu quân tin tưởng như vậy thì sao thiếp lại không cảm thấy tốt chứ?”

Thẩm Hấp thu hồi biểu tình, nhéo nhéo chóp mũi Tạ Hộ một bộ thần sắc ‘ta lừa nàng’ đấy, nhéo đến nỗi Tạ Hộ nhịn không được muốn đập tay chàng ta một cái.

Hai người lại uống thêm một ít trà, sau đó Tạ Hộ mới mang mũ mành lên, để Thẩm Hấp dắt nàng xuống lầu. Nhiếp Nhung và Trúc Tình đã sớm ở lầu hai dùng cơm xong đang chờ bọn họ, thấy hai người xuống lầu vội vàng ra đón. Phù Dung Viên cả ngày đều rất đông khách, Tạ Hộ đi đến đại sảnh rộng lớn ở lầu một nhìn lại một vòng, trong lòng cảm thán, cửa hàng như vậy một năm kiếm được biết bao nhiêu là bạc. Về sau có cơ hội nhất định phải hỏi thăm cách kinh doanh mới được.

Ra đến gần cửa, Triệu Tam Bảo đi trước dẫn ngựa. Chuồng ngựa của Phù Dung Viên khá xa, Thẩm Hấp và Tạ Hộ bèn đứng trước cửa chờ trong chốc lát. Có bốn nữ hai nam từ trong lâu bước ra đang tiến tới gần, mới đầu Tạ Hộ còn không để ý, lại không ngờ nghe được có người kêu nàng: “Ngũ tỷ tỷ! Là tỷ sao?”

Tạ Hộ quay đầu lại, liền thấy một tiểu cô nương cũng đội mũ mành giống nàng đi tới. Hai người xốc mũ mành lên nhìn nhau, Tạ Hộ liền thấy gương mặt Tạ Xước đang mỉm cười rất vui vẻ. Tạ Hộ cũng không ngờ lại gặp Tạ Xước ở chỗ này, đi qua đi cầm tay Tạ Xước hỏi thăm: “Lục muội muội, sao muội lại ở chỗ này?”

Tạ Xước chỉ ra phía sau nói: “Không phải chỉ có mình muội, còn có Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ, Lý tỷ phu và Tam tỷ phu. Muội theo bọn họ ra ngoài chơi không ngờ lại gặp tỷ. Ngũ tỷ phu mạnh khỏe.” Một thời gian không gặp, Tạ Xước không còn nhút nhát rụt rè như xưa, đối nhân xử thế hào phóng hơn rất nhiều.

Theo hướng Tạ Xước chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy Tạ Hành, Tạ Ngọc, Lý Khấu, Phó Câu và Lý Trăn. Tất cả các nữ quyến đều đội mũ mành. Phó Câu là đích tam tử của Vinh An Quận vương phủ, đệ đệ ruột thịt của Phó Thanh Lưu, là trượng phu của Lý Khấu ấu nữ của Thượng Thư lệnh. Gương mặt Phó Câu cũng có chút tương tự với Phó Thanh Lưu, bất quá Phó Thanh Lưu là đích trưởng tử còn Phó Câu là đích tam tử, bộ dáng có chút ngạo khí của thiếu niên. Phó Câu thấy Thẩm Hấp bèn vội vã tới chào, hắn rời nhóm tiến lên phía trước nên các nữ quyến đi theo bên người cũng chỉ có thể theo sau. Tạ Hành và Tạ Ngọc dắt tay nhau đi tới gặp Tạ Hộ, từng người bắt đầu chào hỏi. Tạ Hành tựa hồ gầy đi rất nhiều, gương mặt mượt mà lúc xưa có chút hóp lại, bất quá nhờ lớp trang điểm rất đậm nên nhìn cũng không tiều tụy lắm, ngược lại tăng thêm một ít mị lực của nữ nhân trưởng thành. Tướng mạo Tạ Ngọc không bằng Tạ Hành nhưng y phục trang sức trên người đều là thứ tốt, hôn sự của Tạ Ngọc định vào tháng ba năm sau, vì phu gia thương yêu nàng ta nên nói muốn cho nàng ở nhà qua sinh nhật mười sáu tuổi mới đến nghênh thú. Sau khi Tạ Hộ xuất giá, trong phủ cũng chỉ dư lại hai cô nương Tạ Ngọc và Tạ Xước. Di nương của Tạ Ngọc cai quản sổ sách của Tam phòng nên dĩ nhiên sẽ không bạc đãi nữ nhi của mình, mà Lão phu nhân Hình thị cũng mong chờ sau này Ngọc tỷ nhi giúp đỡ trong phủ, đối với chuyện Tạ Ngọc được sủng ái cũng mặc kệ, vì thế lúc này trên mặt Tạ Ngọc tựa hồ mang vẻ kiêu căng càng sâu hơn lúc trước.

Còn người trước sau đứng ở một bên đánh giá Tạ Hộ chính là ái nữ của Thượng Thư lệnh gia Lý Khấu, lúc trước có lần đã cùng Tạ Hộ đấu võ miệng. Trước đây nàng ta thích đi chung một đám với Tạ Hành và Tạ Ngọc, không nghĩ tới sau khi thành hôn ba người bọn họ vẫn bám với nhau như xưa, hôm nay lại còn mang theo trượng phu cùng ra phố du ngoạn.

Mà người khiến Tạ Hộ cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Tạ Hành, tuy nói nàng ta gả cho Lý Trăn làm thiếp, bất quá nhân sinh quỹ đạo không có gì khác biệt với đời trước. Lý Trăn tuy rằng đứng ở một bên không nói gì, bất quá hắn có thể nguyện ý mang một người thiếp như Tạ Hành cùng nhau ra cửa đi du ngoạn với bằng hữu, có thể thấy được Tạ Hành ở trong lòng hắn đã có một địa vị nhất định. Tạ Hộ không thể không ở thầm cảm thán một câu tự đáy lòng -- Tạ Hành thật rất có thủ đoạn!

Lý Trăn thấy Thẩm Hấp thì cũng nhàn nhạt chắp tay chào. Tuy rằng hắn và Thẩm Hấp là cùng bảng, Thẩm Hấp là Trạng Nguyên còn hắn là Thám Hoa, bất quá, Thẩm Hấp từ đó đến nay cũng chưa thụ phong chức quan, nhưng Lý Trăn đã được thụ phong chức vụ Biên tu ở Hàn Lâm Viện. Dựa theo đạo lý mà nói, Lý Trăn đã tính là vào quan trường, trong khi Thẩm Hấp còn chưa được, vì thế hắn cũng không cần quá mức tôn kính hành lễ.

Mấy tỷ muội Tạ gia gặp nhau cũng chỉ có Tạ Xước ở một bên ríu rít không ngừng, Tạ Hành và Tạ Ngọc thỉnh thoảng nhìn nhau, Tạ Hộ duy trì nụ cười trên môi. Lý Khấu thì hết nhìn Tạ Hộ lại nhìn Thẩm Hấp, thấy Thẩm Hấp vẫn luôn nắm tay Tạ Hộ chưa từng buông ra, ngay cả khi thấy bọn họ, cho dù cần chắp tay đáp lễ cũng chỉ là buông ra trong một chớp mắt, thi lễ xong lại nắm tay Tạ Hộ không buông.

Lý Khấu thầm cảm thấy hành vi này của bọn họ thực không đoan chính, phu thê cần phải tôn trọng nhau như khách, tiểu thư khuê các phải nên có sự rụt rè, bất quá, xem bộ dáng bọn họ tựa hồ còn không ý thức được điểm này. Lý Khấu nhớ tới tướng công Phó Câu khi ra cửa chưa bao giờ cùng mình sóng vai mà đi chứ đừng nói gì đến nắm tay, Lý Khấu cảm thấy có điểm ganh tị. Hơn nữa Tạ Hộ nữ nhân này càng lớn càng xinh đẹp, mũ mành cũng không che được mỹ mạo của nàng; Lý Khấu nhận thấy từ nãy Phó Câu tiến đến con mắt cho tới giờ vẫn không rời khỏi Tạ Hộ, lại nghĩ tới trong phủ có hai nha đầu thông phòng vừa được Phó Câu nâng thành di nương, Lý Khấu càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, Tạ Hộ dựa vào cái gì mà chiếm tất cả những gì tốt nhất? Khi gả thì lại gả được cho một Thẩm Hấp như vậy. Lý Khấu nhìn Thẩm Hấp một thân khí độ, dung mạo thì đâu thể chỉ dùng tuấn lãng để hình dung, tướng công nhà mình đứng ở trước mặt hắn không chỉ thấp hơn một cái đầu mà còn luôn luôn cúi người khom lưng nịnh bợ. Lý Khấu trong lòng càng tức giận, âm thầm kéo kéo ống tay áo của Phó Câu. Phó Câu quay đầu lại, có chút không vui: “Làm cái gì thế? Không phát hiện ta đang cùng Thẩm ca ca nói chuyện sao?”

Huynh trưởng của Phó Câu chính là Phó Thanh Lưu, cho nên đôi khi cũng sẽ theo sau đi chơi với Thẩm Hấp. Ở trong mắt hắn, Thẩm Hấp chính là một vị thần siêu việt mà hắn vĩnh viễn không thể nào so sánh được, ngay cả ca ca của hắn là Hỗn Thế Ma Vương như vậy mà cũng trở nên dễ bảo trước mặt Thẩm Hấp. Vì thế Phó Câu càng thêm sùng bái Thẩm Hấp, mỗi khi gặp mặt thì thái độ muốn bao nhiêu cung kính là có bấy nhiêu, lúc này bị người quấy rầy dĩ nhiên không vui.

Thẩm Hấp nhìn thoáng qua Lý Khấu, thấy trên mặt nàng ta có vẻ rất phẫn nộ bèn bảo Phó Câu: “Nếu mọi người tới sớm tới một chút, không chừng còn có thể gặp được ca ca ngươi, hắn mới cùng chúng ta ăn cơm, vừa đi không bao lâu.”

Thẩm Hấp nói xong, Tạ Ngọc nãy giờ vẫn chưa mở miệng lại đột nhiên lên tiếng: “Các nam nhân cùng nhau ăn cơm sao còn mang theo Ngũ muội muội? Đây không phải là rối loạn quy củ à? Ngũ muội muội của chúng ta đâu phải là người bồi nam nhân uống rượu?!”

Một câu của Tạ Ngọc làm không khí tại hiện trường vô cùng xấu hổ. Sắc mặt Tạ Hộ khẽ biến, Lý Trăn lại là người đầu tiên đứng ra bênh vực: “Tứ muội, không thể vô lễ!”

Tạ Ngọc cũng biết mình đã nói lỡ lời rồi, Tạ Xước nhìn Tạ Ngọc bằng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, Tạ Hành và Lý Khấu ngược lại không có một chút biểu hiện dư thừa nào, ngay cả Phó Câu cũng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tạ Ngọc, bất quá, Tạ Ngọc không dự tính xin lỗi Tạ Hộ trước mặt nhiều người như vậy. Tạ Ngọc thấy Tạ Hộ cũng không dám cùng mình truy cứu, liền bĩu môi cười cười chuyển mũi dùi: “Phu quân người ta cũng chưa nói muội câu nào, vậy mà Tam tỷ phu lại vội cái nỗi gì? Sợ người khác không biết huynh đã từng tới cửa đề thân với Ngũ muội muội hay sao?”

Những lời này vừa nói ra đã thật sự khiến không khí tại hiện trường càng ngượng ngùng hơn. Sắc mặt Lý Trăn biến đổi, Tạ Hành lập tức tiến đến trấn an, liếc mắt lườm Tạ Ngọc một cái để cảnh cáo. Lúc này Tạ Ngọc mới bĩu môi, ngậm miệng không nói chuyện nữa.

Tạ Hộ không muốn ở trên đường cái chấp nhặt cùng Tạ Ngọc, rốt cuộc ở bên ngoài các nàng vẫn còn là cô nương Tạ gia, nếu chỉ một lời không hợp liền cãi nhau thì thật sự mất mặt. Tạ Hộ cười nhàn nhạt nói: “Đã một thời gian không gặp, coi bộ Tứ tỷ tỷ nói chuyện càng thêm lợi hại. Chỉ là gặp bằng hữu của phu quân mà sao lại thành bồi rượu? Tứ tỷ tỷ nhận xét quá nghiêm trọng rồi.” So với Tạ Ngọc cay nghiệt, Tạ Hộ ngược lại tiến thối có độ, thong dong hào phóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play